Một năm sau, rốt cuộc Hùng Bảo Bảo cũng trở thành phó đạo diễn trong đoàn làm phim. Đạo diễn Trương có thể nói là dốc lòng bồi dưỡng cậu ta, gần như đi đâu quay cũng dẫn cậu ta theo. Để ăn mừng bản thân thăng chức, Hùng Bảo Bảo cố ý lựa thời gian mời Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương ăn bữa cơm.
“Thứ năm không được, bên phía nhà phát triển có tiệc xã giao rồi.” Sau đợt thực tập, Tạ Mạnh thuận lợi vào làm chính thức, đúng lúc đã ở bộ phận hiện kim chừng một năm, “Thứ sáu thì được đấy.”
Hùng Bảo Bảo đồng ý ngay: “Không thành vấn đề, Quý Khâm Dương thì sao?”
Tạ Mạnh cười: “Thứ bảy có buổi diễn, chắc hôm nay là anh ấy ‘bế quan’ xong, sẽ ra ngoài.”
Mỗi lần xong việc, tron gmấy ngày liền Quý Khâm Dương sẽ như được siêu thoát, không ngủ qua ba ngày hai đêm thì không sống nổi. Sau khi quy mô của ban nhạc lớn dần, anh cũng ngày càng bận, tâm huyết đổ vào nhiều hơn, quyết định dù là bất cứ chuyện gì cũng không thể qua loa.
Trước đây không phải là Hùng Bảo Bảo chưa từng thảo luận với anh về hướng phát triển trong tương lai của ban nhạc. Theo ý của cậu ta thì, trứng gà không thể đặt trong rổ, nếu muốn mở studio thì cần phải cân nhắc rất nhiều việc.
“Nếu cậu muốn trở thành một người có vây có cánh.” Hùng Bảo Bảo châm cho mình một điếu thuốc, “Thì không nên chỉ cố chấp với một ban nhạc.” Cậu ta lấy ví dụ, “Nếu người hát chính trong nhóm chuyển ra solo, hoặc là có thành viên nào đó trong ban nhạc đầu quân cả nhóm vào công ti giải trí, họ chê cậu không có tên tuổi không đi theo con đường cậu chọn, chẳng phải cậu sẽ xong đời luôn à?”
Quý Khâm Dương tráng nước sôi đôi đũa cho Tạ Mạnh, bảo bà chủ lấy rượu ra: “Tôi làm trong hậu trường, nếu mà nổi quá thì còn gọi gì là hậu trường nữa.”
Hùng Bảo Bảo tặc lưỡi một tiếng: “Chuyện này khác mà, tôi nói nổi là bảo thực lực kìa, đàn hay cũng sợ tai trâu, rõ ràng có thực lực, lại không thể phát huy hết chỉ vì một ban nhạc, như vậy đáng tiếc quá.”
Quý Khâm Dương uống rượu không lên tiếng. Thật ra vị trí công việc của anh và Hùng Bảo Bảo cũng chẳng khác nhau là bao hai người đều làm trong hậu trường, đều thiên về sáng tác. Mục đích chính là có thể tạo nên những tác phẩm vĩnh hằng, bất hủ và kinh điển, thế nên anh hoàn toàn có thể hiểu được lời đối phương nói.
Tạ Mạnh nhúng rau xong, nhìn Hùng Bảo Bảo hỏi: “Cậu thì sao, khi nào thì tự quay bộ phim của chính mình?”
“Tôi cũng muốn lắm chứ.” Hùng Bảo Bảo ngậm điếu thuốc, cào tóc, “Kịch bản vừa ý thì không kéo được nhà đầu tư, có nhà đầu tư thì kịch bản nhìn kiểu gì cũng thấy giẻ rách, diễn viên cũng là một vấn đề, người tôi xem trọng nổi tiếng quá.”
Tạ Mạnh biết cậu ta đang ám chỉ Trịnh Minh, mười chín tuổi trở thành ảnh đế trong nước, hai mươi hai tuổi tiến quân Hollywood, bây giờ đã sắp hai lăm, một năm nhiều nhất cũng chỉ đóng một bộ phim. Từ trước đến nay luôn chỉ có ảnh đế Trịnh chọn vai, đóng nhiều như thế, giải thưởng trong lẫn ngoài nước đã cầm mỏi tay rồi.
Hùng Bảo Bảo thở dài: “Cậu ta chạy nhanh quá, tôi đi chân đất đuổi theo điên cuồng như Khoa Phụ bắt mặt trời[1], đau lòng quá đi.”
[1] Một điển tích từ thời viễn cổ Trung Quốc. Khoa Phụ là tộc trưởng tộc Khoa Phụ, vì mặt trời bỏng rát khiến người dân trong tộc chết đi nên Khoa Phụ đuổi bắt mặt trời. Ông đuổi kịp, song chưa bắt được mặt trời thì đã chết vì khát.
Tạ Mạnh nghe đến đoạn Khoa Phụ bắt mặt trời thì suýt nữa phun rượu trong miệng ra, vừa ho vừa nói: “Không phải hai người follow Weibo của nhau à, muốn quay phim gì thì cứ hỏi cậu ta thử xem có muốn diễn không.”
Hùng Bảo Bảo liếc cậu một cách ai oán: “Nếu nam thần của cậu là quá ưu tú, trong khi cậu chỉ là phận con rệp, cậu có dám dụ dỗ người ta không?”
“…” Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, chẳng ngờ hồi lâu vẫn không ra được đáp án.
Quý Khâm Dương bất chợt đưa tay nhéo cổ cậu: “Nghĩ vớ nghĩ vẩn làm gì, chẳng phải nam thần của em đang ngồi ngay đây sao?”
Tạ Mạnh cười thúc cho anh một khuỷu tay.
Ba người ăn đến hơn nửa đêm, điện thoại của Quý Khâm Dương chợt đổ chuông, giọng Tề Phi lớn đến nỗi không cần mở loa thì người xung quanh cũng có thể nghe thấy.
“Đại thần đẹp trai hạng nhất ơi!” Tề Phi hét lên, “Tô Châu bên đây câu được mẻ cua, tôi gửi cho cậu với Tạ Mạnh nhé.”
Khác với những tên chó FA khác, Tề Phi tốt nghiệp chẳng bao lâu đã đi đăng kí kết hôn cùng Cố Mỹ Nghiên. Cô nàng mới học năm ba Đại học, cả hai tiệc rượu cũng không tổ chức mà làm hẳn một chuyến du lịch kết hôn, dốc lòng hưởng thụ thế giới của riêng hai người.
Phải rất lâu sau Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh mới biết, điều kiện của gia đình Cố Mỹ Nghiên vô cùng tốt, ở Tô Châu có mấy dây chuyền khách sạn nhà hàng đều thuộc sở hữu của gia đình cô.
Tề Phi vui vẻ nói: “Còn một năm nữa là em nhà tôi tốt nghiệp rồi, lúc đó đến Bắc Kinh chơi với các cậu nhé.”
Quý Khâm Dương: “Đến đi, làm cho cậu hẳn buổi biểu diễn, chúc mừng đám cưới cậu luôn.”
Đầu dây bên kia Tề Phi cười to, bảo Quý Khâm Dương nói lời phải giữ lấy lời, gã nhớ kĩ rồi đó.
Hùng Bảo Bảo chờ anh cúp điện thoại mới hỏi: “Bạn cấp ba à?”
Tạ Mạnh cười gật đầu: “Anh em với nhau gần mười năm rồi.”
“Đúng là không dễ dàng.” Hùng Bảo Bảo tán đồng, thoáng chốc đổi đề tài, “Nói vậy, chúng ta làm bạn cũng sắp năm năm rồi.”
Quý Khâm Dương nhìn cậu ta đầy cảnh giác: “Cậu muốn làm gì?”
Hùng Bảo Bảo: “Hê hê, khi nào cua đến thì ăn chung nhé!”
Tạ Mạnh: “…”
Cuối thu qua, Bắc Kinh bắt đầu cấp khí ấm vào giữa tháng mười hai. Mỗi dịp cuối năm, ngân hàng bận đến mức long trời lở đất, kết toán cuối năm, chuẩn bị cho một năm mới tốt đẹp. Tạ Mạnh chạy qua chạy lại hết nơi này tới nơi khác, tối đến thảo luận với nhà phát triển đến mười một mười hai giờ là việc hết sức bình thường.
Lúc ra khỏi cao ốc thì tuyết cũng trùng hợp rơi. Tạ Mạnh dựng thẳng cổ áo khoác lên, cầm tập công văn đi lấy xe với Sở Khang Lâm.
Sở Khang Lâm vào ngân hàng trước cậu hai năm, bây giờ đã ngồi vào ghế quản lí chi nhánh.
“Hôm nay nói hay lắm.” Sở Khang Lâm châm điếu thuốc, kéo cửa sổ xe xuống, Tạ Mạnh ngồi ở ghế phó lái, đeo dây an toàn.
“Vụ này mà giành được thì tiền thưởng cuối năm của cậu khỏi phải bàn.” Sở Khang Lâm đánh tay lái quay đầu xe, anh ta nhìn Tạ Mạnh nói đùa, “Thế nào, sang năm có kế hoạch thăng tiến gì không?”
Tạ Mạnh khiêm tốn nói: “Tôi còn phải học hỏi nhiều lắm.”
Sở Khang Lâm cười: “Học sinh giỏi đúng là khéo ăn nói.” Anh ta hỏi Tạ Mạnh địa chỉ, hơi ngạc nhiên, “Cậu vẫn ở gần trường à?”
Tạ Mạnh gật đầu: “Vâng, thuê từ lâu rồi ạ.”
Sở Khang Lâm nhướn mày: “Ở cùng bạn gái hả?”
“Không ạ.” Tạ Mạnh cười bổ sung, “Thuê cùng bạn thôi.”
Sở Khang Lâm ồ một tiếng, cũng không hỏi nữa, chờ khi sắp đến cửa nhà Tạ Mạnh, anh ta bắt gặp một người đội trời tuyết đang đứng ở đầu ngõ.
“Ai đây nhỉ…” Sở Khang Lâm lẩm bẩm một câu.
Tạ Mạnh nheo mắt nhìn một lát, bỗng nhiên lên tiếng: “Sở tổng, anh cho tôi xuống đây đi.”
Sở Khang Lâm: “Ở đây á, không cần đi vào à?”
“Không cần đâu.” Tạ Mạnh đã tháo dây an toàn ra, cậu ngại ngùng bảo, “Cảm ơn Sở tổng.”
“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Sở Khang Lâm mở khoá xe ra, “Vất vả rồi, cố gắng lên nhé.”
Tạ Mạnh xuống xe, tuyết Bắc Kinh không giống phương Nam, cứ rơi nặng hạt, chẳng bao lâu đã đọng lại một tầng dày. Cậu bước nặng bước nhẹ đi về phía đầu ngõ, phía sau, Sở Khang Lâm ngồi trên xe, mở đèn xe lên chiếu sáng cho Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh đi được nửa đường thì giơ tay lên vẫy với người đang đứng nơi đầu ngõ.
Sở Khang Lâm châm cho mình một điếu thuốc, anh ta nhìn Tạ Mạnh bước đến trước mặt người đó, đối phương tháo khăn quàng cổ ra, để lộ gương mặt tuyệt đẹp.
Quý Khâm Dương quàng khăn quanh mặt Tạ Mạnh, anh nhìn về phía xe, gật khẽ.
Đến khi hai người đã rời khỏi tầm mắt, Sở Khang Lâm mới hồi thần lại. Anh ta giật nhẹ ngón tay, “roẹt” một tiếng, mới phát hiện thuốc lá đã sắp cháy hết.
Trương Giang Giang đến vùng chiến địa sắp hơn một năm, gần như tháng nào cũng gửi cho Tạ Mạnh một bức mail. Chữ không nhiều, đa phần là ảnh chụp, có những tấm Tạ Mạnh đã từng thấy qua khi đọc báo hay tạp chí, có những tấm thì chưa thấy bao giờ.
Bên dưới ảnh chụp, thỉnh thoảng Trương Giang Giang sẽ ghi chú vài dòng.
“Ở đây trẻ con bảy tám tuổi đã biết cầm súng rồi, kĩ thuật bắn tốt hơn tớ nhiều.” Trong ảnh là một cậu bé cầm khẩu súng nom còn nặng hơn cả bản thân mình.
Thỉnh thoảng Trương Giang Giang sẽ ca cẩm: “Mạng lag quá, ngay cả Weibo mà tớ cũng không lên được, viết mail cũng phải lên nóc nhà viết… Bây giờ mà có bom dội xuống là tớ xong đời luôn đấy QAQ.”
“Tuần trước laptop bị nổ hỏng rồi, những thứ trong ổ C cũng không còn nữa… Mà thôi, cũng chẳng phải thứ gì quan trọng.”
Trong bức mail gần nhất, rốt cuộc Trương Giang Giang cũng nhắc đến Hàn Đông: “Hàn đại gia khoẻ không?”
Tạ Mạnh không biết nên trả lời thế nào.
Suốt hơn một năm nay, ảnh Trương Giang Giang gửi đến ngày càng nhiều, từ Ai Cập, Syria cho đến Israel, gần đây còn có mấy tấm chụp ở Iraq. Ngay cả một người ngoài nghề như Tạ Mạnh cũng có thể nhìn ra tâm tình Trương Giang Giang đã đổi khác.
Từng đầy tràn sức sống, dần trở nên khắc nghiệt và tuyệt vọng.
Trương Giang Giang chụp ảnh phế tích thành phố, sau khi bị bom tập kích, những thi thể la liệt hai bên đường chỉ phủ qua loa vải trắng lên trên. Israel sau cảnh khói lửa, là những giáo đường cầu nguyện, an tĩnh mà thần thánh.
Thỉnh thoảng cậu chàng sẽ chụp một đoá hoa hoặc một thân cây, sinh trưởng trong vụn cát, hoặc hiên ngang giữa đồng không mông quạnh.
Tạ Mạnh sắp xếp những bức ảnh này, gửi tất cả cho Hàn Đông xem, cuối cùng cậu thuật lại lời Trương Giang Giang nói, đối phương cũng không gửi mail trả lời.
Phải đến gần năm mới, Hàn Đông mới có tin tức.
“Tôi nhảy việc sang Huawei[2].” Buổi chiều, Hàn Đông gọi video cho Quý Khâm Dương, sau lưng có thể thấy hắn đang ở sân bay thủ đô, “Sang trụ sở ở nước ngoài để kiểm tra thiết bị.”
[2] Huawei hay Hoa Vi: Là tập đoàn đa quốc gia về thiết bị mạng và viễn thông, có trụ sở chính tại Trung Quốc.
Quý Khâm Dương cau mày: “Đi Trung Đông à?”
Hàn Đông cười, không phủ nhận.
Đúng lúc Tạ Mạnh gói sủi cảo xong, cậu rửa sạch tay vào phòng, Quý Khâm Dương nhường chỗ cho cậu.
“Nghĩ thông chưa?” Tạ Mạnh hỏi Hàn Đông.
Hàn Đông đáp: “Đã nghĩ thông từ lâu rồi.”
“Chú ý an toàn.” Tạ Mạnh không nói thêm nữa, “Giữ liên lạc, nhớ gửi mail.”
“Tôi biết rồi.” Hàn Đông gật đầu, dường như bên kia sắp sửa check in, trước khi ngắt video, hắn nhìn Tạ Mạnh thản nhiên nói, “Năm nay đón tết bên ngoài, thế nên phải nói trước một câu.”
Tạ Mạnh mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.” Hàn Đông nhìn vào màn hình phất tay.
Trước đêm trước giao thừa một hôm, ban nhạc tổ chức concert cuối cùng trong năm cũ. Mấy ngày nay Quý Khâm Dương bận đến mức chẳng có cả thời gian đi ngủ, hôm ấy lượng fan đến xem đã vượt quá mười ngàn người.
Quảng trường mà ban nhạc của Quý Khâm Dương thuê gần như chật kín chỗ, giữa trời lạnh buốt Tiền Mạch chỉ mặc áo phông chạy tới chạy lui trên sân khấu. Quý Khâm Dương dẫn Tạ Mạnh lên mái của một căn nhà bỏ hoang nằm đối diện với sân khấu.
“Ngồi đây xem là được rồi.” Anh cầm tấm chăn mỏng, từ phía sau choàng lên mình và Tạ Mạnh, “Lát còn bắn pháo hoa nữa.”
Tạ Mạnh nghe một hồi: “Đều là anh viết hết?”
Quý Khâm Dương: “Phải.”
Tạ Mạnh: “Sẽ ra đĩa chứ?”
Quý Khâm Dương: “Năm sau ra, đến lúc đó anh sẽ mang về.” Anh nói xong lấy điện thoại ra đăng nhập Weibo, Tạ Mạnh để ý thấy Weibo của ban nhạc đã vượt quá ba triệu fans rồi.
“Bình thường đều là Văn Đào xử lí.” Quý Khâm Dương giải thích, phần trạng thái có bản nghe thử của ca khúc mới và ảnh chụp concert, lượt chia sẻ của mấy ca khúc đã lên đến hơn mười ngàn.
Tạ Mạnh tự mình xem một lát, bỗng nhiên bảo: “Anh tuyệt quá.”
Quý Khâm Dương ngẩn ra, mãi mới hiểu đối phương đang nói đến điều gì, anh hôn lên tóc gáy Tạ Mạnh, cười nói: “Mấy chuyện này có gì đâu, tiền thưởng cuối năm nay của em cũng chẳng ít hơn anh bao nhiêu.”
Tạ Mạnh không lên tiếng, cậu quay sang, hôn trả Quý Khâm Dương một cái lên trán.
“Đúng rồi.” Quý Khâm Dương chợt nhớ ra, anh bảo Tạ Mạnh ngồi yên, tự mình đi xuống cầm cây ghi-ta lên, chỉnh âm thanh, sau đó nhẹ nhàng gảy.
Tạ Mạnh cuộn chăn, ngồi dựa trên ghế, nhìn anh bằng vẻ mặt ngờ vực.
Quý Khâm Dương ôm đàn ghi-ta, hắng giọng, từ tốn nói: “Bây giờ là concert dành riêng cho ngài Tạ.”
Tạ Mạnh không khỏi buồn cười, cậu vỗ tay.
“Chúc mừng năm mới.” Quý Khâm Dương vừa đàn ghi-ta vừa thấp giọng hát, “Anh yêu em, ngài Tạ của anh.”
Đêm hôm ấy trên mái nhà, Quý Khâm Dương hát tặng Tạ Mạnh mười khúc ca. Những ca khúc ấy, từ trước đến nay, ban nhạc chưa từng hát.
Lúc hát đến ca khúc cuối cùng, dưới quảng trường bắt đầu bắn pháo hoa, chùm sáng rực rỡ giữa trời như thắp bừng đêm đông Bắc Kinh.
Tạ Mạnh cúi đầu, cậu nhìn đôi chân trước mắt mình, lặng yên nghe Quý Khâm Dương hát.
Khoảnh khắc ấy, Tạ Mạnh tưởng như, toàn bộ thế giới của mình đều hoà theo tiếng đàn tuôn ra nơi đầu ngón tay đối phương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận