Ca khúc cuối cùng của Tiền Mạch nhận được hưởng ứng còn nồng nhiệt hơn cả tưởng tượng. Quách Lâm An cảm thấy khó lòng tin nổi: “Đừng bảo cậu ta định come out công khai đấy nhé…”
Địch Lâm lại chẳng ngạc nhiên mấy: “Trùng Khánh tụi tui thì gay quá là bình thường luôn, giơ tay là vơ được cả nắm.”
Quý Khâm Dương không có ý kiến gì, anh nhìn Tạ Mạnh đi lấy rượu, lúc quay về bị Trương Giang Giang kéo ra xem ảnh chụp. Có vẻ hai người phát hiện thứ gì đó hay ho, nụ cười trên mặt Tạ Mạnh vô cùng dịu dàng.
“Tôi chẳng hiểu nổi tại sao đàn ông lại đi thích đàn ông chứ.” Quách Lâm An cào da đầu, cậu ta không kìm được hỏi Quý Khâm Dương, “Cứ xem như ngoại hình của Tiền Mạch ưa nhìn còn hơn thế nữa đi, cậu thử nói xem, nếu là cậu thì cậu có thích không?”
Vẻ mặt Quý Khâm Dương lạnh nhạt: “Hừm, không thích, cậu ta không phải gu của tôi.”
“…” Quách Lâm An cứ tưởng anh chỉ đang đùa thôi, còn hùa theo hỏi thêm, “Vậy cậu thích mẫu người thế nào?”
Quý Khâm Dương chẳng hề do dự đáp: “Như Tạ Mạnh nhà chúng tôi ấy.”
Quách Lâm An cười ngất: “Ha ha ha ha ha ha câu này cậu đã thử nói cho anh em của cậu nghe chưa ha ha ha ha ha!”
Đúng lúc Tạ Mạnh mang rượu quay lại, khó hiểu hỏi: “Đang nói gì đấy?”
Quách Lâm An vừa cười vừa lau nước mắt: “A ha ha, đẹp trai hạng nhất bảo, bảo là cậu ta thích mẫu người như cậu đấy ha ha ha.”
“Vậy à?” Tạ Mạnh cũng cười, cậu đưa đồ uống cho Quý Khâm Dương, hai người cùng chạm ly, “Trùng hợp ghê, cậu ấy cũng là mẫu người tôi thích đó.”
Quách Lâm An còn tưởng cả hai người họ đều đang đùa: “Ha ha ha ha ha ha các cậu xứng đôi lắm đó, cưới ngay và luôn đi ha ha ha ha ha.”
“…” Rõ ràng Địch Lâm đã nhận ra, nhìn Quách Lâm An bằng ve mặt “đồ heo chết bằm”, “Cậu yêu ai cũng được, chỉ xin đừng hành chó FA thôi.”
Quách Lâm An: “??!”
Sau khi kí tên và chụp ảnh với các fan nhiệt tình xong, Tiền Mạch đi đến gần bàn Quý Khâm Dương, tầm mắt rơi trên gương mặt Tạ Mạnh, thái độ tự nhiên chào: “Hello.”
Tạ Mạnh bắt tay với cậu ta: “Cậu hát hay lắm.”
“Cảm ơn.” Tiền Mạch cười uống một hớp rượu, “Nghe nhiều bài như thế, thích nhất bài nào?”
Trương Giang Giang suy nghĩ: “Chắc là bài cuối cùng.”
Tiền Mạch: “Ồ?”
Trương Giang Giang: “Feel lắm luôn, có rất nhiều năng lượng tích cực, cảm động lòng người, vui buồn lẫn lộn!”
Cả đám tỏ vẻ “vui buồn lẫn lộn là cái quái gì vậy”…
“Ca từ còn được, chứ giai điệu thì nào đến mức đó.” Tiền Mạch khiêm tốn đáp, cậu ta đưa mắt nhìn Quý Khâm Dương, nâng ly rượu trong tay lên, “Thế nào, có hứng thú không?”
Quý Khâm Dương thản nhiên nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Tiền Mạch cười, đưa tay ra với anh: “Hi vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Địch Lâm và Quách Lâm An về kí túc xá trước, Hàn Đông thì phụ trách đưa Trương Giang Giang về. Đầu tháng mười, Bắc Kinh đã bắt đầu chuyển rét. Trương Giang Giang mở cửa xe ra, song vẫn còn cúi đầu xem ảnh chụp trong máy, Hàn Đông cởi áo khoác choàng lên đầu cậu, Trương Giang Giang chẳng buồn ngẩng lên, đưa tay hết sức tự nhiên kéo cổ áo của đối phương.
Trong bóng tối, Quý Khâm Dương ôm lấy bờ vai Tạ Mạnh, nghiêng qua hôn lên trán đối phương.
Tiền Mạch đứng trên lầu cao nhất của quán MAO, trong tay cầm một lon bia, tóc bị gió đêm quật tung, che đi một nửa tầm mắt.
Cậu ta lấy điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi đi, chậm rãi uống từng hớp từng hớp bia, một người bạn trong ban nhạc đứng sau lưng gọi tên cậu ta, buông lời trêu đùa: “Mạch Mạch, cậu lại để ý ai nữa rồi?”
Tiền Mạch không quay đầu lại, giơ ngón giữa lên.
“Đừng giận mà.” Đội trưởng kiêm tay ghi-ta Văn Đào cười nói, “Bình thường cậu để ý ai, người đó không phải trai thẳng thì cũng có đôi có cặp, tụi tôi chỉ muốn cậu đừng làm khổ mình nữa, cứ sống vô tư thôi mà.”
Tiền Mạch im lặng, cậu ta duỗi tay dựa vào lan can, dưới chân là cánh cổng rỉ sét đơn sơ cùng nền xi măng bao ngày dầm mưa dãi nắng đang tản ra nóng bức.
Tiền Mạch uống hết bia, sau đó dồn sức, ném mạnh chiếc lon rỗng lên không trung.
Khi Bắc Kinh sắp sửa sang đông, Tạ Mạnh đã mặc áo len khá dày. Trước đây cậu vẫn hay quên thoa son dưỡng và sữa dưỡng ẩm, bây giờ đã thành thói quen rồi.
Thứ sáu, cậu nhóc mà Tạ Mạnh dạy kèm muốn tham gia vào câu lạc bộ lái xe, cố ý gọi điện thoại cho cậu.
“Mạnh Mạnh ơi!” Trước giờ Hứa Thiệu Hoà chẳng chịu gọi cậu một cách đàn hoàng, “Có muốn đi chơi chung không?”
Tạ Mạnh cười từ chối: “Em tự mình đi đi, nhớ chú ý an toàn đấy.”
Bấy giờ là giữa trưa, Tạ Mạnh từ kí túc xá đi đến cửa đông mất khoảng hai mươi phút, bị phơi nắng đến nóng bừng cả người.
Quý Khâm Dương vẫn đứng chờ cậu ở nơi cũ, chàng trai chỉ mặc áo sơ mi, ngay cả áo khoác cũng chẳng có.
“Lạnh thế cơ à?” Quý Khâm Dương nhét một tay trong túi quần, một tay đặt trên vai Tạ Mạnh, “Hay là mua quần giữ ấm cho em nhé?”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “Yên tâm đi, em mặc quần giữ ấm thì vẫn ngầu lắm, nam thần quần giữ ấm ạ.”
Cố Cung[1] Bắc Kinh rộng lớn hơn tưởng tượng rất nhiều, hai người đi bộ hồi lâu, thể lực có tối đến đâu cũng khó lòng chịu đựng nổi.
[1] Cố Cung: Cung điện thời nhà Thanh.
“Bảo sao thời xưa vua toàn phải ngồi ngự liễn[2].” Quý Khâm Dương nói đùa, “Chỉ riêng đến chỗ vợ thôi cũng mất cả nửa ngày trời, đến đêm còn làm ăn được gì nữa.”
[2] Xe kéo của vua.
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn anh: “Đi dạo ngự hoa viên không?”
Quý Khâm Dương cố ý nói: “Không đi nổi nữa, làm sao đây?”
Tạ Mạnh: “Để em cõng anh nhé.”
“…” Quý Khâm Dương, “Để anh cõng em thì hơn.”
Tạ Mạnh nhìn anh khó hiểu: “Chẳng phải anh bảo đi không nổi nữa à?”
“Thôi.” Quý Khâm Dương ngồi xuống đất đưa tay ta, “Chúng ta nắm tay là được rồi.”
Vì thế hai người tay trong tay đi dạo ngự hoa viên, kết quả phát hiện từ điện Thái Hòa đến ngự hoa viên thật sự quá xa, đi đi lại lại mãi khiến Tạ Mạnh mệt muốn xỉu, Quý Khâm Dương đành phải đi trước kéo cậu, sau đó kéo đến sái cả tay luôn.
“Lần này không đi nổi nữa thật…” Quý Khâm Dương méo xệch ngồi lên tảng đá, chống tay ra sau ngẩng đầu, “Nhưng mà đúng là phong cảnh đẹp thật.”
Tạ Mạnh “Ừ” một tiếng, thể lực của cậu kém hơn Quý Khâm Dương một chút, nghỉ ngơi hồi lâu mới trở về trạng thái “hồi sinh”.
Quý Khâm Dương chợt đưa tay nhoé cổ cậu.
Tạ Mạnh: “?”
Thừa dịp không ai chú ý, Quý Khâm Dương thoắt chốc cúi đầu hôn cậu một hơi.
“…” Tạ Mạnh, “Bao giờ thói quen đánh lén này của anh mới sửa được đây.”
Quý Khâm Dương ha ha cười to, lúc chuẩn bị đứng lên bất chợt bị Tạ Mạnh kéo cổ áo, chàng trai chỉ cảm thấy đầu mũi nhói đau, đã bị đối phương cắn nhẹ một cái.
“Có qua có lại.” Tạ Mạnh điềm nhiên cười nói.
Quý Khâm Dương: “…”
Ra khỏi Cố Cung, Quý Khâm Dương dẫn Tạ Mạnh đến công viên Cảnh Sơn. Chờ đến khi leo lên đỉnh núi thì mắt trời đã sắp xuống bóng rồi.
Quý Khâm Dương chỉ tay về hướng bắc, ý bảo Tạ Mạnh nhìn theo. Mặt trời lặn ở đằng tây, như cuộn chỉ vắt ngang từ nam sang bắc giữa lòng Bắc Kinh cổ kính, chan ánh chiều tà lên mái ngói tối màu của Tháp Trống[3] xa xa.
[3] Tháp Trống (Drum Tower): Chỉ toà tháp ở trung tâm của một thành phố cổ Trung Quốc, trống ở đây ám chỉ nhà ở.
“Cứ như đang rạch ngang trời ấy.” Tạ Mạnh thì thầm, “Tráng lệ quá.”
“Núi xa sừng sững phía trước.” Quý Khâm Dương cười đọc, “Tung hoành ngang dọc cả ngày dài.”
Tạ Mạnh không chịu nổi: “Được rồi, biết anh có văn hoá hơn em rồi.”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Học nghệ thuật ai chẳng có tâm hồn nghệ sĩ, dù lớn tuổi cũng vấn thế thôi.”
“Thanh niên nghệ sĩ có thâm niên.” Tạ Mạnh tổng kết, “Già rồi có phải ngày nào cũng muốn ngắm hoa, uống trà làm thơ hay không?”
“Hàng ngày còn muốn ôm vợ nữa.” Quý Khâm Dương dang rộng hai tay, “Đến ôm anh nhanh nào, gió núi buổi tối lạnh chết đi được.”
Tạ Mạnh cười ôm anh từ phía sau. Cùng nhau, hai người đứng trên đỉnh núi ngắm hoàng hôn buông.
“Em tìm được anh là may mắn lắm đấy.” Quý Khâm Dương siết lấy bàn tay Tạ Mạnh đang đặt bên hông mình, “Ngoại hình ưa nhìn, tính tình lại tốt, biết hát biết làm thơ, thân thủ cũng ngày càng tiến bộ. Còn có thể yêu em một vạn năm không thay lòng đổi dạ.”
Tạ Mạnh dựa lên vai anh lặng lẽ cười: “Ngay cả cụ rùa cũng chẳng sống đến một vạn năm.”
Quý Khâm Dương: “Vậy thì một trăm năm được rồi.”
Tạ Mạnh: “Một trăm năm vẫn dài quá.”
Quý Khâm Dương suy nghĩ: “Vậy có thể sống bao lâu thì yêu bấy lâu, dù giây tiếp theo có chết ngay tức khắc, thì trong một giây ấy anh vẫn yêu sẽ yêu em.”
“…” Tạ Mạnh lẩm bẩm, “Anh sến quá.”
Quý Khâm Dương cười ha ha, anh cúi người xuống cõng cậu trên lưng, chậm rãi xuống núi: “Chút tài mọn này của anh, tập nhiều rồi cũng sẽ quen.”
Tạ Mạnh cúi đầu đặt lên gáy anh một nụ hôn.
“Chẳng moi tim ra để em xem được, đành phải nói cho em nghe vậy thôi.” Quý Khâm Dương cẩn thận nhìn đoạn đường dưới chân, “Anh biết em làm rất nhiều việc vì anh, thật ra con đường âm nhạc này khí đi hơn tưởng tượng rất nhiều, bấy lâu nay em chưa từng nói, vẫn ủng hộ anh, khích lệ anh vô điều kiện. Những chuyện này anh đều biết hết.”
Lúc xuống đến chân núi, Quý Khâm Dương mới thả Tạ Mạnh xuống đất, anh thở hổn hển, chống tay vào đầu gối ngẩng đầu nhìn cậu: “Em tốt như thế, anh phải cố gắng yêu em nhiều hơn mới được.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu đưa tay lau mồ hôi chảy trên trán Quý Khâm Dương, chậm rãi nói: “Em từng nghe một câu, bảo rằng bên nhau là lời tỏ tình dài lâu nhất.”
Tạ Mạnh cúi đầu, hôn lên tóc mai ướt mồ hôi của chàng trai: “Khi em cần anh nhất, anh đã ở bên em, hững chuyện anh làm cho em, nhiều hơn anh nghĩ rất nhiều.”
“Đó là quá khứ rồi.” Quý Khâm Dương cười, anh kéo tay Tạ Mạnh, hướng bước về hẻm Nam La Cổ, “Chúng ta còn có tương lai mà.”
Tạ Mạnh “Ừ” một tiếng, nói một cách nghiêm túc: “Chờ đến khi già đi, ngoài trồng hoa, uống trà làm thơ, ngày nào cũng sẽ ôm nhau.”
Quý Khâm Dương cười không ngừng: “Lão nghệ sĩ có thâm niên.”
“Vậy cũng được lắm.” Tạ Mạnh suy nghĩ, “Em thích.”
“Ngày nào cũng nói lời tình tứ.”
“…Cái đó thì thôi đi.”
“?”
“Già rồi, tim không chịu nổi đâu.”
Ra khỏi hẻm Nam La Cổ là đến Tháp Trống ở phố đông. Hai người đi đi nghỉ nghỉ về phía đông cũng đến được chợ Quỹ, Quý Khâm Dương lại mở trang web lên đọc bình luận của mọi người về món ăn ngon, anh hỏi Tạ Mạnh: “Muốn ăn tôm hùm cay không?”
“Tôm hùm?” Tạ Mạnh ngờ vực hỏi, “Mùa này vẫn ăn được à?”
Quý Khâm Dương cất điện thoại đi: “Không thì món khác cũng được.”
Anh tìm đến quán ăn có vẻ lâu năm đi vào, gọi gan xào, khổ nhục, dạ dày bung và lòng nướng, lật sang trang sau còn thấy hình nước đậu xanh[4].
[4] Nước đậu xanh (đậu tráp): Là món đồ ăn vặt nổi tiếng Bắc Kinh. Được lên men từ bã đậu xanh, tạo thành chất lỏng màu xanh xám, vị chua kèm hơi ngọt đặc biệt, ăn ngon nhất vào mùa đông.
“Muốn nếm thử không?” Quý Khâm Dương cười xấu xa, “Anh nghe Quách Lâm An nói món này ngon lắm.”
Tạ Mạnh không hiểu rốt cuộc nước đậu xanh là món gì, hơi nghi ngờ: “Thật không đấy?”
“Anh đã bao giờ lừa em chưa.” Quý Khâm Dương nhướn mày, “Quên canh lê Tiểu Điếu rồi à?”
“Đúng là không quên được.” Tạ Mạnh gấp thực đơn lại, nói với phục vụ, “Thêm một phần nước đậu xanh.”
Mấy món được được mang lên trước giúp Tạ Mạnh lĩnh hội được phần nào thứ gọi là quà vặt khẩu vị nặng của Bắc Kinh. Cùng là người miền Nam nhưng Quý Khâm Dương lại ăn rất ngon miệng. Anh thích ăn ngọt cay mặn, ăn đến mức đầu mũi toát đầy mồ hôi, hận không thể cởi phăng áo sơ mi ra.
Tạ Mạnh quan sát sườn mặt anh, cảm thán một câu: “Anh ăn cay như thế mà da vẫn đẹp ghê nhỉ.”
Quý Khâm Dương uống một hớp trà: “Anh đắp mặt nạ đó, em không đắp à?”
“…” Tạ Mạnh lắc đầu.
Quý Khâm Dương: “Khi nào về cho em hai cái, lần sau cùng nhau đắp.”
Tạ Mạnh tưởng tượng khung cảnh kia một lát, cảm thấy có chút tươi đẹp…
Lúc nước đậu xanh được mang lên, vẻ mặt Tạ Mạnh mong chờ dần hoá kinh hãi, cậu chỉ vào bát, ngờ vực hỏi Quý Khâm Dương: “…Cái thứ này ăn được thật à?”
“Ăn được chứ.” Quý Khâm Dương hào hứng gắp một đũa đưa đến khoé miệng Tạ Mạnh: “A… Há miệng nào!”
Tạ Mạnh do dự một hồi mới ăn, chưa cả nếm được hương vị đã nuốt ngay xuống.
“Phải nghiền ngẫm hương vị đã chứ.” Quý Khâm Dương gắp một đũa tự mình ăn, nheo mắt tặc lưỡi một tiếng, bắt chước kiểu nói uốn lưỡi của người Bắc Kinh[5], “Ăn là phải cảm nhận mùi vị đó nha.”
[5] Người Bắc Kinh nói chuyện thường hay kèm theo 儿 (ér) ở cuối, âm này cần phải đọc uốn lưỡi.
Tạ Mạnh cứ nghĩ là lại thấy không cam lòng, chụp ảnh nước đậu xanh đăng ở chế độ bạn bè trên WeChat. Trác Tiểu Viễn là người đầu tiên ấn like, Tề Phi bình luận: “Cái gì đấy?”
Tạ Mạnh trả lời: “Nước đậu xanh Bắc Kinh.”
Trương Giang Giang cũng bình luận bên dưới: “Các cậu đi ăn đồ ngon mà không rủ tớ! Tớ thả Hàn đại gia ra cắn chết các cậu!”
Hàn Đông trả lời cậu chàng một cái icon hình đầu chó.
Tạ Mạnh cất điện thoại đi, đẩy bát nước đậu xanh về trước mặt Quý Khâm Dương.
“Sao không cho Trương Giang Giang biết vị của nó?” Quý Khâm Dương không kìm được hỏi.
“Sao phải cho cậu ấy biết chứ.” Tạ Mạnh mặt không cảm xúc đưa mắt nhìn đối phương, “Để cậu ấy cũng đến nếm thử, không phải càng tốt hơn sao?”
Quý Khâm Dương: “…”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận