Quý Khâm Dương cũng không nhận tiền ngay, anh khoanh tay nhìn Tiền Mạch, hất hàm hỏi: “Ý gì đây?”
Tiền Mạch tỏ vẻ vô tội: “Ý gì là ý gì? Chẳng phải cậu đang thiếu tiền à, tôi cho cậu vay thôi.”
“Trên đời làm gì có bữa ăn nào miễn phí.” Quý Khâm Dương ngồi yên không nhúc nhích, “Cậu ra điều kiện đi, tôi nghe xong sẽ quyết định nhận tiền hay không.”
“Hầy…” Tiền Mạch tức cười, “Vậy tuỳ cậu, tiền tôi để đây, cậu thích thì cầm không thích thì thôi.”
Quý Khâm Dương nhìn Tiền Mạch đứng dậy ra khỏi phòng học, lúc sắp đi đến cửa, bất chợt Quý Khâm Dương gọi cậu ta lại.
“Làm sao?” Tiền Mạch mất kiên nhẫn xoay người.
Quý Khâm Dương quơ quơ phong bì trong tay, biếng nhác nói: “Gia nhập ban nhạc cần có kế hoạch cụ thể, chúng ta phải kí hợp đồng mới được.”
Tiền Mạch: “…”
Khai giảng năm hai sắp được nửa tháng, Trương Giang Giang gia nhập câu lạc bộ truyền thông trong trường. Đàn chị học năm ba tán gẫu cùng Trương Giang Giang, muốn xem một vài tác phẩm thường ngày của cậu.
“Em hay chụp những gì?” Đàn chị hỏi.
Trương Giang Giang: “Cuộc sống này, bạn bè này, phong cảnh quê nhà, mọi người nữa…”
Đàn chị xoè tay ra: “Vậy à, cho chị xem với.”
Trương Giang Giang vào Weibo, mở album “Tháng năm qua” ra cho đối phương xem.
Đàn chị nghiêm túc xem một hồi, cười bảo: “Cuộc sống của em vui thật đấy.”
Trương Giang Giang ngại ngùng gãi đầu cười ngây ngô.
Đàn chị xem thêm một lát, cô chỉ vào những người khác trong album: “Họ đều là bạn em à?”
“Phải.” Trương Giang chỉ vào từng người trong ảnh giới thiệu, “Đây là Manh Manh, Quý đẹp trai hạng nhất, Tề ma ma, Trác người sắt, Hàn đại gia… À, Hàn đại gia chính là người rất hay đến chơi với em đó chị.”
Đàn chị: “Ừ, chị nhớ cậu ấy rồi.” Cô xem đến mấy bức ảnh gần đây của Trác Cận Cận, ồ lên một tiếng, “Những bức này sao lại là ảnh đen trắng?”
“Đây là em gái của Trác người sắt, công chúa nhỏ Cận Cận của tụi em.” Trương Giang Giang im lặng hồi lâu, mới chậm rãi đáp, “Không lâu trước đây đã mắc bệnh qua đời.”
“Ra là thế…” Đàn chị áy náy, “Chị rất tiếc.”
Trương Giang Giang thoải mái phất tay: “Không sao đâu ạ, công chúa ra đi rất thanh thản, Trác người sắt cũng phấn chấn lại rồi, sang năm ba cậu ấy sẽ đi thực tập khám chữa bệnh cho lũ trẻ ở khu hộ nghèo.”
Đàn chị cảm thán: “Cậu ấy giỏi quá.”
Trương Giang Giang: “Vâng vâng, thế nên em cũng phải cố gắng lên mới được.”
Đàn chị mỉm cười, cô lại lật xem album ảnh của Trương Giang Giang, cuối cùng lưu về máy mấy bức ảnh của Trác Cận Cận: “Chị muốn giữ lại mấy bức này, được không?”
Trương Giang Giang: “Được ạ.”
Đàn chị: “Lúc đăng báo sẽ ghi tên người chụp là em, rung động và thanh thản mà sinh mệnh mang tới vẫn luôn là chủ đề rất tốt.”
Trương Giang Giang nói một cách hâm mộ: “Đàn chị không hổ danh là cây bút tin tức, tổng kết đúng là xuất sắc!”
Đàn chị dở khóc dở cười: “Đâu có thái quá như thế, bình thường đọc nhiều sẽ tích luỹ dần dần thôi, các em đến năm tư cũng sẽ đi thực tập, khi đó em phải để ý, nếu phát hiện hứng thú của mình thì nhất định đừng bỏ qua.”
Tạ Mạnh dạy gia sư xong, đang trên đường về thì trông thấy Trương Giang Giang đăng một tin trong nhóm WeChat về chủ đề đi thực tập năm tư. Tề Phi chịu hết nổi nói: “Lạy hồn, cậu mới năm hai, còn hai năm nữa quan tâm nhiều vậy làm gì chứ?!”
Trương Giang Giang: “Người sắt năm ba đã đi rồi, tớ như thế là còn chậm đó.”
Trác Tiểu Viễn: “Tính chất nghề nghiệp của tôi và cậu khác nhau, đừng nói linh tinh nữa.”
“Chính xác.” Tề Phi xen vào, “Người ta là biến đau buồn thành động lực, cậu thì sao?”
Trác Tiểu Viễn: “…Động lực với lại buồn vui gì chứ, những gì Cận Cận dạy cho tôi đâu phải mấy điều này.”
Hàn Đông: “Vậy thì là gì?”
Tạ Mạnh cầm điện thoại, qua hồi lâu mới thấy Quý Khâm Dương nhắn đến một tin.
Quý Khâm Dương: “Tôi nghĩ đấy là dịu dàng và kiên cường.”
Trác Tiểu Viễn gửi đến icon [Nhe răng].
Tạ Mạnh nhìn màn hình mỉm cười. Cậu cất điện thoại, chuẩn bị đến thư viện trường mượn ít sách, kết quả phát hiện có rất nhiều người đang vây quanh nơi đó.
“Đi nhờ…” Cậu chen qua vài người, phát hiện Lý Nhuỵ Tâm cũng ở bên trong, “Đàn chị?”
Lý Nhuỵ Tâm đã lên năm tư rồi, nghe nói tìm được một công việc thực tập rất tốt, ngày thường bận bịu đến cả cái bóng cũng chẳng thấy đâu.
“Ái chà.” Lý Nhuỵ Tâm nhiệt tình chào Tạ Mạnh, “Dạy xong rồi à?”
Tạ Mạnh gật đầu: “Vâng… Sao đàn chị lại ở đây?”
Lý Nhuỵ Tâm: “Đạo diễn Trương bên mảng điện ảnh đến lấy cảnh, diễn viên chính là Trịnh Minh đấy.”
Nhất thời Tạ Mạnh chưa kịp nhớ ra Trịnh Minh là ai.
“Năm ngoái diễn vai nam chính trong phim Lộc Vương.” Lý Nhuỵ Tâm kích động nói, “Được giải ảnh đế đó.”
“…” Trong đầu Tạ Mạnh chợt hiện lên Hùng Bảo Bảo có dung tích dạ dày mênh mông như lòng biển ngày nào…
“Làm gì có chuyện trùng hợp thế chứ.” Cậu bẩm bẩm một câu.
Lý Nhuỵ Tâm: “?”
Từ rất sớm Hùng Bảo Bảo đã đến đoàn phim rồi. Học năm hai chuyên ngành đạo diễn, cậu ta thuộc kiểu sinh viên học tập rất nghiêm túc, vừa khiêm nhường học hỏi bậc tiền bối đi trước, vừa chịu kham chịu khó cực kì.
Đạo diễn Trương có thể xem là tiền bối quan trọng trong giới, cũng coi như một nửa thầy giáo của Hùng Bảo Bảo. Lần này quay bộ phim có Trịnh Minh diễn, nên Hùng Bảo Bảo cũng đi theo.
Trịnh Minh rất bận, hầu hết thời gian trong đoàn đều chỉ quay phim, vậy mà anh vẫn có thể đi học đầy đủ, Hùng Bảo Bảo hết sức khâm phục điều này ở anh.
Đạo diễn Trương đang giải thích về diễn xuất với Trịnh Minh, Hùng Bảo Bảo một mình lang thang đến giá sách gần đấy, lúc đi tới hàng thứ hai thì bắt gặp Tạ Mạnh.
“Hi.” Tạ Mạnh cười chào, “Ăn cơm chưa?”
Trước giờ trí nhớ của Hùng Bảo Bảo vẫn hoạt động rất tốt với những người có ngoại hình đẹp: “Vẫn chưa đến giờ cơm mà.”
Tạ Mạnh: “Chốc nữa muốn đi ăn chung không?”
Hùng Bảo Bảo suy nghĩ: “Được.”
“Vậy lát nữa tôi đến tìm cậu.” Tạ Mạnh chỉ ra phía sau, “Tôi đi trước lấy mấy cuốn sách.”
Hùng Bảo Bảo gật đầu: “Tôi cũng đi tìm ít sách đọc.”
Nói là muốn tìm ít sách đọc, nhưng Hùng Bảo Bảo cũng chỉ nói miệng mà thôi. Mỗi lần nhìn thấy những cuốn đặt trên hàng cao nhất của giá sách, cậu sẽ nảy sinh cảm giác thế giới này đúng là quá ác độc với những người thấp bé.
Hùng Bảo Bảo ngửa đầu nhìn cuốn “Bách khoa toàn thư thế giới điện ảnh” để trên cùng, cân nhắc hồi lâu xem có nên đi lấy thang hay không.
Cho đến khi Trịnh Minh đi đến chỗ cậu.
Hùng Bảo Bảo: “?”
Trịnh Minh mặt không cảm xúc cúi đầu nhìn cậu: “Cậu đang làm gì thế?”
Đây là lần đầu tiên Hùng Bảo Bảo nói chuyện với nam thần, cậu hít sâu một hơi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: “Tôi muốn lấy quyển sách ở chỗ cao nhất kia.”
Trịnh Minh ngẩng đầu nhìn một cái.
Giờ khắc này đây, Hùng Bảo Bảo quyết định thử trò dụ dỗ nam thần: “Cậu có thể lấy giúp tôi không?”
Trịnh Minh nhìn cậu, nghĩ ngợi gần như chỉ một giây đã đồng ý: “Được.”
Hùng Bảo Bảo đang định nói cảm ơn thì Trịnh Minh đột ngột cúi xuống, ôm chân cậu, nhấc cả người cậu lên.
Hùng Bảo Bảo: “…”
Gần thắt lưng cậu, Trịnh Minh ngẩng mặt lên, thản nhiên hỏi: “Với tới không?”
Hùng Bảo Bảo: “…”
Trịnh Minh nâng cậu lên cao hơn: “Giờ thì thế nào?”
Hùng Bảo Bảo: “…”
“Sao không nói gì hết vậy?” Trịnh Minh cau mày.
Hùng Bảo Bảo đỏ bừng mặt, run run rẩy rẩy nói: “Cậu, cậu thả tôi xuống trước đã… Cao, cao quá rồi…”
Trịnh Minh mặt không cảm xúc “Ồ” một tiếng, anh chưa vội buông tay, cố chấp hỏi lại lần nữa: “Lấy được sách chưa?”
Hùng Bảo Bảo: “…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận