Ba ngày sau, ở phòng làm việc đã bị dọn đi trống không của mình, Quý Khâm Dương chạm mặt Lý Phương Hà, cái người mà Bánh Quy gọi bằng chú đó. Đối phương thấy anh thì vẫn coi như lịch sự, nói vài câu khách sáo, mới vào chủ đề chính.
“Bây giờ trong nước, phát triển ban nhạc chẳng có triển vọng gì cả.” Lý Phương Hà châm cho mình điếu thuốc, lúc đưa cho Quý Khâm Dương bị từ chối, ông ta cũng không để ý, hít vào vài hơi mới nói tiếp, “Tiền Mạch có đủ điều kiện solo, nếu cậu đồng ý thì cũng có thể sáng tác riêng cho cậu ấy… Không phải là có một từ à, gọi là gì nhỉ, nhà sản xuất vàng?”
Vẻ mặt của Quý Khâm Dương lạnh nhạt, anh nghe đối phương ba hoa chích choè nửa ngày, mới từ tốn lên tiếng: “Phong cách của tôi Tiền Mạch không thể khống chế toàn bộ được, còn việc cậu ta solo tôi cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ là làm gì thì cũng phải bàn bạc trước, hợp đồng năm năm vẫn còn mấy tháng nữa, có phải cậu ta nên cho tôi một lời giải thích hay không?”
Chú của của Bánh Quy cười: “Hợp đồng? Hợp đồng nào cơ?”
Quý Khâm Dương sững sờ, anh khẽ cau mày, mới giật mình nhận ra có điều gì đấy sai sai: “Ông có ý gì?”
Gương mặt Lý Phương Hà giăng đầy ý cười, ông ta mở ngăn kéo lấy ra hai văn bản, một là hợp đồng Quý Khâm Dương kí với ban nhạc năm năm về trước, một là hợp đồng mới toanh Quý Khâm Dương hoàn toàn chưa từng trông thấy.
“Nói thật, công ti chúng tôi, hiệu quả và doanh thu cũng không tốt lắm.” Lý Phương Hà dụi tàn thuốc lên bàn, “Đám thanh niên các cậu có thể thành công đến thế, đúng là ngoài dự kiến của tôi… Chắc cậu cũng biết Sâm Mậu đúng không?”
Nội tâm Quý Khâm Dương chậm rãi lạnh đi, Sâm Mậu là một trong những công ti giải trí lớn nhất Bắc Kinh, cuộc thi mà anh đăng kí cho ban nhạc, cũng ở dưới trướng Sâm Mậu.
Lý Phương Hà nói: “Kể cũng trùng hợp thật, họ vừa mới thu mua công ti của chúng tôi thì đã để ý ngay đến ban nhạc các cậu, nhưng tiếc là lúc ấy các cậu cũng chưa kí hợp đồng với chúng tôi, nên muốn mua đứt các cậu cũng chẳng phải chuyện dễ dàng. Thằng nhóc Tiền Mạch này, cũng lớn rồi, nhưng mà biết thông minh thức thời.” Ông ta ném bản hợp đồng mới hơn ra trước mặt Quý Khâm Dương, “Nhảy sang bên tôi, trực tiếp kí hợp đồng bán đứt với Sâm Mậu, thế chẳng phải là tốt hơn nhiều hay sao?”
Hợp đồng với Sâm Mậu dài hơn năm mươi trang, trong đó Tiền Mạch lấy danh nghĩa cá nhân đại diện cho ban nhạc, bao gồm cả Quý Khâm Dương đã được quy về nhà sản xuất trong hậu trường. Sâm Mậu cũng coi như có lương tâm, đãi ngộ với nhà sản xuất sau màn không hề hà khắc, vậy nên Tiền Mạch mới dám kí thẳng mà không thông báo với bọn Văn Đào.
Chỉ là cậu ta không ngờ, trải qua năm năm, giờ đây Văn Đào đã hoàn toàn coi Quý Khâm Dương là trung tâm, thậm chí chẳng ngại trở mặt với cậu ta.
“Sâm Mậu không hề biết những ca khúc đó là của cậu, tuy hợp đồng trước đây của các cậu đã nêu rõ mấy điểm ấy, nhưng lúc công khai thì đều lấy danh nghĩa của cả nhóm. Bản thân Tiền Mạch lại tốt nghiệp Nhạc viện Trung ương, hẳn nhiên trình độ cũng không kém cạnh.” Lý Phương Hà rút điếu cuối cùng trong bao thuốc lá ra, thản nhiên nói, “Người trong nghề chẳng ai thèm quan tâm thì càng đừng nói đến fan hâm mộ ban nhạc các cậu. Ra mắt mấy ca lúc một lần nữa, xào xáo thêm, thì ai mà biết là từng tồn tại một người như cậu đây?”
Quý Khâm Dương cầm hợp đồng không lên tiếng, Lý Phương Hà đưa mắt nhìn anh, có có phần tiếc nuối nói: “Với điều kiện ngoại hình của cậu, làm việc trong hậu trường đúng là đáng tiếc. Lần này người hát chính tách nhóm, không phải Sâm Mậu chưa từng nghĩ đến, khi cuộc thi diễn ra cậu sẽ tự mình lên hát.”
Ánh mắt của Quý Khâm Dương dời lên gương mặt đối phương, anh lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi, các người còn chuẩn bị chiêu gì nữa?”
“Thông minh, đúng là người thông minh.” Lý Phương Hà ngậm thuốc lá vỗ tay, “Ý của Sâm Mậu là hi vọng cậu có thể ngoan ngoãn làm việc trong hậu trường, tiền vẫn sẽ có, chỉ cần sáng tác ca khúc cho họ, nếu như cậu không nghe lời…” Ông ta cầm một chiếc phòng bì, dốc ra, bên trong toàn là ảnh chụp Văn Đào hít thuốc lúc say rượu.
Quý Khâm Dương hờ hững liếc mắt, thản nhiên cười nói: “Nếu đã trở mặt với nhau, ông cho là tôi vẫn còn quan tâm mọi người trong ban nhạc à?”
Lý Phương Hà tặc lưỡi: “Đừng vội chứ, có thể cậu không quan tâm đến họ, nhưng còn vị này thì sao?”
Quý Khâm Dương nhìn đối phương rút từ dưới cùng ra ảnh của Tạ Mạnh, rất nhiều tấm là ảnh thân mật của cả hai khi ở nhà. Quý Khâm Dương không biết những kẻ đó đã bắt đầu theo dõi từ bao giờ, bức ảnh gần đây nhất là vào ba ngày trước, Tạ Mạnh đứng dưới lầu hôn tạm biệt anh.
“Tôi nhớ không nhầm vị kia nhà cậu làm việc ở ngân hàng đúng không? Gần đây còn vừa mới thăng chức nữa?” Lý Phương Hà cầm một bức ảnh lên, quan sát tỉ mỉ một hồi, “Đúng là không đơn giản, tốt nghiệp mới bốn năm thôi nhỉ? Làm việc ở thành phố lớn khác xa thành phố nhỏ, chắc hẳn chịu khổ nhiều lắm đây, không biết nếu những bức ảnh này truyền ra…”
Chẳng đợi ông ta nói xong, Quý Khâm Dương thình lình vung tay, anh xách áo đối phương, dữ dằn đè lên mặt bàn. Một tay đống ảnh kia nhét hết vào miệng đối phương, Lý Phương Hà đau đến mức chẳng nói lên lời, chỉ biết giãy giụa trong nghẹn ngào. Quý Khâm Dương mặt không cảm xúc ấn cổ ông ta, ép ông ta nuốt hết toàn bộ chỗ ảnh kia vào miệng.
“Chúng mày làm gì tao cũng được.” Quý Khâm Dương vỗ mặt Lý Phương Hà, khoé miệng đối phương toàn là máu, mơ mơ hồ hồ xin tha.
Quý Khâm Dương cười lạnh: “Nếu Tạ Mạnh gặp phải chuyện gì, tao không biết mình sẽ làm ra những gì đâu, hiểu chưa?”
Lý Phương Hà vội vàng gật đầu.
Quý Khâm Dương vẫn chưa chịu tha cho ông ta: “Bản gốc ở đâu?”
Lý Phương Hà run rẩy móc trong túi ra một chiếc USB.
Quý Khâm Dương đoạt lấy, cầm trong tay, anh vặn ngược cánh tay của Lý Phương Hà, khẽ dùng sức ấn xuống, Lý Phương Hà sợ đến mức kêu gào thất thanh: “Hết rồi! Chỉ có chừng ấy thôi! Thật sự không còn nữa! Không còn nữa!!”
Quý Khâm Dương không lên tiếng, vẻ mặt anh lạnh lẽo, giữ thắt lưng của Lý Phương Hà, chẳng mất nhiều sức dằn xuống. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, khớp tay của đối phương đã bị tháo rời.
Lý Phương Hà bị trật khớp, đau đớn đến mức im thin thít. Ông ta trợn mắt, chỉ có thể rên rỉ vài tiếng kêu rên rời rạc. Quý Khâm Dương buông ông ta ra, phủi vạt áo mình, anh kéo ghế đến, lôi Lý Phương Hà ra trước mặt, nhét lại điếu thuốc mà ông ta chưa kịp hút hết ban nãy lại vào miệng ông ta.
Lý Phương Hà chậm rãi bình tĩnh lại, khoé miệng co giật, nói một cách yếu ớt: “Có thể, có thể… Nối, nối khớp tay lại cho tôi…”
“Chờ tao hỏi xong mấy câu đã.” Quý Khâm Dương ngồi trên ghế từ cao nhìn xuống ông ta, “Là ai theo dõi Tạ Mạnh?”
Lý Phương Hà: “Tiền, Tiền Mạch tìm người.”
Quý Khâm Dương vô cảm gật đầu: “Studio của bọn tao thì sao?”
“Sâm Mậu sắp xếp.” Lý Phương Hà nuốt nước bọt, “Họ cho người kéo hết mọi thứ về tổng công ti… Tôi chỉ biết một ít này thôi, thật đấy. Họ bảo tôi đến đây nói chuyện với cậu, tôi đã đến rồi.”
Quý Khâm Dương đứng lên, Lý Phương Hà co rúm lại tránh né. Đến khi Quý Khâm Dương nối lại cánh tay đã tháo khớp cho ông ta, ông ta mới hiểu ra rằng, lần này đối phương chịu tha cho mình thật rồi.
“Cậu, cậu muốn đi đến Sâm Mậu?” Lý Phương Hà chống tay xuống đất, ông ta đánh bạo ngăn cản, “Cậu đừng gây sự thêm nữa… Thành phố Bắc Kinh lớn như thế, cậu đấu không lại họ đâu.”
Quý Khâm Dương mở cửa ra, anh quay đi bình tĩnh nói: “Tôi có món đồ quan trọng để quên ở đấy, bây giờ phải đi đòi lại thôi.”
Trên lầu cao nhất của Sâm Mậu, Tiền Mạch đứng bên khung cửa sổ nằm sát sàn nhà, trong tay cậu ta cầm tai nghe của Quý Khâm Dương. Dạo trước, để chuẩn bị ca khúc dự thi nên hầu như đối phương ăn ngủ cả ngày trong phòng làm việc, thảo luận với Văn Đào về phong cách và nội dung thi đấu. Mãi đến khi xảy ra chuyện, món đồ này vẫn chưa được lấy đi.
Mạc Tuyên Ngọc chủ nhân thứ hai của Sâm Mậu cúp điện thoại đi đến bên cạnh cậu ta: “Thế nào? Hối hận à?”
Tiền Mạch liếc xéo hắn ta.
Mạc Tuyên Ngọc có phần ngả ngớn vuốt mặt đối phương: “Cậu ta đến đây rồi, em có muốn gặp không?”
Tiền Mạch mất kiên nhẫn chặn tay hắn ta lại: “Anh chẳng bảo suýt nữa thì cậu ta đánh Lý Phương Hà tàn phế còn gì, anh nghĩ tôi còn đi gặp được chắc?”
“Ai cũng bảo kỹ nữ vô nghĩa, con hát vô tình.” Mạc Tuyên Ngọc bật cười, “Xem ra có lí đấy chứ.”
Tiền Mạch lười nhiều lời với hắn ta, nhét tai nghe vào tay đối phương: “Cậu ta đến đây chắc chắn là vì thứ này, giúp tôi trả cho cậu ta là được.”
Mạc Tuyên Ngọc buông tay, cuối cùng chỉ làm động tác “tuân lệnh”.
Quý Khâm Dương đến Sâm Mậu không hề gặp phải bất cứ ngăn cản hay rắc rối nào, Mạc Tuyên Ngọc đích thân ra tiếp anh.
Là “nhị thế tổ” nổi tiếng ăn chơi trác táng nơi thủ đô, Mạc Tuyên Ngọc luôn cảm thấy mục tiêu hàng đầu trong cuộc sống của hắn ta, chính là chơi bời bằng hết trai xinh gái đẹp trên đời. Thế nên ngay khi nhìn thấy Quý Khâm Dương, tâm trí hắn ta đã rung động rồi. Nhưng nhớ đến thủ đoạn mà đối phương ra tay với Lý Phương hà, tâm trí rung động kia của hắn ta tức khắc hoá thành kinh hồn bạt vía…
“Thật ra bản hợp đồng đó đã hết sức ưu đãi với nhà sản xuất sau màn rồi.” Mạc Tuyên Ngọc cảm thấy mình vẫn là một người trọng nhân tài, “Cậu hoàn toàn không cần thiết phải đưa chúng ta vào tình thế xấu hổ như bây giờ, sau này nếu như nổi tiếng, công ti cũng có thể làm chỗ dựa cho cậu…”
Quý Khâm Dương như cười như không nhìn đối phương, anh đang điền vào tờ đơn huỷ bỏ hợp đồng, sau khi thấy không còn vấn đề gì nữa kí tên. Quý Khâm Dương không giàu đến mức có sẵn séc, nên anh lấy thẻ ra đưa cho thư kí để cô quẹt POS trả tiền huỷ hợp đồng.
Đây không phải là khoản tiền nhỏ, Mạc Tuyên Ngọc khuyên nhủ hết nước chợt thấy nghẹn họng, trên mặt hệt như vừa bị người ta cho hai bạt tai.
“Thân phận tôi nhạy cảm, không thích hợp làm nghệ sĩ.” Quý Khâm Dương nhận lại thẻ, nét mặt bình thản, “Còn việc mà lợi người hại mình, tôi cũng không có hứng thú.”
Mạc Tuyên Ngọc lại thấy tức cười: “Cậu kiên cường lắm.”
Quý Khâm Dương không phản bác, anh hỏi sang chuyện khác: “Lúc trước trong studio vẫn òn mấy món đồ, trong đó có tai nghe của tôi, tôi có thể lấy lại được không?”
“Tùy cậu.” Mạc Tuyên Ngọc ngoài cười trong không cười, chỉ ra ngoài cửa sổ, “Có điều những món đồ vô dụng rách nát đã bị ném ra bãi phế liệu đằng sau rồi, tôi cũng không biết cái nào là của cậu, hay cậu thử ra tìm xem?”
Phía sau Sâm Mậu là một khoảng sân bỏ hoang rất rộng, bên trong toàn là nhạc cụ bỏ đi, bản nhạc hỏng, cây máy tính mà công ti vứt đi. Khắp nơi chằng chịt mạng nhện và bụi bặm, chất cao chừng hơn bốn năm mét.
Quý Khâm Dương ngẩng đầu nhìn một lát, anh cởi áo sơ mi khoác ngoài ra, buộc bên hông, chỉ mặc độc chiếc may ô, sau đó cúi xuống, cẩn thận lật đống phế phẩm ra.
Xung quanh có rất nhiều người đi ngang qua dừng lại nhìn anh.
Quý Khâm Dương không hề hay biết. Khắp tay anh toàn là tro bụi, bất chấp mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, cứ lần lượt, lần lượt tìm kiếm.
Tiền Mạch đứng trên lầu cao, lúc trông thấy cảnh đấy thì gần như không tin vào mắt mình, cậu ta giữ thư kí của Mạc Tuyên Ngọc lại, hỏi một cách lo lắng: “Quý Khâm Dương đang tìm gì thế?”
Thư kí do dự một lát mới khó xử trả lời: “Mạc tổng nói đã ném tai nghe của anh ấy ra đó… Bảo anh ấy tự mình đi tìm.”
Tiền Mạch: “Bây giờ tai nghe đó đang ở đâu?!”
Thư kí suy nghĩ: “Hình như ở chỗ của Mạc tổng, chắc là để trên xe rồi?”
Tiền Mạch cau mày, cậu ta lại nhìn về phía khoảng sân lần nữa. Quý Khâm Dương tìm hơn một tiếng mới dừng lại, đối phương ngồi lên một chiếc thùng máy lớn, trên đầu và mặt đều rất bẩn, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
Tiền Mạch mím môi, cậu ta không dám đi qua, đành phải lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Bánh Quy.
Khi Tạ Mạnh nhận được điện thoại của Bánh Quy thì ngân hàng đang họp, cậu ra khỏi phòng họp, để điện thoại bên tai “A lô” một tiếng.
“Anh, anh Tạ Mạnh ạ?” Bánh Quy hết sức căng thẳng, “Làm, làm phiền anh rồi… Anh, anh có thể đến đây được không ạ?”
Tạ Mạnh cau mày: “Sao vậy?”
Giọng nói của Bánh Quy mang theo tiếng nghẹn ngào: “Đẹp, đẹp trai hạng nhất anh ấy uống nhiều quá… Anh đến đón anh ấy được không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận