Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 2: Có điều câu đó không phải do tớ nói

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 471 lượt xem
  • 3053 chữ
  • 2021-06-11 09:57:13

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Về sau không biết vì nguyên do gì mà ánh mắt hai người sẽ thường xuyên chạm nhau. Có khi chỉ là tình cờ, có khi là vì một người cố ý quan sát người kia.

Giờ toán, Tạ Mạnh thường sẽ bị gọi lên bảng làm bài tập. Khoảnh khắc cậu đứng khỏi chỗ ngồi, tầm mắt của Quý Khâm Dương tưởng như dính chặt trên lưng cậu. Tất nhiên cũng có thể là ảo giác, bởi rất nhiều người đều đang nhìn cậu. Đặc biệt là Trương Giang Giang, ánh mắt còn nóng bỏng hết sức, loại ánh mắt sùng bái đến nỗi chỉ hận không thể quỳ xuống liếm chân đó… Thậm chí không biết bắt đầu từ khi nào, đối phương đã tập thành quen, chỉ cần Tạ Mạnh làm xong bài tập, thầy giáo nói hai chữ “chính xác” thì sẽ vỗ tay đầu tiên.

Lần nào Tạ Mạnh cũng sẽ lúng túng đón nhận tràng pháo tay nồng nhiệt xen lẫn tiếng bàn tán mà trở về chỗ ngồi. Lúc ấy nếu cậu nhìn Quý Khâm Dương thì tám chín phần mười, cậu sẽ chạm mắt đối phương. Nụ cười hằn sâu trên mặt, ánh mắt lại đầy đùa giỡn, cậu ta cũng đang vỗ tay.

Trương Giang Giang vỗ đến mức tay đỏ cả lên, hết sức xúc động: “Dạng bài này Phật Di Lặc còn chưa dạy mà cậu đã biết làm rồi!”

Tạ Mạnh bình tĩnh nói: “Tớ có chuẩn bị bài trước.”

Trương Giang Giang sùng bái một cách mù quáng, bắt đầu hơi thái quá: “Thế cũng rất siêu luôn!”

Tạ Mạnh nhìn cậu ta, giở sách ra chỉ vào một ví dụ mẫu: “Thấy giống nhau như đúc chứ? Chỉ đổi số đi thôi, lời giải cứ làm tương tự là được.”

Nhìn kĩ lần nữa, Trương Giang Giang mới phát hiện đúng là giống nhau thật.

“Cậu mà làm theo thì cũng giải được thôi.” Lúc Tạ Mạnh nói những lời này cũng đơn giản hệt như hôm nay ăn gì, như thể động viên, cậu vỗ cánh tay của Trương Giang Giang, “Lần sau cậu thử lên làm xem, làm đúng tớ sẽ vỗ tay cho cậu.”

 

Phật Di Lặc dạy toán rất hay, hơn nữa ông có đủ sự hài hước, thậm chí khi dạy hình học còn mang con kiến đồ chơi theo, cứ như dạy cho trẻ con vậy. Nhưng trong số học sinh của ông, người duy nhất giống trẻ con chỉ có Quý Khâm Dương.

Chỉ duy Quý Khâm Dương mới dám như nói đùa mà hỏi ông rằng, thầy ơi, tại sao con kiến lại bò theo hình lập phương, bên trên rải đường ạ? Lúc dạy đại số cũng chỉ có mình cậu cảm thấy a + b nên tương đương với ab.

Phật Di Lặc giận đến nỗi muốn chửi thề, nhưng lại bó tay với Quý Khâm Dương. Tuy nam sinh không có chí tiến thủ, cũng chẳng chấp hành đầy đủ nội quy, nhưng lại không trốn học không đánh nhau, lại càng không ngủ gật trên lớp, ngay cả muốn phạt cậu học tập không nghiêm túc thì cũng chẳng tìm được lí do nào.

“Em phải chăm chỉ vào.” Phật Di Lặc nhẫn nại khuyên bảo một cách tận tình, “Học tập Tạ Mạnh kìa, trước khi học chuẩn bị bài, học xong thì ôn lại bài.”

Bấy giờ là tiết tự học buổi tối. Một đối một, học sinh và thầy giáo đứng trên bục giảng nhỏ giọng trò chuyện, giọng Quý Khâm biếng nhác.

“Em có mà thầy.” Cậu cười nói, “Nhưng không có năng khiếu, cần cù cũng chẳng bù thông minh được đâu ạ.”

Tạ Mạnh nghe thấy, vô thức ngẩng đầu lên nhìn. Cùng lúc ấy Quý Khâm Dưng cũng ngoảnh qua. Cậu nhìn Tạ Mạnh, chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên trề môi dưới xuống, thè đầu lưỡi chĩa vào huyệt nhân trung, trợn trắng mắt làm mặt khỉ. Tạ Mạnh phì cười cái “phụt”.

“…” Trương Giang Giang nhìn cậu bằng vẻ mặt khó hiểu, “Sao thế?”

Tạ Mạnh ho khẽ, trấn tĩnh đáp: “Không sao, sặc nước thôi.”

Trương Giang Giang tỏ vẻ “chắc chắn cậu đang lừa tớ nhưng tớ tha cho cậu đó”. Cả một buổi sáng hôm nay cậu chàng đã luôn miệng nhắc đến người bạn mà mình mới quen trên mạng với Tạ Mạnh, nói tới mức nước bọt tung toé, hớn hở ra mặt: “Tớ kể cậu nghe nhé, Nhu Nhu siêu đáng yêu siêu dịu dàng luôn, cô ấy còn biết làm thơ nữa đấy, học văn không cần phải giỏi thế chứ…”

Tạ Mạnh vừa nghe vừa nhìn về phía bục giảng. Quý Khâm Dương đã rời tầm mắt, tiếp tục lười nhác đôi co với Phật Di Lặc, như thể từ đầu đến cuối chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

Mấy ngày trước khi thi giữa kỳ, Quý Khâm Dương còn hẹn Tề Phi chơi bóng rổ. Hai người chơi nửa buổi với một nhóm khoá trên, khi nghỉ giữa trận mới coi như rời khỏi sân.

Tề Phi chính là cậu bạn hôm trước từng hỏi Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh có thân nhau không: “Tôi nghe nói khối mười một thành lập một ban nhạc, cậu có hứng thú không?”

Quý Khâm Dương nằm trên đất, gối đầu lên cánh tay, hờ hững đáp: “Ban nhạc nhỏ thế, không thú vị gì hết.”

“Chưa chắc đâu.” Tề Phi nhoẻn cười, “Hình như hát chính là Ân Lạc Tuyết thì phải.”

Lúc nghe thấy tên Ân Lạc Tuyết, Quý Khâm Dương ngẩn ra: “Cô ấy định quậy gì chứ?”

Tề Phi chìa tay nhún vai: “Cái đấy tôi đâu biết, người ta ngàn dặm truy phu… Mà hai người chia tay lúc nào thế?”

Quý Khâm Dương khì một tiếng, nụ cười trên mặt cậu vẫn thế, nhưng nét cười lại chẳng lan đến đáy mắt. Cậu lạnh nhạt đáp: “Tôi với cô ấy chẳng có quan hệ gì, cô ấy thích làm gì kệ cô ấy.”

Tề Phi chậc chậc vài tiếng: “Nhưng tình cảm của người ta với cậu sâu nặng lắm, nghe nói cậu vào Trung học W cũng tới theo. Lúc học quân sự tôi đã trông thấy cô ấy rồi, hai mắt chỉ hận không thể dính trên mặt cậu luôn đấy.”

Quý Khâm Dương không bình luận gì. Nhiệt độ tháng mười một lạnh hơn rất nhiều, cậu nằm một lát thì ngồi dậy định khoác thêm áo, quay đầu thì phát hiện Tề Phi đang sao chép một bài thi.

“Từ bao giờ cậu bắt đầu nghiêm túc thế này.” Quý Khâm Dương buông lời trêu chọc, rướn người qua nhìn, “Chép của ai thế?”

Tề Phi: “Của Tạ Mạnh đó.”

Quý Khâm Dương nhướn mày, cậu hơi bất ngờ: “Cậu với Tạ Mạnh thân nhau khi như thế từ khi nào?”

“Thân hay không thì có gì liên quan.” Tề Phi thản nhiên đáp, “Hỏi mượn là cậu ấy cho ngay, tính cực tốt luôn.”

Nét mặt Quý Khâm Dương bỗng chốc hoá ý vị. Cậu đứng dậy, thình lình đưa tay đoạt lấy bài thi của Tạ Mạnh, chẳng hề quan tâm Tề Phi ở phía sau kêu lên “này này” không ngừng.

Chữ của Tạ Mạnh cũng gọn gàng sạch sẽ như con người cậu. Chưa thể nói là đẹp đến bao nhiêu, nhưng đã sạch đẹp hơn đại đa số các nam sinh khác rồi. Xem một lát, Quý Khâm Dương cũng mất hứng. Cậu ném trả bài thi cho Tề Phi rồi mới mặc áo khoác vào.

“Còn muốn chép đến bao giờ nữa?” Quý Khâm Dương đá đầu gối của đối phương, “Đi thôi.”

“Chúng ta đi ăn gì đi.” Tề Phi chậm chạp cất bài thi, “Thịt dê nhé?”

Quý Khâm Dương lắc đầu: “Tôi hứa với mẹ về nhà ăn rồi.”

“Hôm nay thần tiên tỷ tỷ nấu cơm à?” Tề Phi hỏi.

Quý Khâm Dương liếc gã: “Ai cho phép cậu gọi mẹ tôi như thế hả.”

“Ôi giời, gọi là thần tiên tỷ tỷ cũng đâu có gì sai. Lần trước đi chơi máy nhảy cô ấy còn bị sinh viên Đại học năm nhất đến bắt chuyện, tôi thấy cậu cũng đâu có giận.”

Quý Khâm Dương không lên tiếng. Cậu giơ tay ấn đầu Tề Phi, lực độ khá mạnh tỏ ý cảnh cáo.

 

Tạ Mạnh giật nảy mình, mới phát hiện điện thoại trong áo khoác mình đang rung, trên màn hình hiện ba chữ Trương Giang Giang to đùng.

“Cậu đang ở đâu hả?” Giọng Trương Giang Giang có vẻ khá sốt sắng, “Tớ gọi cho cậu mấy cuộc rồi đó!”

“…” Tạ Mạnh thở dài, “Có chuyện gì thế?”

Trương Giang Giang: “Bài thi thử lần trước có nhiều câu tớ không biết lắm… Gần đây Nhu Nhu lại không online, bài thi của cậu đâu?”

Tạ Mạnh: “Tớ đưa cho Tề Phi rồi.”

Trương Giang Giang ai oán nói: “Cho cậu ta làm gì chứ, hai chúng ta thân như thế, sao cậu không giữ cho tớ hả?”

Tạ Mạnh quệt mũi, cuối cùng chỉ có thể bảo: “Hay là cậu đến chỗ tớ đi, tớ chỉ bài cho.”

“Được được!” Trương Giang Giang nói, “Cậu cho tớ địa chỉ đi, tớ tới ngay!”

Tạ Mạnh: “Khu XX đường OO, tầng ba phòng số hai.”

Trương Giang Giang lẩm bẩm: “Tầng ba… Hai…” Cậu chàng dừng lại, giọng nói bỗng hoá nghiêm túc, “Chẳng phải đấy là trung tâm võ thuật rất nổi tiếng của thành phố mình à…?”

“Ừ.” Giọng Tạ Mạnh êm dịu mà bình tĩnh, “Tớ đang ở sân tập Sanda[1], lúc đến nhớ đừng đi nhầm đó.”

[1] Sanda hay còn gọi là Tán Đả, là một loại võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.

Trương Giang Giang: “…”

 

Khi Quý Khâm Dương về đến nhà thì Quý Sơn Dung đang ngồi đọc báo trong phòng khách, lúc thấy con trai ông cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói một câu: “Về rồi à.”

Quý Khâm Dương vâng một tiếng. Mạc Tố Viện từ trong bếp đi ra, trong tay bưng một chiếc nồi lớn: “Đi rửa tay mau.” Mẹ cậu thúc giục, “Bố con mang cua về, hôm nay ăn nhiều hai con đấy nhé.”

Quý Khâm Dương cũng chỉ cua ở mức thích bình thường. Cậu rửa tay rồi ngồi vào bàn, thích thú nghịch chân cua. Hiếm khi Quý Sơn Dung mới về nhà một chuyến, ông một nhà địa chất học, ngày ngày vào nam ra bắc khảo sát, yêu thích đất đá còn nhiều hơn quan tâm con trai.

Mạc Tố Viện gỡ cua cho hai bố con, câu được câu không chuyện phiếm cùng con trai.

“Ở trường chơi vui không?” Cỏ vẻ như Quý Khâm Dương học lên Trung học, Mạc Tố Viện cũng chẳng căng thẳng gì. Lúc nào bà cũng chỉ hỏi chơi vui hay không, như thể con trai chỉ đi chơi chứ không phải đi học vậy.

Quý Sơn Dung dồn được gạch cua đầy ứ, trộn với giấm và gừng đưa tới bên môi vợ, dặn dò “Ăn chậm thôi kẻo nóng” nhìn vợ ăn hết sưc vui vẻ.

“…” Thình lình hứng chịu màn show tình cảm trước mắt, Quý Khâm Dương lẩm bẩm một câu, “Chó FA cần phải được yêu thương mà…”

“Nói cái gì đó.” Mạc Tố Viện cười cốc đầu Quý Khâm Dương, hỏi lại lần nữa, “Ở trường chơi vui chứ hả?”

Quý Khâm Dương cắn chân cua, đáp một cách qua loa: “Cũng được lắm ạ… Rất thú vị.”

Mạc Tố Viện: “Có cô bé nào xinh không?”

Quý Khâm Dương ậm ờ nói: “…Con không để ý.”

Mạc Tố Viện: “Vậy con trai thì sao?”

Quý Khâm Dương ngừng lại, chợt nhiên trong đầu thoáng qua gương mặt của Tạ Mạnh, khẽ khàng cau mày.

Mạc Tố Viện chớp mắt, bật cười: “Khó thế cơ à? Có ai đẹp trai như con không?”

Quý Khâm Dương liếc mẹ mình, cậu nhìn sang bố, Quý Sơn Dung vẫn đang chậm rãi bẻ chân cua, hai bố chạm mắt, ông cụ giả vờ ho: “Em quan tâm con trai nhà người ta làm gì?”

Mạc Tố Viện cười ngặt nghẽo, giở giọng làm nũng: “Anh ghen à?”

Quý Sơn Dung hoàn toàn bó tay với người vợ lớn tuổi nhưng tâm tính chẳng khác nào thiếu nữ này của mình, đành phải đáp: “Vâng vâng.” Sau đó múc thịt cua vào bát cho vợ mình.

“Kết bạn nhiều vào.” Cuối cùng Mạc Tố Viện vò rối tung tóc con trai, “Đi học ấy à, chơi vui là được rồi.”

 

Trương Giang Giang ôm túi thấp thỏm đứng ngoài võ đài, Tạ Mạnh chào cậu chàng xong thì vào sân luôn. Rõ ràng thân người nam sinh thoạt trông hết sức mảnh mai, nhưng khi so chiêu với người khác lại đầy tràn dẻo dai. Áo lụa khoác ngoài, Tạ Mạnh tung đòn, tay áo phấp phới như mặt nước dập dềnh.

Cậu và thầy dạy đấu qua đấu lại ba bốn mươi chiêu mới thu thế, vừa lau mồ hôi vừa bước ra ngoài võ đài.

“Bài thi đâu?” Tạ Mạnh nhìn chằm chằm vào túi của Trương Giang Giang, “Chỗ nào không biết?”

Bấy giờ Trương Giang Giang mới nhớ ra mình đến đây làm gì, vội vàng lấy bài thi trong túi ra.

Tạ Mạnh tiện tay vắt khăn mặt lên cổ, một tay cầm bài thi, một tay lấy bút ra chữa. Trương Giang Giang ở bên nhìn cậu, tóc mái của nam sinh hơi dài, rủ xuống trán mang theo ẩm ướt.

“Chỗ này nhân thẳng vào, khai căn sau đó cân bằng…” Tạ Mạnh ngừng lại một lát, ánh mắt rơi trên gương mặt ngỡ đã đi vào cõi tiên của Trương Giang Giang, thở dài, “Cậu có nghe không đấy?”

Trương Giang Giang: “…Cậu ngầu quá.”

Tạ Mạnh: “…”

Trương Giang Giang: “Cậu bắt đầu học Sanda từ khi nào thế?”

Tạ Mạnh: “Hồi bé sức khoẻ không tốt nên bà đưa tớ đi học… Bài hình học này…”

“Bài tập cứ để đấy đi đã, không vội đâu không vội đâu.” Sự chú ý Trương Giang Giang đã hoàn toàn chệch sang hướng khác, “Cậu học võ này có tác dụng không? Đánh nhau phòng thân chẳng hạn…”

Tạ Mạnh: “…”

Trương Giang Giang: “Hay là anh hùng cứu mĩ nhân?”

Tạ Mạnh không còn gì để nói nhìn cậu ta.

“Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?” Trương Giang Giang bắt đầu liên tưởng đến hình ảnh của một đại hiệp.

Rốt cuộc Tạ Mạnh không chịu nổi nữa: “Tớ chỉ học Sanda chứ không phải trở thành Superman hay Spiderman. Cậu nghĩ gì thế hả?”

Trương Giang Giang vẫn chưa từ bỏ: “Vậy học cái đó có tác dụng gì?”

Tạ Mạnh nhẫn nại nói: “Đầu tiên là để cường thân kiện thể…”

Hai mắt Trương Giang Giang sáng rực: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó… Có lẽ…” Tạ Mạnh bị cậu ta nhìn đến mức run rẩy trong lòng, cuối cùng mới gắng gượng trả lời, “Sau đó bảo vệ tổ quốc… Chắc là thế đi?”

“Dù sao đi nữa.” Trương Giang Giang nhìn Tạ Mạnh một cách chăm chú, “Cậu thật sự quá ngầu luôn.”

Tạ Mạnh: “…Cảm ơn.”

 

Giúp Trương Giang Giang giải xong đề thi thì cũng vừa lúc tới giờ cơm, hai người đến quán thịt dê trước cửa võ đường giải quyết bữa tối.

“Dạo này Nhu Nhu bận lắm, hình như các cậu ấy cũng sắp thi rồi.” Trương Giang Giang hút sợi mì lên, “Cô ấy còn muốn tớ học tập chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ nữa đấy.”

Tạ Mạnh đang nheo mắt cẩn thận gắp tỏi trong mì ra, lúc nghe đến mấy chữ “chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bộ” thì bất giác ngẩn ra. Đôi ngươi đen láy sáng lên, cách một tầng hơi nước hun lên từ nồi canh thịt dê chính giữa nhìn chằm chằm Trương Giang Giang, cứ như vậy hiểu rõ, cũng không nói câu nào.

Có vẻ Trương Giang Giang biết đối phương đang nghi ngờ điều gì, gương mặt non nớt nháy mắt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói: “Tớ, bọn tớ không, không có yêu sớm… Chỉ, chỉ là động viên nhau… Chia, chia sẻ…”

“Cậu không thích cô ấy chắc?” Cuối cùng Tạ Mạnh cũng gắp hết tỏi ra rồi. Cậu gắp mì lên thổi nhẹ, “Hàng ngày ngoài hỏi bài tớ ra thì lúc nào cậu cũng nhắc đến Nhu Nhu… Các cậu quen nhau thế nào?”

Ráng đỏ trên mặt Trương Giang Giang vẫn chưa nguôi đi, thoạt trông cả người vừa mất tự nhiên, vừa xấu hổ: “Bọn tớ gặp nhau trong một group học tập…”

“…” Nhất thời Tạ Mạnh chưa kịp hiểu group học tập là gì…

“Thì, thì là một nhóm gồm rất nhiều học sinh giỏi, cùng nhau giải một số bài tập…” Trương Giang Giang hơi ngại, “Tớ… Tớ lén trà trộn vào group đó của Trung học S.”

Tạ Mạnh há hốc: “…Họ sao chép bài tập của nhau?”

“Dĩ nhiên là không!” Trương Giang Giang giật mình, ngôn từ chính nghĩa phản bác, “Nhu Nhu siêu lắm! Những bài tập mà họ làm đều rất khó, thảo luận cũng siêu nghiêm túc siêu kịch liệt luôn!”

Tạ Mạnh khó lòng tưởng tượng được khung cảnh ấy tốt đẹp biết bao nhiêu. Nghĩ ngợi một lát, cậu hỏi: “Họ biết cậu học trường W không?”

“Không biết…” Trương Giang Giang lập tức suy sụp, “Tớ ngại nói ra, bài tập của họ cũng rất khó, tớ cũng không hiểu… Có lần bất cẩn hỏi một câu không biết, chỉ có Nhu Nhu là để ý tớ thôi.”

Tạ Mạnh im lặng. Cậu vỗ cánh tay Trương Giang Giang, im lặng một hồi mới nói: “Cậu tốt lắm, không biết làm bài chẳng phải việc gì xấu hổ đâu. Họ không để ý đến cậu là chuyện của họ.”

Trương Giang Giang bật cười: “Nhu Nhu cũng nói thế.”

Tạ Mạnh gật đầu: “Chắc chắn cậu ấy rất ưu tú.”

Trương Giang Giang lại đỏ mặt, như thể chính gã mới là người vừa được khen, trưng ra điệu cười ha ha ngô nghê.

“Cậu cũng ưu tú lắm.” Trương Giang Giang đụng nhẹ vai Tạ Mạnh, “Tớ nghĩ những bài tập của họ chắc chắn là cậu giải được. Chỉ là không học trường S mà thôi, có gì tài giỏi chứ.”

Tạ Mạnh không khỏi buồn cười, cậu đụng trả Trương Giang Giang một cái, từ tốn nói: “Trên thế giới này chỉ có hai thứ công bằng, đó là kiến thức và thời gian. Nghĩ thông được điều này thì học trường nào cũng như nhau cả thôi.”

Nhét vào miệng đầy đầy mì sợi, mặt Trương Giang Giảng đầy sùng bái giơ ngón cái lên với cậu.

“Ừm.” Tạ Mạnh thản nhiên uống xong ngụm canh thịt dê cuối cùng trong bát, “Có điều câu đó không phải do tớ nói.”

Trương Giang Giang: “…”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top