Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 43: Không cần chờ anh

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 507 lượt xem
  • 1541 chữ
  • 2021-06-11 22:23:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Năm kế tiếp, Sở Khang Lâm xác nhận chuyển sang trụ sở khác làm giám đốc, trước khi đi còn đề bạt Tạ Mạnh vào vị trí quản lí. Tối hôm ấy đồng nghiệp trong công ti mở sâm-panh chúc mừng hai người, Tạ Mạnh còn nhận được một bó hoa to.

“Bữa rượu này cậu trốn không thoát đâu.” Sở Khang Lâm cười cụng ly với cậu, “Chúc sự nghiệp thành công.”

Tạ Mạnh chân thành nói: “Cảm ơn Sở tổng.”

Sở Khang Lâm vỗ vỗ vai cậu, lại uống thêm một lát mới hỏi: “Chốc nữa có người đón cậu à?”

“Vâng.” Tạ Mạnh ôm bó hoa trong tay, cậu nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Bạn tôi sẽ đến đón tôi.”

Sở Khang Lâm: “Là người đứng ở đầu ngõ chờ cậu hôm trước à?”

Tạ Mạnh ngẩn ra, do dự một lát mới đáp: “Vâng.”

Sở Khang Lâm mỉm cười: “Tình cảm của các cậu tốt thật đấy.”

 

Quý Khâm Dương tựa vào xe nghe điện thoại, thấy Tạ Mạnh từ bên trong đi ra, anh cau mày bảo: “Ngày mai nói tiếp, tôi còn có việc.”

Đầu dây bên kia còn thao thao nói thêm một tràng, Quý Khâm Dương không nghe đã cúp máy ngay.

Nhìn thấy bó hoa trong tay Tạ Mạnh, anh nhướn mày hỏi: “Ai tặng thế?”

Tạ Mạnh uống rượu nên mặt hơi đỏ: “Các đồng nghiệp tặng, anh mở cốp xe ra đi.”

Quý Khâm Dương ấn nút phía cửa sau xe, cốp xe thoáng chốc mở ra, ào ào bay ra hơn mười quả bóng bay.

“…” Vẻ mặt Tạ Mạnh hơi không dám nhìn thẳng.

Quý Khâm Dương chống tay lên cửa xe cười nói: “Chúc mừng thăng chức, ngài Tạ của anh.”

Tạ Mạnh xoay người cất hoa vào, trước khi lên xe còn vươn tay xoa tóc Quý Khâm Dương: “Cảm ơn anh.”

“Em không thích bóng bay à?” Quý Khâm Dương cài dây an toàn cho cậu.

Tạ Mạnh bất đắc dĩ đưa mắt nhìn anh: “Anh đang đùa đó hả?”

Quý Khâm Dương không lên tiếng, anh vừa ngân nga hát vừa lấy từ ghế sau lên một quả bóng bay.

Tạ Mạnh đỡ trán: “Tha cho em đi.”

Quý Khâm Dương đưa quả bóng ra trước mặt cậu, Tạ Mạnh mới phát hiện bên dưới buộc chiếc hộp nhỏ.

“?” Tạ Mạnh ngờ vực cầm hộp trong tay, “Anh lại định tạo thêm bất ngờ gì nữa?”

Quý Khâm Dương khởi động chân ga, anh thừa lúc chuyển số nghiêng qua hôn lên mặt Tạ Mạnh: “Sau khi thả bóng là phải cầu hôn, chẳng phải trong phim đều diễn thế sao.”

Tạ Mạnh: “…”

Trên đường về nhà điện thoại của Quý Khâm Dương đổ chuông liên hồi, Tạ Mạnh nhìn mấy lần, không kìm được phải nhắc: “Có muốn nghe máy không?”

Quý Khâm Dương liếc nhìn, hờ hững nói: “Chẳng phải chuyện gấp gì, về nhà rồi nghe.”

Tạ Mạnh thấy giọng anh thoải mái nên cũng không hỏi thêm, lúc hai người về đến nhà, Quý Khâm Dương lại chưa vội vào.

“Hình như ban nhạc có việc.” Quý Khâm Dương đặt một tay lên cửa sổ xe, “Em vào trước đi, cấm được mở hộp ra đó, chờ anh về.”

Tạ Mạnh hôn anh: “Biết rồi, đi nhanh về nhanh.”

 

Nửa đêm hai giờ sáng, trên sàn đấu còn đang quay cảnh buổi tối.

Trịnh Minh quay xong một cảnh thì ngồi ở chỗ gần đấy xem Weibo. Trợ lí đứng cạnh anh, thấy anh đang vào xem một Weibo tên là Hùng Bảo Bảo, tất cả status đều like hết, mà like một lần còn chưa đủ, anh like được một lát lại bỏ like hết, sau đó like lại lần nữa.

“…” Trợ lí, “Anh đang tìm cảm giác tồn tại đấy à?”

Trịnh Minh thật thà gật đầu: “Ừ.”

Khác hẳn với diễn xuất thành thạo xuất thần nhập hoá trên phim, Trịnh Minh trong cuộc sống đời thường là mẫu người hoàn toàn trái ngược, song có lẽ do có ngoại hình quá mức lừa tình, nên từ trước đến nay mới chỉ có người đại diện và trợ lí ở bên anh tám năm là hiểu rõ.

“Thích người ta thì theo đuổi đi.” Trợ lí tận tình khuyên nhủ, “Bây giờ anh nổi tiếng thế, sợ gì chứ. Diễn xuất hết mình, tên tuổi bảo đảm doanh thu phòng vé, ra mắt tám năm giữ thân như ngọc chưa từng có scandal tình cảm nào, đâu còn gì ngăn cản anh nữa hả nam thần!”

Trịnh Minh im lặng ngồi yên không lên tiếng, anh tiếp tục like rồi unlike.

Trợ lí: “…”

 

Tên tường Weibo của Hùng Bảo Bảo đều là ảnh mấy bộ phim cậu ta quay vài năm gần đây, fan đã lên đến mấy chục nghìn rồi. Dạo này đang chuẩn bị quay một dự án phim nhựa khá lớn, lần đầu tiên làm tổng đạo diễn nên rất hồi hộp, cậu ta chụp mấy phong cảnh linh tinh trong phim trường đăng lên Weibo, bên dưới có rất nhiều fan bình luận cổ vũ.

“Bảo Bảo! Chắc chắn anh sẽ làm được! Tụi em luôn ủng hộ anh!”

“Ăn nhiều một chút Bảo Bảo nhé, như vậy mới có sức quay phim.”

“Bảo Bảo, tụi em mang đồ ăn nhanh đến nhé, anh muốn ăn gì?”

Bên dưới bình luận này, Hùng Bảo Bảo trả lời: “Anh muốn ăn cơm chan thịt rang, suất lớn, năm bát.”

“…” Trịnh Minh đọc đi đọc lại status này rất nhiều lần, cuối cùng bảo trợ lí, “Cô có số điện thoại của khách sạn XX không?”

“Làm gì ạ?” Trợ lí cảnh giác cao độ nhìn đối phương, cô đoán Trịnh Minh muốn gọi đồ ăn khuya, đùa chứ phim này ảnh đế diễn vai bệnh nhân tâm thần, nửa đêm còn muốn ăn khuya không sợ béo phì à?!

Trịnh Minh: “Tôi muốn gọi năm suất cơm chan thịt rang lớn, đưa đến chỗ đạo diễn Hùng.”

Trợ lí: “…”

 

Lúc Quý Khâm Dương đến bệnh viện, Bánh Quy đang đeo khẩu trang trốn ở góc phòng. Cậu trông thấy Quý Khâm Dương trước, kích động gọi khẽ: “Anh Dương, anh Dương ơi!”

“Xảy ra chuyện gì thế?” Quý Khâm Dương đi tới, Bánh Quy vừa thấy anh thì oà khóc, “Tiền Mạch anh ta, anh ta… Văn Đào uống nhiều quá, nên, nên đã đánh nhau với họ.”

Quý Khâm Dương vỗ đầu Bánh Quy: “Bình tĩnh, nói chậm lại xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Bánh Quy hít sâu một hơi, điều chỉnh thật lâu mới nói rõ ràng mọi chuyện. Hoá ra tháng trước Quý Khâm Dương tốn khoản tiền lớn và tận dụng qua hệ mới giúp ban nhạc tranh thủ được suất diễn trong cuộc thi nào đó, anh dự định gióng trống tăng tinh thần, giúp cả nhóm ra mắt chính thức. Kết quả cái người mà Bánh Quy gọi là chú kia thấy ban nhạc phát triển quá tốt bèn nảy ra suy nghĩ, thuyết phục Tiền Mạch rời khỏi ban nhạc rồi kí hợp đồng solo với công ti giải trí. Cũng chẳng rõ đối phương ra điều kiện gì mà từ sáng hôm nay Tiền Mạch đã lặn tăm không một tin tức. Cậu ta không dám trực tiếp ngửa bài với Quý Khâm Dương, đến tối mới tìm Văn Đào bàn bạc, kết quả Văn Đào nổi giận, xảy ra xung đột với Tiền Mạch và đám người đi theo trong quán rượu.

Quý Khâm Dương lạnh mặt nghe xong toàn bộ câu chuyện, anh nén giận, cứng rắn nói: “Tiền Mạch muốn solo thì mặc kệ cho cậu ta solo, vocal chính đâu phải tìm không được, còn mấy tháng nữa cuộc thi mới diễn ra, chừng này thời gian hoàn toàn đủ. Nhưng vụ ẩu đả này nếu bị cánh săn ảnh phát hiện rồi truyền ra, những việc chúng ta làm trước đó đều sẽ mất trắng, các cậu đã từng nghĩ chưa?”

Bánh Quy ngập ngừng không dám lên tiếng, Quý Khâm Dương ngẫm nghĩ, hỏi cậu: “Cậu cho anh số điện thoại của ông chú kia, anh muốn nói chuyện.”

Bánh Quy vội vàng mở danh bạ ra tìm số, Quý Khâm Dương khoanh tay đứng cạnh từ từ nhắm mắt đợi, lát sau, bất chợt nhớ đến điều gì, anh cúi đầu lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

 

Tạ Mạnh pha cho mình tách cà phê, cậu ngồi trên sô-pha trong phòng khách, trong đầu máy CD phát đĩa nhạc Quý Khâm Dương thu riêng cho cậu. Khi đĩa sắp chạy hết, điện thoại để bên cạnh chợt sáng lên.

Nội dung tin nhắn của Quý Khâm Dương không dài lắm: “Văn Đào uống nhiều quá, bị thủng dạ dày nhập viện, anh phải đi trông, đêm nay có lẽ không về được.”

Tạ Mạnh đang định hồi âm thì đối phương lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Em ngủ trước đi, không cần chờ anh.”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, trả lời: “Được, anh cũng đừng cố quá, có thời gian thì chợp mắt một lát.”

Quý Khâm Dương trả lời rất nhanh: “Biết rồi… Ngủ ngon nhé, anh yêu em, ngài Tạ của anh.”

Tạ Mạnh nhìn tin nhắn cười khẽ, cậu đứng dậy cầm quần áo đi tắm. Lúc đi ra chợt nhìn thấy quả bóng bay đặt trên bàn phòng khách, do dự một lát bèn gỡ chiếc hộp buộc trên đấy ra.

Hộp đóng rất kín, Tạ Mạnh phải tốn một ít thời gian mới mở ra được, bên trong là một chiếc nhẫn nam bằng bạch kim.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top