Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 29: Năm tháng ngọt ngào, thời gian đằng đẵng

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 514 lượt xem
  • 2449 chữ
  • 2021-06-11 22:14:49

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Trước kỳ nghỉ đông, Mạc Tố Viện gọi điện thoại cho Quý Khâm Dương. Phía đầu dây bên kia, giọng của mẹ anh vẫn tràn đầy sức sống như trước.

“Mua vé máy bay rồi chứ?” Mạc Tố Viện cười hỏi, “Năm mới có dẫn bạn gái về không?”

Quý Khâm Dương đang thu dọn vali, kẹp điện thoại trên bả vai: “Con đưa bạn trai về, OK chứ mẹ?”

Mạc Tố Viện cười lớn: “Hồi học cấp ba con chẳng đã có ‘bạn trai’ là Tạ Mạnh rồi còn gì? Lần này vẫn là thằng bé à?”

“Vâng.” Quý Khâm Dương cũng cười, “Con dẫn cậu ấy về đón tết chung với nhà mình nhé?”

“Đưa về đi đưa về đi.” Mạc Tố Viện chỉ nghĩ con trai đang đùa, “Mẹ phát lì xì cho hai đứa.”

 

Tạ Mạnh bàn bạc xong chuyện tiền lương với gia đình thuê dạy kia, bố mẹ của Hứa Thiệu Hoà rất hài lòng về cậu, nếu không có gì bất ngờ thì chắc hẳn sang học kỳ sau sẽ còn mời cậu dạy nữa.

“Anh không ở Bắc Kinh đón tết sao Mạnh Mạnh?” Hứa Thiệu Hoà nhất quyết đòi tiễn cậu ra tận cổng khu nhà, “Trong nhà anh chỉ còn một mình anh thôi mà?”

Tạ Mạnh ngồi xuống đi giày. Em trai học lớp tám dậy thì mạnh mẽ, sắp cao chạm ngưỡng một mét tám mươi rồi, cậu phải ngẩng đầu lên mới có thể nói chuyện được với đối phương: “Anh có người bạn cùng quê, có thể đón tết với gia đình cậu ấy. Em cố gắng làm xong bài tập anh giao đi, khai giảng sẽ kiểm tra em đó.”

“…” Hứa Thiệu Hoà không vui đáp, “Anh còn lằng nhằng hơn cả thầy giáo lớp em nữa.”

Tạ Mạnh dở khóc dở cười, đành bảo: “Vậy năm mới em đi chơi vui vẻ nhé?”

Hứa Thiệu Hoà đáp: “Cho em số điện thoại của anh đi.”

Tạ Mạnh: “Cho em nick WeChat nhé, có chuyện gì thì cứ hỏi anh.”

Hứa Thiệu Hoà bĩu môi: “Không có chuyện gì thì lên ấn like cũng được mà, làm như em tìm anh chỉ để hỏi bài thôi ấy…”

Tạ Mạnh bật cười, cậu để cậu nhóc quét mã QR WeChat của mình, hai người tạm biệt nhau ở trạm xe.

“Nhớ phải liên lạc với em đó.” Hứa Thiệu Hoà xác nhận lại lần nữa, “Bài tập không biết làm có thể hỏi anh đúng không?”

Tạ Mạnh: “…Em vừa bảo sẽ không tìm anh hỏi bài mà.”

 

Vì mua sớm nên vé máy bay được giảm giá rất nhiều. Hàn Đông dùng thẻ của mình mua bốn vé, khi nào về Tô Châu mọi người sẽ trả hắn sau.

Hành lý của Trương Giang Giang là nhiều nhất. Trước khi đi cậu chàng còn mua rất nhiều đặc sản Bắc Kinh, theo như Hàn Đông nói thì, mang về ăn chẳng được bao nhiêu, toàn tặng người ta là chính.

Gửi xong hành lý, trước khi check in, Trương Giang Giang hỏi Tạ Mạnh: “Năm nay đến nhà tớ đón tết đi, tớ đã bảo mẹ rồi.”

Quý Khâm Dương ôm lấy bờ vai Tạ Mạnh từ phía sau: “Không được chen ngang, tôi đã nói xong từ trước rồi.”

Trương Giang Giang giận dữ: “…Các cậu lại gạt tớ ra rìa đi đánh lẻ! Bao nhiêu lần rồi! Hai cậu đi chơi cũng không gọi tớ! Ăn cái gì cũng chẳng gọi tớ! Thế mà gọi là bạn bè à?!”

“Sao lại không phải bạn bè chứ.” Quý Khâm Dương cau mày, “Bã đậu lên men khó ăn như thế, có dẫn cậu đi cùng đâu, bọn tôi tốt với cậu thế còn gì.”

Trương Giang Giang: “…”

Quý Khâm Dương: “Chỗ nào ăn ngon đều bảo Hàn Đông dẫn cậu đến ăn một lần, công cuộc du lịch đã chuẩn bị trước giúp cậu, cậu chỉ việc ăn uống vui chơi, thoả thuê chụp ảnh… Mấy chuyện này còn chưa đủ chân tình chắc?”

Trương Giang Giang hé môi, đờ ra hồi lâu không có phản ứng.

Cuối cùng vẫn là Hàn Đông đưa tay xoa đầu cậu: “Lên máy bay đi, năm mới cùng nhau đi chơi là được rồi, muốn ngắm Hương Tuyết Hải[1] không?”

[1] Một loại hoa mai nổi tiếng ở Tô Châu, cái tên Hương Tuyết Hải do vua Khang Hi đặt, là loại hoa mai có màu trắng như tuyết.

“…Đừng tưởng Hương Tuyết Hải mà to nhé.” Trương Giang Giang hít sâu một hơi, nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt tội nghiệp, “Muốn ngắm…”

 

Từ sân bay Hồng Kiều mua vé tàu cao tốc, Quý Khâm Dương lên WeChat cả một đường, Tạ Mạnh nhòm qua, chàng trai tránh người ra để cậu cùng xem nhật ký trò chuyện.

“Lát nữa Tề Phi và Trác Tiểu Viễn sẽ đến ga Tô Châu đón chúng ta.” Quý Khâm Dương nhéo cổ Tạ Mạnh, “Đến nhà em trước, giao thừa thì sang nhà anh.”

Tạ Mạnh đưa mắt nhìn anh, “Anh đã sắp xếp xong cả rồi?”

Quý Khâm Dương gật đầu: “Mẹ anh bảo sẽ phát lì xì cho em đó.”

Tạ Mạnh cười: “Vậy em phải chuẩn bị ít quà cáp mới được.”

Quý Khâm Dương ôm cổ cậu: “Không cần đâu, anh đã chuẩn bị xong rồi.”

“…” Tạ Mạnh đưa tay xoa nhẹ tóc anh, bất đắc dĩ nói, “Anh đúng là càng ngày càng đảm đang rồi đó.”

 

Cả đám vừa ra khỏi nhà ga thì thấy xa xa, Tề Phi đang băng qua cả khoảng sân rộng gọi lớn: “Trương Giang Giang! Ở đây! Ở đây!!”

Trương Giang Giang ngoái đầu, chẳng thèm quan tâm đến hành lý nữa, chạy như bay qua rồi nhảy lên người Tề Phi, hét to: “Tề ma ma!!!”

Tề Phi bị cậu bổ nhào suýt nữa thì ngã ngửa ra luôn, ôm cậu xuýt xoa một hồi: “Xuống mau xuống mau! Sắp bẹp dí ra rồi!”

Hàn Đông đen mặt kéo Trương Giang Giang xuống, Trác Tiểu Viễn theo sau lần lượt ôm từng người một lát.

“Gần đây thế nào rồi?” Gã cụng nắm đấm với Quý Khâm Dương, “Ở Bắc Kinh đã quen chưa?”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Đã quen rồi, chỉ là rộng lớn quá, so với nó thì Tô Châu đúng là nhỏ bé.”

“Đó là lẽ dĩ nhiên.” Trác Tiểu Viễn xách hành lý giúp mọi người, “Trông cậu chẳng gầy đi bao nhiêu.”

Gã nhìn Tạ Mạnh: “Quý Khâm Dương chăm cậu kĩ thật đấy.”

Tạ Mạnh cười không lên tiếng, Quý Khâm Dương kéo vali đi tới, nhướn mày nói: “Nghĩ vớ vẩn không, tất nhiên là tôi chăm sóc cậu ấy rất tốt rồi.”

Trác Tiểu Viễn nheo cặp mắt xếch khinh thường xuỳ một tiếng.

 

Nhà Hàn Đông tự mình phái tài xế đến, đại thiếu gia bị lôi về đầu tiên, dự định buổi tối sang nhà Tạ Mạnh tụ họp. Tề Phi gọi xe, trước hết đưa Trương Giang Giang về cất đồ, bị mẹ Giang Giang nhét cho cả đống đồ ăn tối trong bốn cái cặp lồng siêu bự. Rõ ràng Quý Khâm Dương không định về nhà, hành lý của anh ít, chẳng có gì ngoài một chiếc vali.

Trước khi đi Tạ Mạnh đã quét tước nhà cửa một lần, phủ vải trắng lên đồ đạc, trong sân thì nhờ hàng xóm coi giúp, lúc về hoa hoa cỏ cỏ đã mọc hết sức tươi tốt.

Quý Khâm Dương mang đặc sản Bắc Kinh đã mua sẵn từ trước giúp Tạ Mạnh đi tặng mấy nhà hàng xóm xung quanh, kết quả những thứ mang về còn nhiều hơn cả mang cho…

Trương Giang Giang và Tề Phi xách nước lau bàn ghế, quét dọn rửa bát. Trác Tiểu Viễn và Tạ Mạnh mang chăn đệm ra ngoài sân phơi nắng.

Quý Khâm Dương lau di ảnh của bố mẹ Tạ Mạnh và Trương Tú Quyên, bà lão trong ảnh mỉm cười dịu dàng tựa làn nước Giang Nam, gương mặt thanh tú, hệt như năm ấy.

Tạ Mạnh thắp hương, dập đầu xong thì cắm vào lư hương, sau đó ngồi xuống bên cạnh Quý Khâm Dương.

Trong bếp, Trương Giang Giang và Tề Phi vừa rửa bất vừa rôm rả tán gẫu: “Tớ kể cậu nghe, Nhu Nhu với Hàn Đông học chung trường, thế nên chuyện của Nhu Nhu tớ biết hết, tình cảm của bọn tớ vẫn tốt lắm.”

Tề Phi: “Mấy câu này cậu bao lần rồi, rốt cuộc các cậu đã gặp nhau chưa?”

Trương Giang Giang: “Hàn Đông bảo Nhu Nhu bận lắm, bây giờ Nhu Nhu tham gia Hội học sinh, nghe nói còn đang tranh cử chức hội trưởng nữa đấy.”

Tề Phi: “Túm váy lại là cậu chỉ toàn đi chơi với Hàn đại gia thôi hả?”

Trương Giang Giang: “Như nhau cả mà, bọn tớ đã chụp rất nhiều ảnh cho Nhu Nhu xem đấy.”

Tề Phi: “…Tôi mà là Nhu Nhu thì thể nào cũng ức phát khóc, cậu đi chơi với thằng khác thì cũng thôi, lại còn chụp ảnh để khiêu khích cô ấy nữa… Rốt cuộc ai mới là bạn gái cậu hả?”

Trương Giang Giang: “…”

Tạ Mạnh cau mày, cậu không kìm được hỏi Quý Khâm Dương: “Rốt cuộc Nhu Nhu và Trương Giang Giang xảy ra chuyện gì, sao tự dưng Hàn Đông lại chen vào thế?”

Quý Khâm Dương cười một cách biếng nhác: “Quả báo của tên nào đó thôi, tự mình xả thì tự mình phải chùi, em đừng quan tâm.”

Tạ Mạnh lo lắng đưa mắt nhìn vào bếp, bỗng lòng bàn tay cảm thấy ấm áp, rơi vào trong tay của Quý Khâm Dương.

“…” Tạ Mạnh, “Trác Tiểu Viễn vẫn đang ở ngoài đó.”

Quý Khâm Dương chẳng thèm để ý bĩu môi: “Có phải cậu ấy không biết đâu.”

Tạ Mạnh cười một cách bất đắc dĩ, nhưng cũng đành bó tay. Quý Khâm Dương cũng thắp hương, dập đầu ba cái giống Tạ Mạnh.

“Ra ngoài phơi nắng đi.” Tạ Mạnh cầm lấy đầu ngón tay Quý Khâm Dương, cười nói.

Trác Tiểu Viễn ngồi trong sân bấm điện thoại, tay trái gã kẹp điếu thuốc đã cháy hơn nửa, lúc nhìn thấy Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh bước ra, lông mày thoáng nhếch: “Tâm tình xong rồi à?”

Quý Khâm Dương nguýt gã: “Có cậu ở đây nên mới không nói được đó.”

Trác Tiểu Viễn cười đểu, gã nhả khói, không phản bác, cau mày tiếp tục lướt điện thoại.

“Gần đây Cận Cận thế nào?” Tạ Mạnh bất chợt hỏi gã.

Trác Tiểu Viễn dừng lại, gã hút xong điếu thuốc mới từ tốn đáp: “Không tốt lắm, tôi gửi bệnh án cho mấy bệnh viện lớn rồi, kết quả chẳng cái nào vừa ý hết.”

Quý Khâm Dương cau mày: “Gửi tới Bắc Kinh chưa?”

“Gửi rồi.” Trác Tiểu Viễn gật đầu, “Tôi đang định nửa năm nữa chờ Cận Cận khoẻ hơn, sẽ đưa nó lên Bắc Kinh chữa bệnh.”

Tạ Mạnh: “Lúc nào đến cũng được, đừng quên báo cho bọn tôi.”

Trác Tiểu Viễn đập cậu một cái: “Yên tâm đi, còn lâu tôi mới bỏ qua cơ hội dày vò các cậu lần này.”

 

Lo lắng cho sức khoẻ của em gái nên Trác Tiểu Viễn ăn xong bữa chiều thì đi trước. Trương Giang Giang và Tề Phi ở lại, đánh mạt chược với Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh một lát, lúc đang chơi dở thì Tề Phi nhận điện thoại phải về trông trẻ con.

“Mấy ngày tết nhất này đám nít ranh họ hàng thân thích cũng kéo đến.” Tề Phi đau khổ nói, “Gần đây cô ba tôi lại đẻ nữa chứ… Trẻ con trong nhà sắp lên đến hai con số rồi.”

Trương Giang Giang thương cảm: “Vất vả cho cậu rồi Tề ma ma…”

Quý Khâm Dương: “Nhớ chừa ra ngày mùng một, chúng ta đi ngắm Hương Tuyết Hải.”

“Chắc chắn rồi.” Tề Phi giơ ngón cái lên, “Đại thần đẹp trai hạng nhất đã quyết thì dù nước sôi lửa bỏng, tiểu nhân cũng thà chết không từ!”

Quý Khâm Dương đạp gã một cù, Tề Phi cười tránh đi, bảo Trương Giang Giang: “Đi thôi.”

“?” Trương Giang Giang tỏ vẻ khó hiểu, “Tớ chơi thêm lát nữa.”

Tề Phi liếc mắt khinh thường: “Chơi cái đầu cậu ý! Về nhà đi ngủ!”

Trương Giang Giang: “…”

 

Sau khi mọi người rời đi hết, trong sân yên tĩnh hơn nhiều. Tạ Mạnh vừa xếp lại mạt chược trên bàn vừa cảm thán một câu: “Vắng vẻ quá.”

Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn cậu, cười nói: “Mấy hôm nữa là náo nhiệt ngay.”

Tạ Mạnh ừ một tiếng, cậu xoa trán Quý Khâm Dương rồi vào bếp đun nước, Quý Khâm Dương dọn xong bàn thì bê thùng gỗ rửa chân ra.

“Trời lạnh… Cùng ngâm chân nhé?”

Tạ Mạnh: “Được.”

Pha xong nước ấm, hai người đối mặt ngâm chân trong thùng gỗ. Quý Khâm Dương dọ đầu ngón chân lên mu bàn chân của Tạ Mạnh, hai mắt nhìn nhau, đồng loạt bật cười.

“Dễ chịu không?” Tạ Mạnh hỏi anh.

Quý Khâm Dương nheo mắt: “Dễ chịu lắm, thêm nước nóng nhé?”

Tạ Mạnh bảo anh nhấc chân lên, đổ thêm ít nước nóng vào.

“Đợi một lát.” Tạ Mạnh chạy đi lấy tấm khăn, đắp lên đùi mình và Quý Khâm Dương. Cậu bóp ít sữa dưỡng ẩm ra, kéo tay Quý Khâm Dương qua, “Vừa sờ đầu ngón tay anh đã thấy khô rồi… Thoa một ít.”

Quý Khâm Dương nhướn mày: “Chăm anh kĩ thế cơ à?”

Tạ Mạnh cúi đầu xoa tay anh, nói một cách thản nhiên: “Anh phải luyện đàn, tay quan trọng lắm.”

Quý Khâm Dương im lặng, anh nhìn mỗi một ngón tay của mình được Tạ Mạnh tỉ mỉ thoa kem, cậu cầm tay anh, hài lòng hôn lên mu bàn tay: “Được rồi, thơm lắm.”

Quý Khâm Dương: “…”

Tạ Mạnh bật cười: “Anh đỏ mặt gì chứ?”

 

Chăn mới phơi nắng xong ngấm hương mặt trời, Tạ Mạnh vào nằm trước, Quý Khâm Dương ngồi ở mép giường, kéo chăn cậu ra khỏi chăn.

“?” Tạ Mạnh ngáp một cái, lẩm bẩm, “Sao thế?”

Quý Khâm Dương cầm bấm móng tay: “Cắt móng chân, em cứ ngủ đi.”

“Đừng cắt hỏng đấy.” Tạ Mạnh nói đùa, “Em phải trông chừng mới được.”

Quý Khâm Dương liếc cậu: “Em là máu thịt của anh, chẳng phải làm đau em cũng là làm đau chính mình ư?”

Tạ Mạnh chịu không nổi: “Sến chết đi được…”

“Có sến đâu.” Quý Khâm Dương không đôi co với Tạ Mạnh nữa, cúi đầu bấm móng chân cho cậu một cách cẩn thận.

Cắt sạch mười đầu móng chân tốn rất nhiều thời gian, hai chân Tạ Mạnh được Quý Khâm Dương ôm trong lòng, qua hồi lâu vẫn rất ấm áp, khi Quý Khâm Dương cắt xong thì cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Phố Sơn Đường đêm đông tĩnh lặng mà cổ kính, Quý Khâm Dương ôm Tạ Mạnh vào lòng, đôi chân ấm áp siết lấy nhau, hơi thở ổn định kéo dài.

Mà trong cơn mơ dịu dàng của cậu thiếu niên, là vùng sông nước Giang Nam vô tận.

Năm tháng ngọt ngào, thời gian đằng đẵng.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top