Khi kỳ nghỉ đông chỉ còn chưa đầy một tuần, cả đám bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị về trường. Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh vừa gọi điện vừa bàn bạc cụ thể thời gian chuyển đồ, lúc đang xếp hành lý thì Mạc Tố Viện bước vào.
Quý Khâm Dương cau mày, nói vào điện thoại: “Anh thu dọn trước… Khi nào xong sẽ gọi lại cho em.”
“Sắp xếp xong chưa?” Mạc Tố Viện ngồi cạnh con trai, gấp cho anh vài bộ quần áo.
Quý Khâm Dương cất điện thoại đi cười: “Cũng tương đối ạ, dù sao trời sắp nóng rồi, không cần mang nhiều quần áo như thế.”
“Nếu không đủ thì gọi về một câu.” Mạc Tố Viện nói, “Mẹ gửi qua cho con.”
Quý Khâm Dương: “Gửi qua cũng được, nghỉ hè chắc con không về đâu, quần áo mùa đông đúng là cũng cần mấy bộ.”
Bàn tay đang xếp đồ của Mạc Tố Viện chợt dừng lại, bà chậm rãi đứng lên, quay lưng về phía con, rất lâu sau mới hỏi: “Sao lại không về?”
Quý Khâm Dương ngân nga hát, thoải mái đáp: “Chắc là sẽ làm ban nhạc với hội bạn, con chẳng bảo muốn ra ngoài thuê nhà còn gì, phải tự mình kiếm tiền chứ.”
“…Ghê thế cơ à? Không cần mẹ giúp con?” Giọng nói của Mạc Tố Viện nhẹ nhàng, như thể đang đùa, “Đừng bảo là ở cùng cô bé nào thật đấy nhé?”
“Đã nói không phải con gái rồi mà.” Quý Khâm Dương phì cười, giải thích, “Con với Tạ Mạnh ở chung, định thuê cả căn, còn về chuyện tiền nong…” Chàng trai cố ý thay đổi ngữ điệu, “Con lớn từng này rồi, cũng muốn tự mình kiếm ít tiền, nếu mà không đủ thật… Mẫu hậu người giúp nhi thần nhé?”
Mạc Tố Viện không lên tiếng, bà vẫn quay lưng về phía con mình, sống lưng thẳng tắp, bờ vai lại nhỏ bé yếu gầy.
Bấy giờ Quý Khâm Dương mới nhận ra có điều không ổn, anh đứng lên, gọi một tiếng: “Mẹ ơi?”
Mạc Tố Viện lau mặt, bà xoay người, khoé mắt hơi hoe đỏ, cười nói: “Không sao, chỉ là tự dưng cảm thấy con đã lớn rồi.”
Quý Khâm Dương cau mày: “Vậy thì có gì mà mẹ phải khóc chứ… Mẹ sao vậy?”
Mạc Tố Viện lắc đầu, bà chẳng hề lên tiếng, chỉ nhìn con trai mình một cách cẩn thận.
Quý Khâm Dương: “?”
Mạc Tố Viện vươn tay, đầu ngón tay dịu dàng phác hoạ gương mặt của Quý Khâm Dương, bà hít vào một hơi, thản nhiên nói: “Con từ từ thu dọn tiếp đi, mẹ ra ngoài chuẩn bị xe cho con, lát nữa nhớ gọi Tạ Mạnh đến ăn cơm đấy.”
Vì muốn đến Bắc Kinh sớm để chốt lại chuyện thuê nhà, nên Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh đặt vé máy bay trước hai ngày. Gửi hành lý xong, Tạ Mạnh đi mua đồ uống quay về thì trông thấy Quý Khâm Dương đang cau mày bấm điện thoại.
“Sao thế?” Tạ Mạnh đưa cà phê cho anh.
“Không sao.” Quý Khâm Dương kéo tay cậu ngồi xuống, “Anh bàn chuyện ban nhạc với Tiền Mạch, họ hi vọng anh có thể lấy danh nghĩa của ban nhạc để sáng tác, anh vẫn đang cân nhắc.”
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Mấy chuyện này em không hiểu lắm, lấy danh nghĩa ban nhạc để sáng tác nghĩa là, lúc công bố ca khúc sẽ dùng tên của ban nhạc thay cho tên anh đúng không?”
Quý Khâm Dương gật đầu: “Cũng gần như thế.”
Tạ Mạnh cau mày: “Nhưng anh đâu tham gia ban nhạc của họ, chỉ viết ca khúc thôi mà.”
“Nếu hợp tác tốt thì cũng không phải không gia nhập được, một ban nhạc muốn phát triển dài lâu thì hậu trường phải vững.” Quý Khâm Dương uống một hớp cà phê thản nhiên nói, “Hơn nữa anh còn muốn nhận phần lớn thù lao, không tỏ ít thành ý thì kể cũng không được.”
Tạ Mạnh im lặng, nét mặt cậu chẳng vui vẻ mấy, Quý Khâm Dương vươn tay dụi cổ cậu trấn an.
“Anh nhờ Quách Lâm An tìm giúp một căn nhà, cách Đại học Nhân dân không xa lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, em thấy sao?” Quý Khâm Dương đổi đề tài, từ loa phát thanh truyền đến thông báo làm thủ tục check in, Tạ Mạnh còn chưa lên tiếng, chợt nghe điện thoại của Quý Khâm Dương đổ chuông.
Quý Khâm Dương tưởng Tiền Mạch gửi tin nhắn đến, anh cắn cốc cà phê, lấy điện thoại ra xem.
Kết quả là một tin báo giao dịch của ngân hàng
Tạ Mạnh thấy Quý Khâm Dương đứng yên hồi lâu không nhúc nhích: “Chuyện gì thế?”
“…” Quý Khâm Dương há hốc miệng, “Mẹ vừa gửi ba mươi ngàn cho anh xong.”
Tạ Mạnh: “??!”
Quý Khâm Dương: “Anh nói với mẹ chuyện thuê nhà, kết quả…”
Tạ Mạnh cũng không còn cách nào: “Phải, phải gọi điện về cảm ơn cô đi chứ?”
Thông báo check in vẫn đang vang lên, Quý Khâm Dương gọi cho Mạc Tố Viện, qua mấy hồi chuông vẫn không thấy ai bắt máy, người đứng phía sau đã bắt đầu thúc giục, Quý Khâm Dương đành bảo Tạ Mạnh đi trước.
Kết quả đến tận khi máy bay, sắp phải tắt máy để cất cánh, Quý Khâm Dương vẫn không gọi được cho Mạc Tố Viện.
“Khi nào hạ cánh gọi lại vậy.” Quý Khâm Dương đặt đầu Tạ Mạnh lên vai mình, “Ngủ một lát đi.”
Tạ Mạnh cứ nhớ đến chuyện gọi điện cảm ơn Mạc Tố Viện mãi, lúc đến Bắc Kinh Quý Khâm Dương gọi lại, chưa đến một hồi chuông đối phương đã tắt máy, Mạc Tố Viện chỉ gửi tin nhắn bảo họ chọn nhà thật tốt, tiền không đủ thì gọi về nhà.
Quý Khâm Dương tắt máy, qua hồi lâu vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.
“Niềm vui đến đột ngột quá…”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười: “Nói linh tinh.”
Quý Khâm Dương cười ha ha ôm chầm lấy Tạ Mạnh xoay một vòng: “Để anh gọi cho Quách Lâm An, chúng ta sẽ đi xem nhà ngay bây giờ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quách Lâm An đến rất nhanh, ngó nghiêng hồi lâu: “Bạn gái cậu đâu? Cậu bảo muốn xem nhà mà, sao cô chưa đến?”
Quý Khâm Dương đẩy cậu ta: “Tôi với Tạ Mạnh thuê chung, cậu hoang tưởng vừa thôi.”
“Đệt!” Quách Lâm An đờ ra, “Nói đi nói lại, hoá ra không có túp lều tranh hai trái tim vàng nào hết hả?”
Quý Khâm Dương: “Lều tranh hay không ai khiến cậu lo, đi, đi xem nhà thôi.”
Không hổ là dân bản xứ, Quách Lâm An tìm được nhà cách Đại học Nhân dân chưa đến năm trăm mét, là một khu rất yên tĩnh, có điều giá thì không mềm chút nào.
“Ít nhất cũng phải năm ngàn hai một tháng.” Quách Lâm An dẫn hai người đi xem nhà, “Phí môi giới tính số lẻ là được, tiền nhà trả ba tháng một lần, tiền điện nước tính riêng, có thể thuê dài hạn, thấy sao?”
Quý Khâm Dương đi vào xem căn phòng nhỏ: “Cách âm hơi kém, tôi phải lắp thêm vách ngăn nữa.”
Quách Lâm An: “Không dỡ ra là được, khoan đã… Các cậu ngủ chung một phòng à?”
“Chẳng lẽ lại không?” Quý Khâm Dương tỏ vẻ như lẽ đương nhiên, “Tôi không cần phòng nhạc chắc?”
Quách Lâm An: “Đến mức đó luôn? Anh em tốt thế cơ á?”
Quý Khâm Dương lười nói nhiều với cậu ta.
Xem qua bếp và nhà vệ sinh, đồ đạc đều được đóng gói, nhà cửa hết sức sạch sẽ, có thể thấy chủ nhà thường xuyên quét dọn, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh không nghĩ nhiều quyết định thuê ngay.
“Bao giờ kí hợp đồng?” Dáng vẻ của Quý Khâm Dương đã như muốn để hành lý lại đây ngay.
Quách Lâm An cười mắng: “Sốt ruột cái rắm, ngày mai chủ nhà đến kí với cậu, Địch Lâm với Bạch Tín Thiên cũng đến nữa. Cậu chuyển ra ngoài, kiểu gì mấy người chúng ta cũng phải tụ tập một phen chứ.”
Quý Khâm Dương không có ý kiến gì, anh quay đầu hỏi Tạ Mạnh: “Cùng đi nhé?”
Tạ Mạnh: “Nhưng còn hành lý thì sao?”
“Để ở kí túc xá bọn tôi đi.” Quách Lâm An hào phóng nói, “Bạn gái Bạch Tín Thiên tổ chức party, đang thiếu trai đẹp, đến càng nhiều càng tốt.”
Cất hành lý xong, Quách Lâm An lái thẳng đến club mà Bạch Tín Thiên đặt trước. Khi đến nơi mới phát hiện, thứ gọi là party, chẳng thà nói là bữa cơm giao lưu bạn bè còn hơn. Bên phía Học viện Hí kịch Trung ương là đám người đẹp do cô bạn gái Lâm Miêu Miêu của Bạch Tín Thiên dẫn đầu. Bên phía Nhạc viện Trung ương chỉ có Quách Lâm An, Địch Lâm, Bạch Tín Thiên, cộng thêm Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh vừa mới đến.
“Tên này không phải người độc thân đâu!” Bạch Tín Thiên chỉ vào Quý Khâm Dương cười nói, “Có đẹp trai thế nào thì các em cũng không động vào được đâu.”
Lâm Miêu Miêu: “Chẳng phải còn một người nữa à.” Cô nhìn Tạ Mạnh, ồ lên một tiếng, “Anh này không giống học bên Nhạc viện các anh lắm.”
Tạ Mạnh lên tiếng chào: “Tôi học Đại học Nhân dân.”
“Đại học Nhân dân cơ đấy.” Mội cô nàng khác đáp lời, “Học giỏi quá đi.”
Hôm nay Địch Lâm mặc theo phong cách hip-hop, áo len có hình đầu lâu to tướng, quần jeans rách, còn đội cả mũ có hình đầu lâu, gã chào Tạ Mạnh: “Hi.”
Quách Lâm An trêu gã: “Hôm nay Địch Tiểu Lâm của chúng ta đã chuẩn bị tiếng phổ thông chuẩn từ A đến Z rồi, cực kì chú trọng hình tượng luôn đấy.”
Địch Lâm hộc máu: “Ổng đây làm gì chẳng được, ai khiến cậu lo?”
Gã vừa xổ ra tiếng Tứ Xuyên thì ngay lập tức khiến mọi người bật cười, Lâm Miêu Miêu vừa cười vừa nói: “Đừng tưởng chỉ có bên các anh nhiều trai đẹp, đợi lát nữa người bên chúng em đến rồi xem, Hí kịch Trung ương cũng chẳng kém thua kém đâu!”
Bạch Tín Thiên không tin: “Có đẹp trai bằng Quý Khâm Dương không đấy?”
Lâm Miêu Miêu quan sát Quý Khâm Dương một phen, quyết không chịu thua nói: “Biết Trịnh Minh không?”
“Là người mà gần đây vừa nhận giải thưởng quốc tế ấy hả?” Có vẻ Quách Lâm An hết sức quen thuộc, “Anh biết cậu ta, cũng là năm nhất cùng khoá mình, đúng là ngoại hình rất đẹp.”
Quý Khâm Dương lại chẳng quan tâm mấy, anh lấy cơm cho mình và Tạ Mạnh, dự định lấp đầy bụng trước đã.
Nhưng Bạch Tín Thiên lại cảm thấy hứng thú: “Hôm nay gọi cả cậu ta nữa à?”
Lâm Miêu Miêu: “Làm sao mà gọi được chứ, người ta là ảnh đế đó, lại còn trẻ như thế.”
Cô vừa dứt lời, lại có thêm ba chàng trai được phục vụ đưa vào phòng. Một cô nàng ngồi cạnh Lâm Miêu Miêu đứng dậy gọi đầu tiên: “Ở đây, Bảo Bảo ơi! Bên này!”
Tiếng gọi “cục cưng”[1] kia đúng là như sét đánh ngang tai, cứ rền vang mãi. Mặt Quách Lâm An tỏ vẻ “đù má”, đau lòng nói: “…Hoá ra không phải tất cả các em đều độc thân à?!”
[1] Bảo bảo có nghĩa là cục cưng.
Cô gái liếc mắt khinh thường: “Bọn em đang gọi tên người ta, anh kích động gì chứ.”
Vẻ mặt Địch Lâm cũng hết sức mù mịt, Tạ Mạnh đang ăn cơm, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy một cậu chàng rất thấp đứng trước mặt mình.
“Cơm chan thịt rang, lúc đói tôi có thể ăn được năm bát đấy.” Đối phương nói xong câu khó hiểu đó thì đưa tay ra với Tạ Mạnh, “Chào cậu, tên tôi là Hùng Bảo Bảo.”
“…” Tạ Mạnh lặng lẽ nuốt miếng thịt rang siêu bự xuống.
Trước hết tạm không bàn đến “sự tích” ra đời của cái tên Hùng Bảo Bảo, sau nửa giờ giao lưu, Quý Khâm Dương biết đối phương học năm nhất ngành đạo diễn ở Học viện Hí kịch Trung ương. Tuy chiều cao hơi thấp, nhưng sức ăn lại rất khoẻ.
Chẳng hạn, khi người khác ra đằng trước hát hò, cậu ta vẫn ở phía sau ăn cơm chan.
Các cô gái bắt đầu nhảy, thì cậu ta lại ăn hoa quả.
Sau khi quen thân, đám con trai bắt đầu hút thuốc uống rượu, đổ xúc sắc chơi đoán số, thì cậu lại lật menu gọi tất cả các thức uống làm từ sữa ra giải quyết.
Rốt cuộc Tạ Mạnh không kìm được hỏi cậu ta: “…Hùng Bảo Bảo, cậu không buồn đi vệ sinh à?”
Hùng Bảo Bảo nhìn cậu, mới há miệng ra đã “Ợ” một tiếng.
Quý Khâm Dương gác tay lên sô-pha, hoàn toàn bó tay: “Rốt cuộc cậu đến đây làm gì thế?”
Hùng Bảo Bảo ợ thêm một tiếng nữa: “Đến lấy cảnh, dạo này đang muốn quay một bộ phim đề tài học đường, mô tả cuộc sống ngoài giờ học của mọi người.” Cậu ta đưa mắt nhìn Quý Khâm Dương, “Cậu có muốn đóng vai nam chính không?”
Quý Khâm Dương trả lời ngay: “Tôi học âm nhạc, không học diễn xuất.”
“Âm nhạc ý hả?” Hùng Bảo Bảo ngẫm nghĩ, “Trong phim cũng cần có nhạc phim, cậu thấy hứng thú không?”
Quý Khâm Dương quan tâm hơn hẳn: “Có tiền không?”
Hùng Bảo Bảo: “Không có tiền, làm từ thiện mà.”
Tạ Mạnh: “Vậy cậu tìm được diễn viên chính chưa?”
“Tôi muốn mời Trịnh Minh.” Cậu ta còn cố ý giải thích thêm, “Chắc các cậu cũng biết Trịnh Minh đúng không, vừa mới nhận giải thưởng quốc tế xong, tôi cảm thấy mình có thể mời cậu ta diễn.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương thở dài: “Thôi cậu cứ ăn đi thì hơn… Muốn ăn gì nữa không?”
“Cũng được.” Sự chú ý của Hùng Bảo Bảo bị dời đi rất nhanh đi, cậu ta xem menu rồi nghiêm túc nói, “Thế thì tất cả đồ ngọt mỗi thứ gọi một phần đi.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận