Năm ba Đại học, ngoài hai môn chuyên ngành bắt buộc ra thì Tạ Mạnh còn đăng kí thêm môn tự chọn là kế toán ngân hàng. Lúc nói chuyện với Hàn Đông, hắn hỏi cậu có phải sau khi tốt nghiệp sẽ theo ngành ngân hàng hay không, Tạ Mạnh không phủ nhận.
“Vào ngân hàng mà không có quen biết kể cũng chẳng dễ đâu, phải cố gắng nhiều lắm đấy.” Hàn Đông tổng kết lại với cậu, “Hai cậu quyết định ở lại Bắc Kinh hả?”
Tạ Mạnh: “Tôi theo ý Quý Khâm Dương, cậu ấy ở đâu thì tôi ở đó.”
Hàn Đông chậc một tiếng: “Sến quá.”
Tạ Mạnh chỉ cười không giải thích, hai người hàn huyên thêm một lát, đề tài lại chuyển sang Trương Giang Giang.
“Đến bây giờ mà cậu ấy và Nhu Nhu vẫn chưa gặp nhau à?” Tạ Mạnh lo lắng hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?”
Hàn Đông nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng chỉ thở dài: “Cậu có vẻ chậm hiểu hơn tôi tưởng…”
Tạ Mạnh: “??”
Hàn Đông: “Quý Khâm Dương đúng là sống không dễ dàng mà.”
Tạ Mạnh cạn lời: “…Liên quan gì đến anh ấy chứ?”
Gần đây Hùng Bảo Bảo thường xuyên đến chơi với Tạ Mạnh. Lên năm ba, cậu ta đã bắt đầu chạy qua chạy lại các phim trường, gần đây mới viết xong kịch bản tốt nghiệp, đang chuẩn bị kéo vốn đầu tư.
Tạ Mạnh hỏi cậu ta tại sao không đi gặp Quý Khâm Dương, Hùng Bảo Bảo nói rằng anh hùng còn chưa tới đất dụng võ, không vội không vội.
Kể từ sau sự kiện “bế người lấy sách”, Trịnh Minh và cậu ta cũng chẳng có thêm cơ hội tiếp xúc. Anh bạn ảnh đế rất bận, giữa tháng phải bay vòng quanh thế giới, gần đây hình như còn hợp tác với đạo diễn nước ngoài, lượng fan trên Weibo đã vượt quá mười triệu.
Lúc trông thấy, Tạ Mạnh hết sức ngạc nhiên: “Mấy thứ này là do công ti quản lí giúp cậu ta xử lí hết à?”
Hùng Bảo Bảo làm mới trang chủ: “Hình như cậu ta tự lập đó, nhưng mà chả thấy cập nhật Weibo gì cả.”
“Tôi và cậu ta follow lẫn nhau đấy.” Hùng Bảo Bảo nói một cách kiêu ngạo, “Status của tôi cậu ta đều like hết.”
Tạ Mạnh thấy Hùng Bảo Bảo vừa đăng lên một status: “Hôm nay lại ăn năm bát cơm [Hình ảnh]”, không có bình luận nào, một like duy nhất quả nhiên là của Trịnh Minh.
“…” Tạ Mạnh, “Rốt cuộc hai người các cậu có quan hệ gì?”
Hùng Bảo Bảo trầm ngâm một lát: “Tôi muốn mời cậu ta diễn vai nam chính, nhưng mà trả không nổi cát-xê cho cậu ta… Như vậy được coi là quan hệ gì?”
Tạ Mạnh câm nín: “Cậu đã nói với cậu ta chưa?”
Hùng Bảo Bảo nghiêm túc nói: “Tôi còn chưa đủ danh tiếng, chờ tôi nổi tiếng rồi sẽ đi mời cậu ta sau.”
Tạ Mạnh cúi đầu nhìn người đối diện.
Hùng Bảo Bảo: “?”
Tạ Mạnh đưa tay xoa đầu cậu ta, cười nói: “Cố lên.”
Đến năm ba ở Nhạc viện Trung ương, các tiết chuyên ngành đã không còn nhiều nữa, nhưng ngược lại, sinh viên còn bận rộn hơn cả khi không có tiết. Ngày thường Địch Lâm và Quách Lâm An đều chẳng thấy bóng ở kí túc xá, không đi xem concert thì cũng ngồi trong phòng luyện thanh. Đằng sau còn nhiều người muốn vào, đến trễ lại phải xếp hàng, vì thế Địch Lâm phát điện đến n lần, khắp dãy hành lang toàn là tiếng mắng chửi đặc giọng Tứ Xuyên của gã.
“Đừng ồn ào nữa.” Quách Lâm An khuyên gã, “Chúng ta đến ké chỗ với đại thần đẹp trai hạng nhất được không?”
Địch Lâm: “Cậu tưởng người ta không cần dùng chắc, biết vậy tui cũng ra ngoài thuê nhà.”
Quách Lâm An: “Hiếm khi có dịp đến ké chơi, mấy hôm trước ban nhạc của Tiến Mạch vừa kết thúc concert, chắc chắn đẹp trai hạng nhất không hồi phục nhanh thế đâu.”
Địch Lâm cau mày, gã hơi do dự, về lí mà nói thì nếu gã và Quách Lâm An đến, chắc chắn Quý Khâm Dương sẽ không chối từ. Nhưng mà như lời Quách Lâm An nói, vừa kết thúc đợt concert, Quý Khâm Dương hẳn đang nghỉ ngơi, dạo trước cậu ấy bận bù đầu là thế, ở bên Tạ Mạnh xa nhiều hơn gần, trong thời gian này mà đi quấy rầy thế giới của hai người họ thì…
“Đi thôi đi thôi.” Quách Lâm An ôm lấy thân người Địch Lâm, “Đàn ông với nhau cả mà cứ lắm mồm thì còn ra thể thống gì nữa.”
Lúc Tạ Mạnh trở về Quý Khâm Dương vẫn đang ngủ, cả người chẳng còn một manh áo, vùi mình trong chăn. Tóc anh hơi dài, phần mái lộn xộn phủ trước trán.
Tạ Mạnh nhặt quần áo mà đối phương ném lung tung trên sàn nhà lên, phân loại rồi bỏ vào máy giặt. Sau đó cậu dọn dẹp phòng nhạc, vứt hết vỏ bao cà phê và vỏ lon bia, mấy bản nhạc còn dang dở thì đặt gọn trên bàn. Cuối cùng vào bếp nấu cháo, trộn dưa chuột, làm xong tất cả mới trở lại phòng ngủ. Quý Khâm Dương đã tỉnh rồi, đầu rối bù như tổ chim, vẫn còn ngái ngủ mà ngồi nghệt mặt trên giường.
“Sao không ngủ thêm chốc nữa?” Tạ Mạnh ngồi xuống giường, đưa quần áo qua.
Quý Khâm Dương chậm chạp mặc quần áo, anh đưa mắt nhìn Tạ Mạnh: “Mãi mới được nghỉ nửa ngày… Còn ngủ nữa thì trời đất không dung.”
Tạ Mạnh không cười nổi, cậu đưa tay xoa tóc Quý Khâm Dương, đi tất cho đối phương: “Đi rửa mặt đánh răng đi, em cạo râu cho anh, trưa nay ăn cháo, buổi tối ăn thịt.”
Râu của Quý Khâm Dương vốn không nhiều lắm, có điều đóng cửa ở lì hơn nửa tháng dưới cằm cũng xanh tươi hơn nhiều. Tạ Mạnh bảo anh ngồi trên ghế trong phòng tắm ngửa mặt lên, bôi bọt kem cạo râu rồi cạo cho anh.
“…” Tạ Mạnh cúi đầu nhìn Quý Khâm Dương thò tay vào vạt quần mình, dao cạo râu khẽ run, “Anh làm gì đó?”
Quanh miệng đối phương toàn là bọt kem nom rất buồn cười, lẩm bẩm: “Anh chỉ sờ thôi mà.”
Tạ Mạnh không thèm để ý anh, cẩn thận cạo bên dưới cằm cho anh, mặt hai người ghé rất gần nhau, Quý Khâm Dương bất chợt rướn người về trước, hôn mạnh lên môi Tạ Mạnh một cái.
“Phụt…” Khoé môi Tạ Mạnh lập tức dính một vòng bọt kem.
Quý Khâm Dương cười ha ha nói: “Thành hai ông già rồi.”
Tạ Mạnh đẩy mặt anh ra, bình tĩnh bảo: “Đừng đùa nữa, ông nó ạ.”
Cạo sạch râu xong, Quý Khâm Dương còn muốn gội đầu, ghé cả cái đầu toàn nước lên người Tạ Mạnh, anh cắn mở cúc áo sơ mi của đối phương, hôn liếm một đường từ bụng đến ngực.
Tạ Mạnh bị ôm ngồi lên bệ rửa mặt, Quý Khâm Dương vừa hôn cậu vừa lấy dầu bôi trơn từ ngăn tủ ra, anh nhẹ giọng nói: “Không mang bao cao su vào rồi…”
Đầu ngón tay Tạ Mạnh lồng vào những lọn tóc ướt đẫm của Quý Khâm Dương, cậu mở chân ra quấn lấy thắt lưng đối phương, lặng lẽ khiêu khích. Quý Khâm Dương hôn cậu thêm một lát, cảm giác đủ trơn rồi mới chậm rãi đưa vào.
“Anh sợ anh không nhịn được sẽ bắn vào trong mất.” Quý Khâm Dương làm được một nửa thì bỗng dừng lại.
“?” Tạ Mạnh hơi buồn bực, “Dừng lại làm gì chứ… Tiếp tục đi…”
Quý Khâm Dương xoay người cậu lại, đối diện với gương dập vào từ phía sau. Anh bảo Tạ Mạnh nhấc chân lên, trong gương có thể thấy được rõ ràng vị trí hai người kết hợp.
Mặt Tạ Mạnh chậm rãi đỏ lên, cậu nhắm mắt, lại bị Quý Khâm Dương giữ cằm, kéo sang hôn.
Cuối cùng Quý Khâm Dương bắn xong cũng không nán lâu bên trong Tạ Mạnh, anh rút dương vật vẫn còn hơi cương ra, hỗn hợp tinh dịch và dầu bôi trơn chậm rãi chảy ra giữa hai chân đối phương.
Tạ Mạnh cũng bắn rồi, cậu bám vào bệ rửa mặt hồi lâu mới bình tĩnh lại, bỗng nhiên nhớ ra: “Chết rồi… Em đang nấu cháo…”
Quý Khâm Dương cầm khăn mặt lau được một nửa cho cậu, ngay cả quần cũng không kịp mặc, Tạ Mạnh đã chạy vù vào bếp.
May mà cho nhiều nước nên cháo không bị khét, Tạ Mạnh khuấy được một lát thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Quý Khâm Dương cầm quần lao ra, cúi xuống mặc vào cho cậu: “Mau mặc vào mau mặc vào.”
Tạ Mạnh luống cuống cài cúc, cúi đầu nhìn thấy hai chân Quý Khâm Dương vẫn đang trần trụi: “Anh đừng lo cho em… Quần anh đâu?”
Thấy cậu đã mặc đồ xong xuôi, Quý Khâm Dương mới về phòng mặc chiếc quần sạch sẽ, đi ra vừa lúc Tạ Mạnh mở cửa, Địch Lâm và Quách Lâm An nối nhau bước vào phòng khách.
“Hai cậu đang làm gì hả?” Quách Lâm An đi loanh quanh một vòng, “Sao ra mở cửa lâu thế?”
Địch Lâm thì tinh mắt hơn, nhác thấy trong cổ Tạ Mạnh lưu lại dấu vết trẻ nhỏ không nên nhìn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, yếu ớt nói với Quý Khâm Dương: “Này đẹp trai hạng nhất, làm phiền rồi… Tụi tui muốn mượn phòng nhạc…”
Quý Khâm Dương cười, anh cởi chiếc áo len mỏng vừa mặc chùm trên đầu Tạ Mạnh, trên người chỉ còn độc một chiếc may ô: “Tất nhiên là được rồi… Tạ Mạnh cậu giặt áo giúp tớ nhé.”
Tạ Mạnh vừa định nói cái áo này còn sạch mà, chợt trông thấy Địch Lâm lén lút khoa tay múa chân trong góc.
“…!” Tạ Mạnh vội vàng lấy áo của Quý Khâm Dương che cổ.
Chỉ có Quách Lâm An thần kinh đơn bào là hâm mộ nói: “Đẹp trai hạng nhất sướng quá cơ, tôi cũng muốn có người giặt hộ quần áo…”
Trong phòng tối, Trương Giang Giang rửa chỗ ảnh mình chụp ban nhạc mấy hôm trước, cậu để ảnh chụp riêng của Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh sang một bên, số còn lại thì kẹp lên giá hong khô.
Cậu chụp không nhiều, nhưng gần như không có tấm nào hỏng cả. Kĩ thuật từ chưa quen lúc ban đầu dần trở nên thành thạo, mỗi bức ảnh đều có thể nhìn ra cố gắng và tiến bộ.
Đàn chị đứng ngoài phòng tối gọi cậu, Trương Giang Giang đáp lại một tiếng.
“Sắp năm tư rồi, có kế hoạch gì chưa?” Đàn chị lật xem mấy tấm mà Trương Giang Giang đã rửa xong, trong trường tổ chức cuộc thi chụp ảnh, lần nào tham gia, hầu như Trương Giang Giang đều giành được mấy thứ hạng đầu.
“Em vẫn chưa nghĩ ra.” Trương Giang Giang cười ngu, “Đàn chị có gợi ý gì không?”
Đàn chị: “Chỗ chị có mấy cuốn sách thực tập, em xem thử xem?”
Trương Giang Giang nhận lấy, thấy trên cùng là một bản báo cáo của phóng viên thực tế vùng chiến địa.”
“Cái này…” Cậu chỉ vào tiêu đề.
Đàn chị lại gần: “À, gần đây cái này hot lắm… Nhưng số người hưởng ứng thực tế cũng không nhiều, dẫu sao cũng nguy hiểm quá mà, em thử xem cái khác đi.”
Trương Giang Giang không lên tiếng. Cậu nhét mấy quyển sách thực tập vào cặp, cười nói cảm ơn đàn chị.
QQ của Nhu Nhu online quanh năm, Trương Giang Giang về đến nhà thì để lại lời nhắn: “Có online không?”, đối phương không trả lời ngay, cậu bèn đi làm vài việc của mình.
Hồi học năm nhất, Trương Giang Giang mua một chiếc laptop dùng đến bây giờ. Trong ổ C có một thư mục đặc biệt tên là “Nhu Nhu yêu dấu của tôi”, bên trong là hơn mười ngàn bức ảnh màn hình chụp nhật ký trò chuyện của hai người, bao gồm cả những tin nhắn đầu tiên từ thời Trung học trong điện thoại của Trương Giang Giang.
Mặc dù có lẽ hành động của cậu rất tầm thường, nhưng mỗi lần Trương Giang Giang gặp chuyện gì thì đều sẽ theo thói quen xem lại những tin nhắn quen đến không thể quen hơn này.
“Có online.” Tin nhắn của Nhu Nhu gửi đến khiến cửa sổ trò chuyện rung lên, “Không phải cậu bảo đi rửa ảnh à, sao đã về rồi?”
Trương Giang Giang đóng thư mục lại, cậu nhìn cửa sổ trò chuyện, không kìm được bật cười.
“Dạo này bận không?” Trương Giang Giang gõ chữ, “Có thể đi chơi chứ?”
Nhu Nhu: “Xin lỗi… Dạo này tớ chuẩn bị đi thực tập, nên rất bận.”
Trương Giang Giang đan hai bàn tay để trên bàn phím, cậu im lặng hồi lâu mới lạch cạch gõ tiếp: “Vậy khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?”
Nhu Nhu: “Tốt nghiệp nhé… Tớ cũng muốn gặp cậu lắm, tớ rất nhớ cậu.”
Trương Giang Giang nhếch môi, quầng sáng mỏng hắt ra từ màn hình máy tính làm nổi lên gương mặt cậu, cậu đánh ra rất nhiều chữ, rồi lại xoá hết đi, cuối cùng chỉ gửi một câu: “Được.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận