Lập xuân qua, tiết trời không lập tức ấm lại. Rét tháng ba đã sắp kéo dài hơn một tháng, đến nỗi khi trở lại học, tinh thần của các học sinh vẫn uể oải chẳng hề phấn chấn.
Sáng sớm, Phật Di Lặc vừa vào phòng học thì bắt đầu phát đề thi, hoàn toàn mặc kệ một mảnh oán than dưới lớp, cười ha ha rất dễ ghét: “Có đông lạnh thành cún thì cũng phải thi, nhanh nào! Mấy đứa lấy bút ra đi!”
Một buổi sáng bốn tiết thi toán xong lại thi văn, ngay cả Tạ Mạnh, làm xong bài cuối cùng cũng thấy hơi váng vất đầu óc.
Buổi trưa, ngay cả sức ăn cơm Trác Tiểu Viễn cũng chẳng còn, gục xuống bàn cảm thán nói: “Nước sôi lửa bỏng quá thể… Cuối cùng cũng cảm thấy mình sắp lên Đại học đến nơi rồi.”
Trương Giang Giang đang tách đũa, tách hồi lâu cũng không ra, Tề Phi liếc mắt khinh thường, mất kiên nhẫn đưa tay bảo: “Đưa đây cho tôi!”
“Gì mà dữ thế…” Trương Giang Giang lẩm bẩm, “Xem ‘đẹp trai hạng nhất’ dịu dàng với Manh Manh[1] bao nhiêu, Tề ma ma cậu chả học tập được gì hết.”
[1] Ở đây Giang Giang chơi chữ. Chữ Mạnh trong Tạ Mạnh phát âm là [mèng], nghe gần giống như Manh [méng]. Manh ở đây là âm Hán của “moe” trong tiếng Nhật, có thể hiểu là dễ thương, cute.
Tề Phi: “…”
“…” Tạ Mạnh buồn cười, “Từ khi nào mà tớ thành Manh Manh rồi?”
Quý Khâm Dương gắp đùi gà vào bát Tạ Mạnh: “Đừng để ý đến cậu ấy, dạo này bị nghiện đặt biệt danh cho người khác rồi.”
“Đấy người ta gọi là gia tăng tình cảm!” Trương Giang Giang lời lẽ chính đáng đáp, “Tốt nghiệp xong mỗi người một ngả, trước lúc ấy sao có thể không lưu lại hồi ức tốt đẹp cơ chứ!”
Trác Tiểu Viễn nheo mắt: “Lưu lại mấy cái biệt danh ngu ngốc này hả?”
Trương Giang Giang trợn mắt: “Im đi! Trác người sắt[2]!”
[2] “Người sắt” là biệt hiệu của nhân vật Tetsuo trong bộ manga nổi tiếng về bóng rổ “Slam Dunk”. Đây là một nhân vật có vẻ bề ngoài sắt đá nhưng nội tâm lại rất tình cảm.
Trác Tiểu Viễn: “…”
Hiếm khi tiết tự học buổi trưa không bị chiếm dụng, mười hai giờ ăn cơm xong vẫn có thể nghỉ ngơi đến một rưỡi, Quý Khâm Dương cầm bản nhạc đến phòng nhạc luyện đàn.
Tạ Mạnh ngồi dựa vào cửa sổ cúi đầu làm đề luyện tập, đôi lúc sẽ quan sát Quý Khâm Dương. Chàng trai đeo tai nghe quay lưng về phía mình, nhoài người trên phím đàn viết nhạc, thường sẽ đàn một chuỗi giai điệu, đàn đi đàn lại, không ngừng chỉnh sửa.
Khi đó Quý Khâm Dương xuất hiện biểu tình nghiêm túc hiếm hoi, thậm chí còn tản ra cảm giác cô đơn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Tạ Mạnh nghe từng nốt nhạc rời rạc chậm rãi tạo nên giai điệu xa lạ. Không khí xung quanh lên cao rồi hạ xuống, tụ thành dòng biển tràn dâng, như thủy triều dịu dàng bào mòn màng nhĩ và trái tim cậu.
Buổi chiều, khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Quý Khâm Dương không hề nghe thấy. Chàng trai đeo tai nghe phối nhạc lần cuối, đến khi định thần lại thì phát hiện hai tiết đã trôi qua rồi.
“Xong rồi à?” Tạ Mạnh thấy đối phương quay đầu mới gập sách lại, nam sinh duỗi lưng, trên mặt mang theo nét cười, “Bây giờ về lớp thì còn kịp tiết ba đấy.”
“…” Dù Quý Khâm Dương không lên lớp cũng không sao, nhưng vẫn khẽ nhíu mày, “Sao cậu không gọi tớ?”
Tạ Mạnh phủi phủi ống quần: “Hiếm lắm mới có dịp cúp tiết… Còn được nghe concert cá nhân hay thế nữa chứ.”
Quý Khâm Dương bật cười, gãi mũi mũi, kéo tai nghe xuống mắc trên cổ.
Tạ Mạnh sắp xếp sách vở xong, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Quý Khâm Dương đang đứng trước mặt mình.
“?”
Bỗng nhiên Quý Khâm Dương vươn tay kéo tấm rèm cửa sổ màu lam sau lưng cậu vào, Tạ Mạnh vô thức lùi về sau một bước sát với tường, cánh tay của chàng trai đã chống ngang gò má cậu.
Tạ Mạnh: “…”
Lòng bàn tay Quý Khâm Dương áp lên ngực đối phương, thì thầm một câu: “Tim cậu đập nhanh quá.”
Tạ Mạnh hé môi, vừa định phản bác thì Quý Khâm Dương đã cúi đầu xuống.
Ban đầu chàng trai chỉ khẽ khàng ngửi, chóp mũi ghé sát cổ Tạ Mạnh, sau đó dần đến gò má, tóc mai… Tạ Mạnh sợ nhột né tránh, dở khóc dở cười bảo: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì…”
Quý Khâm Dương không đáp, chỉ hơi dồn sức ấn xuống vị trí trái tim của Tạ Mạnh, thì thầm: “Trong đây đều là của tớ.”
Tạ Mạnh nhìn đối phương.
Quý Khâm Dương vuốt tóc Tạ Mạnh, lòng bàn tay vừa nóng hổi vừa bỏng rát. Chàng trai chen vào giữa hai chân cậu, áp cả người cậu lên tường. Tạ Mạnh vô thức kéo tấm rèm qua che kín hai người, Quý Khâm Dương cúi đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Kim đồng hồ thanh xuân như khẽ khàng bị vặn chậm một giây, kéo thời gian dài thêm cho chiếc hôn bí mật sau rèm của hai thiếu niên.
Đến tiết cuối cùng Tạ Mạnh mới về lớp. Lúc Trác Tiểu Viễn trông thấy cậu thì cau mày.
“Các cậu chú ý tí đi.” Gã rút khăn ướt trong ngăn bàn ra đưa cho Tạ Mạnh, “Môi sưng hết lên rồi kìa…”
Tạ Mạnh nói câu xin lỗi, lấy khăn giấy bưng môi, đến nỗi lúc Phật Di Lặc đi vào cũng phải quan tâm hỏi cậu: “Có phải không khoẻ không hả, đừng gắng sức quá, cứ về nghỉ ngơi đi.”
Trác Tiểu Viễn ngồi cạnh nghe xong quả thật đau lòng đến mức nội thương, lẩm bẩm một câu: “Học sinh cưng có khác, hành chó FA cũng có thể hành một cách quang minh chính đại mà.”
Tạ Mạnh: “…”
Thời tiết dần dần ấm lại. Tiết thanh minh, Tạ Mạnh dẫn Quý Khâm Dương đi tảo mộ cho Trương Tú Quyên. Hai người ngồi xe cả một buổi trưa mới đến được Đông Sơn, quét tước mộ bia, dập đầu, đốt tiền vàng mã.
Hương nhang lượn lờ sương khói, Quý Khâm Dương chắp tay nhắm mắt, Tạ Mạnh đốt giấy, ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Cậu nói gì với hảo bà vậy?” Lúc xuống núi Tạ Mạnh hỏi.
Trước thanh minh trời vừa mới mưa, ruộng trà Đông Sơn một mảnh xanh mát. Xa xa có ruộng trũng, gió núi bọc hương trà dập dềnh qua tay áo.
“Không nói gì cả.” Quý Khâm Dương đi giữa hai hàng tùng bách, vươn tay về phía Tạ Mạnh, cười nói, “Chỉ bảo với bà là tớ sẽ chăm sóc cậu thật tốt thôi.”
Tạ Mạnh cũng cười, cậu và Quý Khâm Dương nắm tay nhau.
Người tới dưới chân núi đông đúc dần, bắt gặp hai chàng trai tay trong tay thì hơi tò mò, có mấy người lớn chào hỏi hết sức thân thiện: “Hai anh em à? Tảo mộ cho ai thế?”
“Cho hảo bà của cháu.” Quý Khâm Dương không giải thích chuyện quan hệ anh em này, Tạ Mạnh cũng không lên tiếng, lễ phép gật đầu với ông lão vừa hỏi.
Dưới chân núi là thị trấn. Ở Đông Sơn có rất nhiều nông dân trồng trà sống trên núi. Nhà cửa chằng chịt đan xen ôm lấy ruộng đồng ao cá, bùn đất mới xới còn mang hơi ẩm, dưới bờ ruộng là dòng kênh nước gợn trong veo.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương theo con đường duy nhất ra ngoài, có nông trại trồng cây sơn trà, cao che tầm mắt. Quả cây đã kết nhưng còn chưa chín, phủ sắc xanh xinh xinh.
Ra khỏi thị trấn là phong cảnh ven hồ, đê dài liễu rủ, bãi sậy chưa vàng, cả đội vịt trời bơi lội bên trong.
Quý Khâm Dương cầm tay Tạ Mạnh nhét vào túi áo mình.
“Đẹp quá.” Tạ Mạnh nhìn chiếc thuyền đánh cá đằng xa.
Quý Khâm Dương: “Già rồi đến đây mua căn nhà bên hồ ở chung nhé.”
Tạ Mạnh lắc đầu, cậu chỉ cười không lên tiếng, chậm rãi trở về với Quý Khâm Dương.
“Không cần nhà bên hồ đâu.” Chạng vạng, Tạ Mạnh nương theo nắng chiều nhìn xuống con đường dưới chân, chậm rãi nói, “Già rồi chúng ta còn có thể trở lại đây, thì đã đủ rồi.”
Tiết tiểu mãn[3] qua đi, bảng số đếm ngược thời gian tới ngày thi Đại học dán phía cuối lớp đã bắt đầu bước sang hàng đơn vị. Ngày nào Trương Giang Giang cũng quay đầu nhìn mấy lần liền, khiến áp lực của Tề Phi cũng nặng nề hơn.
[3] Tiết tiểu mãn: Thường bắt đầu vào khoảng 21, 22 tháng 5 dương lịch.
Là người duy nhất trong cả đám ở lại Tô Châu, có thể nói Tề Phi là nhẹ nhàng nhất sau Quý Khâm Dương. Vì thế gã rất xứng với danh xưng “Tề ma ma” của mình, chuyên phụ trách làm thùng rác của Trương Giang Giang.
Bất chấp kỳ thi càng lúc càng khẩn trương, Trương Giang Giang vẫn luôn nhớ đến nữ thần Nhu Nhu của mình. Tề Phi cũng không thể tùy tiện đả kích cậu, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng trước thi của cậu.
Ngày học cuối cùng, cả khoá cử hành lễ tuyên thệ.
Tạ Mạnh là đại diện lên sân khấu phát biểu, cốt nhằm khích lệ sĩ khí. Bản thảo được Phật Di Lặc nhờ học sinh ban xã hội viết giùm, Tạ Mạnh đọc đến cuối mới phát hiện kí tên là ba chữ Quý Khâm Dương.
Cậu dừng lại, nhìn xuống dưới sân khấu, quả nhiên Quý Khâm Dương cũng đang nhìn mình chăm chú từ nơi rất xa. Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, đối phương cau mày, để lộ nụ ma mãnh đẹp đẽ.
Tạ Mạnh không khỏi buồn cười, cậu chậm rãi đọc đoạn cuối cùng của bài diễn thuyết.
“Chúng ta sắp mỗi người một phương, bước vào những cuộc sống khác nhau, đi đến những con đường đầy ắp chông gai với hoa tươi; có thể sẽ thất bại, cũng có thể sẽ thành công.”
Quý Khâm Dương đứng dưới sân khấu, đọc thầm theo từng câu từng chữ với Tạ Mạnh.
“Dẫu trong đời sẽ có vô số lần đối diện với thất bại và chọn lựa, nhưng rồi cuối cùng, tình yêu và mơ ước sẽ nói cho bạn biết…”
Tạ Mạnh nhìn khắp xung phía, cậu cẩn thận gấp lại bản thảo trong tay mình.
“Nói cho bạn biết, đường ở nơi đâu.”
Sau màn vỗ tay, tất cả các học sinh đều hết sức xúc động, thậm chí có nữ sinh còn ôm nhau cùng khóc. Ô Hiểu Mai mang khoé mắt đỏ hoe trách Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh: “Viết tình cảm như thế làm gì… Mọi người sẽ không nỡ xa nhau.”
“Ai nói sẽ xa nhau chứ.” Tề Phi nhìn hai người nháy mắt, “Anh Dương chẳng bảo rồi đấy thôi, tình yêu và mơ ước! Đúng không lão đại!”
Quý Khâm Dương đạp gã một cú, vươn tay ôm vai Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh cười nhìn mọi người đùa nghịch. Trương Giang Giang cầm máy ảnh đến, nói phải đi chụp cảnh trường học làm kỉ niệm, vì thế mấy người lại làm “người mẫu” tạm thời.
Trác Tiểu Viễn và Tạ Mạnh ngồi bàn sau bàn trước, để tạo bầu không khí học tập còn để cả chồng sách trên bàn. Tề Phi muốn chụp chung với Quý Khâm Dương trên sân bóng rổ, hai người chơi một đấu một để Trương Giang Giang chụp hình. Kết quả đánh hăng say quá, quên luôn phải nhìn vào ống kính… Quý Khâm Dương chụp đơn một kiểu ngồi đánh đàn trong phòng nhạc, Tạ Mạnh thì ngồi bên cửa sổ cúi đầu đọc sách chụp nghiêng sườn mặt. Tề Phi chơi bóng xong nóng quá nên cởi áo lau mồ hôi. Trác Tiểu Viễn lộn ngược người trên xà đơn, nhìn vào ống kính của Trương Giang Giang giơ tay chữ V.
Mùa hè oi bức. Sau mười hai giờ ánh nắng lọt qua cành lá tươi tốt, rơi lốm đốm lên đoạn đường chính trong sân. Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh, đằng sau, Trương Giang Giang chụp được cảnh tượng ấy.
Thanh xuân trong ống kính sẽ mãi không phai, níu thời gian dịu dàng trên gương mặt của các thiếu niên.
Cùng với tiếng ve râm ran tháng sáu, cuối cùng tiếng chuông kết thúc kỳ thi Đại học cũng vang lên. Tạ Mạnh theo dòng người ra khỏi trường thi, Quý Khâm Dương đeo tai nghe đứng chờ bên ngoài.
Đằng xa, Trương Giang Giang quơ tay: “Ở đây! Ở đây!”
Tạ Mạnh cười đi đến, Trác Tiểu Viễn và Tề Phi vẫn chưa ra.
“Tự do rồi!” Chưa đợi Tạ Mạnh đến gần, Trương Giang Giang đã nhào lên người cậu, “Du lịch tốt nghiệp đi! Du lịch tốt nghiệp đi!”
Tạ Mạnh bật cười: “Còn chưa biết kết quả đã muốn đi chơi rồi, xem ra thi tốt lắm đúng không?”
Trương Giang Giang cười hê hê, cậu chàng tinh mắt thấy Tề Phi đi tới, gọi to: “Tề ma ma! Bên này!”
Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, lười biếng cười nói: “Vất vả rồi.”
Tạ Mạnh đưa tay xoa đầu người kia: “Cậu cũng thế.”
Trác Tiểu Viễn là người đi ra sau cùng, bốn người vừa thảo luận đi đâu chơi vừa chờ gã.
“Đi gần gần thôi.” Quý Khâm Dương nói, “Đi xa quá Tạ Mạnh và Trác Tiểu Viễn đều bất tiện.”
Trác Tiểu Viễn cau mày: “Giang Chiết Hỗ[4] thì vẫn được.”
[4] Giang Nam – Chiết Giang – Thượng Hải.
Trương Giang Giang hào hứng nói: “Vậy chúng ta đi một vòng luôn nhé?”
Tề Phi: “Mùa hè nên đi biển thì hơn, Tượng Sơn ở Ninh Ba cũng được ra phết.”
“Công viên khủng long Thường Châu! Cả bánh bao canh Dương Châu nữa!” Trương Giang Giang nói to, “Công viên khủng long! Bánh bao canh! Công viên khủng long! Bánh bao canh!”
“Dương Châu, Thường Châu, Ninh Ba.” Quý Khâm Dương vỗ tay, “Được rồi, vậy đi ba nơi này. Tối nay tôi về tra xem đi đường nào thì tiện, các cậu thu dọn đồ đạc, ngày mai đi.”
“Cool!” Trương Giang Giang kích động, “Bảo đi một cái là đi liền!”
Trác Tiểu Viễn cạn lời, xỉa xói: “Cậu đi đi, không có tụi tôi cậu đi cái rắm, bị người ta bán cũng không biết.”
Trương Giang Giang: “…”
Buổi tối, Tạ Mạnh vừa sửa soạn hành lý vừa nói chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương.
“Tớ mang băng cá nhân, cậu mang thuốc chống say nhé?” Tạ Mạnh lấy hòm thuốc trong nhà ra, chọn mấy thứ cần đem theo.
Quý Khâm Dương: “Được, không cần mang nhiều quần áo quá đâu.” Trong điện thoại truyền đến tiếng loạt xoạt, “Tớ mang cả dầu gió, đèn pin nữa… Nhớ đừng quên quần bơi.”
Động tác sắp xếp của Tạ Mạnh hơi ngừng lại: “Mang quần tứ giác hả?”
Quý Khâm Dương bật cười: “Cậu đang lo lắng gì thế?”
Tạ Mạnh không lên tiếng.
Tâm trạng của Quý Khâm Dương rất tốt, ngân nga hát: “Tớ mang quần tứ giác, cậu thì sao?”
Tạ Mạnh dừng lại một lát, cố ý nói: “Vậy tớ cũng mang quần tứ giác.”
Phía đầu dây bên kia, Quý Khâm Dương cười thầm hồi lâu.
“Vé xe thì tính sao?” Tạ Mạnh thấy hành lý đã sắp xếp ổn thoả rồi mới hỏi.
Quý Khâm Dương: “Đi Thường Châu trước, đến ga thì mua luôn, còn về khách sạn… Năm người nên chia thế nào?”
Tạ Mạnh cũng chưa nghĩ đến chuyện này, còn đang suy tư thì chợt nghe thấy Quý Khâm Dương rời điện thoại một lát.
“Có người gọi.” Lúc nhìn thấy tên người gọi đến, giọng nói của chàng trai hơi ngạc nhiên, “Đợi tớ nghe xong sẽ gọi lại cho cậu.”
Tạ Mạnh đáp một tiếng “Được”. Cậu cúp máy, cất đồ đạc xong xuôi, đi lau di ảnh của Trương Tú Quyên rồi thắp hương. Kết quả chưa đến mười phút thì Quý Khâm Dương đã gọi điện lại.
“Khách sạn với vé xe đều giải quyết xong cả rồi.” Giọng điệu Quý Khâm Dương vui vẻ, “Hàn Đông cũng muốn đi đấy… Mà này, đừng nói với Trương Giang Giang nhé.”
Tạ Mạnh rất muốn hỏi tại sao không được nói cho Trương Giang Giang biết, có điều nghĩ lại, sau cùng vẫn sáng suốt không lên tiếng.
Hiếm có hôm nào Trương Giang Giang dậy còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức, nhắm mắt nhắm mũi vác cái đầu rối nhùi đi đánh răng rửa mặt. Mẹ Trương rán bánh trứng trong bếp, cách một cánh cửa quát to: “Lau sạch bệ rửa đi! Đừng có phun bọt kem đánh răng lên gương!” Ngoảnh đầu lại dạy dỗ ba Trương, “Ông nó đừng có ghẹo chim nữa! Tới giúp tôi xếp bánh, nhanh lên!”
Ba Trương lao nhao đáp ứng, bỏ thìa cho chim ăn xuống, chạy vào bếp giúp mẹ Trương.
Trương Giang Giang rửa xong mặt chải xong tóc, lúc đi ra thì trông thấy mẹ Trương vẫn còn đang nhét đồ ăn vào trong ba lô mình.
“Đủ rồi mẹ ơi.” Trương Giang Giang chịu hết nổi nói, “Tụi con chỉ có năm người, mẹ định nuôi heo chắc…”
“Heo làm sao thông minh được bằng con!” Mẹ Trương sang sảng cười to, bà hôn mạnh lên trán con trai hai cái, “Chú ý an toàn! Mang nhiều đi còn đãi bạn! Cố gắng mà kết bạn nghe chưa!”
“Bít òi bít òi (Biết rồi biết rồi).” Trương Giang Giang ngoạm bánh trứng của mình ra cửa, vừa đi đến đầu ngõ thì trông thấy một chiếc xe Van siêu bự nằm chắn ngang ở đó.
Trương Giang Giang mang vẻ mặt khó hiểu đi tới, cẩn thận nhìn vào trong cửa kính xe.
Bỗng nhiên “cạch” một tiếng, cửa xe bị người bên trong mở ra.
“Oái!” Trương Giang Giang giật hết cả mình.
Hàn Đông ngồi vắt chân trên ghế, tháo kính râm xuống, mặt không cảm xúc nhìn cậu.
“…” Trương Giang Giang, “Sao cậu lại ở đây?!”
Hàn Đông cau mày, còn chưa lên tiếng thì Tề Phi bất chợt ló đầu ra từ phía sau: “Trương Giang Giang cậu còn kì kèo gì thế? Còn không mau lên xe!”
Trương Giang Giang: “Tề ma ma, sao cậu cũng ở trên xe?!”
Hàn Đông thản nhiên nói: “Bởi vì tôi và các cậu đi chung.” Cậu ta vỗ đệm xe, “Xe này là của nhà tôi.”
Trương Giang Giang: “…”
Lái xe là một tài xế có kinh nghiệm hết sức phong phú, cung cung kính kính gọi cậu chủ Hàn Đông. Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ngồi hàng cuối cùng, sáu chàng trai trong xe chia nhau bánh trứng mà mẹ Trương làm.
Trương Giang Giang cực kì không tình nguyện ngồi ghế bên cạnh Hàn Đông, cố ý quay mặt sang hướng khác, không nói chuyện với cậu ta.
Tề Phi đập đầu cậu từ phía sau: “Làm gì mà cứ ngọ nguậy suốt thế.”
Trương Giang Giang tức giận nói: “Phú quý bất năng dâm!”
Hàn Đông cười lạnh: “Tôi dâm cậu hồi nào?”[5]
[5] Phú quý bất năng dâm: Một câu trong lời dạy về quân tử của Mạnh Tử. Ở đây chữ “dâm” có thể hiểu là phóng túng bừa bãi, cả câu nghĩa là “Dù giàu có cũng không thể thích làm gì thì làm”. Nhưng câu nói của Hàn Đông thì “dâm” lại có ý là dâm loạn.
Trương Giang Giang nghẹn họng.
Trác Tiểu Viễn lạnh nhạt lên tiếng: “Cậu ta đang ghen tị cậu nhiều tiền muốn gì làm nấy.”
“…” Trương Giang Giang căm phẫn, “Trác người sắt cậu lại đọc Weibo[6] của tôi!”
[6] Weibo là một trang mạng xã hội dạng blog của Trung Quốc, cũng tương tự như Twitter hay Facebook.
Trác Tiểu Viễn ngắm cảnh với tâm trạng vui sướng, làm bộ không nghe thấy Trương Giang Giang lên án.
Bỗng nhiên Hàn Đông hỏi: “Cậu có Weibo?”
“Làm gì?” Trương Giang Giang cảnh giác nhìn đối phương chằm chằm, rồi tự dưng lại nghĩ đến điều gì, nháy mắt đã hoá thù thành bạn nhiệt tình hỏi, “Đúng rồi! Nữ thần Nhu Nhu có Weibo không?!”
Hàn Đông nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: “Tôi cũng không rõ lắm, hay để hỏi giúp cậu xem sao?”
Trương Giang Giang hé môi, ngay lập tức ngồi thẳng người lại nghiêm túc nói: “Hàn Đông đại gia!”
Hàn Đông: “?”
Trương Giang Giang tỏ vẻ rất nghiêm túc: “Chặng đường lần này, tiểu nhân nguyện làm tuỳ tùng, toàn tâm toàn ý hầu hạ người!”
Hàn Đông: “…”
Quý Khâm Dương ngồi ôm vai Tạ Mạnh ở hàng ghế sau, đeo tai nghe sang đầu đối phương. Sau khi tốt nghiệp, chàng trai đã đổi chiếc MP3 trước kia thành máy nghe nhạc Sony ZX1 cao cấp hơn nhiều, bên trong là ca khúc đã sáng tác xong hồi trước. Tạ Mạnh nghe một hồi, ngoảnh nhìn thì thấy Quý Khâm Dương đang bấm điện thoại của mình.
“?” Tạ Mạnh ngờ vực hỏi, “Cậu đang xem gì đó?”
Quý Khâm Dương lơ đễnh cười: “Cài WeChat[7] và Weibo cho cậu.”
[7] WeChat là một phần mềm nhắn tin đa phương tiện, mạng xã hội và ứng dụng thanh toán di động của Trung Quốc, tương tự như Zalo.
Tạ Mạnh cầm sang nhìn một cái: “Điện thoại tớ bộ nhớ ít lắm… Qua đợt này phải đổi cái mới thôi.”
“Nghe nói 6S sắp ra rồi?” Quý Khâm Dương vẫn dùng iPhone 4S, màn hình khoá là bức ảnh đầu tiên chụp chung cùng Tạ Mạnh trong trời tuyết hôm nào.
Tạ Mạnh mỉm cười: “Chụp lâu như thế mà cậu vẫn giữ à?”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Đẹp mà.”
Tạ Mạnh quan sát cẩn thận một hồi, nghiêm túc nói: “Cậu ngày càng đẹp trai hơn đấy.”
Quý Khâm Dương tặc lưỡi một tiếng: “Miệng cậu càng ngày càng ngọt.” Nói rồi đăng bức ảnh ở chế độ bạn bè, dạy Tạ Mạnh cách ấn like, sau đó là cách lưu ảnh. Danh sách bạn bè của Quý Khâm Dương cũng không nhiều lắm, chưa kể đều là lũ cuồng like, chẳng bao lâu đã thấy Tề Phi, Trác Tiểu Viễn và Hàn Đông like rồi.
Tề Phi còn bình luận: “Sao không để công khai ấy, show tình cảm chả chuyên nghiệp gì cả.”
Tạ Mạnh đọc xong cười ngặt nghẽo, Quý Khâm Dương đạp một cú lên chỗ ngồi đằng trước, Tề Phi kêu ầm lên làm lố, khiến cả xe đều phì cười.
Cuối cùng Quý Khâm Dương vẫn đăng bức ảnh kia ở chế độ công khai, còn tiện thể tag tên Tạ Mạnh.
Trương Giang Giang share status của Quý Khâm Dương: “Tớ có nhiều ảnh hơn cậu nữa cơ!”
Tạ Mạnh vào tường nhà cậu chàng, quả nhiên thấy chàng ta chụp rất nhiều ảnh, từ cảnh ném tuyết hồi nào đến yết thần tiên, đốt pháo hoa năm mới, rồi thì sân trường hôm tốt nghiệp.
Cuối cùng Trương Giang Giang tạo một album ảnh, đặt tên là “Tháng năm qua”.
“Sau này sẽ ngày càng nhiều hơn nữa.” Trương Giang Giang xoay người, quỳ lên đệm ở hàng ghế trên cùng, cậu chàng giơ máy ảnh lên, hướng ống kính về phía tất cả, “Đến đây, mọi người cười cái xem nào.”
Từ Tô Châu đi cao tốc Thượng Hải – Tứ Xuyên đến công viên khủng long Thường Châu chỉ mất nửa giờ. Sau khi xuống xe, Trương Giang Giang bắt đầu chụp ảnh liên hồi, những người khác đều để hành lý trên xe cho lái xe mang thẳng về khách sạn.
“Đến công viên khủng long Trung Hoa trước đã.” Hàn Đông lấy bản đồ ra, “Buổi trưa có thể ăn cơm ở Dino Town, buổi chiều có muốn đi ngâm suối nước nóng không?”
Tề Phi choáng váng: “Trời nóng thế này đi ngâm suối nước nóng ấy hả?”
Trác Tiểu Viễn lại chẳng bận tâm lắm: “Nếu đã đến đây thì ghé chơi một tí cũng được.”
Mấy chàng trai không hứng thú với bảo tàng khủng long gì gì đấy lắm, Trương Giang Giang đi đầu chạy về phía tháp Thông Thiên.
“…” Tạ Mạnh gần như phải ngẩng hết cổ lên mới có thể nhìn thấy tầng cao nhất của tháp Thông Thiên.
Sắc mặt Tề Phi không ổn lắm: “Tôi cảm thấy mình hơi sợ độ cao…”
Trương Giang Giang nắm chặt tay giơ lên: “Tề ma ma! Thể hiện bản lĩnh người cha của cậu đi!”
Tề Phi: “…”
Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương, Trương Giang Giang và Hàn Đông ngồi cùng một hàng, Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh: “Không chịu được thì cứ hét lên.”
Tạ Mạnh nuốt ực một cái: “Tớ sẽ cố…”
Chỗ ngồi chậm rãi nâng cao, Tạ Mạnh không kìm được cúi đầu nhìn xuống mặt đất, đến khi lên đến vị trí cao nhất, những người bên dưới đã bé bằng con kiến li ti.
Trương Giang Giang ngồi bên cạnh Tạ Mạnh đã bắt đầu không chịu được hét lên.
“Áaaaa!!!!!!”
Khi từ trên cao rơi xuống, Tạ Mạnh cảm thấy trái tim của mình như muốn ngừng đập, bên tai tràn ngập tiếng hét của Trương Giang Giang: “Nhu Nhu! Nhu Nhu! Tớ chết mất thôi!!”
Hàn Đông không chịu nổi quát: “Im ngay!”
Trương Giang Giang chẳng buồn để tâm đến cậu ta: “Nhu Nhu! Tớ yêu cậu!!”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang: “Nhu Nhu! Sarang hae yo!!!”
Hàn Đông: “…”
Trương Giang Giang hét đến mức cổ họng khàn đặc: “I love you! Nhu Nhu! Tớ yêu cậu! Yêu cậu yêu cậu yêu cậu! Aaaa!!!”
Hàn Đông gắt: “Im miệng đi đồ ngu! Tôi biết rồi!”
Trương Giang Giang kích động làm sao còn nghe được gì nữa, sau khi khoá bảo hiểm mở ra, cậu chàng còn chưa trở lại bình thường, vừa ho khan vừa lau nước mắt: “Sướng quá đi mất…”
Tề Phi từ hướng khác đi tới, mặt xanh lét được Trác Tiểu Viễn dìu đi.
Thần sắc Hàn Đông cũng khó coi, nhưng trông không giống có liên quan gì đến sợ độ cao.
Tạ Mạnh thở phào một hơi: “Các cậu tài quá… Ngay trò đầu tiên đã kích thích thế rồi.”
Quý Khâm Dương lười nhác cười: “Vậy đổi trò khác đi, chơi xe điện đụng nhé?”
Chơi bốn năm lượt xe điện đụng với một đám loắt loắt bảy tám tuổi, rốt cuộc Tề Phi cũng tỉnh táo lại. Lúc Trương Giang Giang đòi đi tàu lượn siêu tốc 4D, Tề ma ma đánh chết cũng không theo.
“Đúng là tổn thọ mà…” Tề Phi đứng bên dưới nhìn Trương Giang Giang và Hàn Đông ngồi trên tàu siêu tốc trái lơ lửng, phải lơ lửng, xoay ba trăm sáu mươi độ rồi lại lơ lửng tiếp, “Sao loài người lại phát mình ra cái trò tự làm khổ mình thế này chứ?”
Trác Tiểu Viễn nguýt gã một cái: “Sao cậu không bảo yêu đương cũng là chuyện tự làm khổ mình đi… Càm ràm hoài làm gì không biết.”
Tề Phi: “…”
Quý Khâm Dương mua kem ly, Tạ Mạnh nhác thấy có nhân viên đang chào bán các loại trang sức, không khỏi nhìn thêm mấy lần.
“Mua một cái nhé?” Quý Khâm Dương chọn một cặp tai mèo đen rồi trả tiền.
Tạ Mạnh tránh không thoát khỏi bàn tay đối phương cài lên đầu mình, hơi bất đắc dĩ nhìn Quý Khâm Dương.
Chàng trai bật cười: “Đẹp lắm.”
Tạ Mạnh nheo mắt, bỗng nhiên cậu mở miệng vô cảm “Meo” một tiếng.
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh tự mình ăn kem ly, thản nhiên nói: “Câu vừa nãy nghĩa là cảm ơn đó.”
“…” Quý Khâm Dương, “Hay là cậu bỏ tai mèo xuống đi.”
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương bưng mũi chậm rãi nói: “Không đỡ nổi, moe quá.”
Buổi trưa, sáu người vào khách sạn bên trong công viên khủng long, lúc chia phòng gặp đôi chút vấn đề, trong đó Trương Giang Giang không hề do dự ôm lấy Tạ Mạnh: “Tớ muốn ngủ với Manh Manh!”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương nhướn mày, tựa vào quầy, biếng nhác cười, nói: “Không được.”
Trương Giang Giang tỏ vẻ bị đả kích sâu sắc…
Quý Khâm Dương chỉ vào mấy người khác: “Trừ Tạ Mạnh ra, chọn ai cũng được.”
“Tại sao Manh Manh lại không được chứ?” Trương Giang Giang bĩu môi, giận dữ nói, “Tớ muốn Manh Manh cơ!”
“Bởi vì cậu ấy không phải là của cậu.” Quý Khâm Dương đưa tay khoác vai Tạ Mạnh, kéo đến bên mình, “Cậu ấy là của tôi.”
Trương Giang Giang: “…”
Tề Phi thương cảm nói: “Thôi bỏ đi, đến ngủ với ma ma đây này, trước khi ngủ ma ma sẽ kể truyện cho con nghe.”
Hàn Đông vừa hé môi, vẻ mặt cậu ta hơi lạ, bộ dáng như muốn nói gì đó nhưng lại không lên lời. Trác Tiểu Viễn xách túi đến, cau mày hỏi cậu ta một cách khó hiểu: “Cậu nghĩ gì thế? Cầm thẻ phòng chưa?”
Hàn Đông mất hết hứng thú đưa mắt nhìn gã.
Trác Tiểu Viễn càm ràm: “Buổi tối chắc cậu không ngáy với nghiến răng chứ? Có tiếng ồn tôi không ngủ được đâu.”
Hàn Đông: “…”
Chia phòng xong cả đám cùng đi ngâm suối nước nóng. Trời nóng nên cũng không đông người đến ngâm lắm, rất nhiều bể đều không có ai.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương ngâm mình trong suối rượu vang một lát, vì nóng quá nên cuối cùng hai người đều ngồi lên bờ rửa chân luôn.
Tạ Mạnh để ý thấy đúng là Quý Khâm Dương mặc quần bơi tứ giác thật.
“Đừng nhìn nữa.” Quý Khâm Dương chống tay ra sau, chàng trai lơ đễnh cười nói, “Khó khăn lắm người anh em mới mềm xuống, vừa bị cậu nhìn lại muốn cương lên rồi.”
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười đưa tay xoa tóc Quý Khâm Dương.
Tối đến Tề Phi lấy bộ bài ra chơi đấu địa chủ trong phòng. Quý Khâm Dương đánh mấy ván, đều do Trương Giang Giang sơ xuất mà thoát được, Tề Phi điên tiết gắt to: “Trương Giang Giang cậu có biết chơi không hả! Giữ bom lại làm khỉ gì?! Giữ lại ăn tết chắc!”
Trương Giang Giang: “Lại lần nữa! Lại lần nữa!” Cậu chàng gọi Hàn Đông, “Hàn đại gia! Quỳ gối xin người chỉ giáo!”
Quý Khâm Dương ném bài sang, nhường chỗ cho Hàn Đông: “Cậu vào đi, tôi với Tạ Mạnh đi ngủ đây.”
“Gì mà sớm thế?” Trác Tiểu Viễn cau mày, “Các cậu ngủ được hả?”
Quý Khâm Dương không lên tiếng mà chỉ đẩy vai Tạ Mạnh tới cửa, còn chưa ra khỏi đã nghe thấy Trương Giang Giang vừa ngáp vừa lẩm bẩm: “Tớ cũng buồn ngủ rồi…”
“Ngủ cái gì mà ngủ!” Tề Phi gầm rú, “Dậy ngay cho tôi!”
Trương Giang Giang: “…”
“…” Tạ Mạnh đứng trong hành lang cười nói, “Thế này là muốn quyết chiến đến sáng luôn rồi.”
Quý Khâm Dương bĩu môi: “Kệ tụi nó đi, ngày mai khó chịu là chuyện của tụi nó.”
Tạ Mạnh lắc đầu, cậu lấy thẻ phòng ra mở cửa, còn chưa kịp đóng lại thì đã bị Quý Khâm Dương ôm lấy khoá môi, chàng trai chỉ mặc áo ngủ, rõ ràng nửa thân dưới đã nổi lên phản ứng.
Căn phòng lấy cảm hứng rừng mưa nhiệt đới, giấy dán tường toàn là cây lớn che trời.
Điều hoà mở hơi lạnh, hai người cởi hết đồ chui vào chăn, vừa ve vuốt vừa không ngừng hôn nhau.
Tạ Mạnh cảm giác thỉnh thoảng tay của Quý Khâm Dương sẽ thử thăm dò đưa ra phía sau cậu, nhưng lại dừng không tiến thêm nữa, cậu không khỏi mở mắt ra nhìn đối phương: “?”
“Cuối năm mới đến sinh nhật cậu.” Quý Khâm Dương hôn lên mi mắt Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh không lên tiếng, cậu trở mình, đè Quý Khâm Dương bên dưới.
“…” Quý Khâm Dương bật cười, “Thế này cũng không phải không được.”
Tạ Mạnh cúi đầu hôn đối phương, thản nhiên nói: “Cậu làm thì hơn, tớ sợ không có kinh nghiệm sẽ làm đau cậu mất.”
“…” Bỗng nhiên Quý Khâm Dương dồn sức ôm chặt lấy cậu.
“?” Tạ Mạnh xoa đầu đối phương, “Sao thế?”
“Không sao.” Quý Khâm Dương lẩm bẩm, “Cảm thấy cậu ngầu quá đi mất…”
Sáng sớm hôm sau ngoài Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ra thì tất cả những người khác đều mang dáng vẻ chết đi sống lại, mặt mày như thể sống không bằng chết thì thà chết quách đi cho xong.
Hàn Đông vừa lên xe đã đeo kính lên ngay, Trương Giang Giang chiếm lấy ghế sau, ngủ đến mức chảy đầy nước miếng.
“Các cậu cũng liều mạng quá đấy.” Tạ Mạnh bất đắc dĩ. Trác Tiểu Viễn ngủ lúc rạng sáng, thoạt nhìn sắc mặt khá hơn mấy người khác một chút.
“Liều mạng không phải là tôi.” Trác Tiểu Viễn ngáp một cái, “Sau khi tôi đi thì ba tên kia còn tranh hạng đầu nữa cơ, suốt cả đêm cứ nghe thấy Trương Giang Giang quào quào quào…”
Hàn Đông đi tới hàng ghế sau, đánh thức Tề Phi đang làm gối đầu cho Trương Giang Giang dậy: “Tôi ngồi đây cho, cậu ra đằng trước ngủ đi.”
Tề Phi hết sức vui vẻ vì không phải cống hiến bắp đùi của mình nữa, loạng choạng đi lên ghế đầu ngủ bù.
Hàn Đông ngồi xuống, dịu dàng nâng đầu Trương Giang Giang đặt lên chân mình.
Quý Khâm Dương thấy thế thì cau mày.
Hàn Đông làm động tác “suỵt”, Quý Khâm Dương cười quay mặt đi.
Vì muộn mới xuất phát từ Thường Châu đi nên tới chiều mới đến được khách sạn đã đặt trước ở Dương Châu. Cả đám ăn qua loa cơm tối rồi ai lại về phòng người nấy ngủ bù, Hàn Đông sắp xếp cho mình và Trương Giang Giang ở chung một phòng.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương không định ngủ sớm như thế, hai người gọi xích lô, dạo một vòng quanh trung tâm thành phố Dương Châu.
Bữa khuya uống canh hồ cay[8], còn đi thăm cả thành cổ, nhân lúc tối trời Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh, chậm rãi rảo bước trên đường ở cửa đông.
[8] Một loại canh truyền thống của Trung Quốc được tạo ra ở tỉnh Hà Nam nhưng trở nên phổ biến trong ẩm thực của tỉnh Thiểm Tây.
Lúc về đến khách sạn thì đã qua mười giờ tối, Hàn Đông ôm laptop chờ ở cửa phòng, trông thấy họ thì cau mày bất mãn: “Đêm hôm khuya khoắt còn khoe tình cảm, các cậu không sợ bị sét đánh chắc.”
Quý Khâm Dương chẳng thèm bận tâm nói: “Cậu ghen tị thì cũng khoe đi.”
Hàn Đông lạnh mặt, nhưng lại tìm không ra lời phản bác, tỏ vẻ “tôi khó chịu lắm đấy”.
Tạ Mạnh khó hiểu nhìn hai người họ: “Bí hiểm cái gì thế?”
Quý Khâm Dương cầm thẻ phòng mở cửa ra, thản nhiên nói: “Không có gì…” Hỏi Hàn Đông, “Cậu đến có chuyện gì không?”
Hàn Đông quơ quơ laptop trên tay: “Có điểm chuẩn rồi, tôi muốn bàn chuyện điểm chác với Tạ Mạnh.”
Quý Khâm Dương cạn lời: “Cậu cũng phá game quá đấy.”
Tạ Mạnh cười ôm vai Quý Khâm Dương, cậu đẩy cửa ra để Hàn Đông đi vào: “Chung quy mục tiêu của cậu là trường nào?”
“Nguyện vọng một thì, chắc là Đại học Bưu chính Viễn thông Bắc Kinh.” Hàn Đông mở laptop ra, kết nối mạng, “Cậu thì sao?”
Tạ Mạnh suy nghĩ: “Đại học Nhân dân Trung Quốc.”
Hàn Đông nhướn mày: “Điểm vào Đại học Nhân dân cũng không thấp đâu.”
Tạ Mạnh: “Tôi biết, nhưng mà nó ở gần Nhạc viện Trung ương.”
Quý Khâm Dương mỉm cười, nhảy xuống giường, ôm Tạ Mạnh hôn mạnh một cái.
Hàn Đông tỏ vẻ “lũ các cậu hành chó FA đủ rồi nha”…
“Cậu thi Nhạc viện Trung ương chứ gì?” Hàn Đông hỏi Quý Khâm Dương, cậu ta lên web bắt đầu tra điểm.
Quý Khâm Dương: “Qua vòng phỏng vấn rồi, còn về điểm của những môn văn hoá… Tôi thi toán được không điểm cũng đủ để đỗ.”
“…” Hàn Đông nghiến răng nói, “Cậu còn oai hơn cả thánh học nữa ha.”
Quý Khâm Dương nhún vai đắc ý.
Tra điểm chuẩn xong, tâm tình Tạ Mạnh cũng yên tâm được một nửa, cậu thảo luận với Hàn Đông về vấn đề chuyên ngành, bước đầu xác định ngành tài chính ngân hàng.
“Thứ hạng trong toàn tỉnh của cậu chắc cũng không thấp, mấy người giỏi chắc chắn sẽ chọn Đại học Thanh Hoa[9], để xem ngành này Đại học Nhân dân giành cho Giang Tô bao nhiêu suất.” Hàn Đông kéo trang tính xuống, “Hẳn là chen được một chân.”
[9] Đại học Thanh Hoa: Được xem là trường Đại học hàng đầu của Trung Quốc.
Tạ Mạnh: “Đâu phải chỉ có một ngành tài chính này, lúc điền nguyện vọng cứ tích chọn hết là được rồi.”
Hàn Đông gật đầu: “Cũng được, ngành tài chính về sau cũng dễ tìm việc, được thì vào cục thuế quốc gia, ngân hàng nhân dân, uỷ ban điều tiết ngân hàng, không thì làm ngân hàng bình thường hoặc bảo hiểm cũng được.”
Tạ Mạnh cười: “Tôi còn chưa nghĩ xa đến thế.”
“Nếu muốn đứng vững ở đế đô thì phải nghĩ sớm một chút.” Hàn Đông tra điểm xong mới gập laptop lại, tiện thể còn tra điểm cho Trương Giang Giang nữa.
Quý Khâm Dương: “Thế nào, liệu tên nhóc kia có đỗ được truyền thông không?”
Hiếm khi gương mặt Hàn Đông hiện lên ý cười: “Chắc là có, không uổng công cậu ấy ôn thi liều mạng lâu thế.”
Tạ Mạnh: “Xem cho cả Trác Tiểu Viễn với Tề Phi nữa, Tề Phi chắc là không vấn đề gì.”
“Trác Tiểu Viễn thi ngành y của Đại học Đồng Tế, chắc đêm nay cũng sẽ có điểm.” Hàn Đông nhìn đồng hồ, “Tôi đến phòng cậu ta hỏi thăm, các cậu cứ ngủ trước đi.”
“Cậu cũng đừng thức khuya quá.” Quý Khâm Dương tắt đèn hành lang, chỉ để lại hai ngọn bên đầu giường, “Mai còn phải đến quán trà uống trà sớm nữa.”
Sáng sớm, quán trà Dã Xuân ở Dương Châu đã đông đến mức phải chờ để lấy bàn. Để ăn mừng mình có thể đỗ nguyện vọng một, ngay từ đầu Trương Giang Giang đã giành quyền mời khách.
Mỗi người có một khay to đựng bánh bao canh[10] nhân gạch cua, lúc bưng ra vỏ bánh còn nóng hầm hập. Sáu người nhìn mà ai nấy đều ngạc nhiên, không biết phải ăn thế nào, sau đó phục vụ đưa ống hút đến mới chợt tỉnh ra.
[10] Món bánh bao đặc sản Thượng Hải, bên trong bánh có canh, lúc ăn phải dùng ống hút hút nước canh bên trong trước rồi mới ăn bánh.
“Ăn thoả thích…” Trương Giang Giang ăn rất mãn nguyện, “Bánh ở Tô Châu cũng không to như thế này.”
Sau khi Tề Phi ăn xong một cái thì vẻ mặt hơi phức tạp: “Cứ như đang mút ti ấy.”
“…” Trương Giang Giang cúi đầu nhìn cái bánh bao được so sánh với “ti”…
Trác Tiểu Viễn bất mãn nói: “Cậu đừng có thô bỉ thế được không, không để cho người khác ăn hả?”
Quý Khâm Dương và Hàn Đông lại chẳng bị ảnh hưởng, hai tên dạ dày lớn ăn tận bốn suất, Tạ Mạnh thấy hương vị cũng khá ngon nên ăn thêm một cái.
Uống trà, ăn bánh bao canh, cuối cùng gọi thêm ba lồng sủi cảo chiên, lúc tính tiền trái tim của Trương Giang Giang như rỉ máu, nói một cách đau đớn: “Sau này không bao giờ mời đám con trai ăn cơm nữa… Đúng là lũ trâu mà…”
Ăn sáng xong đi dạo Sấu Tây Hồ[11], Trương Giang Giang vẫn nhớ mãi bài thơ cổ:
[11] Sấu Tây Hồ: Nằm ở ngoại ô phía bắc thành phố Dương Châu. Hồ hẹp, dài khoảng 4 kilomet, rộng chưa tới 100 mét, là địa danh có rất nhiều kiến trúc đình, cầu đặc sắc.
“Muốn ví Tây hồ với Tây Thi,
Đạm mạc muôn phần thật tương nghi.”
Sau đó giơ máy ảnh SLR[12] lên chụp cái tách.
[12] Còn gọi là máy ảnh phản xạ ống kính đơn, loại máy ảnh được các nhiếp ảnh gia nghiệp dư cũng như chuyên nghiệp ưa dùng.
Quý Khâm Dương không kìm được xỉa xói cậu chàng: “Bài ‘Tây hồ’ của Tô Thức là chỉ Tây hồ ở Hàng Châu, cậu ở đây chụp cái gì mà chụp chứ.”
Trương Giang Giang nói một cách hiên ngang: “Có sao đâu, đằng nào chả đi Hàng Châu, đến lúc đó lại chụp tiếp.”
“Chúng ta không đi Tây hồ ở Hàng Châu.” Hàn Đông từ chối một cách tàn nhẫn, “Đến thẳng Tượng Sơn ở Ninh Ba luôn, gần biển, cậu có thể chụp biển.”
Trương Giang Giang: “…”
Từ Dương Châu khởi hành phải gần sáu tiếng xe mới có thể đến Tượng Sơn ở Ninh Ba. Vì thế chưa đến mười giờ sáng, cả đám đã từ Dương Châu lên đường tới đích đến kế tiếp.
Trên xe, không biết ai đầu têu hát trước, Tề Phi ầm ĩ đòi Quý Khâm Dương hát ca khúc mình tự sáng tác.
“Vẫn chưa viết xong mà.” Chàng trai biếng nhác duỗi tay, cũng không từ chối, “Chỉ hát được một đoạn ngắn thôi.”
Trương Giang Giang đã chuẩn bị tốt để quay video: “Đừng ngại mà đẹp trai hạng nhất! Hát đi hát đi!”
Tạ Mạnh mở loa bluetooth lên, cậu nhìn Quý Khâm Dương, chàng trai mỉm cười đáp lại.
“Nhớ khi xưa, ban mai vừa hé.” Quý Khâm Dương cất giọng trầm thấp êm ái, Trương Giang Giang cầm điện thoại như muốn ngừng thở, “Ráng chiều nhuộm đỏ triền núi, nước chảy mỗi lúc một xa, chưa từng ngoảnh lại.”
Trác Tiểu Viễn quay đầu, gã nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, ngón tay đánh nhịp trên đùi.
“Thuyền ô bồng, trôi dưới chân cầu.” Quý Khâm Dương cười hát, “Ngoài sân sắc mai đang nồng, nghe tiếng tì bà chợt nhớ quê hương.”
“Năm tháng chậm rãi, nào cần chờ tôi; năm tháng chuyển rời, lòng ai tiếc nuối.”
Điệp khúc quen thuộc ngân lên, Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh.
“Năm tháng trôi mãi không ngừng, thời gian chầm chậm quyến luyến.”
Tạ Mạnh hát theo: “Dần dần dần dần, tháng ngày sẽ hết luyến lưu.”
“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi.” Tiếng hát của Quý Khâm Dương hoà cùng Tạ Mạnh, “Dần dần dần dần, in dấu nơi tháng năm qua.”
Lúc đến Tượng Sơn trời đã nhá nhem. Khi xuống xe, Trương Giang Giang còn đang xem lại video Quý Khâm Dương hát, mấy người khác cũng tải một bản vào điện thoại mình, ai nấy đều cài làm nhạc chuông giống Tạ Mạnh.
“Chắc chắn anh Dương sẽ nổi tiếng.” Sau khi nghe đi nghe lại, bỗng nhiên Tề Phi nói một cách nghiêm túc.
Quý Khâm Dương đánh gã một cái: “Tôi định làm sau màn thôi, không muốn làm ca sĩ, nổi hay không cũng chẳng sao, nói chuyện bằng tác phẩm là được rồi.”
Trương Giang Giang hơi ngạc nhiên: “Không làm ca sĩ? Chẳng phải vừa hát vừa sáng tác sẽ tốt hơn à… Với đẹp trai hạng nhất thì hoàn toàn không thành vấn đề!”
Quý Khâm Dương chỉ cười mà không đáp. Trác Tiểu Viễn đưa tay dúi đầu Trương Giang Giang xuống: “Làm người phải biết khiêm tốn hiểu chưa, cậu tưởng ai cũng muốn nổi tiếng chắc?”
Tầm mắt Tạ Mạnh rơi trên gương mặt Quý Khâm Dương, chàng mỉm cười hờ hững, dịu dàng mà đẹp tuyệt.
Đặt khách sạn ở ngư cảng Thạch Phổ gần thành cổ, cả đám cất hành lý xong thì đến thành cổ dạo chơi. Vì gần biển nên gió hè thổi dếnđều mang theo hương vị của đại dương.
Trong thành, cầu thang uốn khúc lên cao, hai bên là những căn nhà gỗ cũ kĩ của dân bản xứ, ngư dân xâu vỏ ốc thành chuỗi treo dưới mái hiên, trồng hoa cỏ bên trong.
Trương Giang Giang tìm góc chụp, Hàn Đông đứng trên bậc thang từ cao nhìn xuống, Tề Phi đứng bên cạnh cậu ta cảm thán: “Đúng là một nơi có niên đại xa xưa.”
Quý Khâm Dương nhìn phiến đá có khắc kí hiệu của thương nhân bên trên: “Ừ, chỗ này được đấy chứ.”
Trác Tiểu Viễn chọn mấy con ốc biển cho Cận Cận, Tạ Mạnh xem giúp gã, hai người băn khoăn hồi lâu mới mua xong.
Cơm tối tất cả toàn là hải sản, sò hạt dưa, hàu, ốc đủ loại, cá mực, Trương Giang Giang vừa ăn vừa cạy, sau cùng cạy đỏ cả tay. Hàn Đông không hết cách, đành phải về phòng lấy thuốc mỡ bôi cho cậu chàng.
Sau khi ăn xong Tề Phi dự định đi ra bờ biển, Quý Khâm Dương lo trời tối sẽ nhìn không rõ, còn mang cả đèn pin theo. Kết quả không ngờ trên biển có rất nhiều thuyền đánh cá, trên cột buồm đều treo đèn lồng, lặng lẽ neo bên bờ biển. Sao trên trời lốm đốm hai ba chỗ, đẹp như trong tranh cổ vẽ ra.
Sắc trời chậm rãi tối dần, tiếng sóng âm vang không thôi, dập dềnh xô vào bãi cát.
Thuyền đánh cá đong đưa theo sóng cả, ánh đèn sáng rực như sao, hoà vào màu biển tăm tối.
Trương Giang Giang hỏi mượn ngư dân mấy chiếc đèn lồng, ở trên bờ đắp cát, Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh xem. Trác Tiểu Viễn và Tề Phi đạp sóng ở chỗ nước cạn gần đấy, do sắc trời tối quá nên trông không rõ, miệng bị tạt đầy nước biển, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng rú của Tề Phi.
Quý Khâm Dương xách đèn lồng đứng trên một phiến đá ngầm, cười vươn tay ra với Tạ Mạnh.
Hai người đi tới bên dưới Tượng Sơn, Quý Khâm Dương kéo Tạ Mạnh ngồi lên chỗ cao, thanh âm sóng biển vỗ mạnh triền đá khiến Tạ Mạnh không kìm được ngoảnh nhìn. Cách họ rất gần có một chiếc thuyền đánh cá, màn trời đen đặc, chỉ có ánh sáng toả ra từ chiếc đèn đánh cá như làm dịu đi vùng biển cuộn trào.
Quý Khâm Dương cười bảo một câu: “Thuyền đánh cá hát muộn.”
Hiếm khi Tạ Mạnh nói đùa: “Có cảm hứng viết nhạc hả? Có cần giấy bút không?”
Quý Khâm Dương nhéo mặt cậu: “Tớ còn cần cảm hứng nữa? Hử?”
Tạ Mạnh cười né tránh, bị Quý Khâm Dương bắt lấy hai tay, hai người mười ngón đan nhau, trong tiếng sóng đêm thân mật hôn môi.
“Chỉ cần ở bên cậu.” Quý Khâm Dương kề sát trán Tạ Mạnh, chậm rãi nói, “Thì tớ có thể viết nên bài ca đẹp nhất.”
Tạ Mạnh ôm lấy đối phương mỉm cười: “Thế thì người học ban tự nhiên sẽ thiệt hơn rồi.”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Có hả?”
“Không biết viết thơ, cũng không biết hát.” Tạ Mạnh suy nghĩ một lát, cậu nhìn Quý Khâm Dương, chỉ vào ngực mình, “Chỉ có một trái tim yêu cậu, không biết có đủ hay không?”
Quý Khâm Dương hé môi, qua hồi lâu cũng không nói lên lời.
Tạ Mạnh hôn lên má đối phương: “Vượt mọi chông gai vì cậu, không hối tiếc chứ?”
“Sao lại để cậu vượt mọi chông gai được…” Quý Khâm Dương cười, thì thầm, “Ngoan ngoãn ở bên tớ là được rồi.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu và Quý Khâm Dương trán kề trán nhau, cảm giác dưới chân hoa sóng không ngừng xô vào.
Xa xa, Trương Giang Giang gọi tên hai người: “Mau đến xem chữ tớ viết này! Chờ thuỷ triều lên sẽ không còn nữa đâu!”
Quý Khâm Dương cao giọng hỏi: “Cậu viết gì?!”
“Thanh xuân bất diệt!” Tề Phi cười, gào lên thay Trương Giang Giang.
Trương Giang Giang kích động nói: “Còn một câu nữa! Còn một câu nữa!”
Trác Tiểu Viễn không chịu nói: “Câu này sến chết đi được OK?!”
Hàn Đông không chống cự nổi ánh mắt van nài của Trương Giang Giang, đành phải bó tay lên tiếng: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau!”
Trên bờ cát, cả đám ha ha ha ha cười không ngừng, trêu chọc lẫn nhau.
Tiếng cười tràn ngập tinh thần của các thiếu niên, tưởng chừng có thể xuyên qua lòng biển vô tận, thắp sáng rực những ngôi sao lấp lánh giữa trời đêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận