Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 46: Theo luật cũ

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 489 lượt xem
  • 1681 chữ
  • 2021-06-11 22:24:56

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sau khi tỉnh lại, Quý Khâm Dương vừa cúi đầu thì nhìn thấy Tạ Mạnh đang say giấc trong lòng mình. Anh nhìn một lát, không động đậy, chỉ hôn nhẹ lên trán đối phương.

Tạ Mạnh ngủ vốn không sâu, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Quý Khâm Dương.

“Ngủ thêm lát nữa đi.” Quý Khâm Dương ôm cậu.

Tạ Mạnh vươn tay vuốt mặt anh, bỗng nhiên nhẹ giọng bảo: “Em lấy tai nghe về rồi.”

“…” Quý Khâm Dương nghệt ra một giây, ngay cả quần cũng chưa kịp mặc đã nhảy xuống giường, khi trở lại cầm trong tay không phải tai nghe, mà là hộp quà tặng cho Tạ Mạnh từ trước.

Tạ Mạnh: “?”

Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Em mở ra xem rồi à?”

Tạ Mạnh không trả lời, Quý Khâm Dương lẩm bẩm một câu: “Thôi, mở ra cũng không sao.”

Anh mở nắp ra, cầm lấy chiếc nhẫn từ bên trong, nắm chặt tay Tạ Mạnh.

“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Anh nắm chặt quá.”

Quý Khâm Dương vô cùng chăm chú, cúi đầu đeo nhẫn cho cậu: “Bởi vì phải bắt em giam lại mà.”

Tạ Mạnh không nói thêm nữa, cậu nhìn Quý Khâm Dương đeo nhẫn lên ngón tay mình, sau đó dịu dàng mà thành kính đặt nụ hôn lên trên.

“Chúc mừng tròn mười năm.” Quý Khâm Dương ngẩng đầu, khoé mắt anh hơi đỏ, ánh nhìn chăm chú dừng trên gương mặt Tạ Mạnh.

“Bất kể trôi qua bao nhiêu cái mười năm nữa.” Anh cười nói, “Anh vẫn yêu em.”

 

Kể từ sau khi ban nhạc giải tán, Quý Khâm Dương cũng coi như được nghỉ dài hạn. Tạ Mạnh thì phải đi làm, vừa mới thăng chức lên quản lí nên cực kì bận rộn, gần như ngày nào về đến nhà cũng đã hơn tám chín giờ tối.

Sau đó không biết từ bao giờ, Quý Khâm Dương bắt đầu chuẩn bị đồ ăn khuya cho cậu.

Đã lâu không vào bếp nên trình độ nấu nướng của Quý Khâm Dương hết sức bình thường, Tạ Mạnh chẳng nói gì cả, lần nào cũng ăn hết.

“Quần áo vừa thay hôm qua đâu rồi?” Tạ Mạnh tắm xong đi ra mới phát hiện quần áo bên trong máy giặt đã mất tăm hết.

Quý Khâm Dương trải ga giường hờ hững đáp: “Hồi sáng anh giặt rồi.”

Tạ Mạnh cau mày, cậu lao vào phòng tắm lấy kem dưỡng da ra thoa cho Quý Khâm Dương.

“…” Đối phương buồn cười giữ cậu lại, “Không sao đâu, anh ở nhà cũng chẳng có việc gì làm cả, làm việc nhà cũng tốt.”

Tạ Mạnh im lặng hồi lâu, chỉ cần có cậu cạnh bên, Quý Khâm Dương sẽ không vào phòng nhạc. Cậu biết anh đang cai rượu, nhưng mà, đã mấy ngày không chạm vào đàn rồi.

“Dạo này chẳng có cảm hứng gì hết.” Quý Khâm Dương biết cậu đang nghĩ gì, làm bộ đáng thương nói đùa, “Có lẽ không thể viết nhạc được nữa, em nuôi anh nhé.”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn anh, thoải mái nói: “Hồi Đại học anh cũng nuôi em mà.”

Quý Khâm Dương cạn lời giây lát: “Lời thoại này có gì đấy sai sai, đáng lẽ em phải hỏi, ‘Vậy anh dùng gì để báo đáp em?’ chứ.”

Tạ Mạnh đành phải lặp lại theo ý anh: “Vậy anh dùng gì để báo đáp em?”

Quý Khâm Dương bế cậu về thẳng giường, từ cao nhìn xuống nhướn mày nói: “Không có gì báo đáp cả, chỉ có tấm thân này thôi.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Nửa đêm chờ Tạ Mạnh ngủ say, Quý Khâm Dương lại rời giường. Anh đi vào phòng nhạc, đeo tai nghe lên viết nhạc. Sửa đi sửa lại mấy lần cũng không hài lòng, vô thức muốn tìm rượu uống, mới chợt nhớ ra mình đã cai rượu rồi.

Ngồi nghệt ra đến hơn nửa đêm vẫn chẳng có bất cứ cảm hứng nào, Quý Khâm Dương có phần chán nản đứng dậy đi ra. Tạ Mạnh đang đứng ngay ngoài cửa.

Quý Khâm Dương hé môi, anh ra vẻ ung dung hỏi: “Mới mấy giờ, sao em đã dậy rồi?”

Tạ Mạnh không trả lời, cũng chẳng hỏi nhiều, cậu cầm tấm chăn mỏng khoác cho Quý Khâm Dương: “Sắp lập thu rồi, anh không lạnh à?”

Quý Khâm Dương chẳng biết phải nói gì, anh sụt sịt mũi, ôm cổ đối phương.

Tạ Mạnh vươn tay, từng chút từng chút, nhẹ nhàng vỗ vai anh.

Quý Khâm Dương nói khẽ: “Sạc điện.”

Tạ Mạnh cười: “Ừ, em cũng sạc điện.”

 

Sau kỳ nghỉ quốc khánh, bất chợt Tề Phi gọi điện đến. Ban đầu Quý Khâm Dương không nghe thấy tiếng điện thoại ở bên cạnh. Mấy tháng nay anh vẫn chưa viết được ca khúc hoàn chỉnh nào, tâm trạng cực kì tồi tệ.

Phải đến khi điện thoại đổ chuông lần thứ năm thứ sáu, anh mới phát hiện ra.

“Vẫn đang làm thơ viết nhạc đấy hả, nhà nghệ thuật lớn?” Giọng Tề Phi vẫn oang oang hệt như mười năm trước.

Vốn dĩ tâm tình Quý Khâm Dương còn phiền muộn, bị gã quấn lấy như thế, lại khá hơn rất nhiều.

“Xem ra cuối cùng cũng định làm cỗ rồi?” Quý Khâm Dương nói đùa, “Gọi đòi tụi tôi tiền mứng đấy hả?”

Tề Phi: “Có câu nào nhắc đến tiền mừng đâu, đại ca đẹp trai hạng nhất, anh lo mà tự mình mở concert đi, lời hứa hôm trước tôi vẫn còn nhớ đó.”

Quý Khâm Dương cười khổ: “Bây giờ tôi chẳng có tiếng tăm gì, sao mà mở concert được chứ.”

Tề Phi thở hắt: “Nói gì không biết, cậu trở nên sợ sệt như thế từ bao giờ? Sao, không có cảm hứng hả?”

Quý Khâm Dương xoay cây bút trong tay không lên tiếng.

Tề Phi ở phía đầu dây bên kia bật cười: “Chẳng giống cậu tí nào, không có cảm hứng thôi mà, cần gì phải sợ chứ, thế nào, có muốn về Tô Châu không?”

Quý Khâm Dương: “Về Tô Châu làm gì?”

Tề Phi: “Ở một thành phố quá lâu, chung quy lại sẽ mất đi cảm xúc. Vốn dĩ công việc của cậu làm ở đâu mà chẳng được, hơn nữa lá rụng về cội, xét cho cùng, chẳng nơi đâu hơn được quê nhà. Chưa biết chừng đổi môi trường khác, cậu lại tìm được cảm hứng ấy chứ.”

Quý Khâm Dương lặng đi hồi lâu, anh hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi: “Cậu quên tôi còn có Tạ Mạnh à? Em ấy ở Bắc Kinh có triển vọng và sự nghiệp tốt hơn hẳn, sao có thể chỉ vì tôi, nói bỏ là bỏ được chứ?”

“…” Có lẽ Tề Phi cũng chưa nghĩ đến chuyện này, gã lẩm bẩm câu gì đó, Quý Khâm Dương không nghe được.

“Dù sao các cậu cứ suy nghĩ đi.” Cuối cùng Tề Phi nói, “Đầu năm người sắt sẽ về, Trương Giang Giang với Hàn Đông cũng định về trong năm nay. Vả lại, cậu cũng đâu phải Tạ Mạnh, cậu không hỏi thì làm sao biết cậu ấy nghĩ thế nào chứ?”

Quý Khâm Dương: “…”

Tề Phi thở dài: “Anh Dương, cậu ở Bắc Kinh gặp chuyện, chúng tôi đã biết cả rồi. Nhưng chẳng sao hết, cậu không chỉ có Tạ Mạnh, còn có cả chúng tôi nữa.”

“Cần tiền hay cần tài bao nhiêu cũng không thành vấn đề.” Tề Phi nhoẻn cười, “Cùng lắm tôi không cưới nữa là được chứ gì.”

Quý Khâm Dương đưa tay che khuất tầm mắt, qua hồi lâu mới làm bộ trấn tĩnh đáp: “Thế thì tôi mang tội lớn, Cố đại mĩ nữ sẽ hận tôi chết mất.”

Phía đầu dây bên kia, Tề Phi cười vô tư hồi lâu: “Câu này cũng đâu phải mình tôi nói, em nhà tôi cũng nghĩ giống tôi.”

 

Tối đến, khi Tạ Mạnh về nhà, hiếm hoi lắm mới thấy Quý Khâm Dương đánh đàn trong phòng nhạc. Nghe thấy tiếng đóng cửa, đối phương mới hồi thần lại, nhìn Tạ Mạnh mỉm cười: “Về rồi à.”

“Về rồi.” Tạ Mạnh cởi áo khoác, cậu bước đến bên cạnh Quý Khâm Dương, vươn tay vén tóc mái đối phương lên, hôn trán anh, “Tối nay không nấu bữa khuya nữa à?”

Quý Khâm Dương vào bếp bưng thức ăn lên giúp cậu: “Sao lại không có được chứ.”

Trông thấy một bàn đầy đồ ăn, Tạ Mạnh hơi bất đắc dĩ: “Anh đang nuôi heo đấy hả?”

“Vậy chẳng phải sẽ thiệt chết anh à?” Quý Khâm Dương nhéo mặt đối phương, cười nói, “Đâu có con heo nào nuôi mãi chẳng béo như em cơ chứ?”

 

Quý Khâm Dương cầm hai ly rượu, anh bảo Tạ Mạnh: “Uống một ít nào.”

Tạ Mạnh cười: “Chỉ một ít thôi đấy.”

Quý Khâm Dương ngồi đối diện Tạ Mạnh chậm rãi uống rượu, anh không có thói quen ăn khuya, chỉ chăm chú nhìn Tạ Mạnh ăn. Thỉnh thoảng sẽ gắp thức ăn cho đối phương, suốt bữa ăn, trong bát Tạ Mạnh chưa khi nào vơi.

Ăn được một nửa, Tạ Mạnh bất chợt dừng lại: “Hôm nay Tề Phi gọi cho anh à?”

Quý Khâm Dương cau mày: “Sao em biết?”

Tạ Mạnh cắn đũa: “Anh đừng quan tâm vì sao em biết, anh nghĩ thế nào?”

“Nghĩ thế nào gì chứ.” Quý Khâm Dương bình tĩnh múc canh cho cậu, “Em không định làm ngân hàng nữa à? Vất vả lắm mới có ngày hôm nay, sao có thể nói đi là đi được chứ. Chỉ là dạo này tâm trạng anh không tốt lắm, qua mấy ngày nữa sẽ trở lại bình thường thôi.”

Tạ Mạnh im lặng, cậu ăn thêm vài miếng, bỗng nhiên buông bát xuống, bắt đầu xắn tay áo.

“Thế này đi.” Tạ Mạnh dựng thẳng cánh tay lên, “Theo luật cũ, chúng ta vật tay.”

Quý Khâm Dương sững sờ, anh cau mày: “Để làm gì chứ?”

Tạ Mạnh nhìn đối phương, ánh mắt kiên quyết: “Giống như chúng ta vẫn làm trước đây, ý kiến bất đồng, sẽ vật tay.” Cậu kéo tay Quý Khâm Dương qua, siết chặt lấy tay mình, “Nếu em thắng, chúng ta sẽ cùng ở lại Bắc Kinh. Nếu anh thắng, chúng ta trở về Tô Châu.”

Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương mỉm cười, cậu nghiêm túc nói: “Không được nhường, cũng sẽ không hối hận.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top