Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 37: Đâu thể nói thế được

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 480 lượt xem
  • 1975 chữ
  • 2021-06-11 22:20:44

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Quý Khâm Dương kí hợp đồng năm năm với Văn Đào. Trong vòng năm năm, Quý Khâm Dương sẽ đảm nhiệm toàn bộ cố vấn và hậu trường cho cả ban nhạc, phụ trách từ phong cách, hướng đi cho tới ca khúc. Văn Đào yêu cầu khi quảng bá sẽ lấy chung tên của ban nhạc, Quý Khâm Dương tỏ ý là, sau này phải đính kèm tên của tất cả mọi người.

“Tôi cũng coi như một thành viên của nhóm, dẫu chỉ làm hậu trường thì cũng phải để mọi người biết có tồn tại một người là tôi chứ.” Thái độ của Quý Khâm Dương chẳng chịu nhượng bộ, “Thật ra chuyện này cũng có ảnh hưởng gì tới ban nhạc đâu.”

Văn Đào ngẫm nghĩ, đành đồng ý: “Được rồi, vậy mỗi tháng tụi tôi muốn bốn bài, ba tháng sẽ ra đĩa một lần.”

Quý Khâm Dương: “Có ra đĩa hay không còn phụ thuộc vào thực lực của chính các cậu, trực thuộc công ti giải trí nào cũng phải nghĩ kĩ mới được.”

“Việc này không cần cậu lo.” Văn Đào cười, hắn chỉ vào tay trống, “Chú của Bánh Quy có một chân trong ban lãnh đạo, chúng ta chỉ mượn danh nghĩa họ thôi, tất cả mọi việc họ đều không quản lí.”

Quý Khâm Dương hơi đắn đo: “Có kí hợp đồng không đấy?”

Bánh Quy lắc lắc đầu: “Không kí, chỉ nói miệng thôi.”

“Có ít quan hệ mới dễ làm việc.” Văn Đào đắc ý nói, “Thỉnh thoảng còn có thể đi PR, ra đĩa cũng có hãng thu âm nữa.”

Quý Khâm Dương không đáp, chỉ ừ một tiếng.

Tiền Mạch nhìn Quý Khâm Dương, chủ động mời: “Tối nay đi uống mừng không?”

“Không.” Quý Khâm Dương tự mình lấy một bản hợp đồng, đeo tai nghe lên nhìn cậu ta mỉm cười, “Buổi tối tôi có hẹn, các cậu cứ đi đi.”

 

Tạ Mạnh nhìn chiếc bát trước mặt Hùng Bảo Bảo, khác với tốc độ chó điên cuốn sạch sành sanh ngày trước, lần này bất đồng thấy rõ, Hùng Bảo Bảo ăn rất ít.

“Khó chịu chỗ nào à?” Tạ Mạnh cau mày hỏi một câu.

Hùng Bảo Bảo buồn bực đáp: “Hôm nay tâm lí cùng sinh lí của tôi, hai thứ ấy đã bị đả kích một cách dã man.”

Tạ Mạnh: “…” Cậu quyết định đổi chủ đề, “À phải, bộ phim của cậu quay đến đâu rồi?”

“Bộ phim đấy á.” Hùng Bảo Bảo thở dài, “Không tìm được diễn viên ưng ý.”

Tạ Mạnh: “Không phải cậu bảo muốn mời Trịnh Minh à?”

Hùng Bảo Bảo: “Vốn cũng định thế, kết quả hôm nay vừa gặp cậu ta đã nhấc cả người tôi lên, làm tôi quên béng mất vụ mời cậu ta đóng phim rồi.”

Tạ Mạnh: “…”

“Cứ cao to là thích gì làm nấy chắc.” Hùng Bảo Bảo căm phẫn, “Chỉ lấy quyển sách thôi mà, cần thiết phải làm màu thế không!”

Tạ Mạnh: “…”

 

Nói chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương xong, Tạ Mạnh vừa ngoảnh lại thì phát hiện Hùng Bảo Bảo đang nhìn mình chằm chằm.

“Là anh chàng đẹp trai hôm nọ à?” Hùng Bảo Bảo hỏi.

Tạ Mạnh cười: “Cậu ấy tên là Quý Khâm Dương.”

Hùng Bảo Bảo gật đầu: “Học Nhạc viện Trung ương nhỉ, cậu ta không làm nghệ sĩ đúng là đáng tiếc quá.”

Tạ Mạnh không lên tiếng, cậu mở nắp vại dưa mà Địch Lâm cho, lấy ra một ít cho Hùng Bảo Bảo: “Cậu cũng được lắm mà, sao lại làm đạo diễn mà không làm minh tinh?”

“Đâu có giống nhau.” Hùng Bảo Bảo nhai dưa, “Chiều cao là niềm đau, tôi mà muốn diễn thì cũng chỉ diễn được hài kịch thôi.”

“Hơn nữa, làm đạo diễn còn có thể chỉ huy mấy tên cao kều.” Hùng Bảo Bảo huơ đôi đũa, “Tôi bắt họ ngồi, họ cũng chỉ được ngồi.”

Tạ Mạnh: “…Diễn vai người xấu à?”

“Không.” Hùng Bảo Bảo nghiêm túc nói, “Diễn tảng đá.”

 

Lúc Quý Khâm Dương đến, trong tay còn cầm theo chiếc khăn, Tạ Mạnh nhìn thấy chợt có cảm giác lạ.

“Bên ngoài nổi gió rồi.” Qua kỳ nghỉ quốc khánh dài, Bắc Kinh nhanh chóng trở lạnh. Chỉ cần buổi tối ra ngoài ăn cơm, Quý Khâm Dương đều sẽ về nhà trước để lấy thêm quần áo.

Hùng Bảo Bảo đảo mắt một vòng quanh hai người: “Hai cậu sống chung à?”

Tạ Mạnh không hề nghĩ nhiều: “Phải.”

Hùng Bảo Bảo như có điều suy nghĩ, ồ một tiếng.

Quý Khâm Dương lại quan tâm chuyện cậu ta đã ăn bao nhiêu hơn: “Bữa cơm này ai trả tiền?”

Hùng Bảo Bảo cực kì tổn thương: “Cậu keo kiệt thế…”

“Bọn tôi còn phải trả tiền thuê nhà nữa.” Quý Khâm Dương ngồi xuống bên cạnh Tạ Mạnh, bảo phục vụ lấy bia ra, “Đâu phải cậu không biết tiền thuê nhà ở Bắc Kinh đắt thế nào… Thế cậu có mời khách không đấy? Không mời thì ăn ít thôi.”

Hùng Bảo Bảo: “…”

Ba người ăn rất nhanh, hiếm khi Quý Khâm Dương và Hùng Bảo Bảo nói chuyện lại có chung đề tài. Hùng Bảo Bảo mang tác phẩm của mình ra cho hai người xem. Video dài nửa tiếng, đăng trên Bilibili, chẳng có cái comment nào, lạnh lẽo hiu quạnh như tuyết.

[1] Một trang web chia sẻ video của Trung Quốc, tương tự như Youtube.

Ban đầu Tạ Mạnh cũng chỉ xem qua, kết quả chưa đầy một phút, cậu đã đắm chìm vào khung cảnh trong video.

Thật ra câu chuyện kéo dài nửa tiếng cũng chẳng có nhiều tình tiết lắm. Kĩ thuật quay phim của Hùng Bảo Bảo cũng vô cùng giản dị, được cái chọn cảnh rất hợp. Nội dung chính kể về một người cha ngậm đắng nuốt cay nuôi con gái ăn học, trong khi bản thân mình ngay cả một đôi giày cũng không mua nổi, đi qua rất nhiều con đường để đưa cơm đưa sách cho con, cuối cùng một đôi giày đi đến mức hỏng nát, rốt cuộc con gái cũng thi đỗ Đại học. Cảnh cuối là hình ảnh cô gái mua cho cha mình một đôi giày mới, ngồi xuống trong sân đi giày cho cha.

“Tôi quay cái này vốn định gửi cho công ti quảng cáo.” Hùng Bảo Bảo chống cằm nhìn video mình tự quay, “Quảng cáo giày ý.”

Tạ Mạnh xem xong vẫn còn bồi hồi không thôi: “Quay rất tốt mà.”

Hùng Bảo Bảo bĩu môi: “Công ti quảng cáo nói là nhẹ nhàng quá, không kịch tính, không hấp dẫn được mắt mua hàng của mọi người.”

Quý Khâm Dương uống rượu xỉa xói: “Ờ, đúng là xem cứ như quảng cáo từ thiện kính già yêu trẻ ấy.”

“…” Hùng Bảo Bảo liếc mắt khinh thường, “Cậu có thể im lặng được không?”

Tạ Mạnh kéo thanh tiến trình trên màn hình, tua đến vài phân đoạn có cảnh sắc cực đẹp, cực ý nghĩa và cảm động để xem lại. Cậu vẫn thấy khó tin khi công ti quảng cáo lại từ chối đoạn phim này.

“Giống như bạn học đẹp trai hạng nhất đã nói.” Hùng Bảo Bảo lại nhìn ra rất rõ vấn đề, “Tôi quay phim văn nghệ quá, cứ như phim tài liệu từ thiện ấy, không có mấy mánh lới mà công ti quảng cáo muốn, cho nên bị loại là chuyện hết sức bình thường.”

Quý Khâm Dương đã sắp uống cạn một chai rượu: “Vậy cuối cùng họ chọn đoạn phim thế nào?”

Hùng Bảo Bảo nhớ lại, chậm rãi nói: “Cuối cùng họ chọn đoạn quảng cáo một người đi giày, lúc đứng lên chạy sẽ giống như gắn theo hoả tiễn, toé ra tia lửa mà lao đi, còn mời Bolt[2] làm người đại diện phát ngôn nữa chứ.”

[2] Bolt hay Usain Bolt: Là vận động viên điền kinh người Jamaica. “Bolt” trong tiếng Anh cũng có nghĩa là tia chớp.

“…” Tạ Mạnh, “Giày như vậy thì ai dám đi?”

Quý Khâm Dương cười đến là vui vẻ: “Mọi người đều là Bolt hết.”

 

Cuối cùng khi ra ngoài quả nhiên trời nổi gió, Hùng Bảo Bảo rất biết nhìn xa trông rộng mang theo áo khoác, Tạ Mạnh run rẩy mở khăn quàng cổ ra, quàng cho mình và Quý Khâm Dương. Hùng Bảo Bảo giơ hai tay lên, làm động tác giống như chụp hình.

“Tấm này đẹp đấy.” Hùng Bảo Bảo ba hoa.

Quý Khâm Dương ôm Tạ Mạnh nói đùa: “Phải thu tiền mới được.”

“Vừa mới ăn xong bữa cơm còn chưa đủ à?!” Hùng Bảo Bảo gần như phát điên, “Chúng ta nói chuyện nghệ thuật nghệ thuật! Không nói chuyện tiền nong!”

Quý Khâm Dương cười nói: “Được được, không nói chuyện tiền nong.”

Hùng Bảo Bảo: “Tôi nói thật nhé, sau này tôi làm phim, cậu đến làm âm nhạc, thế nào?”

Quý Khâm Dương ngẩn ra, thật sự anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này.

“Đừng coi thường tôi.” Hùng Bảo Bảo hất cằm, tuy cậu ta thấp, nhưng dáng đứng vẫn luôn ngay thẳng, như thể toàn bộ cột sống đều chứa đầy tinh thần, “Tôi sẽ làm ra bộ phim hay nhất, sẽ có rất nhiều người xem.”

Nhớ đến đoạn phim quảng cáo giày ban nãy, Tạ Mạnh chợt nghiêm túc nói: “Tôi cũng nghĩ thế.”

Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn cậu, nói với Hùng Bảo Bảo: “Sau này chắc chắn sẽ có cơ hội hợp tác.”

Hùng Bảo Bảo vui vẻ huơ ngón tay: “Yên tâm đi, theo tôi không thiệt đâu.”

Tiễn Hùng Bảo Bảo đi khỏi, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương cùng quàng chung khăn trở về. Lúc sắp về đến nhà, Quý Khâm Dương nắm chặt tay Tạ Mạnh nhét vào túi áo khoác của mình.

Anh kể lại chuyện gia nhập ban nhạc của Tiền Mạch cho Tạ Mạnh nghe, người bên cạnh hồi lâu không lên tiếng.

“Sao không nói gì hết vậy?” Giọng điệu Quý Khâm Dương thoải mái, “Sau này chuyện tiền nhà không cần lo nữa, tiền nong gì cũng sẽ ổn thoả thôi.”

Nửa gương mặt của Tạ Mạnh bị khăn quàng cổ che khuất, giọng phát ra rì rầm: “…Em cứ cảm thấy như mình chẳng làm được gì hết.”

Quý Khâm Dương: “Em muốn làm gì nào? Nghỉ việc gia sư rồi?”

Tạ Mạnh cau mày: “Sao có thể chứ.”

Quý Khâm Dương: “Vậy còn nói là chẳng làm được gì, chi tiêu hàng ngày đều do em lo, anh có giành với em đâu?”

“Đâu thể nói thế được.” Tạ Mạnh thở dài, cuối cùng cũng cười, “Thôi, không tranh cãi với anh nữa.”

Quý Khâm Dương nhướn mày, anh mở cửa phòng, thừa lúc Tạ Mạnh thay giày ôm lấy cậu từ phía sau, bế cậu một đường về đến phòng, đặt cậu trên giường.

Tạ Mạnh chỉ đi một chiếc dép lê, chiếc còn lại rơi trong phòng khách, cậu bị Quý Khâm Dương lột sạch quần áo, nhét vào trong chăn.

Tạ Mạnh ôm chăn dở khóc dở cười: “Anh làm gì thế?”

“Đi ngủ.” Quý Khâm Dương chui vào từ một đầu chăn khác, cách lớp quần lót hôn lên bộ hạ đã hơi cương lên của Tạ Mạnh, “Làm tình.”

 

Nửa đêm khi Tạ Mạnh tỉnh giấc, Quý Khâm Dương không ở cạnh cậu. Cậu sờ chăn, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Phòng nhạc cách âm khá tốt, nhưng loáng thoáng vẫn có thể nghe được tiếng đàn điện tử cất lên. Tạ Mạnh khoác áo đứng dậy, nhìn điện thoại thì phát hiện đã là ba giờ sáng.

Quý Khâm Dương đeo tai nghe, nằm nhoài lên đàn viết nhạc, thỉnh thoảng sẽ dừng lại đàn một hai nốt, sau đó viết tiếp.

Trong góc phòng có mấy vỏ lon bia rỗng không, bên tay Quý Khâm Dương còn đặt một lon đang uống dở.

Tạ Mạnh đứng bên cửa nhìn hồi lâu. Cuối cùng chẳng làm gì cả, chỉ nhẹ nhàng trở về giường.

Trong đêm đen, cậu đặt đầu xuống gối, nhắm mắt lại, bên tai tất thảy đều là tiếng đàn động lòng người tạo nên từ đầu ngón tay tuyệt đẹp của Quý Khâm Dương.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top