Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: Quyển 2 : Tiết Thu Tao Nhã - Gâu gâu gâu gâu

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 500 lượt xem
  • 3185 chữ
  • 2021-06-11 22:11:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Đây là thẻ thông hành, đồ dùng quân sự lĩnh ở sảnh hữu nghị phía trước, kí túc xá phòng số bốn lẻ ba… À, em biết sảnh hữu nghị ở đâu chưa?” Cô nàng phụ trách tiếp đón sinh viên mới Mạc San San nói hơi nhiều, cô nhìn chăm chú vào chàng trai đang cúi đầu điền vào tờ đơn, đến mức gần như chẳng thể dời mắt, “Có cần chị dẫn đi không?”

Quý Khâm Dương ngẩng đầu lên, gương mặt anh khôi ngô tuấn tú, chiếc khuyên bạc trên vành tai trái dường như càng thêm lấp lánh dưới ánh mặt trời.

“Không cần đâu đàn chị.” Chàng trai mỉm cười, “Em tự biết đường rồi ạ.”

Mạc San San hé môi, cô bị nụ cười của đối phương sát thương không nhẹ, nhất thời đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Quý Khâm Dương điền xong tờ đơn, nhận lấy chìa khoá kí túc xá rồi một mình đi đến sảnh hữu nghị phía trước.

Dọc đường, tờ rơi quảng cáo tuyển người của các câu lạc bộ không ngừng đưa vào tay anh.

Nhận đồ xong, Quý Khâm Dương đi tới kí túc xá. Vì đến sớm nên trong phòng chỉ có một mình anh, lúc gần sắp xếp xong hành lý thì có người đẩy cửa bước vào.

“Ái chà, đã đến trước rồi cơ đấy.” Người tới nói giọng Bắc Kinh, nửa người trên cởi trần, tươi cười đưa tay ra chào, “Chào cậu chào cậu, tôi họ Quách, Quách trong Nghi phi Quách Lạc La thị[1], Quách Lâm An.”

[1] Một phi tần của vua Khang Hi.

Quý Khâm Dương cười, bắt tay với cậu ta: “Quý Khâm Dương, Quý trong Quý Tiễn Lâm[2].”

[2] Quý Tiễn Lâm (1911-2009): Là nhà Đông Phương học, ngôn ngữ học, văn học, quốc học, phật học, sử học, giáo dục học và hoạt động xã hội học nổi tiếng thế giới.

Quách Lâm An vội nói: “Tuyệt quá, hai ta đều là hậu duệ của danh nhân, duyên phận duyên phận.”

Cậu ta thành thạo dọn lên giường trên của Quý Khâm Dương, mở hành lý ra tìm áo phông sạch sẽ mặc vào, miệng không ngừng thao thao bất tuyệt: “Ê trai đẹp, cậu từ đâu đến?”

“Tô Châu Giang Tô.” Quý Khâm Dương thấy hành lý đã sắp xếp ổn thoả rồi mới khoá tủ lại.

Quách Lâm An từ trên giường tầng nhảy xuống nhiệt tình hỏi: “Tô Châu, chỗ tốt đó, là vùng đất địa linh nhân kiệt, có rất nhiều người đẹp lắm đúng không?”

Quý Khâm Dương cau mày: “Bắc Kinh cũng nhiều lắm mà.”

Quách Lâm An giơ ngón tay cái lên: “Người anh em nói chuyện khéo quá!!”

Quý Khâm Dương cười đáp: “Cậu cũng đâu có kém cạnh.”

Quách Lâm An hỏi anh: “Hay là chốc nữa ăn chung nhé?”

“Hôm nay thì không được.” Quý Khâm Dương cầm ví và điện thoại lên, “Tôi có hẹn với người khác rồi.”

 

Ra khỏi cổng trường tìm được trạm xe Phục Hưng phía cửa nam, Quý Khâm Dương vừa gửi tin nhắn vừa chờ chuyến xe đặc biệt số bốn, lên xe ngồi qua mười ba trạm, đi bộ hai trăm bảy mươi mét mới đến Đại học Nhân dân.

Bên đây cũng là ngày báo danh đầu tiên của sinh viên khoá mới, anh đi dọc sân trường, tờ rơi tuyển người bị nhét cho cả đống.

“Em đang ở đâu?” Quý Khâm Dương cầm điện thoại đưa mắt nhìn quanh, thân hình cao ráo và gương mặt của anh quá gây chú ý, khiến rất nhiều người quan sát.

“Quảng trường Minh Đức.” Đầu dây phía bên Tạ Mạnh hơi ồn ào, hình như có người bên cạnh đang giới thiệu cái gì đó, cậu nói, “Anh đợi chốc.”

Quý Khâm Dương nghe giọng cậu từ chối lễ phép: “Em không biết khiêu vũ… Hát cũng không được… Thôi đi thì hơn, thật sự rất xin lỗi…”

“Làm ăn phát đạt quá nhỉ.” Quý Khâm Dương cười trêu, “Em ở yên đấy đừng đi đâu, anh đến tìm em.”

Tạ Mạnh cũng cười: “Làm như anh thì không ấy… Chờ chút, em nhìn thấy anh rồi.”

Quý Khâm Dương ngoảnh đầu lại thì trông thấy Tạ Mạnh đang đi đến chỗ mình.

Có lẽ ban nãy cậu toát mồ hôi, tóc mái hơi ẩm còn dính trên trán, Quý Khâm Dương chờ người kia đi tới, không kìm được vươn tay gảy một lát.

“…” Tạ Mạnh vén tóc mái lên, lẩm bẩm: “Dài rồi… Phải cắt thôi.”

Quý Khâm Dương: “Bây giờ đi cắt luôn không?”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Cũng được.”

Quý Khâm Dương cười, không hề kiêng dè khoác vai cậu.

 

Hai người nghiên cứu lịch trình tàu điện ngầm ở Bắc Kinh, Quý Khâm Dương hỏi chuyện kí túc xá của Tạ Mạnh.

“Lúc em đến chỉ thấy một người thôi.” Tạ Mạnh cẩn thận xem bản đồ đường bộ, “Đến sớm nên chưa gặp được mấy người cùng phòng khác.” Cậu nhìn Quý Khâm Dương, “Anh thì sao?”

Quý Khâm Dương: “Gặp được một người bản xứ, nói nhiều, cũng thú vị lắm.”

Tạ Mạnh: “Người Bắc Kinh có vẻ nói nhiều nhỉ.”

“Ừ, chẳng bù cho người miền Nam.” Quý Khâm Dương bấm điện thoại tìm được một hiệu cắt tóc gần đấy, lấy thẻ căn cước của Tạ Mạnh đi mua vé tàu điện ngầm, “Vậy cũng tốt, em muốn nói gì cứ nói, không cần giữ miệng làm gì.”

Tạ Mạnh ừ một tiếng, không phản bác. Cậu và Quý Khâm Dương bước lên tàu điện ngầm, trên tàu người rất đông, cả hai đứng kề sát nhau một cách quang minh chính đại. Quý Khâm Dương dựa vào thùng xe, gần như ôm cả người Tạ Mạnh vào lòng.

Lúc sắp sửa đến hiệu cắt tóc thì Trương Giang Giang gọi điện thoại tới.

“Đây là số mới của tớ!” Giọng nói của Trương Giang Giang phía bên kia dầu dây hết sức hào hứng, “Mau mau! Lưu lại đi nhé!”

“Được được.” Tạ Mạnh đồng ý lưu số lại, thuận tiện cậu hỏi Quý Khâm Dương, “Trường anh cấp cho số mới chưa?”

Quý Khâm Dương: “Cấp rồi, nhưng vẫn chưa thay, lát nữa nói cho em biết.”

Trương Giang Giang ngạc nhiên: “Đẹp trai hạng nhất ở cạnh cậu hả? Sao các cậu đi chơi mà không gọi tớ?!”

Tạ Mạnh: “…Tớ đi cắt tóc thôi mà.”

“Thế cũng phải bảo tớ một câu chứ!” Trương Giang Giang giận dỗi nói, “Truyền thông xa ơi là xa hu hu hu hu hu… Nhưng mà ở bên Đại học ngoại ngữ II gần trường tớ có nhiều người đẹp lắm đó…”

Tạ Mạnh: “…”

Nói địa chỉ cho Trương Giang Giang xong, Tạ Mạnh bảo thợ cắt tóc sửa lại tóc mái cho mình. Quý Khâm Dương ngồi cạnh, dường như cũng có ý định làm tóc.

“Đổi màu khác đi.” Quý Khâm Dương lật qua lật lại trên đầu, anh hỏi Tạ Mạnh, “Em thích màu gì?”

Tạ Mạnh suy nghĩ một lúc, sầu não đáp: “Hình như màu nào cũng hợp hết…”

Tâm trạng Quý Khâm Dương rất tốt, cười nói: “Vậy cũng phải chọn một màu mới được.”

Thợ cắt tóc đứng sau lưng cũng cười, đề nghị: “Màu sợi đay được không, anh đẹp trai da trắng, tóc còn bồng bềnh tự nhiên, chắc chắn nhuộm màu sợi đay sẽ đẹp lắm ạ.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng, dường như chỉ muốn nghe quyết định của Tạ Mạnh. Người kia không chắc chắn lắm, xem rất nhiều ảnh mẫu, so đi so lại hồi lâu mới quyết định: “Vậy nhuộm màu sợi đay đi… Còn kiểu tóc thì sao?”

Thợ cắt tóc nhìn vào gương: “Kiểu nào cũng hợp, bạn anh có gương mặt hoàn hảo quá mà.”

Cuối cùng Tạ Mạnh chọn cho Quý Khâm Dương kiểu tóc để lộ trán, tóc mái phía trước được vuốt lên trên, tạo nên cảm giác đẹp mà nổi loạn. Đợi sau khi hoàn tất kiểu tóc, ngay cả nhà tạo mẫu cũng không kìm được lấy máy ảnh ra, chụp chung với Quý Khâm Dương.

“Có tính tiền quảng cáo không thế?” Quý Khâm Dương nói đùa, anh phủi vụn tóc trên quần áo, nghiêng đầu nhìn Tạ Mạnh, “Đẹp không?”

Tạ Mạnh thở dài: “Đẹp quá đi chứ, bắt đầu hối hận để anh cắt kiểu này rồi.”

Quý Khâm Dương cau mày, nhân lúc không ai để ý ghé vào bên tai Tạ Mạnh nói thầm: “Vậy em cứ giấu anh đi, anh rất sẵn lòng.”

Tạ Mạnh “Hầy” một tiếng, bất đắc dĩ đưa tay vò tung kiểu tóc mới cắt của chàng trai.

 

Lúc Trương Giang Giang nhìn thấy Quý Khâm Dương thì mãi hồi lâu vẫn chưa hồi thần lại được. Trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng cậu chàng mới nặng nề buông một câu: “Quả nhiên kiểu tóc không quan trọng, ngoại hình đẹp mới là vương đạo.”

“Vương đạo cái đầu cậu.” Quý Khâm Dương chẳng hề khách sáo búng trán cậu chàng.

Mấy người cơm nước xong xuôi thì đi siêu thị mua sắm, Tạ Mạnh mua một ít đồ dùng sinh hoạt, lúc tính tiền thì trông thấy Quý Khâm Dương đang đứng bên quầy mĩ phẩm chọn son dưỡng môi.

“Xem thứ này làm gì?” Cậu đi qua, phát hiện chàng trai còn mua cả kem dưỡng da và sữa dưỡng ẩm nữa.

Quý Khâm Dương: “Mua cho em, những thứ này ở đây cần thiết lắm, em mới đến chắc chắn không quen dùng.”

Tạ Mạnh nhìn chằm chằm vào son dưỡng môi: “Phải bôi cả cái này nữa hả?”

“Phải chứ.” Quý Khâm Dương trả tiền, bóc giấy gói rồi vặn nắp ra, “Há miệng ra nào, a…”

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương thoa cho cậu xong, lại đưa đầu ngón tay quệt ít son chớm ra ngoài khoé môi của đối phương, sau đó bảo cậu nhấp môi.

“…” Tạ Mạnh, “Cứ thấy kì cục sao ấy.”

Quý Khâm Dương cười nói: “Dùng quen sẽ thấy bình thường thôi.” Anh cất son dưỡng và kem dưỡng da giúp Tạ Mạnh, xong xuôi mới phát hiện cậu vẫn đang nhìn mình.

“Sao anh không thoa?” Tạ Mạnh hỏi.

Quý Khâm Dương cau mày, anh nhấc túi đồ lên che đi gương mặt hai người, sau đó cúi đầu chớp nhoáng đặt lên môi đối phương một nụ hôn.

Tạ Mạnh: “…”

Quý Khâm Dương: “Anh thoa xong rồi.”

 

Trương Giang Giang lại hết sức truyền thống mua một đống quà vặt mì ăn liền, lúc nhìn thấy son dưỡng trong tay Tạ Mạnh cũng không ngạc nhiên lắm: “Cái này á, Hàn đại gia đã mua cho tớ rồi.”

“Hàn Đông?” Tạ Mạnh ngờ vực hỏi, “Hai cậu gặp nhau rồi à?”

Trương Giang Giang bĩu môi: “Tớ được cậu ta đưa đến Truyền thông báo danh đấy, đại gia có khác, vừa đến Bắc Kinh đã có xe đưa xe đón ngay được… Các cậu không biết tắc đường đến mức nào đâu, chậc chậc, đúng là thành phố lớn có khác.”

Tạ Mạnh: “…”

Trương Giang Giang đắc ý nói: “Sau này tụi mình muốn đi chơi Bắc Kinh thì có xe rồi, gì ý nhỉ, đồn Tam Lý, thôn Trung Quan, Ngũ Đạo Khẩu[3]?”

[3] Những địa điểm nổi tiếng ở Bắc Kinh.

“Đừng nghĩ nữa.” Quý Khâm Dương đả kích cậu chàng, “Mấy chỗ như này còn tắc đường nữa là, đừng nói lái xe, ngồi trên trần xe ngắm cảnh thì còn tạm nghe được.”

Trường của Trương Giang Giang cách khá xa, ăn cơm tốt xong thì đi trước, Quý Khâm Dương đưa Tạ Mạnh về trường, hai người đi dạo trong sân trường Đại học Nhân dân một lát.

“Anh đưa em về kí túc xá.” Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh đung đưa, “Đi cho nhớ đường, lần sau có thể đến tìm thẳng em luôn.”

Tạ Mạnh cười: “Lần sau em đến Nhạc viện thăm anh.”

Quý Khâm Dương: “Được, phòng bốn linh ba, khu nhà số sáu, hoan nghênh ở lại qua đêm.”

Tạ Mạnh níu lưỡi: “Phải có chỗ thì mới ở lại được chứ.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng. Anh khẽ vung tay, Tạ Mạnh phản ứng lại rất nhanh, chuyển sang phản đòn, hai người quyền đấu quyền chừng mười chiêu, không ngờ lại chẳng phân được thắng bại.

“Anh tiến bộ nhanh quá.” Tạ Mạnh cảm thán, “Chẳng mấy trận nữa là đánh không lại anh rồi.”

Quý Khâm Dương đưa tay nhéo cổ đối phương: “Danh sư xuất cao đồ mà.”

Tạ Mạnh cười lắc đầu: “Sư phụ chỉ thu nhận, tu hành do cá nhân.”

“Sao có thể không cố gắng được chứ?” Quý Khâm Dương ôm vai Tạ Mạnh, trong bóng tối mập mờ, anh hôn lên tóc mai của cậu, “Anh là người đàn ông của em mà.”

 

Quý Khâm Dương về đến kí túc xá vừa kịp trước khi khoá cổng một hai phút, Quách Lâm An thấy anh về thì “Yo” một tiếng.

“Hẹn hò về rồi đấy à?” Quách Lâm An nằm trên giường tầng nhoái nửa người ra, nhìn thấy anh thì sững ngời, “Ủa mới đổi kiểu tóc hả, đẹp trai nhất cậu rồi.”

Quý Khâm Dương cười, anh nhận ra trong phòng nhiều thêm hai người nữa.

“Địch Lâm.” Chàng trai ở trên chiếc giường kê sát cửa phòng cúi xuống, mắt cười cong cong tự giới thiệu, “Trùng Khánh Tứ Xuyên, cậu là người ở đâu?”

Quý Khâm Dương bị giọng Tứ Xuyên của đối phương chọc cười: “Tô Châu.”

“Vậy thì gần quê tôi lắm ấy.” Chàng trai nằm tít trên giường trong góc nhảy xuống, bắt tay với Quý Khâm Dương, “Bạch Tín Thiên, Ninh Ba Chiết Giang.”

Quý Khâm Dương cau mày: “Trùng hợp quá, nghỉ hè vừa rồi tôi mới đi Tượng Sơn xong.”

“Vui chứ?” Bạch Tín Thiên cười có phần đắc ý, “Bờ biển thành trấn, thuyền đánh cá hát muộn, có phải thích lắm đúng không?”

Quý Khâm Dương “Ừ” một tiếng: “Đúng là một nơi rất tuyệt.”

Bạch Tín Thiên: “Nhà tôi ở ngay gần đấy, khi nào rảnh thì đến chơi, mẹ tôi nấu đồ hải sản rất ngon.”

Quý Khâm Dương cười đáp ứng, mấy người nói thêm lát nữa, chàng trai mới mang quần áo đi tắm. Lúc trở lại thì phát hiện phích nước của mình đã được rót đầy.

Trên bàn có một đống quà vặt, thậm chí Quý Khâm Dương còn nhìn thấy một cái vại rất giống vại muối dưa.

Địch Lâm xuống giường uống nước, giải thích: “Mẹ tui tự mình muối dưa, đảm bảo ngon rụng lưỡi luôn.”

“Cảm ơn nhé.” Quý Khâm Dương nhấc vại dưa lên, anh leo lên giường, chợt trông thấy Quách Lâm An phía đối diện đang mỉm cười nhìn mình.

“Làm gì thế?” Quý Khâm Dương lười biếng nhắm mắt, anh gối đầu lên tay, “Ngày mai mấy giờ đến căn cứ quân sự?”

Bạch Tín Thiên: “Sáu rưỡi tập trung, thao luyện nguyên ngày luôn đó.”

Quách Lâm An nói tiếp: “Không phải thao luyện nguyên ngày, mà cả hai tuần đều phải thao thao thao thao thao[4].”

[4] Một từ chửi thề, có nghĩa là “fuck”.

“Còn thiếu một tuần phải thao luyện nữa.” Địch Lâm nghiêm túc nói, “Thao thao thao thao thao!”

Quý Khâm Dương: “…”

Quách Lâm An cười đến mức suýt nữa lăn từ trên giường xuống: “Ha ha ha ha, cậu hài quá.”

Địch Lâm nghẹn họng, buồn bực bảo: “Ổng đây[5] nói sai chỗ nào à?”

[5] Chỗ này thay vì từ “ông đây” (lǎozi), do giọng địa phương nên Địch Lâm nói thành “láozì”.

Bạch Tín Thiên: “Ha ha ha ha ha!”

Cả bốn người đều cười hăng say, Quách Lâm An dứt khoát ngồi dậy khoanh chân trên giường: “Đến đây, tám phét nào, trai đẹp cậu nói trước đi.”

“Nói gì mới được?” Giọng của Quý Khâm Dương mang theo ý cười, “Còn nữa, trai đẹp không chỉ có mình tôi mà.”

Bạch Tín Thiên tán đồng: “Địch Lâm nom cũng được phết, người ta có câu trai xứ Thục[6] quả nhiên cấm có sai mà… Tiểu Địch có bạn gái chưa?”

[6] Xứ Thục: Chỉ Tứ Xuyên.

“Có có cái bó ấy.” Địch Lâm ảo não đáp, “Ổng đây mặt mũi non choẹt, lần nào đi tán gái cũng bị kì thị hết.”

Quách Lâm An lại bắt đầu lắm mồm: “Đến đây đến đây, có chuỵ đây không kì thị cưng này.”

Địch Lâm cười mắng một câu “Cút”, lát sau nói tiếp: “Kí túc xá của chúng ta đã ai có mảnh tình vắt vai nào chưa?”

“Chó FA có một con đây.” Quách Lâm An giơ tay, “Họ là Forever, tên là Alone.”

Quý Khâm Dương còn chưa lên tiếng, Quách Lâm An đã hét lên, “Trai đẹp tôi biết cậu có bạn gái rồi, nếu muốn show tình cảm thì ngồi im đó!”

Quý Khâm Dương cười: “Thế thì không còn gì để nói nữa.”

“Bạch Tín Thiên thì sao?” Địch Lâm chẳng thèm quan tâm Quách Lâm An đau khổ kêu oai oái bên cạnh, “Tui nhớ lúc cậu đến đây có một cô nàng xinh xắn đi cùng mà?”

“Ừ.” Bạch Tín Thiên cũng không giấu giếm, thoải mái thừa nhận ngay, “Đấy là bạn gái tôi, năm nay cô ấy thi đỗ Học viện Hí kịch Trung ương.”

Quý Khâm Dương: “Các cậu quen nhau từ hồi cấp ba à?”

Bạch Tín Thiên cười nói: “Đúng vậy, cùng giao hẹn với nhau thi nghệ thuật, mỗi lần gặp khó khăn đều kiên trì vượt qua, dù không dễ dàng nhưng tụi tôi đều rất yêu người kia.”

Quách Lâm An ôm đầu lăn lộn trên giường: “Trời ơi hành hạ chó FA kìa… Thế này thì còn chơi chung gì nữa! Tôi cũng muốn có người ở bên, cùng nhau cố gắng phấn đấu mà!”

Địch Lâm giận dữ: “Cậu lảm nhảm cái quái gì thế! Ổng đây đã ế ba năm rồi có sao đâu! Ổng đây cũng là chó FA mà!”

Bạch Tín Thiên quay đầu hỏi Quý Khâm Dương: “Cậu thì sao, các cậu cũng quen nhau từ hồi cấp ba à?”

“Ừ.” Trong bóng tối, Quý Khâm Dương mỉm cười, “Nhưng mà người đó giỏi hơn tôi nhiều lắm, thi đỗ Đại học Nhân dân.”

Bạch Tín Thiên: “Có thể ở cùng trong một thành phố đã là may mắn lắm rồi, trước đây lớp chúng tôi cũng có mấy đôi, thi Đại học xong là chia tay hết.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng, anh nâng tay đặt lên trán, Địch Lâm và Quách Lâm An vẫn còn nhốn nhào ầm ĩ, Quý Khâm Dương lắng nghe một lát, sau đó lấy điện thoại ra xem.

Một phút trước Tạ Mạnh gửi một tin qua WeChat: “Thấy hơi khó ngủ… Cả kí túc xá đều rất hăng say, bên anh thì sao?”

“Chỗ anh cũng y hệt.” Quý Khâm Dương trả lời, “Bao giờ trường em phải học quân sự?”

“Nghe nói là năm hai, đi huấn luyện ở căn cứ quân sự Thịnh Hoa.”

“Vậy là nửa tháng không gặp được nhau, anh sẽ nhớ em chết mất.”

“…” Tạ Mạnh gửi đến một chuỗi dấu ba chấm.

Quý Khâm Dương không khỏi cười thành tiếng, cách một lớp màn, Bạch Tín Thiên lay thành giường anh: “Vẫn đang nhắn tin với bạn gái à?”

“Ừ.” Quý Khâm Dương gửi xong tin nhắn, nương theo ánh sáng ít ỏi từ màn hình điện thoại nhìn về phía Bạch Tín Thiên, “Cậu không nhắn tin à?”

Bạch Tín Thiên: “Ở bên nhau ba năm làm sao còn quấn quít được thế nữa, nhưng mà điện thoại thì ngày nào cũng phải gọi.”

Địch Lâm giận dỗi nói: “Đù má, cái lũ nửa đêm không ngủ còn đi hành chó FA, nói cho các cậu biết nếu còn ầm ĩ nữa ổng đây khóc cho các cậu coi!”

Quách Lâm An: “Gâu gâu gâu gâu!”

Địch Lâm: “…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top