Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 28: Có lẽ yêu chỉ đơn giản là một đôi giày dưới chân

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 496 lượt xem
  • 2791 chữ
  • 2021-06-11 22:13:31

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Giữa tháng mười một, Bắc Kinh bắt đầu cấp khí ấm, nhất là sau trận tuyết rơi tháng mười hai, nhiệt độ ngoài trời thấp hơn miền Nam không chỉ một độ.

Bên ngoài, Tạ Mạnh cố gắng nhét thân vào tất cả chỗ quần áo mang theo, còn đám trong phòng lại mặc rất ít. Lần đầu tiên cậu đến phòng kí túc của Quý Khâm Dương, gần như cả phòng của đối phương đều mặc áo cộc quần lửng.

Địch Lâm để lộ cánh tay và đôi chân trắng trẻo, thấy Tạ Mạnh thì lên tiếng chào: “Yo.”

Tạ Mạnh vừa tháo khăn vừa gật đầu: “Chào cậu.”

Quý Khâm Dương bảo cậu dịch vào trong.

“Trai đẹp ơi.” Quách Lâm An bày bàn mạt chược ra, “Biết đánh mạt chược không?”

Đây là lần đầu Bạch Tín Thiên gặp Tạ Mạnh, sau khi hai người chào nhau xong, cậu ta tự giác ngồi vào bàn mạt chược: “Giang Chiết là ổ mạt chược, cậu hỏi ai vậy chứ.”

“Phắn ra!” Địch Lâm nhảy từ trên giường xuống, “Người Trùng Khánh tui còn đây, ai dám tự nhận mình là ổ mạt chược hở!”

Quý Khâm Dương: “Đừng đánh với họ, nhớ lần trước họ chơi chung, luật chơi ở mỗi nơi mỗi khác, cứ thân ai nấy chơi thì còn chơi cái rắm.”

Quách Lâm An ngậm điếu thuộc, cười y như thằng thổ phỉ: “Đến đất thủ đô này thì tất nhiên phải theo luật của thủ đô rồi! Địch Tiểu Lâm hỡi! Có dám chơi ăn cả pháo không!”

Địch Lâm giận dữ mắng: “Thích thì chiều! Ổng đây sợ cậu chắc?!”

“…” Tạ Mạnh không kìm được hỏi Quý Khâm Dương, “Cuối kỳ rồi mà bọn anh không học bài à?”

Quý Khâm Dương mặc áo len bên ngoài áo phông: “Suốt đêm hôm qua Địch Lâm thức viết nhạc, ngủ đến tận ban nãy mới dậy đó.”

“Đánh mạt chược không chỉ là chơi bời, thư giãn tinh thần thôi đâu, chưa biết chừng sẽ có cảm hứng nữa đấy.” Chàng trai chọn một chiếc mũ đội lên đầu, “Bình thường Quách Lâm An nào có hút thuốc lá, biệt danh là ‘bao thuốc hát’, viết một bài sẽ hút một bao.”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho cậu: “Đi, chúng ta tự đi chơi.”

“Tiện thể gọi hộ Tiền Mạch phòng bên luôn nhé.” Bạch Tín Thiên cười nói, “Ba thiếu một thì tụi tôi còn chơi bời gì nữa.”

Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh sang gõ cửa phòng bên cạnh, qua hồi lâu Tiền Mạch mới ra mở. Cậu chàng vấn mái tóc dài trên đỉnh đầu, trên mặt trát mặt nạ rong biển màu xanh lá cây.

Tạ Mạnh: “…”

Tất nhiên Quý Khâm Dương đã nhìn quen rồi: “Phòng bên chơi mạt chược ba thiếu một, cậu sang nhận một chân đi.”

Tiền Mạch dựa vào khung cửa, cậu ta đưa mắt nhìn hai bàn tay của Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh nắm chung một chỗ, nhướn mày hỏi: “Các cậu ra ngoài hẹn hò à?”

“Đi ngắm tuyết thôi.” Quý Khâm Dương nói, “Ở miền Nam ít khi được thấy tuyết to thế này lắm.”

Tiền Mạch ngáp một cái, khoát tay bảo: “Vậy đi chơi vui vẻ.”

 

Tuyết đã ngừng rơi từ sáng sớm. Đường phố Bắc Kinh cổ kính như được bao phủ trong lớp kẹo bông trắng xoá, chỉ có thể thấy đôi chút sắc đen từ những mái nhà cong cong.

Trương Giang Giang vừa ăn quà vặt chùa Hộ Quốc[1], vừa không quên chụp ảnh đăng ở chế độ bạn bè, đăng WeChat xong lại đăng tiếp lên Weibo, bận rộn vô cùng. Vì ra ngoài từ sớm nên đường phố Bắc Kinh chẳng có mấy ai, ca đám đi xem vở kịch Mai Lan Phương xong thì tiếp tục đi về hướng đông.

[1] Một trong những địa điểm ăn vặt nổi tiếng ở Bắc Kinh.

“Tuyết ở Tô Châu chẳng bao giờ to được như thế.” Trương Giang Giang giơ cao chiếc máy ảnh SLR, chụp hình mái nhà phủ lớp tuyết dày, trên người cậu chàng vẫn đang mặc áo khoác của Hàn Đông, đi cả đoạn đường nóng đến mức toát mồ hôi.

Tạ Mạnh quàng lại khăn, che đi nửa khuôn mặt, để lộ đôi mắt trong như mặt nước hồ xuân. Quý Khâm Dương đứng cạnh cậu, đội mũ trượt tuyết có quả bông đen trắng hai bên, áo khoác banh ra, quần jeans xắn lên hai ống, mắt cá chân lộ cả ra ngoài.

“Anh không lạnh à?” Tạ Mạnh cau mày cúi đầu nhìn chân anh.

Lần này Quý Khâm Dương lại hết sức thật thà: “Lạnh chứ… Mặc hơi ít quần rồi.”

Tạ Mạnh: “Vậy kéo ống quần xuống đi.” Dứt lời ngồi xuống kéo ống quần giúp Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương không động đậy, chờ đối phương kéo xong đứng lên thì mới càm ràm: “Quần ống bó trông ẻo lả quá, phối với giày cao cổ không đẹp.”

“…” Tạ Mạnh đúng là dở khóc dở cười với cái tính cách thà chết cũng phải giữ phong độ này của anh, “Anh thật là…”

Trương Giang Giang bảo ba người khác ra đứng ở đầu hẻm, cậu chàng điều chỉnh ống kính, miệng gào to: “Các cậu tự nhiên chút! Thân mật chút nào!”

Thế nên Quý Khâm Dương hết sức “tự nhiên và thân mật” ôm Tạ Mạnh, Hàn Đông ở bên cạnh, chỉ có thể làm ra biểu tình “…”

“…Các cậu đừng tưởng cậu ấy ngu ngốc thì thích hành chó FA thế nào cũng được.” Gương mặt Hàn Đông lạnh lùng âm u, “Còn có tình người không hả, bắt nạt chó FA thì cũng thôi, lại còn bắt nạt chó ngu nữa chứ.”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương gượng gạo đáp: “Được rồi, biết cậu đứng cạnh làm cảnh cô đơn rồi, đến đây đi, gần thêm tí nữa, bên cạnh tôi đây này, đừng đứng gần Tạ Mạnh.”

Hàn Đông: “…”

Trương Giang Giang: “Cười lên nào, cười lên nào! K-i-s-s!”

Quý Khâm Dương đứng sau Tạ Mạnh, đưa cánh tay khoác qua bờ vai đối phương, môi ghé trên đỉnh đầu của nam sinh. Tạ Mạnh cười giơ tay hình chữ V…

Trương Giang Giang ló mặt từ phía sau camera, bất mãn nói: “Hàn đại gia! Cậu cũng thân mật tí đi, khoác vai đẹp trai hạng nhất xem nào… Đúng rồi!”

Cơ bắp của Hàn Đông cứng ngắc, vẻ mặt hoàn toàn trống rỗng, không còn thiết sống nữa.

Chụp ảnh xong, Trương Giang Giang chạy qua. Cậu cho mọi người xem ảnh, nhìn Hàn Đông rồi bất mãn nói: “Lần sau cậu đừng nên chụp chung nữa, biểu cảm kiểu gì cũng thấy gượng… Chốc nữa để tôi chụp riêng cho cậu vậy, giờ chụp cho đẹp trai hạng nhất với Manh Manh trước đã.”

Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm, lập tức bảo: “Tôi đi lấy túi đồ nghề cho cậu, cậu cứ từ từ mà chụp.”

Trương Giang Giang cũng chẳng khách sáo, vì thế Hàn đại gia bị giáng cấp trực tiếp thành Hàn ô sin…

 

Bốn người vừa đi vừa chụp, thoáng chốc đã đến Thập Sát Hải[2]. Mặt hồ đã đóng băng, Trương Giang Giang thấy có người đứng trên băng thì giật hết cả mình: “Sẽ không ngã xuống chứ?”

[2] Thập Sát Hải: Tên gọi chung của chuỗi hồ ao trong nội thành Bắc Kinh.

Hàn Đông đưa mắt nhìn: “Chắc băng đóng dày lắm rồi, bình thường mùa đông ở Thập Sát Hải có rất đông người đến trượt băng, chẳng phải chuyện lạ gì.”

Tạ Mạnh quan sát mấy người đang đi lại trên băng kia, Quý Khâm Dương hỏi cậu: “Muốn chơi không?”

Tạ Mạnh cười: “Trước đây em chưa bao giờ trượt băng.”

“Học là được.” Quý Khâm Dương đáp một cách thoải mái, “Chắc người ta vẫn đang đo độ dày của băng, chờ xem tin tức mấy ngày nữa, trước kỳ nghỉ đông dẫn em đến chơi.”

Tạ Mạnh phì cười: “Hình như trò gì anh cũng biết chơi thì phải.”

“Không biết cũng phải biết.” Quý Khâm Dương đưa tay chạm lên gương mặt cậu, “Nếu không làm sao tán em được chứ.”

Đi vòng quanh hồ đến cầu Ngân Đĩnh, sau lại tới “phố đồ túi” Yên Tà, lúc bấy giờ người bắt đầu đông dần, đa số đều là khách du lịch đi ngắm cảnh. Người ngoại quốc cầm máy ảnh chụp hình, Trương Giang Giang chen lán bên trong, thỉnh thoảng được bắt chuyện, tiếng Anh nửa mùa chẳng múa rìu qua mắt thợ nổi, khiến Hàn Đông phải vào cứu nguy.

Hàng quán hai bên đường bán rất nhiều hàng hoá, cả đám không có hứng thú, ăn tới ăn lui một đường, cuối cùng coi như ăn trưa luôn.

Rốt ucộc Trương Giang Giang cũng ăn món bã đậu lên men mà ngày trước Tạ Mạnh từng chụp ảnh, vừa ăn một miếng thì đã mù mịt.

“Ai nói món này ngon thế…” Trương Giang Giang sắp khóc đến nơi, “Cứ như cảm giác bị thất tình ấy… Manh Manh cậu cũng bị nhiễm thói xấu rồi!”

Tạ Mạnh nói một cách vô tội: “Tớ có bảo ngon đâu, không ngon thì không được chụp ảnh chắc?”

“…” Trương Giang Giang câm nín.

 

Vì đã từng đến hẻm Nam La Cổ rồi nên cả đám tới thẳng trạm xe buýt gần cửa nam, ngồi xe số một lẻ bảy. Hàn Đông và Quý Khâm Dương đều là người thích du lịch, trong các app trên điện thoại, Quý Khâm Dương đã có ba cái liên quan đến du lịch: Đồng Trình, Huề Trình, Đồ Ngưu[3]. Hàn Đông thì chỉ có một app là Đồng Trình.

[3] Tên các app (ứng dụng) về du lịch Trung Quốc trên điện thoại. Logo của app Đồng Trình là hình hai con cá.

“Hai con cá này đáng yêu mà.” Hàn Đông mặt không cảm xúc giải thích, “Dùng quen thì thấy như nhau cả thôi.”

Trương Giang Giang rất đỗi ngạc nhiên: “Tôi cứ tưởng vì cậu thuộc cung Song Ngư nên mới thích cái logo đấy chứ.”

Hàn Đông: “…Sao cậu biết sinh nhật tôi?”

Trương Giang Giang ngẩn ra trong giây lát, sau đó cười ngặt nghẽo: “Ha ha ha ha ha hoá ra cậu là Song Ngư thật hả ha ha ha ha ha!”

…Đoạn đường kế tiếp Hàn Đông không thèm để ý đến Trương Giang Giang nữa.

 

Ở Đồn Tam Lý người không đông đúc lắm, trước tiên đi dạo cửa hàng iPhone lớn nhất ở đây, Quý Khâm Dương xem rất kĩ chiếc iPhone 6, trong số họ hiện chỉ có Hàn Đông đang dùng.

“Mua iPhone thường thôi cũng được, Plus thì tuỳ vào sở thích cá nhân.” Hàn Đông lấy điện thoại của mình ra cho Quý Khâm Dương tham khảo, hắn hỏi, “Không phải cậu đang dành tiền để dọn ra ngoài à? Sao bây giờ lại muốn mua?”

Quý Khâm Dương: “Nghỉ đông về Tô Châu mua cũng được, tôi cũng muốn mua cho Tạ Mạnh một cái.”

Hàn Đông tặc lưỡi một tiếng: “Chưa chắc cậu ấy đã cần đâu, cậu đừng tự mình quyết định như thế.”

“Tôi biết.” Quý Khâm Dương cười, “Cứ để dành đủ tiền thuê nhà trước đã rồi tính tiếp.”

Hàn Đông: “Cậu định hợp tác với ban nhạc hôm trước à?”

Quý Khâm Dương không phủ nhận: “Tiền Mạch có hỏi mua ca khúc của tôi, tôi định phân chia thế này: Họ mở một concert thì có thể kiếm từ ba mươi đến năm mươi ngàn, tôi muốn chia bốn sáu, đội trưởng của họ bảo là phải cân nhắc đã.”

“Cậu bắt chẹt kinh quá đấy.” Hàn Đông nhiếc anh, “Một mình cậu đã lấy gần nữa, cậu không sợ ăn đánh chắc?”

Quý Khâm Dương nhướn mày: “Tôi có thể phụ trách tất cả các ca khúc trong một concert của họ, hơn nữa còn đảm bảo cả chất lẫn lượng. Quan một năm là có thể ra đĩa, chỉ cần họ có năng lực thôi.”

Hàn Đông: “Cậu đang định đào tạo ngôi sao đấy hả? Lăng xê ban nhạc nổi tiếng rồi ký hợp đồng với công ti giải trí?”

Quý Khâm Dương: “Tạm thời chưa nghĩ xa đến thế, nhưng mà nếu ban nhạc muốn sinh tồn được, cũng chỉ có thể đi theo con đường này thôi.”

“Còn về công ti giải trí.” Quý Khâm Dương hừ một tiếng, “Thà tự mình mở studio còn hơn, đúng là tiềm năng trở thành ngôi sao của họ rất lớn, nhưng tác phẩm thật sự tốt thì có được bao nhiêu? Người trong giới âm nhạc phân hoá ra hai thái cực rất nghiêm trọng, tài nguyên vừa thiếu hụt vừa không đồng đều. Nếu những người ở tầng thấp nhất bán đứt mình cho công ti giải trí, thì căn bản sẽ chẳng kiên trì được vài năm, trong nhóm người nào nổi thì ra solo, không nổi tiếng thì chuyển ra sau hậu trường. Làm âm nhạc mà uối cùng đều phá triển sang lĩnh vực khác, ca sĩ ở lại còn được mấy người?”

Hàn Đông không lên tiếng, suy nghĩ một lát mới chậm rãi đáp: “Lời cậu nói đều có lí, nhưng một khi đã liên quan đến tiền thì sẽ khác. Cậu lăng xê ban nhạc này, nếu như lí tưởng của họ khác cậu, thì tất cả những gì cậu làm sẽ trở thành công cốc. Dã tràng xe cát, lại còn đắc tội các công ti giải trí khác nữa, không khéo sẽ chẳng còn chốn dung thân ở Bắc Kinh.”

“Thế nên vẫn phải va chạm nhiều hơn nữa.” Quý Khâm Dương thản nhiên đáp, anh ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở đằng bên kia, Trương Giang Giang và Tạ Mạnh đang chơi game. Khăn quàng của Tạ Mạnh rớt xuống, vắt trên cổ, gương mặt nhìn nghiêng nhã nhặn mà tuấn tú.

“Đường rộng thênh thang tựa trời xanh, mình ta bằng lòng không khởi hành.”

“Có Tạ Mạnh ở đây.” Quý Khâm Dương nói, “Tôi chẳng sợ gì hết.”

 

Hầm ngầm bên dưới Đồn Tam Lý có rất nhiều cửa hàng nổi danh. Quý Khâm Dương và Hàn Đông lên mạng tìm quán cà phê rồi chia sẻ cho nhau qua app Amway. Tạ Mạnh và Trương Giang Giang đi chụp ảnh, tiện thể dạo qua mấy cửa hàng thời trang nam.

“Hình như ở đây đắt lắm đấy…” Trương Giang Giang lén lút nói.

Tạ Mạnh cau mày, cậu lật mác giá lên xem, vẻ mặt nghiêm túc.

Nhân viên tư vấn biết điều không tới làm phiền, Tạ Mạnh xem mấy mẫu quần, cuối cùng chọn một chiếc quần mặc thường ngày sẫm màu: “Xin lỗi, tôi muốn lấy chiếc này cỡ L.”

“Quý khách có muốn mặc thử không?” Nhân viên tư vấn đề nghị, “Hay là gói lại luôn ạ?”

Tạ Mạnh: “Không phải mua cho tôi mặc, cứ gói lại đi.” Cậu đếm tiền rồi thanh toán, trở ra thì quần đã được đóng gói xong.

Trương Giang Giang ôm túi giúp cậu, vẻ mặt đau lòng: “Hơn ba nghìn một chiếc quần… Thế mà cậu cũng chẳng tiếc…”

Tạ Mạnh cười không lên tiếng, lúc đi ngang qua hiệu giày lại mua một đôi giày cổ thấp mùa đông cho nam.

 

Quý Khâm Dương đang tìm danh sách phim được giảm giá vé, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Tạ Mạnh xách theo túi lớn túi nhỏ từ cửa bước vào. Anh ồ lên một tiếng: “Sao đi mua đồ mà không gọi anh?” Dứt lời chuẩn bị lấy ví ra, “Hết bao nhiêu? Còn muốn mua gì thì bảo anh, anh đưa thẻ cho em…”

Tạ Mạnh đẩy tay anh về: “Anh cứ như đang nuôi con ấy.”

Cậu lấy đôi giày cổ thấp ra, ngồi xuống bên cạnh Quý Khâm Dương. Thay giày xong cả hai bên cho anh, Quý Khâm Dương mới hồi thần lại được: “Mua cho anh à?”

“Em mua cho heo đó.” Tạ Mạnh giận dữ nhìn anh, ống quần vừa vặn có thể nhét vào bên trong giày, cậu bảo Quý Khâm Dương dậy đi qua đi lại, “Thoải mái không?”

Quý Khâm Dương ngồi im một chỗ không nhúc nhích, anh hé môi mấy lần, nhưng đều chẳng nói lên lời.

“Em còn mua cả quần nữa.” Tạ Mạnh đưa gói đồ cho anh xem, Quý Khâm Dương cẩn thận giở ra mới phát hiện mác ghi giá tiền đã biến mất rồi.

“Em…” Quý Khâm Dương muốn hỏi câu gì đó, nhưng lại chẳng biết nên hỏi sao.

Chỉ vì một câu “Quần ống bó không hợp đi giày cổ cao” của mình mà khiến Tạ Mạnh phải lật xem biết bao nhiêu cái mác giá. Khi trả tiền, lúc cắt mác giá cậu đã nghĩ những gì? Những lời này, không câu nào Quý Khâm Dương có thể bật ra thành lời.

Có lẽ yêu chỉ đơn giản là một đôi giày dưới chân, xỏ vào vừa vặn, thì ngay cả trái tim cũng tràn ngập yêu thương.

“Đi thôi.” Tạ Mạnh đứng lên, hài lòng kéo tay Quý Khâm Dương, “Chúng ta đi xem phim.”

Quý Khâm Dương quệt mặt, cười nói: “Được.”

“Mua vé theo nhóm chưa?”

“Mua rồi.”

“Không đắt chứ?”

“Không đắt.”

“Vậy thì tốt.”

“Ừ.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top