Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 21: Cậu cũng biết mình ngu à?

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 489 lượt xem
  • 2195 chữ
  • 2021-06-11 22:09:09

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lúc bị lột sạch rồi nhét vào chăn, Tạ Mạnh còn chưa phản ứng kịp, Quý Khâm Dương đã từ một đầu khác chui vào trong chăn. Tạ Mạnh chỉ cảm thấy hai chân nóng lên, mắt cá chân đã bị đối phương cầm trong lòng bàn tay.

“Đừng…” Cảm nhận thấy Quý Khâm Dương hôn lên đầu ngón chân mình, Tạ Mạnh xấu hổ đỏ bừng mặt, “Bẩn lắm.”

Quý Khâm Dương không để ý đến cậu, dọc theo ngón chân của đối phương hôn đến mu bàn chân, sau đó là cẳng chân, đùi, lúc niết vào phần da đùi trong, nửa người dưới của Tạ Mạnh rõ ràng đã cương lên.

Cậu giơ mu bàn tay lên che mặt, Quý Khâm Dương chậm rãi hôn phần eo và bụng của đối phương, cuối cùng ló đầu ra khỏi chăn, liếm mút đầu ngực của Tạ Mạnh.

Bàn tay đang chắn trước mắt của Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương kéo xuống, mười ngón tay đan xen đặt bên gối. Chàng trai hôn trán cậu, cuối cùng ngừng lại bên khoé mắt ướt nước của cậu.

Tạ Mạnh mở to mắt ra nhìn đối phương.

Quý Khâm Dương vừa hôn vừa thở dài: “Đúng là đẹp trai thật đấy.”

Tạ Mạnh lắc đầu, cậu vươn tay ôm chặt lấy Quý Khâm Dương.

Suốt cả buổi trưa hai người dính lấy nhau trên giường, Quý Khâm Dương hôn Tạ Mạnh khắp từ đầu đến chân mấy lần. Lúc khẩu giao, Tạ Mạnh che miệng không để mình cất lên tiếng rên rỉ, xuất tinh xong Quý Khâm Dương vẫn không tha cho cậu, gần xương quai xanh đều lưu lại dấu hôn của chàng trai.

Quý Khâm Dương nổi lên phản ứng, Tạ Mạnh muốn giúp lại bị từ chối.

“Ngủ đi.” Quý Khâm Dương ôm lấy cậu qua lớp chăn.

Tạ Mạnh mệt đến mức hai mắt không mở nổi nữa, cậu vùi đầu trong bờ vai của Quý Khâm Dương, nghe mùi hương thanh sạch như ánh mặt trời trên người đối phương.

Quý Khâm Dương ghé môi lên trán cậu, ngân nga hát một lát, khi cúi đầu nhìn thì Tạ Mạnh đã ngủ rồi.

 

Cảm giác ngủ một mạch đến hai ba giờ chiều mới tỉnh, Tạ Mạnh ôm chăn ngồi dậy, nghe thấy giọng nói của Trương Giang Giang và Tề Phi trong phòng khách.

“Dậy rồi à?” Quý Khâm Dương cầm quần áo sạch sẽ đi vào, chàng trai đóng cửa, ngồi bên giường Tạ Mạnh.

“Sao không gọi tớ dậy…” Tạ Mạnh lau mặt, “Họ đến bao lâu rồi?”

Quý Khâm Dương mỉm cười, ngắm gương mặt Tạ Mạnh, đưa tay ra vuốt má cậu: “Sắc mặt tốt hơn nhiều rồi.”

Tạ Mạnh nắm lấy lòng bàn tay đối phương: “Ngủ ngon mà.”

“Vậy xem ra là công của tớ rồi.” Quý Khâm Dương ghé lại hôn môi cậu, “Giơ tay lên.”

“?” Tạ Mạnh khó hiểu giơ hai tay lên, Quý Khâm Dương vòng tay ra sau lưng cậu, hơi dùng sức bế cả người cậu lên đùi.

Quý Khâm Dương: “Nào, để anh đây mặc quần áo cho em.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Trương Giang Giang mang đồ ăn mẹ mình nấu đến, Tề Phi phụ trách mua hoa quả. Hai người xách theo cả đống đồ đạc, gần như nhồi đầy tủ lạnh nhà Tạ Mạnh. Lúc ăn cơm khoé mắt của Trương Giang Giang đỏ hoe.

Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương, người kia nhún vai đầy vô tội, tỏ vẻ không biết gì hết.

“Đừng, đừng buồn…” Trương Giang Giang thút thít gắp thức ăn cho Tạ Mạnh, “Mọi chuyện rồi sẽ qua, qua thôi…”

Tạ Mạnh bất đắc dĩ nói: “Tớ còn không khóc, cậu khóc gì chứ?”

Trương Giang Giang: “Hu hu hu hu, tớ, tớ khóc thay cho cậu…”

Tạ Mạnh: “…”

Tốn rất nhiều công sức mới dỗ được Trương Giang Giang, buổi tối bốn người ngồi trong sân tán gẫu, Tề Phi hỏi Tạ Mạnh định thế nào.

“Tạm thời phương diện kinh tế không có vấn đề gì, tiền bảo hiểm của bố mẹ tôi vẫn còn một ít, bà nội tôi cũng có tiền tiết kiệm.” Tạ Mạnh cầm sổ sách ra tính toán, “Vả lại, thi Đại học xong tôi còn có thể làm thêm, kiếm học phí Đại học.”

Tề Phi: “Làm thêm thì không cần đâu, nhà nước có trợ cấp học bổng học tập, hình huống này của cậu hoàn toàn có thể xin trợ cấp.”

Trương Giang Giang lại có vẻ quan tâm hơn: “Vậy cậu định thi ở đâu? Không đi Bắc Kinh à?”

Quý Khâm Dương im lặng, ngoảnh nhìn Tạ Mạnh.

“Tâm nguyện lớn nhất của bà nội tớ khi còn sống, chính là tớ có thể đến thủ đô học, thế nên…” Tạ Mạnh từ tốn đáp, cậu đón lấy ánh nhìn của Quý Khâm Dương, nở nụ cười nhợt nhạt, “Tớ sẽ cố gắng hết sức, thi đỗ ở Bắc Kinh.”

Trương Giang Giang “Yeah” một tiếng, Quý Khâm Dương cau mày, giơ tay ra làm động tác vỗ tay với Tạ Mạnh, Tề Phi tặc lưỡi nói: “Các cậu đều đi thủ đô hết, xem ra chỉ còn tôi ở lại Tô Châu thôi.”

Trương Giang Giang khuyên gã: “Cậu cũng đi Bắc Kinh đi mà.”

“Cậu chả hiểu gì cả.” Tề Phi khoanh tay nói một cách nghiêm túc, “Tôi ở Tô Châu phát triển thế lực, đến lúc đó các cậu lăn lộn bên ngoài không nổi nữa phải trở về, anh đây sẽ bảo kê cho các cậu!”

Quý Khâm Dương huých gã một cú, biếng nhác cười nói: “Đúng là anh em tốt.”

Tề Phi tỏ ra đắc ý: “Chứ còn gì nữa!”

Trương Giang Giang cảm động ôm lấy Tề Phi: “Tề ma ma! Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với người!”

Tề Phi nổi giận: “…Mệ nó ai là Tề ma ma của cậu hả?! Buông tay! Tôi bảo buông tay ra!”

 

Qua cúng thất, Tạ Mạnh đi học lại bình thường, buổi sáng Trác Tiểu Viễn ở cửa lớp.

“Sớm.” Ánh mắt của Trác Tiểu Viễn rơi trên cánh tay trái của nam sinh, nơi đó đeo một miếng vải màu đen, “Xử lí ổn cả rồi chứ?”

Tạ Mạnh gật đầu: “Ổn cả rồi.”

Trác Tiểu Viễn: “Quý Khâm Dương về rồi à?”

“Ừ.” Tạ Mạnh mỉm cười, “Cận Cận vẫn khoẻ chứ?”

Trác Tiểu Viễn nhún vai: “Như cũ, tôi đã quen rồi.”

Tạ Mạnh ngẫm nghĩ, chậm rãi bảo: “Con bé còn nhỏ, vẫn còn hi vọng.”

Trác Tiểu Viễn đưa mắt nhìn, nhếch mày đáp: “Tôi hiểu, tôi sẽ không chịu thua dễ dàng thế đâu.”

 

Khác với một người thi nghệ thuật như Quý Khâm Dương, bốn người Tạ Mạnh đắm mình trong cuộc sống học tập nước sôi lửa bỏng học. Ngay cả Tề Phi và Trương Giang Giang thi ban xã hội, trước mặt cũng có cả một chồng bài tập toán cao sánh ngang Thiên Đô Phong[1].

Trác Tiểu Viễn học toán giỏi, yếu nhất chỉ là tiếng Anh, hàng ngày việc mà gã làm nhiều nhất chính là học thuộc từ vựng và ngữ pháp.

Tạ Mạnh tự đặt ra cho mình kế hoạch phiên dịch cổ văn, tiện thể còn giúp Trương Giang Giang và Tề Phi học bổ túc môn toán.

Cuối cùng nhẹ nhàng nhất lại là Quý Khâm Dương. Hàng ngày chàng trai mang tai nghe theo viết nhạc sáng tác, tan học đi mua cơm cho mọi người.

“Trương Giang Giang, không phải cả hai ngày nghỉ cậu đều đi học thêm à?” Tề Phi chỉ vào dòng công thức trên tờ nháp, “Sao chả tiến bộ gì hết thế này?”

Trương Giang Giang đang ăn mì xào, miệng đầy dầu mỡ, lẩm bà lẩm bẩm: “Cái lớp học thêm kia chỉ mở ra để phục vụ mấy người như Tạ Mạnh thôi… Tớ vào đấy bị tra tấn sắp nghẻo đến nơi rồi.”

Tạ Mạnh liếc nhìn cậu chàng: “Là ai lên lớp cứ Nhu Nhu dài Nhu Nhu ngắn với Hàn Đông hả? Cậu đọc thư hết nửa tiết, viết thư hết nửa tiết nữa, ngoài Nhu Nhu ra thì còn biết gì đâu.”

“…” Trương Giang Giang giận dỗi, “Nhưng đúng là bài tập rất khó mà… Hơn nữa cái tên Hàn Đông kia cũng giỏi quá đi! Rõ ràng chẳng nghe gì mà bài nào cũng biết! Đúng là quái vật mà!”

“Tôi nhớ Hàn Đông thi olympic được giải nhì.” Quý Khâm Dương xé vỏ đũa ra, đưa cơm rang cho Tạ Mạnh, “Cậu so đo với người như thế làm gì? Cậu ta không học tất nhiên làm được, cậu làm được không?”

“…Tớ không biết.” Trương Giang Giang ngơ ngác há hốc miệng, “Cậu ta lừa tớ nói mình chỉ đi chơi thôi…”

Tề Phi không đành lòng xoa đầu cậu chàng: “Con trai, con vẫn nên ở lại bên cạnh ma ma thôi, ngoài kia nhiều kẻ xấu lắm.”

 

Thứ bảy Tạ Mạnh xin nghỉ lớp học thêm, bảo là muốn đi chơi với Quý Khâm Dương cho khuây khoả. Vốn dĩ Trương Giang Giang cũng muốn theo, kết quả một câu “Cậu còn phải viết thư trao đổi với Nhu Nhu nhà cậu cơ mà” của Quý Khâm Dương đã đuổi cậu chàng đi.

Trương Giang Giang ôm theo nỗi lòng đầy bất mãn đi học thêm, Hàn Đông ngồi ở chỗ cũ, nhìn cậu bằng vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Sao đến muộn thế?” Quét mắt qua khuôn mặt Trương Giang Giang, cậu ta nhướn mày hỏi, “Cậu không cần thư của Nhu Nhu nữa à?”

Trương Giang Giang lẩm bẩm: “Cậu cũng đâu phải là Nhu Nhu…”

Hàn Đông cười lạnh: “Nói gì?”

Trương Giang Giang im bặt, cậu chàng lấy phong thư trong cặp sách ra để lên mặt bàn, sau đó như con chim cút ngồi yên không nhúc nhích.

Hàn Đông lườm cậu: “Cậu có ý kiến gì?”

Có vẻ Trương Giang Giang vẫn rất sợ cậu ta, băn khoăn hồi lâu mới hơi ấm ức nói: “Lần nào tôi hỏi cậu lí do Nhu Nhu không chịu gặp tôi, cậu cũng trả lời qua loa hết… Tôi cũng đâu có làm gì cô ấy chứ.”

“…” Hàn Đông thở dài, xoa mi tâm mình, “Con gái nhà người ta bị quản lí rất nghiêm, không phải tôi đã nói với cậu rồi à?”

Trương Giang Giang: “Vậy lúc cô ấy đưa thư cho cậu, cậu không thể chụp giúp tôi một bức ảnh được chắc!”

Hàn Đông tức cười, hừ lạnh nói: “Thế mà bảo là không quan tâm đến ngoại hình của đối phương, hoá ra là giả dối hết?”

“…” Trương Giang Giang lập tức sợ hãi, “Không phải… Tôi cũng chỉ tò mò muốn nhìn thôi mà…”

Hàn Đông xuỳ một tiếng: “Có gì phải tò mò chứ, một cái mũi hai cái mắt, cô ấy có tôi cũng có, cậu nhìn tôi không được hay sao.”

Trương Giang Giang: “…”

 

Kỳ thi học kỳ cuối cùng của lớp mười hai cũng giống như kỳ thi Đại học vậy, Trương Giang Giang căng thẳng đến mức gần như ngủ không ngon giấc, Tạ Mạnh thì ngoài chép đi chép lại thơ cổ ra, còn phải chọn lựa ra mấy dạng bài tập toán cho mọi người làm.

“Nghe bảo này thi đề chung đấy.” Trác Tiểu Viễn chọn ra mấy ví dụ mẫu của môn hình học, “Chỉ xem mỗi đề thi của trường mình thì e là không đủ lắm?”

Trương Giang Giang vẫn luôn tôn thờ chiến thuật luyện đề: “Vậy bây giờ phải làm sao?”

Tạ Mạnh suy nghĩ: “Tôi đi hỏi Hàn Đông trọng tâm đề thi của trường họ, trước giờ trường S ra đề vẫn chuẩn lắm.”

Trong điện thoại, Hàn Đông đồng ý hết sức thoải mái: “Để tôi mang đến là được… Các cậu đang ở đâu?”

Quý Khâm Dương nhận điện thoại: “McDonald’s chỗ Thạch Lộ, khoảng bao lâu thì cậu tới?”

“Chừng mười phút.” Hàn Đông hỏi đối phương, “Trương Giang Giang cũng ở đấy chứ?”

Quý Khâm Dương đưa mắt nhìn Trương Giang Giang đang ngồi đối diện.

Cậu chàng vẫn cứ trưng ra gương mặt baby ngây thơ vô tội: “?”

“Có ở.” Quý Khâm Dương chẳng hề áy náy bán cậu chàng đi, bổ sung thêm bằng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng, “Lúc đến thì nhân tiện nhớ mang sữa theo, sữa ở McDonald’s Tạ Mạnh uống không quen.”

 

Năm người đợi chẳng bao lâu thì Hàn Đông đến. Quả nhiên cậu ta mang sữa cho Tạ Mạnh, ánh mắt quét qua mọi người một vòng sau đó dừng lại trên gương mặt Trương Giang Giang.

Đối phương nhìn cậu ta bằng vẻ mặt như gặp đại địch.

Tề Phi ngồi giữa hai người họ có hơi lúng túng: “Hai cậu chơi chọi mắt đấy hả… Hay là tôi ra chỗ khác ngồi nhé?”

Hàn Đông đưa mắt liếc gã. Cậu ta buông cặp sách xuống, lấy đề thi ra để lên bàn. Tạ Mạnh nhìn qua, có chút vui vẻ nói: “Đề trường S đúng là có đẳng cấp.” Cậu hỏi Hàn Đông, “Cậu đã làm hết rồi à?”

“Ừ.” Hàn Đông gật đầu, tỏ vẻ thản nhiên như không, bình tĩnh nói, “Cậu làm trước đi, tôi giảng bài giúp họ cho.”

Dĩ nhiên Tề Phi và Trác Tiểu Viễn không có ý kiến, Tạ Mạnh còn trả lời, Trương Giang Giang đã vội vàng nhảy dựng lên.

“Tôi, tôi đợi Tạ Mạnh làm xong giảng cho là được rồi!”

Hàn Đông nheo mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Trương Giang Giang cứng đầu nói: “Tôi ngu lắm, cậu không dạy nổi đâu!”

“Cậu cũng biết mình ngu à?” Hàn Đông khinh thường hừ một tiếng, “Nếu ngu thì cố gắng mà nghe tôi giảng đi, hiểu chưa.”

Trương Giang Giang: “…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top