Nghỉ ngơi chưa đến mười phút, giáo quan đã thổi còi tập hợp. Quý Khâm Dương đội mũ lại lên đầu, dưới vành mũ cũng có thể thấy mồ hôi rỏ xuống.
Địch Lâm da mịn thịt mềm, mặt bị phơi nắng đến mức đỏ bừng, tinh thần lại hết sức hăng hái, sống lưng thanh mảnh vẫn giữ thẳng tắp.
Giáo quan lượn quanh mấy vòng để kiểm tra, sửa lại tư thế cho một vài cậu chàng cá biệt, sau đó thổi một hồi còi, chỉ tay về phía Quý Khâm Dương: “Cậu! Rời hàng!”
Quý Khâm Dương đi nghiêm bước ra: “Rõ!”
“Chào cờ!”
Quý Khâm Dương ngẩn ra, ngay lập tức lớn tiếng đáp: “Rõ!”
Giáo quan lại chỉ tay: “Vào hàng!”
Quý Khâm Dương lui về, Quách Lâm An đứng cạnh lén lút giơ ngón tay cái lên.
Lần này tổng cộng Nhạc viện Trung ương tuyển hơn hai trăm sinh viên, số sinh viên nam còn chưa đến một trăm. Huấn luyện quân sự chia ra bốn tổ, mỗi tổ chỉ hơn hai mươi người. Nhân số ít, giáo quan giám sát lại nghiêm ngặt, buổi sáng đứng nghiêm, buổi chiều đi đều bước đều. Cuối cùng đến lúc nghỉ ngơi, áo rằn ri trên người Quý Khâm Dương đã có thể vắt ra nước.
“Học hành kiểu này đứa nào sức trâu là biết liền…” Quách Lâm An nằm bẹp trên đất như muốn tan chảy, “Phổi cũng phải hoạt động hết công suất.”
Quý Khâm Dương vừa uống nước vừa đội lại mũ lên đầu, Địch Lâm ngồi cạnh đang giấu thứ gì đó trông như tập kịch bản sau lưng, Quách Lâm An lại gần đưa mắt nhìn: “Bản thảo diễn thuyết đêm hội tân sinh viên… Ha ha ha ha ha cậu tập cái thứ này làm gì ha ha ha ha ha!”
Hai má Địch Lâm đỏ bừng, cũng chẳng biết là nóng lòng hay bị mặt trời hun nóng, dứt khoát cầm kịch bản đứng lên: “Cút đi cút đi, ổng đây tập gì không cần cậu lắm mồm.”
“Ha ha ha ha ha ha đừng bảo cậu sẽ phải nói tiếng phổ thông đấy nhé?!” Quách Lâm An cười đến chảy cả nước mắt, “Bây giờ cậu nói chuyện moe biết bao nhiêu, tập tiếng phổ thông làm gì, đừng có tập!”
Địch Lâm không thèm để ý đến cậu ta, Quý Khâm Dương cầm tập kịch bản lên xem qua.
“Tôi nhớ cậu từng học qua khoá chỉnh cách phát âm rồi mà.” Quý Khâm Dương cau mày, “Lẽ nào tiếng phổ thông của cậu kém đến mức ấy?”
Địch Lâm nhìn anh đầy ảo não: “Tui bị ngọng l với n.”
Quý Khâm Dương: “Việc này cũng chẳng có vấn đề gì, diễn thuyết trong dạ tiệc, những từ có l với n đâu nhiều lắm đâu.”
Địch Lâm cau mày im lặng.
Quách Lâm An ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Khai thật đi, có phải có tên nào cười cậu vì giọng địa phương không?”
“Trùi ui, không có không có.” Địch Lâm lúng túng phất tay, do dự một hồi mới nói, “Đừng nghiêm trọng hoá thế… Bỏ đi bỏ đi, không tập nữa.”
Quý Khâm Dương không nói gì, anh nhìn thấy Bạch Tín Thiên đi tới, phía sau còn dẫn theo vài người.
“Năm nay khoa sáng tác chỉ có mười ba nam.” Bạch Tín Thiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Quý Khâm Dương, “Đây là mấy người ở cạnh phòng chúng ta.”
Trong số đó có một người cao hơn lên tiếng trước: “Các cậu có biết ai là Quý Khâm Dương không?”
Có vẻ như Bạch Tín Thiên bất ngờ khi thấy cậu ta hỏi thẳng như thế, vô thức nhìn về phía Quý Khâm Dương. Chàng trai hết sức bình tĩnh nhìn Địch Lâm, Địch Lâm sững người, ngay lập tức quay đầu nhìn Quách Lâm An.
“…” Quách Lâm An ho khẽ, vuốt tóc lạnh lùng hỏi, “Tìm tôi có việc gì?”
Bạch Tín Thiên: “…”
Địch Lâm: “…”
Quý Khâm Dương kéo mũ xuống che mặt, cười đến mức hai vai run cả lên.
“…” Anh bạn kia lúng túng, “Tôi không có ác ý gì đâu, chỉ là muốn làm quen thôi.” Đối phương ngừng lại, tỏ ra bí hiểm nói tiếp, “Theo nguồn tin nội bộ, ca khúc của cậu ấy được các giáo sư đánh giá rất cao, hai vòng thi loại đều đứng hạng nhất.”
Quách Lâm An giả vờ bị doạ sợ, vỗ ngực nói: “…Vụ này tôi không dám diễn nữa đâu nha, kịch bản khủng quá, anh đây diễn không nổi.”
Quý Khâm Dương lười biếng nói: “Sợ gì chứ, ai cần cậu gánh phòng vé đâu.”
Bạch Tín Thiên dở khóc dở cười: “Được rồi, hai người các cậu đừng trêu Lưu Văn Đao nữa. Văn Đao, giới thiệu mấy người bên kí túc xá các cậu đi.”
“Okay.” Lưu Văn Đao cũng không nhận ra, gọi ba người khác đến ngồi thành một vòng, một người trong số đó trực tiếp ngồi xuống vị trí giữa Quý Khâm Dương và Địch Lâm.
“Xin phép.” Người đến rất gầy, da trắng y chang Địch Lâm, cậu ta vươn tay về phía Quý Khâm Dương, cười nói, “Tôi là Tiền Mạch, cậu là Quý Khâm Dương đúng không?”
Quý Khâm Dương bắt tay với cậu ta, lúc chạm mắt mới phát hiện đối phương đeo lens.
Tiền Mạch mỉm cười, cậu ta là một người có ngoại hình rất đẹp, tóc rất dài, buộc gọn vắt trên vai.
“Tiền Mạch vẫn muốn làm quen với cậu đấy.” Lưu Văn Đao cười giới thiệu, “Ở 798[1] cậu ấy nổi tiếng lắm, có ban nhạc của riêng mình hẳn hoi.”
[1] 798 Art Zone, là một cộng đồng nghệ thuật rất phát triển ở Bắc Kinh.
Tiền Mạch xua tay: “Đâu có phóng đại đến thế.” Cậu ta lấy tấm danh thiếp trong túi ra đưa cho Quý Khâm Dương, “Khi nào rảnh thì rủ bạn đến chơi, mọi người đều là dân theo nhạc cả, làm quen được thì càng tốt.”
Tạ Mạnh vừa đi đến căng-tin phía tây trong trường, vừa xem một ít thông báo tuyển gia sư tại nhà. Lúc mới xem đến trang thứ hai thì thình lình bị ai đó từ phía sau vỗ vai.
“Đang xem gì đấy?” Vu Nhuận ngó đầu qua, lúc trông thấy hai chữ “gia sư” thì ngẩn người, “Không thể nào, mới năm nhất đã tìm việc làm thêm? Không phải khoản vay trợ cấp học tập vừa phát xong à?”
“Chỉ là trợ cấp học phí thôi.” Tạ Mạnh xuốn tập giấy trong tay lại, “Phải kiếm phí sinh hoạt nữa chứ.”
Vu Nhuận bĩu môi: “Cậu cũng vất vả quá… Mấy hôm nay không liên lạc với bạn gái nữa à?”
Tạ Mạnh: “Có liên lạc chứ, cậu ấy vẫn đang học quân sự.”
Vu Nhuận: “Học quân sự là nguy hiểm nhất đấy, tuy là nam nữ chia nhau ra huấn luyện, nhưng mà vẫn nhìn thấy được nhau. Nếu như bạn gái cậu xinh, chắc chắn sẽ bị nhòm ngó, cậu phải để ý vào.”
Tạ Mạnh cười không lên tiếng, Vu Nhuận suy nghĩ, lại vu vơ nói: “Nhưng mà cậu đẹp trai thế này, chắc chắn là bạn gái cậu mê như điếu đổ… Khi nào rảnh dẫn đến ra mắt anh em coi.”
“Cậu chẳng nói nguy hiểm còn gì.” Tạ Mạnh thản nhiên, “Sao tôi còn dám dẫn bạn gái ra mắt nữa chứ.”
Vu Nhuận: “…Vợ bạn không được đụng tới! Tôi là người có nguyên tắc lắm đấy!”
Trương Giang Giang lập một nhóm trên WeChat, add hết cả sáu người vào. Năm nay Đại học Tô Châu không phải đi tập quân sự ở ngoài, trực tiếp tập huấn trong trường luôn. Thế nên có thể nói Tề Phi rất thoải mái, việc làm nhiều nhất chính là nửa đêm đăng ảnh đồ ăn. Trác Tiểu Viễn học trường y ở Thượng Hải, mấy ngày trước vừa kết thúc quân sự, bắt đầu học chính khoá.
Ở Bắc Kinh trừ Tạ Mạnh ra, ba người còn lại sau khai giảng đều phải học quân sự. Vậy nên trong nhóm ngoài Tạ Mạnh và Trác Tiểu Viễn hiếm khi lên tán gẫu, chỉ có một mình Tề Phi là vẫn miệt mài đăng ảnh đồ ăn.
Rốt cuộc một ngày Trác Tiểu Viễn không chịu được nữa: “Tôi sắp phải vào bàn thí nghiệm rồi… Cậu còn tí lương tâm nào không hả?”
Tề Phi: “Tôi đăng cho Manh Manh xem, Manh Manh ở Bắc Kinh ăn không quen, chả lẽ không cho người ta nhìn chắc.”
Tạ Mạnh: “…”
Trác Tiểu Viễn: “Sao cậu bắt nạt người ta như thế, coi chừng Quý lão đại phi máy bay về xử đẹp cậu đó!”
Tề Phi: “Xử luôn đi xử luôn đi, người ta đang cô đơn lắm đây này!”
Tạ Mạnh: “[Hình ảnh]”
Tề Phi: “??!”
Tạ Mạnh: “Đồ ăn trong trường tụi tôi cũng ngon lắm, hơn nữa có rất nhiều quán cà phê.”
Tề Phi: “…”
Tạ Mạnh: “Học cũng không nặng, trường tôi còn được mệnh danh là Đại học nhân dân học thả nữa đấy.”
Tề Phi: “…”
Trác Tiểu Viễn: “Ha ha ha ha ha ha đáng đời!”
Ngày cuối cùng khoá học quân sự của Nhạc viện Trung ương, trừ duyệt binh và tập trận ra còn có hội diễn văn nghệ. Đối với sinh viên học nhạc thì hội diễn văn nghệ có thể coi là concert cỡ lớn. Địch Lâm đại diện cho khoa sáng tác lên sân khấu phát biểu, Quách Lâm An đứng dưới còn căng thẳng hơn cả gã.
“Tôi chỉ sợ chốc nữa cậu ta vừa mở miệng là ‘Ổng đây rất vui vẻ khi được ở đây! Các bạn cứ vui vẻ đi!’” Quách Lâm An khoác vai Quý Khâm Dương càm ràm, “Sắp bắt đầu rồi, sắp bắt đầu rồi!”
Địch Lâm hít sâu một hơi, lúc mở miệng nói ra những chữ đầu tiên, cả trường đều chìm trong yên tĩnh.
Tiếng phổ thông rành rọt, thậm chí có thể sánh ngang với phát thanh viên, Quách Lâm An há hốc miệng ngơ ngác, lúc nghe xong toàn bộ bài phát biểu còn chưa kịp hồi thần.
Địch Lâm đang đọc câu cuối cùng: “Trong đợt học quân sự này, chúng ta học được rất nhiều điều mới, thế nên chúng ta phải càng lỗ lực (nỗ lực) học tập hơn! Lỗ lực (nỗ lực) sinh hoạt hơn!”
Bên dưới đứng hình khoảng năm giây mới kịp nhận ra hai chữ “lỗ lực” mà Địch Lâm nói là gì, cả hội trường lăn ra cười ngặt nghẽo.
“…” Quách Lâm An bụp mặt, “Thế mà tôi cứ tưởng cậu ta có thể chống đỡ được đến cuối chứ…”
Quý Khâm Dương đập tay với Địch Lâm xụ mặt bước xuống sân khấu, Bạch Tín Thiên ở bên cạnh an ủi: “Tốt lắm tốt lắm, đoạn trước cậu nói rành mạch được như thế là tuyệt lắm rồi, cả lũ bọn tôi đều bất ngờ, thật đấy!”
“Tuyệt cái rắm!” Địch Lâm căm phẫn nói, “Hình tượng của ổng đây sụp đổ hoàn toàn rồi.”
Lúc Quý Khâm Dương gọi điện đến thì Tạ Mạnh đang học, cậu nhờ Vu Nhuận chắn cho mình, lén lút chạy ra cửa sau tiếp máy.
“Anh quên mất em đang có tiết…” Đầu dây bên kia, Quý Khâm Dương mỉm cười, “Có tiện nghe máy không?”
Tạ Mạnh dựa lưng lên tường: “Nhận điện thoại của anh là một việc khá quan trọng đấy.”
Quý Khâm Dương “Ha” một tiếng: “Em khéo nói quá đấy.”
Tạ Mạnh cười: “Tập quân sự mệt không?”
“Cũng ổn.” Có vẻ như Quý Khâm Dương đang ở ngoài đường, còn nghe thấy cả tiếng còi xe buýt, “Vui lắm, quen được một người trong ban nhạc, mấy ngày nữa dẫn em đến 798 xem nhé?”
Tạ Mạnh tò mò hỏi: “Đấy là chỗ nào?”
Quý Khâm Dương lấp lửng: “Đi rồi em khác biết.”
“Em thì sao?” Anh lại hỏi, “Ở chung kí túc xá với mọi người ổn chứ?”
Tạ Mạnh suy nghĩ: “Cũng ổn lắm, nhưng mà về mặt này chắc anh rành hơn em đấy.”
“Anh á?” Giọng nói của Quý Khâm Dương lười biếng, “Ngoài em ra, anh chẳng thèm phí sức kết thân ai đâu.”
Tạ Mạnh: “…”
“Đừng khép kín quá.” Quý Khâm Dương vẫn cười, chợt anh nói, “Đúng rồi, kí túc chỗ anh có một cậu bạn đẹp trai người Trùng Khánh, giọng địa phương nghe hài chết đi được, khéo cả phòng nhiễm giọng cậu ấy luôn mất rồi.”
Tạ Mạnh: “Giọng Tứ Xuyên? Anh nghe hiểu được hả?”
Quý Khâm Dương: “Vẫn giống tiếng phổ thông lắm, để anh nói thử em nghe nhé?”
Tạ Mạnh: “Vậy anh nói đi.”
“Ừm…” Quý Khâm Dương suy nghĩ một lát, “Mình chơi trò bạn bè nhé.”
Tạ Mạnh cười: “Không phải bây giờ đang chơi đấy sao.”
Quý Khâm Dương: “Tui nhớ bồ chết đi được.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “Tui thích bồ chết được luôn.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương: “Tui yêu bồ muốn chết, cục cưng ơi.” Anh cười hỏi Tạ Mạnh, “Bồ yêu tui không nè?”
Địch Lâm ngồi nghe toàn bộ cuộc hội thoại Quý Khâm Dương bắt chước giọng Tứ Xuyên của mình yêu tới yêu lui, tỏ vẻ hết chịu nổi quay ra xỉa xói: “Yêu yêu cái chiếu, dân tụi tui còn chưa nói chuyện sến đến mức đó đâu!”
Quý Khâm Dương không để ý đến gã, nói thêm một hồi mới cúp máy. Anh gõ thành ghế Quách Lâm An đang ngồi: “Ê, dậy đi, có việc muốn hỏi cậu đây.”
Quách Lâm An mơ mơ màng màng lau nước miếng, lẩm bẩm: “Có việc khởi tấu… Không việc bãi triều…”
“…” Quý Khâm Dương dở khóc dở cười vỗ mặt cậu ta, “Khu Tây Trực Môn bình thường thuê nhà tầm bao nhiêu tiền?”
Bạch Tín Thiên ngoái đầu lại: “Sao thế, định dọn ra ngoài ở cùng bạn gái à?”
“Cũng định thế.” Quý Khâm Dương không phủ nhận, “Nhưng mà kỳ này chưa đủ tiền, phải nghĩ cách gom góp thêm đã.”
Rốt cuộc Quách Lâm An rốt cuộc cũng tỉnh ra, lục tìm trí nhớ hồi lâu mới mang máng bảo: “Chỗ Tây Trực Môn không rẻ đâu, hình như cũng phải năm ngàn một tháng đấy… Cậu muốn thuê cả căn luôn à?”
“Ừ.” Quý Khâm Dương gật đầu, “Thuê cả căn.”
Quách Lâm An thán phục: “Cậu chất thế… Kiểu này chắc chắn bạn gái đẹp lắm đây.”
Quý Khâm Dương cười không lên tiếng, anh ngả lưng ra ghế sau, vào trang web “58 Đồng Thành”[2] xem giá thuê nhà gần khu Tây Trực Môn. Tiền trả cho người môi giới và tiền đặt cọc trước một quý, không có từ hai mươi ngàn trở lên e là không được.
[2] Trang web có địa chỉ là https://www.58.com, là một website đăng tin lớn ở Trung Quốc.
Chàng trai cau mày đeo tai nghe lên, đang tìm kiếm trên web, chợt góc trên màn hình điện thoại hiện lên biểu tượng báo có tin nhắn.
Tiền Mạch: “Cuối tuần này band bọn tôi chơi ở quán MAO gần hẻm Nam La Cổ, muốn đến xem không?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận