Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 41: Chỉ là muốn cảm ơn anh

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 515 lượt xem
  • 1836 chữ
  • 2021-06-11 22:23:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Cuối tháng tư xuân về hoa nở, Mạc Tố Viện gọi điện đến, giọng bà vẫn đầy sức sống lan ra bốn phía như trước đây.

“Dạo này có bận không?” Hình như Mạc Tố Viện vẫn ở trong phòng trà, Quý Khâm Dương có thể nghe thấy nhạc nền bài “Một đoá nhài đẹp xinh”, “Con đó, chẳng chịu về nhà gì cả, lại còn gửi tiền nữa chứ, nhà có thiếu tiền đâu mà gửi.”

Quý Khâm Dương bật cười: “Qua đợt bận bịu này con sẽ về.”

Mạc Tố Viện giả vờ không vui: “Về làm gì, đừng có về, bố mẹ đến thăm con luôn cho nhanh.”

Quý Khâm Dương ngẩn ra: “Mẹ với bố… Đến Bắc Kinh ạ?”

“Phải.” Mạc Tố Viện nói giọng thoải mái, “Bố mẹ đặt vé máy bay cuối tuần này rồi, đến nơi sẽ chơi với con vài ngày. Đúng rồi, Tạ Mạnh còn ở chung với con không? Mang cho hai đứa ít trà bích loa mới hái.”

Quý Khâm Dương: “…”

Tạ Mạnh cúi người lấy quần áo trong máy giặt ra, sau khi phơi đồ xong, cậu duỗi hai tay, bờ cong xương vai tuyệt đẹp giãn căng. Tạ Mạnh không ngoái đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Bố mẹ anh đến, có cần em ra ngoài ở không?”

Quý Khâm Dương tựa người vào cửa ban công, một chân dựng nghiêng trên mặt đất: “Em định ở đâu chứ?”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn anh.

Quý Khâm Dương cười lắc đầu: “Em đó.” Anh định đi lấy quần áo ướt, lại bị Tạ Mạnh nhẹ nhàng đẩy ra.

“Đừng động vào.” Tạ Mạnh nói, “Để em lấy cho.”

Quý Khâm Dương giữ tay cậu: “Suy nghĩ nhiều, lại khép kín, em không vui thì phải nói ra để anh biết chứ.”

Tạ Mạnh im lặng. Bàn tay của Quý Khâm Dương trắng muốt, mười ngón tay sạch sẽ mượt mà không tì vết, chỉ là động tác nắm tay vô cùng giản đơn, vậy mà Tạ Mạnh ngỡ như toàn bộ trái tim mình đã bị đối phương nhẹ nhàng nắm gọn cả rồi.

“Em không giận.” Tạ Mạnh vuốt ve mu bàn tay của Quý Khâm Dương, cậu ngước mắt, tầm nhìn dừng tại chính giữa đôi mày đối phương, “Em chỉ lo anh chưa chuẩn bị sẵn sàng cho họ biết quan hệ của hai đứa mình, hiểu không?”

Quý Khâm Dương cau mày, sắc mặt hiếm khi trở nên nghiêm túc.

“Em không tin anh à?” Anh hỏi.

Tạ Mạnh thở dài, cậu hôn lên đầu ngón tay Quý Khâm Dương: “Không phải không tin anh.” Cậu cười nói, “Chỉ là không muốn anh khó xử thôi.”

 

Mặc dù lúc tốt nghiệp Đại học đã lấy được bằng lái, nhưng Tạ Mạnh chưa từng nghĩ đến việc mua xe. Thứ nhất Quý Khâm Dương là dân SOHO[1], thứ hai cậu vẫn luôn rất tiết kiệm vởi bản thân mình.

[1] SOHO (Small Office Home Office): Chỉ những người làm việc ở nhà hoặc làm nghề tự do.

Thế nên khi Tạ Mạnh nhờ Sở Khang Lâm xem xe giúp mình, sếp cậu hết sức ngạc nhiên.

“Đúng là hiếm thấy ghê.” Sở Khang Lâm ngồi lên chiếc xe Tạ Mạnh chọn, “Sao tự nhiên lại quyết định mua xe thế?”

Tạ Mạnh: “Cũng không phải tự nhiên quyết định, hơn nửa năm trước tôi đã đăng kí lấy số rồi, gần đây đúng lúc cần dùng thôi.”

Sở Khang Lâm cau mày: “Mua tặng ai à?”

Tạ Mạnh thừa nhận hết sức thoải mái: “Cũng gần như thế.”

Sở Khang Lâm cười, anh ta không hỏi nhiều, chỉ nhìn Tạ Mạnh bàn chuyện giá cả với giám đốc bán hàng, cuối cùng quyết định sẽ trả góp trong hai năm.

“Vừa mua đã vung một khoản lớn thế, sau này tha hồ trả nợ bạt mạng.” Sở Khang Lâm châm điếu thuốc, anh ta nheo mắt hít một hơi, chợt hỏi, “Sang năm có lẽ tôi sẽ sang trụ sở khác làm quản lí, vị trí bây giờ của tôi… Cậu có hứng thú không?”

Tạ Mạnh không ngờ anh ta sẽ hỏi bất ngờ như thế, qua hồi lâu vẫn không biết nên trả lời sao.

Sở Khang Lâm vỗ vai cậu: “Chàng trai trẻ, giữ vững phong độ, làm việc thật tốt, chắc chắn sẽ có tiền đồ.”

 

Ngày đi đón Mạc Tố Viện, Tạ Mạnh đưa chìa khoá xe cho Quý Khâm Dương, người kia mất hồi lâu vẫn chưa phản ứng được: “Em mua lúc nào vậy?”

“Quà sinh nhật năm nay đó.” Tạ Mạnh kéo đầu Quý Khâm Dương sang hôn, “Đi đón bố mẹ anh đi.”

“…” Quý Khâm Dương dở khóc dở cười, “Thế này là sai kịch bản rồi, đã bảo là anh nuôi em cơ mà?”

Tạ Mạnh: “Mua xe cũng coi như đồ gia dụng đi, tiền nhà em cũng đâu giành với anh.”

Quý Khâm Dương cầm chìa khoá xe, nghẹn họng một lát, đành nói: “Vậy em đi đón họ với anh đi.”

Tạ Mạnh nhìn anh bằng vẻ mặt “anh có chắc không đấy”.

Quý Khâm Dương khoác vai cậu: “Đừng ngại, con dâu xấu xí cỡ nào thì cũng phải ra mắt bố mẹ chồng chứ.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Mạc Tố Viện và Quý Sơn Dung cũng không mang nhiều hành lý lắm. Lúc hai người lên xe bắt gặp Tạ Mạnh thì chẳng hề ngạc nhiên, Mạc Tố Viện nhiệt tình chào: “Tiểu Tạ đấy à, lâu rồi không gặp, mong là con vẫn khoẻ.”

“Con chào cô.” Tạ Mạnh đỡ bà ngồi xuống, “Cô cũng thế ạ.”

Mạc Tố Viện phất tay qua loa: “Già rồi, còn gì phải lo nữa đâu chứ.”

Quý Khâm Dương từ kính chiếu hậu đưa mắt nhìn mẹ mình: “Đến nhà tụi con ở nhé?”

Quý Sơn Dung ho khẽ, từ chối: “Chen chúc với trẻ con thì còn ra thể thống gì nữa, bố với mẹ con đặt khách sạn trước rồi, lái thẳng đến đấy luôn đi.”

Tạ Mạnh còn muốn nói gì đó, lại bị Mạc Tố Viện ngắt lời: “Đến khách sạn cất hành lý, trở ra nấu cơm cho hai đứa ăn, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn bữa cơm đoàn viên mà.”

“Hai đứa ấy, làm việc kiểu gì mà ngay cả nhà mình cũng không thèm để ý.” Mạc Tố Viện trách, “Không có tiền thì không có tiền chứ sao, có phải nhà mình không nuôi nổi đâu.”

Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh nhìn nhau, cùng bật cười.

“Để con đi mua thức ăn.” Quý Khâm Dương đánh tay lái, “Mẹ muốn ăn gì?”

Mạc Tố Viện hùng hồn nói: “Hỏi Tiểu Tạ ấy, hỏi mẹ làm gì, nấu nhiều ăn nhiều, nấu ít ăn ít, không được bỏ thừa.”

 

May mà rượu Quý Sơn Dung gửi vận chuyển đến không bị vỡ, Mạc Tố Viện độc chiếm nhà bếp, không cho Tạ Mạnh vào giúp, cuối cùng Tạ Mạnh đành phải ngồi ở cửa bếp nhặt rau. Quý Khâm Dương càng không có việc gì để làm, anh giúp bố bóc giấy gói ra, hai người ngồi trong phòng khách cùng nhau uống mấy ly.

“Tửu lượng của con cao ghê nhỉ.” Quý Sơn Dung khen con trai mình, “Hồi tết năm nhất, bố còn nhớ con mới uống một ly đã gục xuống rồi.”

Quý Khâm Dương bất mãn nói: “Bây giờ con đã bao nhiêu rồi, sao mà dễ say như thế được chứ?”

Quý Sơn Dung uống thêm một hớp rượu nữa, im lặng một lát, thở dài: “Phải, chỉ mới chớp mắt mà sáu bảy năm đã qua.” Ông nhìn Quý Khâm Dương cười nói, “Con trai bố đã thành đàn ông rồi.”

Quý Khâm Dương nhấc tay lên, anh làm động tác cạn ly, rồi nốc cạn rượu trong ly mình.

Tạ Mạnh nhìn hai người, vừa quay đầu lại thì phát hiện Mạc Tố Viện cũng đang nhìn, ánh mắt hai người giao nhau, nụ cười của Mạc Tố Viện dịu dàng động lòng người, bà cầm tay Tạ Mạnh: “Con chăm sóc cho Quý Khâm Dương tốt quá.”

Tạ Mạnh ngượng ngùng: “Cậu ấy cũng chăm sóc con tốt lắm…”

Mạc Tố Viện lắc đầu, cười không lên tiếng.

Cơm canh dọn lên, rốt cuộc bốn người cũng có thể quây quần ăn cơm. Mạc Tố Viện nâng ly cạn lần lượt với từng người, bà nói: “Sau này dù có bận mấy thì cũng phải về nhà, thấy khó chịu cũng về nhà ở đi, bố mẹ mong.”

Quý Khâm Dương vươn tay, không nói lời nào, chỉ ôm chặt mẹ mình.

Vì Quý Khâm Dương uống rượu nên cuối cùng chỉ có Tạ Mạnh lái xe đưa Mạc Tố Viện về khách sạn. Cậu chờ hai vợ chồng vào phòng, lúc chuẩn bị rời đi, Mạc Tố Viện chợt nhiên đuổi theo đưa cho cậu túi trà.

“Con xem, suýt nữa thì quên mất.” Ánh mắt của Mạc Tố Viện dịu dàng dừng trên gương mặt Tạ Mạnh, “Trà bích loa xuân mới hái năm nay, thể nào các con cũng thích uống.”

Tạ Mạnh hé môi, cậu hơi cuống, không biết nên nói gì.

“Còn nữa.” Mạc Tố Viện thở dài, bà chợt cười hỏi, “Có phải con, cũng nên gọi ta là mẹ hay không?”

 

Quý Khâm Dương nằm trên giường, khi sắp ngủ thì mơ mơ màng màng cảm thấy Tạ Mạnh chui vào chăn, từ phía sau ôm lấy mình. Anh vô thức xoay lại ôm đối phương, lúc chạm tới hai má Tạ Mạnh, cả bàn tay đều ướt đẫm.

“?!” Quý Khâm Dương tỉnh hẳn, “Sao vậy?” Anh giơ tay định bật đèn, lại bị Tạ Mạnh giữ chặt.

“Không sao.” Cổ họng Tạ Mạnh hơi khàn, thanh âm phát ra nồng đậm giọng mũi, “Đừng bật đèn.”

Quý Khâm Dương nâng mặt cậu lên: “…Em khóc suốt đường về nhà đấy à?”

Tạ Mạnh vùi trong lòng anh lắc đầu, môi cậu lần tìm bờ môi Quý Khâm Dương, cậu cởi quần áo của mình ra, ngồi lên người đối phương.

Lẽ nào Quý Khâm Dương gặp đúng dịp Tạ Mạnh chủ động, nửa thân dưới của anh đã cương cứng, Tạ Mạnh cúi xuống khẩu giao giúp anh, bàn tay tự đưa ra sau bôi trơn cho mình. Quý Khâm Dương hơi cúi đầu, nương theo ánh trăng loãng ngoài cửa sổ, anh thấy khoé mắt Tạ Mạnh vẫn còn đẫm nước.

Tư thế cưỡi ngồi cũng không dễ đưa vào, Tạ Mạnh phải tốn sức lớn mới có thể nuốt trọn dương vật của Quý Khâm Dương. Cậu và đối phương mười ngón tay giao nhau, chậm rãi đưa đẩy thắt lưng.

Quý Khâm Dương bị kích thích rất nhanh thì bắn, anh ôm Tạ Mạnh, vuốt ve bờ gáy mướt mồ hôi của đối phương, Tạ Mạnh ngẩng đầu nhìn anh.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Quý Khâm Dương đặt môi trên trán đối phương.

“Không sao cả.” Tạ Mạnh nói, “Chỉ là muốn cảm ơn anh.”

Quý Khâm Dương cười: “Tự dưng lại tốt thế… Cảm ơn anh điều gì?”

Tạ Mạnh hôn anh: “Cảm ơn anh đã cho em có được người nhà.”

“?” Quý Khâm Dương nói như hiển nhiên, “Tất nhiên chúng ta là người một nhà, anh là chồng em còn gì.”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương cúi đầu chăm chú nhìn Tạ Mạnh: “Muốn kết hôn không? Đợi kiếm đủ tiền chúng ta sẽ ra nước ngoài kết hôn, thế nào?”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top