Thật ra Quý Khâm Dương không hề uống nhiều, lúc anh viết nhạc vẫn hay uống rượu, nhất là trong mấy năm gần đây tửu lượng đã vô tình luyện được rất cao. Khi Tạ Mạnh đến đón anh, anh rất tỉnh táo, cúi đầu nhìn đối phương lau khô tay mình, trả tiền rượu, sau đó ôm lấy anh.
Chẳng biết tại sao, khoé mắt Quý Khâm Dương bất chợt nóng lên.
Tạ Mạnh cúi xuống cõng anh, bờ vai chẳng quá dài rộng nhưng đầy tràn dẻo dai, tiết trời oi bức, bên trong cổ áo rộng mở lộ ra chiếc cổ trắng muốt mướt mồ hôi của đối phương.
Quý Khâm Dương nghiêng đầu tựa lên bờ vai Tạ Mạnh, anh gọi tên cậu: “Tạ Mạnh ơi.”
“Ơi.” Tạ Mạnh cho là anh say, không ngoảnh lại lên tiếng.
Quý Khâm Dương nhẹ giọng nói: “Anh làm mất tai nghe rồi.”
Tạ Mạnh: “Mua chiếc khác là được.”
Quý Khâm Dương: “Anh còn phải bồi thường rất nhiều tiền nữa.”
Tạ Mạnh: “Không sao, tiền có thể kiếm lại được.”
Quý Khâm Dương lặng đi giây lát, anh khàn giọng nói: “Bây giờ anh chẳng còn gì hết.”
Tạ Mạnh không trả lời, cậu cõng Quý Khâm Dương đi hồi lâu, mới chậm rãi đáp: “Anh còn có em.”
“Không được nói bản thân chẳng còn gì hết.” Tạ Mạnh nhìn chiếc bóng của mình và Quý Khâm Dương tụ thành một điểm dưới chân, bình tĩnh lặp lại, “Anh còn có em.”
Về đến nhà Quý Khâm Dương đã ngủ thiếp đi rồi, Tạ Mạnh nhẹ nhàng đặt anh lên giường, dấp ấm chiếc khăn rồi mang ra lau mặt cho anh.
Trên vai áo ướt một mảng rộng, nhưng Tạ Mạnh buồn để tâm. Cậu đóng cửa lại cho Quý Khâm Dương, đi ra phòng khách gọi điện cho Hùng Bảo Bảo.
“Tôi có giấy thông hành của Sâm Mậu đấy.” Hình như Hùng Bảo Bảo đang ở trên đường, “Chúng ta có thể vào gara đợi họ.”
Tạ Mạnh cười: “Làm phiền cậu rồi.”
Hùng Bảo Bảo: “Phiền toái gì đâu, cái cậu Tiền Mạch kia chắc chắn đồ ở trên xe chứ?”
Tạ Mạnh: “Bánh Quy nói vậy, nhưng bất kể là có hay không, cứ chặn họ lại trước đã rồi tính.”
Hùng Bảo Bảo cười: “Trâu bò ghê nhỉ? Bản lĩnh của cậu lớn thế cơ à?”
Tạ Mạnh mặc chiếc áo khoác đen, tiện tay vơ lấy chiếc xẻng sắt mà dạo trước dùng để hốt tuyết: “Đến lúc đó cậu khác biết.”
Lúc trông thấy xẻng sắt, Hùng Bảo Bảo bị doạ hết hồn. Tạ Mạnh không nói nhiều, cậu giẫm một chân lên xẻng, hai tay siết chặt cán xẻng kéo mạnh lên, cán gỗ bên trên đã bị rút ra.
Hùng Bảo Bảo: “…”
Tạ Mạnh hết sức bình tĩnh đưa cây gậy cho cậu ta: “Cầm lấy phòng thân.”
Hùng Bảo Bảo ngạc nhiên: “Cậu đưa cho tôi làm gì! Cậu cầm theo đánh người mới đúng chứ?!”
“Tôi không cần đâu.” Tạ Mạnh tỏ vẻ ngại phiền phức, “Không thể làm chết người được, nếu không sẽ khó thu xếp lắm.”
“…” Vẻ mặt của Hùng Bảo Bảo biến thành =口=.
Có giấy thông hành của Sâm Mậu nên hai người vào được gara ngầm hết sức thuận lợi. Chẳng đợi bao lâu đã thấy Mạc Tuyên Ngọc cà phơ cà phất vung vẩy chìa khoá xe ra khỏi thang máy, đằng sau còn có năm vệ sĩ đi theo.
Hùng Bảo Bảo cầm gậy cực kì căng thẳng, cậu ta ghé vào tai Tạ Mạnh hỏi khẽ: “Hay là chúng ta bàn chiến thuật trước đã… Ví dụ như tôi trốn ra sau đánh lén chẳng hạn… Oái… Cậu làm gì thế?!”
Khi Mạc Tuyên Ngọc trông thấy Tạ Mạnh thì thoáng sững sờ, hắn ta được đám vệ sĩ chắn lại đằng sau, nhìn Tạ Mạnh một lượt từ đầu đến chân, vô cùng khinh thường hỏi: “Cậu tìm ai?”
Tạ Mạnh đánh giá vị trí của đám vệ sĩ giây lát, lòng đã nắm chắc mới lên tiếng trả lời: “Tôi là bạn của Quý Khâm Dương.”
“Ồ…” Mạc Tuyên Ngọc kéo dài giọng, cố ý nói, “Cậu chính là tình nhân của Quý Khâm Dương đúng không?” Hắn ta ngoáy lỗ tai, mất kiên nhẫn hỏi, “Tìm tôi có việc gì?”
Hùng Bảo Bảo trốn ở một bên nín thở, cậu ta ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra bắt đầu quay video.
Tạ Mạnh hết sức hoà nhã nói: “Tôi đến lấy lại tai nghe giúp anh ấy.”
Mạc Tuyên Ngọc: “Đã bảo là ném ra sân sau rồi mà, cậu ta không tìm được à? Hay là cậu cũng đi tìm thử xem?”
Tạ Mạnh im lặng, cậu tiến lên vài bước, bị hai vệ sĩ cản lại.
“Tôi muốn tìm trên xe của anh.” Tạ Mạnh chỉ ra phía sau Mạc Tuyên Ngọc, “Cảm phiền nhường đường một chút.”
“Hê, tôi nói cậu nghe này.” Mạc Tuyên Ngọc cười đầy mai mỉa, “Quý Khâm Dương không thức thời thì cũng thôi, cậu còn không thức thời hơn cả cậu ta nữa là sao? Xương cốt cứng quá à? Hay để tôi làm mềm giúp cậu nhé?”
Mạc Tuyên Ngọc vừa dứt lời, một trong số những vệ sĩ chợt đẩy Tạ Mạnh một cái. Bất ngờ không kịp phòng bị, bả vai cậu đập lên tường, phát ra một tiếng nặng nề.
Tạ Mạnh cau mày, cậu dựa vào tường đứng một lát, bẻ khớp cổ.
Mạc Tuyên Ngọc nhìn đối phương chậm rãi cởi áo khoác, tỏ vẻ “cậu có bệnh à”: “Sao? Vẫn còn muốn cứng chọi cứng nữa hả?”
“…” Tạ Mạnh không để ý đến hắn ta, cúi đầu xắn tay áo sơ mi.
Mạc Tuyên Ngọc nghiến răng nói: “Cậu đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Cho dù cậu có thân thủ của Quý Khâm Dương đi nữa thì cũng đừng tưởng là có thể…”
Không một ai thấy rõ tốc độ nhấc chân của Tạ Mạnh, một vệ sĩ đứng gần đấy trực tiếp bị đá bay ra ngoài. Mạc Tuyên Ngọc há hốc, Tạ Mạnh xoay khớp cổ chân, bỗng nhiên gọi sang bên cạnh: “Hùng Bảo Bảo.”
Hùng Bảo Bảo vừa giơ điện thoại quay video vừa vung gậy nhảy ra: “Có!”
Mạc Tuyên Ngọc: “…”
Tạ Mạnh túm cổ áo một vệ sĩ khác, ném đến bên chân Mạc Tuyên Ngọc. Hắn ta lảo đảo vài bước, cuối cùng hụt chân, ngã chổng vó ra, ngồi trên mặt đất.
Tạ Mạnh đi đến trước mặt Mạc Tuyên Ngọc, chẳng thèm liếc mắt bước qua đỉnh đầu hắn ta.
Cậu chui vào xe hắn ta tìm một lát, quả nhiên tìm thấy tai nghe của Quý Khâm Dương nằm trong một góc ở ghế sau.
Ngoái đầu nhìn thấy Hùng Bảo Bảo vẫn còn chĩa gậy vào Mạc Tuyên Ngọc: “Không được nhúc nhích! Tôi đã quay lại hết rồi! Anh mà dám động đậy thì tôi sẽ đánh anh!”
Mạc Tuyên Ngọc đúng là không dám động đậy thật. Mãi đến khi Tạ Mạnh quay về, đè gậy của Hùng Bảo Bảo ra, bảo cậu ta buông xuống.
“Không đánh anh ta à?” Hùng Bảo Bảo ngạc nhiên hỏi.
Tạ Mạnh lạnh nhạt liếc Mạc Tuyên Ngọc: “Doạ thôi được rồi, đánh chỉ tổ bẩn tay.”
“Ồ.” Hùng Bảo Bảo ngoan ngoãn đáp ứng, trước khi đi cậu ta còn không quên vung điện thoại lên uy hiếp đối phương, “Đừng mơ tìm cách trả thù, nhược điểm của anh đã nằm hết trong tay tôi rồi, anh làm bậy thử xem, tôi sẽ đăng lên Weibo ngay.”
Hùng Bảo Bảo xoè một bàn tay ra, nghiêm túc nói: “Tôi đây là tài khoản V[1] xịn đấy! Có năm mươi ngàn fan! Chỉ cần một phút là cho anh lên hot topic luôn!”
[1] Tài khoản đã được xác minh thân phận trên Weibo sẽ có hình chữ “V” kèm theo tên.
Mạc Tuyên Ngọc: “…”
Bánh Quy nôn nóng đi đi lại lại chỗ cửa ra của bãi đỗ xe ngầm. Lúc thấy Tạ Mạnh và Hùng Bảo Bảo cùng nhau đi ra mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng chạy qua đón.
“Anh, anh Tạ Mạnh ơi.” Bánh Quy lắp bắp hỏi, “Tai nghe lấy, lấy được chưa ạ?”
Tạ Mạnh gật đầu: “Ừ, lấy được rồi.” Cậu ngước mắt, nhìn thấy Tiền Mạch đang đứng dưới bóng đèn đường xa xa, nét mặt đối phương lúng túng, có dường như muốn bước đến, nhưng lại chẳng dám nhấc chân, đi được một nửa thì dừng lại.
Tạ Mạnh mặt không cảm xúc nhìn cậu ta.
Bánh Quy ngoái đầu lại nhìn, giận giữ yếu ớt mà giải thích: “Tiền Mạch anh ấy… Chỉ là nhất thời muốn tách ra, anh ấy quá muốn nổi tiếng, các anh đừng trách anh ấy…”
Tạ Mạnh chợt nhiên bật cười: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Bánh Quy: “?”
Tạ Mạnh tăng thêm âm lượng, vừa vặn có thể truyền vào tai Tiền Mạch: “Chúng tôi không thừa hơi sức để ý mãi một người râu ria như vậy.”
“Tiền Mạch.” Tạ Mạnh nhìn thẳng vào gương mặt nhợt nhạt của đối phương, gằn lạnh từng chữ, “Hi vọng tương lai cậu có thể được như ý muốn, thuận buồm xuôi gió, công thành danh toại.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận