Giữa tháng chín, Trương Giang Giang kết thúc huấn luyện quân sự. Hôm trở về vào nhóm WeChat gào to: “Hồ Hán Tam[1] ta về rồi đây! Mọi người xum vầy nào!”
[1] Hồ Hán Tam là nhân vật chính trong bộ phim đề tài cách mạng “Sao đỏ lấp lánh”, người này có câu thoại kinh điển là: “Hồ Hán Tam ta về rồi đây!”
Hàn Đông: “…Ầm ĩ cái gì thế, im ngay cho tôi!”
Trương Giang Giang: “Hàn đại gia! Chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Hàn Đông: “Cậu muốn ăn gì?”
Trương Giang Giang: “Ăn gì không quan trọng! Cậu đưa tôi đi gặp Nhu Nhu đi!”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang: “Không phải các cậu học chung một trường à, ra ngoài chơi với nhau đi, để tôi chiêu đãi cô ấy!”
“Cô ấy không rảnh.” Hàn Đông, “Hai chúng ta ra ngoài thôi, tôi chiêu đãi cậu.”
Sau đó Trương Giang Giang không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Một tiếng sau Quý Khâm Dương xem nhật ký trò chuyện đến đoạn này thì ngưng, đang định gửi tin nhắn thì Trương Giang Giang gọi điện tới.
“Đại thần đẹp trai hạng nhất ơi!!!” Giọng nói của Trương Giang Giang gào thét đến mức tê tâm liệt phế qua loa, “Tớ không muốn đi chơi với Hàn đại gia đâu! Cậu ta chính là gậy đánh uyên ương của Vương mẫu nương nương đó!!!”
Quách Lâm An ngồi bên cạnh Quý Khâm Dương “Phụt” một tiếng phun hết nước ra ngoài.
Quý Khâm Dương liếc cậu ta đầy bất mãn: “Bẩn quá đi.”
Quách Lâm An: “…”
Quý Khâm Dương tắt loa đi nói giọng thản nhiên: “Anh em với nhau đừng lôi chuyện phụ nữ ra, cậu ta muốn ra ngoài chơi với cậu, cậu cứ để cậu ta chiêu đãi đi, dù sao cậu ta có tiền, không tiêu cũng phí.”
“…” Trương Giang Giang hậm hực, “Tớ không cần Hàn đại gia… Tớ muốn nữ thần Nhu Nhu cơ…”
Quý Khâm Dương cau mày: “Thì sao? Chẳng lẽ không có Nhu Nhu cậu sẽ không ăn vịt nướng, không đi Ngũ Đạo Khẩu, đồn Tam Lý nữa chắc?”
Trương Giang Giang: “…”
Quý Khâm Dương đổi đề tài, hỏi: “Tuần sau tụi tôi định đến hẻm Nam La Cổ, cậu có muốn đi không?”
“Muốn!” Trương Giang Giang chẳng hề do dự nói.
Học xong tiết dạy sáng tác buổi chiều, Quý Khâm Dương vừa gửi tin nhắn cho Tạ Mạnh vừa đi ra ngoài. Địch Lâm đôi mũ lưỡi trai trên đầu, áo trắng quần lửng trắng, tay dài chân dài như chú hạc trắng đi bên cạnh anh.
“Này đẹp trai hạng nhất.” Từ sau khi Quách Lâm An nghe thấy biệt danh hồi cấp ba của Quý Khâm Dương, hầu như ai cũng gọi Quý Khâm Dương là Quý đẹp trai hạng nhất hết, “Tuần này cậu có định đến quán MAO không?”
“Đến chứ.” Quý Khâm Dương khoá màn hình điện thoại, nhìn về phía Địch Lâm, “Cậu muốn đi cùng không?”
Địch Lâm gật đầu: “Muốn chứ muốn chứ, tui cùng đi với các cậu luôn ha.”
“Được.” Quý Khâm Dương vỗ vai gã, “Hôm nay tối muộn tôi mới về, nhớ để cửa sổ mở cho tôi đó.”
“Hẹn hò chứ gì, biết rồi.” Địch Lâm nhăn mũi bật cười, “Đẹp trai hạng nhất, hai người các cậu tối ngày cứ quấn nhau mãi thôi.”
Tạ Mạnh gọi sữa tươi ở quán cà phê trong trường, cậu nhận điện thoại của người tuyển gia sư, đang bàn chuyện giờ dạy với chủ nhà.
“Thứ hai tư sáu đều được, buổi chiều từ bốn giờ đến tám giờ thì sao ạ?” Tạ Mạnh kẹp điẹn thoại trên vai, xách túi trong tay hỏi mượn nhân viên cửa hàng giấy và bút, “Toán cấp hai, con trai, mỗi tiếng một trăm năm mươi… Xin lỗi.” Điện thoại kẹp trên gò má của Tạ Mạnh bất chợt trượt xuống, cậu theo phản xạ đưa tay ra đỡ, đã có người cầm lên giúp cậu.
“Để chị giúp em.” Lý Nhuỵ Tâm giữ điện thoại cho cậu, cười nói, “Em viết mau lên.”
“…” Tạ Mạnh gật đầu với cô, nhanh chóng ghi địa chỉ ra.
“Cảm ơn đàn chị.” Sau khi cúp máy, cậu lên tiếng cảm ơn.
Lý Nhuỵ Tâm đáp một cách thoải mái: “Cần gì phải khách sáo thế?”
Cùng học ở Học viện tài chính, lại là sinh viên năm hai, trong tay Lý Nhuỵ Tâm có rất nhiều mối dạy thêm ở nhà. Việc làm thêm của Tạ Mạnh cũng do cô giới thiệu, hai người qua lại thường xuyên thì cũng dần quen biết. Ngoài Vu Nhuận ra, Lý Nhuỵ Tâm là người thứ hai hiếm hoi quen thân với Tạ Mạnh.
Hôm nay cô nàng mặc váy dài màu trắng tuyết, chiết eo vô cùng xinh đẹp, trong quán cà phê có rất nhiều người đổ dồn ánh nhìn về phía này.
“Buổi chiều em muốn ra ngoài không?” Lý Nhuỵ Tâm nghiêng đầu, “Tối nay Hội sinh viên tổ chức chào tân sinh viên, có muốn đi chung không?”
Tạ Mạnh lắc đầu: “Em đâu phải là người của Hội sinh viên ạ, thôi chị ơi.”
Lý Nhuỵ Tâm cong môi: “Không phải người của Hội sinh viên cũng đi được mà, coi như xây dựng quan hệ đi.”
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn cô: “Thật sự không cần đâu ạ, tối nay em có hẹn với người khác rồi, không đi được đâu chị.”
Lý Nhuỵ Tâm nhún vai, cũng không ép buộc nữa: “Được rồi… Nói xem có phải bây giờ em định ra ngoài không?”
“Vâng.” Tạ Mạnh cúi đầu nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Em đi trước nhé chị?”
Lý Nhuỵ Tâm vội nói: “Cùng đi chung đi, đúng lúc chị cũng định qua phố trang phục dạo một chuyến.”
Quý Khâm Dương đeo tai nghe, tựa lưng vào cổng trường Đại học Nhân dân chờ Tạ Mạnh đi ra. Tháng chín mà tiết hè vẫn đậm nồng như cũ, không khí Bắc Kinh hanh khô, Quý Khâm Dương chỉ mặc chiếc áo phông đen, sơ mi buộc lại bên hông, hai tay nhét vào túi quần.
Lúc trông thấy Lý Nhuỵ Tâm đi bên cạnh Tạ Mạnh, anh thoáng cau mày.
“Em là bạn của Tạ Mạnh đúng không?” Cô nàng không hề tỏ ra xa cách, chào hỏi một cách tự nhiên dễ gần, “Chị tên là Lý Nhuỵ Tâm, quả nhiên bạn của trai đẹp cũng là trai đẹp hết nhỉ.”
“Quý Khâm Dương ạ.” Quý Khâm Dương vươn tay, “Em học Nhạc viện Trung ương, học cùng Trung học với Tạ Mạnh.”
“Học cùng Trung học à?” Lý Nhuỵ Tâm cười nói, “Vậy chắc em biết bạn gái của Tạ Mạnh là ai chứ?”
Quý Khâm Dương ngoảnh nhìn Tạ Mạnh, cậu hơi lúng lúng ho khẽ.
Lý Nhuỵ Tâm tiếp tục tán gẫu về đàn em của mình: “Bây giờ cả học viện hầu như ai cũng biết cậu ấy có cô bạn gái rất tuyệt vời, vì bạn gái mình mà Tạ Mạnh còn đi làm gia sư…”
“Đàn chị.” Tạ Mạnh bất đắc dĩ ngắt lời cô, “Chuyện này cậu ấy vẫn chưa biết mà.”
“Thế nên phải nói để cậu ấy về kể cho cô ấy.” Lý Nhuỵ Tâm nói như lẽ đương nhiên, “Chú em là nam thần của học viện mình cơ mà, phải để bạn gái chú em nếm thử cảm giác bị uy hiếp chứ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương nở nụ cười sâu xa: “Em cũng thấy thế, Tạ Mạnh của nhà tụi em cần phải được yêu thương.”
“Đúng thế đúng thế.” Lý Nhuỵ Tâm tán thành, trong khoảnh khắc cô cảm thấy lời nói của đối phương có chỗ nào đó kì cục, nhưng rất nhanh đã xem nhẹ mà bỏ quên.
“Ngoài đi làm gia sư ra.” Quý Khâm Dương lại hỏi, “Tạ Mạnh còn làm gì nữa không ạ?”
Tạ Mạnh vội cướp lời Lý Nhuỵ Tâm: “Không có.”
“Anh có hỏi em đâu.” Quý Khâm Dương lười biếng buông lời nhắc nhở, “Đàn chị, chị nói đi.”
Bấy giờ Lý Nhuỵ Tâm mới nhận ra không khí có gì đấy sai sai, cô thấy hơi ngại: “Hình như không có thật đấy.”
Quý Khâm Dương “Ừm” một tiếng: “Ban nãy chị bảo Tạ Mạnh là nam thần của học viện?”
Lý Nhuỵ Tâm đắc ý đáp: “Chuyện này tuyệt đối không ngoa đâu.”
Quý Khâm Dương: “Có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy?”
“Chuyện này thì không có…” Lý Nhuỵ Tâm ngậm ngùi nói, “Hoa trên núi cao, khó lòng với tới, nhưng mà… Người muốn làm lốp dự phòng chắc là nhiều lắm đấy.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương không lên tiếng, anh vươn tay ra sau gáy Tạ Mạnh, khẽ khàng dồn sức nhéo.
Tạ Mạnh chỉ cảm thấy toàn bộ tóc gáy sau lưng đều dựng đứng hết cả, lòng bàn tay của Quý Khâm Dương rất nóng, nhiệt độ tưởng chừng có thể cách một lớp da hoà tan xương sống của cậu.
“Em muốn nhờ đàn chị một chuyện.” Quý Khâm Dương nhìn Lý Nhuỵ Tâm cười nói, “Giúp em để ý Tạ Mạnh với, cậu ấy muốn làm gì hoặc là xảy ra chuyện gì, thì nói cho em một tiếng.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương cúi đầu nhìn cậu, sâu xa bỏ sung: “Đề phòng bạn gái cậu ấy ghen tuông linh tinh.”
Khi được dẫn đến thôn Trung Quan, Tạ Mạnh còn chưa phản ứng kịp, Quý Khâm Dương lại quen đường quen lối đi tìm tiệm cơm.
“Đến đây nào.” Chàng trai đứng trước cánh cửa gỗ không lớn lắm, Tạ Mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy biển hiệu đề chữ “Canh lê Tiểu Điếu”.
“…Sao anh lại biết chỗ này?” Tạ Mạnh đi theo Quý Khâm Dương vào trong, cậu thấy ở mỗi bàn đều chỉ có một chiếc hũ bằng đồng, hình như bên trong không phải chứa nước trắng.
“Đọc bình luận trên mạng của mọi người đấy.” Quý Khâm Dương gọi phục vụ ra chọn món, anh mở hũ đồng ra, rót cho Tạ Mạnh một bát, “Nếm thử xem.”
Tạ Mạnh ngờ vực uống một hớp, hơi ngạc nhiên: “Canh lê?”
Quý Khâm Dương mỉm cười: “Anh biết em sẽ thích mà.”
Anh gọi cá nấu phô mai, tôm phết bơ lê chiên xù, gà con rán và canh xương cơm niêu, trong lúc đợi món lại rót cho Tạ Mạnh một bát canh lê Tiểu Điếu nữa.
“Uống thêm đi.” Quý Khâm Dương khuyên, “Bắc Kinh hanh khô, uống canh lê cho ngọt họng.”
Tạ Mạnh chỉ vào cái bát trước mặt anh: “Nói cứ như anh không cần ngọt họng ấy.”
Quý Khâm Dương im lặng, chỉ chống cằm cười với cậu.
Hai người uống canh lê một lát thì đồ ăn mới lần lượt mang lên. Món ăn Bắc Kinh không ngọt dịu như Tô Châu, nhưng rất hợp với khẩu vị của Tạ Mạnh. Cậu tiêu diệt hai bát cơm, ăn đến mức chẳng có thời gian nói chuyện cùng Quý Khâm Dương, khoé miệng dính cơm cũng không biết. Cuối cùng Quý Khâm Dương không kiềm chế nổi vươn tay ra, đầu ngón tay gạt lấy hạt cơm, động tác tự nhiên đưa vào miệng mình.
“Ăn cũng nhiều ghê.” Quý Khâm Dương nhéo mặt Tạ Mạnh, “Thế mà sao chẳng béo lên tí nào?”
Tạ Mạnh: “Tăng hai kí-lô rưỡi rồi, anh mới gầy thì có, may mà phơi nắng da không đen đi.”
“Không hả?” Quý Khâm Dương giơ tay mình lên nhìn ngó, “Đáng lẽ phải đen đi một ít chứ.”
Tạ Mạnh chỉ cười xoa tóc anh.
Một hũ canh lê rất nhanh đã được uống hết, Quý Khâm Dương lại gọi thêm một hũ nữa, sau bữa cơm hai người chậm rãi uống canh, cuối cùng chủ đề vẫn quay về chuyện gia sư.
“Em không cần phải làm thêm sớm thế đâu.” Quý Khâm Dương khoanh tay bình tĩnh nói, “Sinh hoạt phí chắc chắn là đủ, tiền tụi mình góp chung, em còn sợ gì chứ?”
Tạ Mạnh nhấp một hớp canh lê, giải thích nói: “Em chỉ đề phòng vạn nhất thôi, tớ cũng tìm hiểu trường anh rồi… Về mặt âm nhạc cũng có ngâm cứu một ít, sau này nếu anh muốn mua thêm loa đài nhạc cụ gì đấy, đâu phải chỉ tốn vài đồng tiền lẻ, bình thường tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm bấy nhiêu đi.”
Quý Khâm Dương cau mày không lên tiếng.
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn anh, nói tiếp: “Hơn nữa… Cậu không muốn ra ngoài thuê nhà à?”
Gương mặt chàng trai phút chốc chuyển từ phức tạp sang ngạc nhiên, Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, anh day trán, bối rối cười một tiếng.
“Em…” Quý Khâm Dương không biết phải nói gì, anh ôm chầm lấy bờ vai Tạ Mạnh, siết chặt người kia vào lòng.
Tạ Mạnh không giãy ra, cậu khẽ khàng ôm lấy thắt lưng Quý Khâm Dương, cúi đầu dụi mặt bên cổ đối phương.
“Rồi sẽ có tiền thôi.” Quý Khâm Dương hôn lên vành tai Tạ Mạnh, thấp giọng nói, “Kỳ sau chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở chung.”
Tối thứ bảy chuyến vi vu đến hẻm Nam La Cổ có thêm Trương Giang Giang và Hàn Đông, nên đội hình lập tức tăng thành sáu người. Ngay trước khi đi, Quách Lâm An cũng quyết định bám càng theo, chào hỏi đám Tạ Mạnh xong thì nhanh chóng trở nên thân thiết.
Cửa chính quán MAO xây theo phong cách Rustic, vừa cổ kính lại vừa cá tính, cả đám đứng tụm lại trước cửa, mở ra mới phát hiện bên trong có thể chứa được tới mấy trăm người.
“Hình như tối nay là buổi diễn cá nhân của bọn Tiền Mạch.” Quách Lâm An nhìn danh sách các tiết mục, “Hình như họ ra giá đắt nhất là ba trăm. Chất ghê, xem ra buổi này kiếm được nhiều lắm.”
Địch Lâm liếc mắt coi khinh, lẩm bẩm: “Cái thứ ghen tị.”
Trương Giang Giang cầm chiếc máy ảnh SLR của mình, đến đâu cũng chụp lấy chụp để, Quý Khâm Dương chào Hàn Đông: “Hi.”
Hàn Đông mặt không cảm xúc gật đầu: “Chào cậu.”
“Dạo này sao rồi?” Quý Khâm Dương đưa cho hắn một lon bia, bỗng nhiên hỏi, “Cậu không định cho cậu ấy và Nhu Nhu gặp nhau à?”
Hàn Đông đưa mắt nhìn anh, không lên tiếng.
Quý Khâm Dương nói một cách thản nhiên: “Trương Giang Giang không phải đồ ngu, dẫu nói dối như thật thì cũng có lúc không lừa nổi cậu ấy. Cậu là người thông minh, hẳn phải biết nên làm thế nào, chưa chắc trời đã tuyệt đường mình đâu.”
Hàn Đông uống một hớp bia, bình tĩnh nói: “Đâu phải ai cũng được may mắn như cậu.”
Quý Khâm Dương nheo mắt.
“Nhưng mà.” Trên mặt Hàn Đông chợt ánh lên ý cười, “Mong là tốt đẹp như cậu nói.”
Ban nhạc của Tiền Mạch chỉ có bốn người, Tiền Mạch là giọng ca chính, phong cách thay đổi muôn hình vạn trạng, cả Jazz, Rock và Ballad đều chấp hết. Quách Lâm An nghe được một nửa thì buông lời cảm thán: “Bảo sao tên nhóc này nổi thế, quả nhiên thực lực không đùa được.”
Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương, đối phương cũng đúng lúc quay sang nhìn cậu: “Sao thế?”
Tạ Mạnh: “Cậu ấy giỏi lắm đúng không?”
“Cũng được đấy.” Quý Khâm Dương ghé vào tai cậu, thấp giọng nói, “Nhưng mà vẫn còn kém hơn chồng em một chút.”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười lắc đầu, Quý Khâm Dương vươn tay khoác vai cậu, người ngoài nhìn vào đều chỉ nghĩ là hai anh em thân thiết.
Theo thường lệ, tiết mục cuối cùng là ca khúc encore chào cảm ơn, Tiền Mạch bảo mọi người im lặng, một mình ôm ghi-ta ngồi lên chiếc ghế cao, chỉnh lại độ cao thấp xuống.
“Gần đây mới viết một bài hát.” Cậu ta ghé vào micro, giọng nói không cao lắm, “Xin được dành tặng người bạn mới quen của tôi.”
Tầm mắt Tiền Mạch đảo một vòng dưới sân khấu, Quý Khâm Dương đang quay đầu nói chuyện với Tạ Mạnh, không hề để ý thấy.
Khi nhạc dạo cất lên, Tiền Mạch nhắm hai mắt lại.
“Rốt cuộc anh đã sai ở đâu, mà em trách anh lầm lỗi, em đâu phải anh, nào đâu phải anh.” Chất giọng của Tiền Mạch khàn bẩm sinh, những lúc hát chậm vô cùng cảm xúc, “Yêu là yêu thôi, yêu ai tuỳ ai, cớ chi phân biệt.”
Tiếng ghi-ta thong thả mà du dương, môi Tiền Mạch gần như kề sát micro: “Anh yêu người như yêu chính anh, như thân thể này, như linh hồn đây, chỉ là yêu thôi, lẽ nào không được.”
Quách Lâm An nhỏ giọng băn khoăn: “Sao ca từ nghe ái muội thế… Chẳng lẽ?”
“Suỵt!” Địch Lâm giơ ngón trỏ lên, ý bảo Quách Lâm An im lặng. Trương Giang Giang bên cạnh lại nghe hết sức nhập tâm, Hàn Đông quay mặt sang nhìn cậu.
“Thế gian gọi đây là lạc lối, viện lí do cứu rỗi đau thương, đến cùng đâu là đúng sai, tình yêu nào có đúng sai hỡi người.” Tiền Mạch hát đến điệp khúc cũng không dùng lên cao như bình thường, vẫn dịu dàng ngân nga như trước, “Anh chỉ muốn, muốn những ngày mưa, có thể cùng em, đội chung ô mềm. Anh chỉ muốn, muốn những ngày nắng, có thể cùng em, tản bộ lang thang.”
Dưới sân khấu đã có tiếng người huýt sáo, thậm chí có cô gái còn chảy nước mắt gọi to tên của Tiền Mạch.
Người trên sân khấu gẩy lên giai điệu sau cuối, ngỡ như đang độc thoại mà nhẹ giọng ngân lên: “Anh chỉ muốn, siết chặt tay em, muốn cùng bên em, đi qua đoạn đường, đoạn đường thật xa.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận