Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 48: Chuyện này mà cũng phải nghĩ nữa à?

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 534 lượt xem
  • 2630 chữ
  • 2021-06-11 22:25:57

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Vì từng có kinh nghiệm làm việc ở Bắc Kinh nên khi về Tô Châu, công việc của Tạ Mạnh cũng không gặp nhiều khó khăn lắm. Quý Khâm Dương bắt đầu mở lại Weibo cá nhân của mình, bất ngờ phát hiện đã có hơn ba mươi nghìn fan, cũng rất nhiều người để lại bình luận ở status được đăng gần đây, quan tâm hỏi anh tại sao chưa ra ca khúc mới.

“Vậy anh nói sao?” Giờ nghỉ trưa, Tạ Mạnh đứng trong hành lang gọi điện thoại.

Bên kia đầu dây, Quý Khâm Dương cười bảo: “Còn nói sao được nữa? Anh chỉ nói là rời ban nhạc, về Tô Châu phát triển, kết quả em biết thế nào không?”

Tạ Mạnh hỏi: “Thế nào?”

Quý Khâm Dương bất đắc dĩ đáp: “Fan bỏ đi luôn.”

“Không sao đâu.” Tạ Mạnh bắt gặp đồng nghiệp quen biết đi ra hút thuốc, cậu gật đầu coi như chào hỏi, nói tiếp, “Chưa biết chừng fan bỏ đi chính là fan ảo, anh thử đăng ảnh tự sướng lên xem, thể nào mà fan chẳng tăng.”

Quý Khâm Dương nói đùa: “Đăng ảnh em hả?”

Tạ Mạnh: “Đăng của em làm gì, em đâu có đẹp trai bằng anh.”

Đồng nghiệp vừa hút thuốc vừa đưa mắt nhìn cậu, Tạ Mạnh quay đi, nói khẽ với Quý Khâm Dương: “Tối về em mua thức ăn, anh muốn ăn gì?”

Cũng chẳng rõ Quý Khâm Dương ở bên kia trả lời thế nào, Tạ Mạnh nói thêm vài câu mới cúp máy, đồng nghiệp hút gần xong điếu thuốc, tò mò hỏi bằng giọng Tô Châu: “Bạn à?”

Tạ Mạnh gật đầu, cũng không nhiều lời.

 

Về sau Sở Khang Lâm cố ý đến Tô Châu thăm Tạ Mạnh một lần, Tạ Mạnh vẫn luôn cảm thấy biết ơn với người gần như là thầy dạy việc của mình này. Sở Khang Lâm ở lại bốn năm ngày, anh ta còn đưa bạn theo, cảm giác mà người này mang lại hoàn toàn khác hẳn anh ta, là một người hết sức hiền lành.

Sở Khang Lâm gọi anh chàng là Dật Tường.

“Đây là Dật Tường.” Sở Khang Lâm giới thiệu với Tạ Mạnh, dứt lời mới phát hiện có gì đấy sai sai, “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì cậu ấy họ Lục.”

Tạ Mạnh bật cười, cậu bắt tay Lục Dật Tường: “Ngài Lục.”

Lục Dật Tường vội khách sáo nói: “Gọi tôi Dật Tường là được rồi, tôi cùng lắm chỉ hơn kém cậu vài tuổi thôi.”

Tạ Mạnh giới thiệu Quý Khâm Dương cho họ.

“Hoá ra cậu chính là Quý Khâm Dương?!” Lục Dật Tường phấn khích nói, “Tôi là fan của nhóm OM đó.”

Quý Khâm Dương hơi ngạc nhiên, anh nói đùa: “Thế giới này đúng là nhỏ thật.”

Sở Khang Lâm: “Trong giới OM rất nổi tiếng, lúc tan rã mọi người đều rất buồn.”

Lục Dật Tường tiếc nuối: “Sau khi solo, có vẻ như vocal chính cũng không thuận lợi, ra ca khúc mới cũng không được hoan nghênh như khi còn trong nhóm nữa… Mà chẳng biết rốt cuộc những ca khúc hồi xưa là do ai viết nhỉ.”

Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh cùng đưa mắt nhìn nhau, Tạ Mạnh im lặng một lát mới chậm rãi bảo: “Những bài hát đó đều là Quý Khâm Dương viết.”

“…” Lục Dật Tường tỏ vẻ không tin nổi, “Một mình cậu viết hết tất cả những bài đó?”

Quý Khâm Dương nhún vai, anh cười nhạt: “Dù sao ban nhạc cũng tan rã rồi, có muốn xem thử mấy bản nhạc đó không?”

Lục Dật Tường đọc kĩ hợp đồng đầu tiên mà Quý Khâm Dương kí với ban nhạc, cũng để ý thấy chỗ không ổn, không có cơ sở pháp lý, quá mức qua loa, dù có kí thì tác dụng chứng minh bản quyền cũng không lớn. Chưa kể Tiền Mạch còn có Sâm Mậu chống lưng, đối phương hoàn toàn có khả năng thay đen đổi trắng.

“Quan trọng nhất cậu chỉ là một cá nhân, danh tiếng không thể so sánh với cả ban nhạc được.” Lục Dật Tường thở dài, “Lấy trứng chọi đá, chính là ý nghĩa này.”

Quý Khâm Dương thoải mái nói: “Coi như trả tiền để mua bài học đi, một lần ngã là một lần bớt dại.”

Sở Khang Lâm cười nói: “Vậy cái giá này cũng không rẻ đâu.”

Lục Dật Tường đưa mắt nhìn anh ta: “Nó cứ như anh chưa từng nếm trải ấy.”

Sở Khang Lâm cười ha ha, anh ta hút thuốc, ném cho Lục Dật Tường một điếu, đối phương ghé vào đầu thuốc của anh ta châm lửa.

“Đàn ông, từng trải nhiều, mới biết đâu là quan trọng.” Sở Khang Lâm nhả ra một hơi thuốc, “Khi còn trẻ không biết trời cao đất rộng, chẳng biết sợ, cũng chẳng biết cười. Chờ đến khi bản thân thật sự biết mình muốn gì, mới bớt làm mấy chuyện trời cao đất rộng.”

Tạ Mạnh cười hỏi: “Vậy thì phải làm gì?”

“Làm gì à?” Sở Khang Lâm bỗng cười lớn, “Sống qua ngày thôi, đi làm này, về yêu bà xã này. Ngoài mấy việc đấy ra, thì còn làm gì được nữa chứ?”

Bốn người đàn ông trong thành phố nhỏ cũng chẳng có nhiều trò để chơi. Leo núi ăn đồ thôn dã rồi chèo thuyền, dạo qua vài công viên ở Tô Châu, qua ba bốn ngày chuyên môn chủ yếu vẫn là ăn.

Cuối cùng, Lục Dật Tường chụp ảnh chung với Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương ở phố Sơn Đường, anh chàng còn xin Quý Khâm Dương kí tên vào mặt sau bức ảnh nữa.

“Sau này cậu nổi tiếng rồi, bức ảnh này sẽ có giá lắm đấy.” Lục Dật Tường cười tít mắt nói.

Quý Khâm Dương nhướn mày: “Vậy thì bằng mọi giá tôi phải nổi tiếng mới được.”

Sở Khang Lâm đứng đằng xa gọi Lục Dật Tường: “Đi thôi!”

Tạ Mạnh bắt tay với anh chàng: “Khi nào rảnh lại ghé chơi nhé.”

“Chắc chắn, chắc chắn rồi.” Lục Dật Tường vui vẻ đáp, “Tô Châu quả là một nơi tuyệt vời để sống.”

 

Sang năm tiếp theo, rốt cuộc Trương Giang Giang cũng từ chức về Tô Châu, hiển nhiên Hàn Đông theo sát phía sau. Lúc biết tin hai người xác định quan hệ, Tề Phi chẳng nể nang gì cười nhạo họ cả buổi.

Sáu người gặp lại nhau bèn đến một nhà hàng của gia đình Cố Mỹ Nghiên. Da mịn thịt mềm trước đây của Trương Giang Giang đã sớm bay biến, Hàn Đông lại càng lôi thôi lếch thếch, hai má tua tủa râu ria, trông bụi bặm hết cỡ.

“Vừa về là tụi này đến đây luôn.” Mấy năm rồi Trương Giang Giang chưa được nếm đồ ăn quê nhà, bộ dáng hùng hổ chỉ hận không thể dốc cả bàn ăn vào bụng, “Là đàn ông, gai góc một chút cũng có gì đâu, thế mà cứ nhìn thấy tớ là mẹ lại vừa đánh vừa khóc.”

Hàn Đông xin Trác Tiểu Viễn điếu thuốc, vừa châm lửa vừa vô cảm lên tiếng: “Không nói lời nào đã chạy đến chiến địa, anh mà là mẹ em thì cũng sẽ đánh em.”

Trương Giang Giang không phục: “Anh cũng theo tới còn gì, chẳng lẽ người nhà anh không nói gì hết?”

“Anh là cháu đích tôn của nhà họ Hàn.” Hàn Đông nhả khói, “Là chủ nhân tương lai, anh muốn làm gì, không ai xen vào được.”

Trương Giang Giang bị câu nói sặc mùi “tổng tài bá đạo” này của đối phương làm đơ cả mặt, kết quả Hàn Đông còn chốt hạ thêm một câu: “Cho nên anh muốn cưới cái tên ngu ngốc nào đó về, cũng sẽ không ai dám có ý kiến, hiểu chưa?”

“…” Trương Giang Giang thấp giọng lẩm bẩm, “Anh phải chừa thời gian cho gia đình em chấp nhận nữa chứ.”

Hàn Đông cười lạnh hừ một tiếng.

Tề Phi liếc Trương Giang Giang: “Mẹ cậu không đồng ý à?”

Trương Giang Giang thở dài: “Đâu phải bố mẹ ai cũng được như phụ huynh nhà đẹp trai hạng nhất.”

Trác Tiểu Viễn nheo đôi mắt xếch: “Hay cậu cũng học tôi, ra riêng tự lập đi?”

“Tình huống gia đình khác nhau mà.” Tạ Mạnh không đồng ý nói, “Loại chuyện này cũng không miễn cưỡng được đâu.”

Hàn Đông buồn bực hút thuốc, Quý Khâm Dương đánh hắn một cái: “Tám năm kháng chiến còn chờ được, chờ thêm một chút thì có xá gì?”

“Tính cả Nhu Nhu thì tôi đã chờ mười hai năm rồi!” Hàn Đông tức giận nói.

“Anh còn có mặt mũi nhắc đến Nhu Nhu chắc!” Trương Giang Giang giận dữ lườm hắn, “Lừa đảo tình cảm trong sáng của thiếu niên ngây thơ nhà người ta!”

Hàn Đông liếc cậu: “Tại em ngu thôi, làm gì có đứa con gái nào nói mấy câu yêu đương trôi chảy thế chứ? Em lưu lại nhiều ảnh như thế mà vẫn không nhận ra hả?”

Trương Giang Giang: “…”

Tề Phi thương cảm vỗ đầu cậu chàng: “Đã bảo thế giới ngoài kia rất đáng sợ rồi mà, tốt nhất cứ nghe lời ma ma đi.”

 

Cứ như vậy, chuyện come out bị tạm gác sang một bên. Ngày qua ngày, thỉnh thoảng Trương Giang Giang bị Hàn Đông chọc tức sẽ đến chỗ Tạ Mạnh trốn.

Tốc độ viết nhạc của Quý Khâm Dương chậm hơn trước kia rất nhiều. Tạ Mạnh nghe thử một lần, tuy không hiểu, nhưng vẫn có thể từ ca khúc cảm nhận được tâm tình anh đổi khác.

“Tiến bộ hay là thụt lùi?” Quý Khâm Dương vòng tai nghe qua đầu Tạ Mạnh, anh ôm cậu giữa hai chân, ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Em không hiểu lắm.” Tạ Mạnh nghe hết một ca khúc hoàn chỉnh, mới kéo tai nghe xuống cổ, cậu ngẫm nghĩ, thật thà nói, “Nhưng mà, em thích bây giờ hơn.”

Quý Khâm Dương mỉm cười, anh bặm môi: “Vậy có phải em nên tặng anh một nụ hôn khích lệ hay không?”

 

Gần như lần nào đăng ca khúc đã hoàn thành lên Weibo, Hùng Bảo Bảo cũng sẽ chia sẻ. Dần dần, fan của Quý Khâm Dương tăng lên, cũng có hãng quảng cáo hoặc hãng game liên hệ tìm anh làm âm nhạc, thậm chí thỉnh thoảng còn có đoàn phim nhỏ đặt bài hát với anh.

Bây giờ, Quý Khâm Dương lựa chọn đối tác hết sức kĩ càng. Lương Tạ Mạnh cao, Mạc Tố Viện còn cho anh tiền nuôi vợ nữa, nên Quý Khâm Dương sáng tác ngày càng tuỳ hứng hơn. Theo cách nói của Hàn Đông thì, anh đã bắt đầu trở thành một hạt giống đủ tư cách rồi.

“Đừng có ở nhà mãi thế.” Hai ngày cuối tuần, Mạc Tố Viện được nghỉ sẽ đến nấu canh cho hai người, bà mặc tạp dề bận bịu trong bếp, không cho Tạ Mạnh vào giúp, “Con làm việc cũng đừng gắng sức quá, kiếm đủ tiêu là được rồi, dù sao Quý Khâm Dương cũng không mua nhà, lại còn tiết kiệm giúp bố mẹ một khoản tiền lớn làm đám cưới… Đúng rồi, dạo này quận Shibuya gì ở Nhật Bản ý nhỉ? Hình như cũng có thể kết hôn rồi đó, hai đứa có định đi đăng kí không?”

Tạ Mạnh cười nói: “Chỗ ấy không phải cho phép kết hôn, chỉ là các cặp đồng tính ở đó có thể hưởng đãi ngộ như vợ chồng thôi ạ.”

Mạc Tố Viện: “Vậy cũng được lắm, con quản lí tiền giúp Quý Khâm Dương mẹ rất yên tâm.”

Tạ Mạnh cười không lên tiếng, cậu giúp Mạc Tố Viện sửa lại tóc mai, lát sau mới nói: “Bộ ấm trà con tặng mẹ đã dùng quen chưa? Bộ văn phòng tứ bảo[1] mới con cũng đặt người làm rồi, mấy hôm nữa sẽ có người đón bố mẹ đi xem. Con và Quý Khâm Dương đang bàn nhau, tuần sau sẽ đi câu cá với ông.”

[1] Văn phòng tứ bảo là bốn vật dụng gắn bó mật thiết với những ai làm việc liên quan đến chữ thư pháp, vẽ hình, gồm có bút, nghiên, giấy và mực.

“Con đó.” Mạc Tố Viện dịu dàng nhìn cậu, “Còn thân hơn con ruột của mẹ nữa.”

“Mẹ quên rồi à?” Tạ Mạnh cầm tay Mạc Tố Viện, cậu thấp giọng nói, “Bốn năm trước, con đã là con của mẹ rồi.”

 

Trở về Tô Châu ba năm rốt cuộc Trương Giang Giang và Hàn Đông cũng được mẹ Giang Giang chấp nhận, trong đó không thể không kể đến công lao của Mạc Tố Viện. Hai mẹ cũng trở thành bạn thân, hẹn nhau vào Đại học dành cho người cao tuổi, đi nghe khoá học về tâm lí.

Mẹ Giang Giang quay về còn mắng Trương Giang Giang: “Con muốn yêu đàn ông thì cũng thôi, sao lại yêu Hàn Đông chứ, đàn ông có tiền dễ hư hỏng lắm, mẹ chỉ sợ con ngốc nghếch không quản được thôi. Con xem Tạ Mạnh kìa, vậy có phải tốt hơn không, ngoại hình vừa đẹp trai mà tính tình còn thật thà chất phác…”

“Mẹ Giang Giang.” Mạc Tố Viện ở bên cạnh nở nụ cười dịu dàng động lòng người, “Mạnh Mạnh là người nhà chúng tôi, chị đừng nghĩ nhiều nữa.”

“…” Đến lúc này, Trương Giang Giang mới cảm thấy quả nhiên phái nữ sinh ra đã có sự cố chấp và bảo vệ CP trong lòng mình…

 

Sinh nhật ba mươi tuổi của Tề Phi, Cố Mỹ Nghiên tổ chức cho gã một party lớn. Nói là lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ mời mấy người thân quen.

Trong bữa tiệc, Tề Phi đã quá chén ôm vai Quý Khâm Dương, càm ràm: “Lão đại ơi, đẹp trai hạng nhất ơi, chúng ta quen nhau đã hai mươi năm rồi nhỉ?” Gã suy nghĩ, ngoái đầu lại hỏi vợ mình, “Lớp bốn là bao nhiêu tuổi rồi em?”

Cố Mỹ Nghiên không chịu nổi nữa kéo gã ra: “Anh cứ bám người ta tâm sự làm gì, Manh Manh với em sẽ ghen đó!”

Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương bảo: “Em với anh cũng quen nhau mười lăm năm rồi.”

Quý Khâm Dương hôn lên chiếc nhẫn trên tay cậu: “Mới được mười lăm năm thôi.”

Tạ Mạnh: “Đời người liệu có được mấy lần mười lăm năm?”

Quý Khâm Dương cầm tay cậu đặt lên tim mình, lơ đễnh nói: “Để anh nghĩ đã.”

Tạ Mạnh dở khóc dở cười: “Chuyện này mà cũng phải nghĩ nữa à?”

Quý Khâm Dương xấu xa nói: “Bó tay thôi, anh dốt toán, đâu phải em không biết.”

Tạ Mạnh im lặng, cậu ngắm gương mặt Quý Khâm Dương dưới ánh đèn. Đường nét quen thuộc của đối phương, dẫu có nhắm cả hai mắt, thì tâm trí cũng có thể vẽ ra từng chi tiết và dáng hình.

Nhưng ngay cả như thế, mỗi ngày nhìn ngắm vẫn như không đủ, càng muốn nhìn ngắm dài lâu hơn nữa, để dấu vết dịu dàng ấy hằn in nơi đáy lòng, không cách nào phai nhạt.

 

Sau sinh nhật lần thứ ba mươi mốt của Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh chuyển sang một chức vị có công việc khá nhẹ nhàng. Hai người đi du lịch cùng nhau, đi khắp hơn nửa Trung Quốc. Lúc trở về, vừa xuống máy bay thì Tạ Mạnh nhận được điện thoại của Hùng Bảo Bảo.

“Các cậu chết hết ở đâu rồi?!” Lần nào bên phía Hùng Bảo Bảo cũng ầm ĩ như đang ở phim trường, “Tôi đã trầy trật ở Tô Châu hơn nửa tháng chờ các cậu rồi đấy! Mau bảo Quý Khâm Dương nghe máy đi!”

Tạ Mạnh cười trả lời cậu ta: “Cậu đợi một lát.” Dứt lời, cậu đưa điện thoại kề bên tai Quý Khâm Dương.

“A lô.” Quý Khâm Dương tiện tay gác qua vai Tạ Mạnh, “Sao tự nhiên cậu lại đến Tô Châu?”

Hùng Bảo Bảo ở đầu dây bên kia hét to một tiếng: “Đến để quay phim! Ông đây sắp tiến quân Grammy rồi! Cậu mau cút về đây làm việc cho tôi coi!”

Quý Khâm Dương: “…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top