Buổi sáng Tạ Mạnh mơ màng tỉnh lại, cảm thấy thân dưới của Quý Khâm Dương nhồn nhộn phía sau mình. Có lẽ phát hiện cậu đã tỉnh, đối phương thấp giọng hỏi một câu: “Anh vào được không?”
Tạ Mạnh giật mình giây lát mới khàn giọng ừ một tiếng.
Quý Khâm Dương thoa thêm rất nhiều dầu bôi trơn gần vùng kín của cậu, lần này tiến vào hết sức dễ dàng, cảm giác khi đỉnh dương vật chạm đến tuyến tiền liệt còn rõ ràng hơn hôm qua. Đưa đẩy không lâu sau thì Tạ Mạnh chịu hết nổi, phía trước của cậu thật sự không bắn ra được gì nữa, đành phải mơ hồ lên tiếng: “Đủ rồi…”
Quý Khâm Dương ngừng động tác, tiếng thở hổn hển, anh ôm thật chặt Tạ Mạnh, cắn lên gáy cậu, sau khi bắn xong một hồi lâu mới rút dương vật ra. Lúc tháo bao cao su, bên trong toàn là tinh dịch.
Tạ Mạnh lẩm bẩm: “Buổi chiều còn có tiết nữa…”
Quý Khâm Dương: “Xin nghỉ đi.”
Tạ Mạnh: “Để ngủ à?”
“Ngủ thì phí quá.” Quý Khâm Dương cười, anh còn đang lưu lại dấu hôn trên hông Tạ Mạnh, tựa như tạo nên một bức tranh hoa.
Hai người cùng tắm, cùng sấy tóc cho nhau. Lúc soi gương cạo râu, Tạ Mạnh bất cẩn làm xước ít da, Quý Khâm Dương trông thấy, giữ cằm cậu liếm vết thương.
Tạ Mạnh xin nghỉ tiết học buổi chiều, cùng Quý Khâm Dương ngồi trong phòng nhạc sáng tác. Một bài còn chưa viết xong thì hai người đã sà lên sô-pha. Quý Khâm Dương đặt Tạ Mạnh trên cây đàn điện tử mà làm cậu, thỉnh thoảng phím đàn bị đè xuống sẽ phát ra tiếng nhạc lỗi, hai người không kìm được đồng loạt phì cười.
Cuối cùng Quý Khâm Dương làm mệt, lấy chăn đắp cho Tạ Mạnh, mình thì cởi trần ngồi trên ghế đánh đàn, viết nốt bản nhạc còn dở dang.
Bắc Kinh đầu tháng năm, chạng vạng hanh khô mà thoáng mát. Hoàng hôn rót ánh tà dương từ mái hiên xuống bậu cửa sổ, Tạ Mạnh nằm trên sô-pha nghe Quý Khâm Dương ngân nga những ca từ lạ lẫm, hai mắt nhắm nghiền mơ màng lim dim.
Trong khi mê mê tỉnh tỉnh, chỉ cần hé mắt, Tạ Mạnh sẽ luôn bắt gặp bóng lưng của Quý Khâm Dương, dường như vì thế mà thời gian bên nhau càng thêm trân quý.
Rất nhanh đã sắp hợp tác được hai tháng, không phải ca khúc nào Quý Khâm Dương viết Tiền Mạch cũng ưng, bình thường cậu ta đều băn khoăn rất lâu, vừa chọn bài này, lại vừa không bỏ được bài kia.
Quý Khâm Dương cảm thấy cậu ta khó chiều quá: “Vốn dĩ giọng cậu không hợp hát mấy bài này.”
Tiền Mạch buồn bực: “Vậy cậu viết ra làm gì chứ?”
“Tự mình hát chơi thôi.” Quý Khâm Dương biếng nhác gác chân lên nắp đàn, anh xoay cây bút trong tay, lựa chọn mấy bài vừa ý đưa cho Tiền Mạch, “Concert tháng sau các cậu hát mấy bài này đi, tập luyện cho tốt vào.”
Tiền Mạch: “Cậu không định gia nhập thật à?”
“Tạm thời thì không.” Quý Khâm Dương nhìn đồng hồ điện thoại chuẩn bị đi đón Tạ Mạnh, “Dạo này không thiếu tiền lắm.”
Tiền Mạch hất cằm nhìn anh: “Lúc nào trong mắt cậu cũng chỉ có tiền thế, không thấy dung tục à?”
“Dung tục vậy đấy.” Quý Khâm Dương đeo tai nghe lên, “Tôi phải nuôi gia đình, không có tiền sao được.”
Còn vài ngày nữa là kết thúc nửa học kỳ cuối của năm nhất, Bắc Kinh cũng chính thức vào hạ, có điều khác với Tô Châu vô cùng nóng bức, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương vẫn thấy khí hậu như này thoải mái lắm. Trương Giang Giang và Hàn Đông đã đặt trước vé khứ hồi, Tạ Mạnh lên nhóm WeChat tán gẫu với mọi người.
Tề Phi: “Cậu với anh Dương không về à?”
Tạ Mạnh: “Ừ, mấy ngày nữa Mayday sẽ tổ chức concert.”
Trương Giang Giang: “Tớ cũng thích Mayday lắm! Biết thế đợi mấy hôm nữa hãng đặt vé!”
Hàn Đông: “Cậu thì có gì mà không thích chứ… Trác Tiểu Viễn đâu?”
Bấy giờ Tạ Mạnh phát hiện Trác Tiểu Viễn vẫn chẳng thấy tăm hơi, cậu vừa định nhắn tin riêng hỏi đối phương, chợt trông thấy Trác Tiểu Viễn gửi một tin nhắn vào nhóm: “Tôi đang trong viện với Cận Cận, mấy ngày nữa có thể sẽ đến Bắc Kinh.”
Tạ Mạnh cau mày dừng bước, Quý Khâm Dương đi cạnh cậu ngó đầu qua xem: “Sao thế?”
Tạ Mạnh bảo anh tự mình nhìn, Quý Khâm Dương mặt không đổi sắc gạt xem lịch sử trò chuyện, sau đó lấy điện thoại của mình ra gọi cho Trác Tiểu Viễn.
“Được… Để tôi nhắn địa chỉ cho cậu.” Quý Khâm Dương giữ tay Tạ Mạnh, “Đừng lo nghĩ gì cả, có sẵn chỗ cho cậu ngủ rồi.”
Phía đầu dây bên kia, dường như Trác Tiểu Viễn nói gì đó.
Quý Khâm Dương cười: “Cần gì phải khách sáo thế, cúp đây.”
Tạ Mạnh hé môi: “Cận Cận em ấy…”
“Không sao cả.” Quý Khâm Dương nhéo lòng bàn tay cậu, “Sẽ chẳng có việc gì đâu.”
Xế chiều ngày Trác Tiểu Viễn đến, Bắc Kinh mới kết thúc trận mưa tầm tã. Quý Khâm Dương mượn xe của band Tiền Mạch đi đón hai anh em. Cô nhóc mệt mỏi dựa lên vai Trác Tiểu Viễn, lúc trông thấy Quý Khâm Dương thì mỉm cười: “Anh Khâm Dương.”
Tạ Mạnh ôm em vào lòng mới nhận ra trọng lượng nhẹ đến phát sợ. Hành lý của Trác Tiểu Viễn được Quý Khâm Dương cất lên xe, nét mặt ga hết sức mỏi mệt.
“Đi đâu trước đây?” Tiền Mạch lái xe hỏi.
Trác Tiểu Viễn nói: “Đi bệnh viện trước đã, tôi đã hẹn với bác sĩ rồi, chỉ sợ muộn thôi.”
Tiền Mạch gật đầu, không nói linh tinh mà khởi động xe. Dọc đường tất cả mọi người đều im lặng, chỉ có đôi lúc Trác Tiểu Viễn khẽ hỏi em gái có muốn uống nước không.
Trác Cận Cận ngồi trong lòng Tạ Mạnh, cô nhóc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên hỏi: “Chúng ta sắp đến Trường Thành ạ?”
“Hôm nay chưa đi được.” Tạ Mạnh dỗ em, “Phải đi khám bệnh trước đã.”
Cô nhóc ngoan ngoãn gật gật đầu.
Quý Khâm Dương xoa đầu cô nhóc.
Đến bệnh viện, lấy số, kiểm tra, nhập viện, Trác Tiểu Viễn đứng trong hành lang nói chuyện với bác sĩ xong, sắc mặt vẫn không hề dịu đi. Tiền Mạch mua cơm tối và nước, lại chẳng có ai ăn.
Trác Cận Cận đã ngủ rồi. Em đội mũ, mặc bộ đồ bệnh nhân quá rộng nên nom cơ thể gầy yêu tột cùng.
“Đêm nay tôi ở lại trông nó.” Trác Tiểu Viễn bước tới, bảo, “Các cậu về trước đi.”
Tạ Mạnh: “Bác sĩ nói sao?”
Trác Tiểu Viễn im lặng, chỉ khẽ lắc đầu.
Quý Khâm Dương hỏi gã: “Cậu mang đủ tiền không?”
“Đủ, tiền hoá trị đã mang đủ cả rồi.” Trác Tiểu Viễn tỏ vẻ không muốn nói nhiều, lặp lại, “Các cậu về trước đi.”
Quý Khâm Dương không nói thêm, anh lấy một chiếc thẻ trong túi ra đưa cho đối phương, “Mật khẩu là sinh nhật của Cận Cận, nếu không đủ thì cậu cứ dùng đi.”
Trác Tiểu Viễn hé môi, không nhận lấy, Quý Khâm Dương đành nhét vào túi áo gã: “Đừng gắng gượng quá, ngày mai tôi với Tạ Mạnh đến thay cho cậu.”
Quý Khâm Dương và Tiền Mạch tựa vào xe chờ Tạ Mạnh nói chuyện với Trác Tiểu Viễn xong. Tiền Mạch lấy một điếu thuốc ra châm lửa, hút vài hơi thì dụi tắt. Cậu ta là ca sĩ, bình thường vẫn rất chú ý bảo vệ cổ họng của mình.
“Trong thẻ kia có bao nhiêu tiền?” Tiền Mạch chợt hỏi, “Tháng sau cậu phải trả tiền nhà nữa mà.”
Quý Khâm Dương thản nhiên nói: “Tôi khác có cách.”
Tiền Mạch khẩy cười: “Concert tiếp theo của chúng ta phải chờ ít nhất hai tháng nữa, cậu chờ nổi không?”
Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn cậu ta, Tiền Mạch cau mày: “Người yêu cậu có tiền à?”
“Không cần cậu lo.” Quý Khâm Dương trông thấy Tạ Mạnh đi ra, làm động tác dừng lại ở đây, “Đừng nói nữa.”
Tiền Mạch nhún vai, mở cửa xe ra ngồi vào ghế lái.
Đến rất khuya Trác Tiểu Viễn mới ăn cơm hộp mà Tiền Mạch mua. Gã đi lấy nước ấm, lúc trở về Trác Cận Cận vẫn đang say ngủ, gã ngồi bên giường em gái một lát, vươn tay, cẩn thậnvuốt ve cánh tay gầy yếu nhợt nhạt của em.
“Cháu ra ngoài một lát.” Trác Tiểu Viễn nhẹ giọng nói với người phụ nữ luống tuổi giường bên, “Trông em giúp cháu một chút với ạ.”
Người phụ nữ luống tuổi cười hết sức nhiệt tình: “Không thành vấn đề, cháu cứ đi đi.”
Trác Tiểu Viễn nói cảm ơn, một mình ra khỏi phòng bệnh, đi đến giữa vườn hoa bên ngoài. Gã đứng trước cửa sổ phía giường bệnh của em mình một lát, sau đó chậm rãi ngồi xuống nền sân xi măng.
Trác Tiểu Viễn châm cho mình một điếu thuốc. Gã hút rất nhanh, chẳng lâu sau đã chỉ còn lại đầu lọc. Khi chuẩn bị châm điếu thứ hai, chợt gã phát hiện hộp thuốc đã trống không.
“…” Trác Tiểu Viễn cười khổ vo tròn hộp thuốc lá lại trong tay. Gã ngẩng lên, lại cúi xuống, lát sau giơ tay bưng kín tầm mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận