Sau kỳ nghỉ hè, sức khoẻ của Trương Tú Quyên ngày càng giảm sút, tinh thần kém đến nỗi thậm chí thỉnh thoảng còn ngủ gật trong sân. Tạ Mạnh vẫn luôn để ý đến bà, đề phòng bà lão cảm lạnh hoặc say nắng.
Trước khai giảng lớp mười hai, thì thành tích nhạc lý của Quý Khâm Dương có kết quả. Tạ Mạnh không hỏi, người kia cũng không nói. Chủ nhiệm lớp sáu tìm Quý Khâm Dương nói chuyện mấy lần, dường như có rất nhiều nhạc viện muốn chìa ra cành ô liu.
Việc học nặng nề, đề thi như núi, từng giờ từng khắc đều vô cùng quý giá. Tạ Mạnh phải tốn phần lớn thời gian ôn tập môn ngữ văn, Quý Khâm Dương ngồi đối diện chỉ bài giúp cậu.
“Chép chính tả một câu thơ của Nạp Lan Dung Nhược, câu thơ biểu đạt tình cảm tương tư.”
Tạ Mạnh viết vào vở: “Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ…”[1]
[1] Trích bài “Mộc lan hoa lệnh – tự cổ quyết tuyệt từ” của Nạp Lan Dung Nhược. Nguyên văn: Nhân sinh nhược chích như sơ kiến.
Quý Khâm Dương mỉm cười: “Không phải câu này.”
Tạ Mạnh liếc đối phương: “Câu này khá thuộc mà.”
Quý Khâm Dương cười lắc đầu, cầm lấy vở của Tạ Mạnh, chữ của chàng trai cũng đẹp như người, vừa đặt bút xuống là viết ngay:
“Một đời một kiếp một đôi người,
Tranh giành hoang phí ở hai nơi.
Nhìn nhau nhớ nhau chẳng gần tới,
Trời đất vì ai bừng sắc xuân.”[2]
[2] Trích bài “Hoạ đường xuân” của Nạp Lan Dung Nhược. Nguyên văn:
Nhất sinh nhất thế nhất song nhân,
Tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn.
Tương tư tương vọng bất tương thân,
Thiên vi thùy xuân.
Đầu tháng mười, Quý Khâm Dương bắt đầu chuẩn bị đi Nhạc viện Trung ương phỏng vấn. Cậu xin nghỉ một tháng, Mạc Tố Viện dự định đi cùng.
“Lần này chúng ta có thể đến Bắc Kinh chơi thoả thích.” Mẹ cậu sắp xếp hành lý, “Mẹ nhớ hồi con còn bé từng đến một lần, bây giờ không biết đã thay đổi thế nào nữa.”
Quý Khâm Dương ngồi ngơ ngẩn bên cửa sổ, chẳng thích thú gì vâng một tiếng, tai nghe mắc trên cổ.
Mạc Tố Viện liếc nhìn con trai, suy xét giây lát bà mới chậm rãi hỏi: “Có phải con không muốn thi Nhạc viện Trung ương nữa không?”
Quý Khâm Dương ngoảnh sang, nhướn mày đáp: “Tất nhiên không phải… Mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Mạc Tố Viện thở dài: “Mẹ chỉ cảm thấy con không hăng hái lắm, lúc trước nhận được thư giới thiệu trông con còn hứng thú lắm cơ mà. Bây giờ đi thi thì ngược lại, không thấy con coi trọng nhiều.” Mạc Tố Viện đưa tay ra, bà sửa lại tóc mái cho con trai, dịu dàng nói, “Mẹ biết con đăng kí thi cả Nhạc viện Thượng Hải… Nhưng con thật sự muốn gì, mẹ vẫn hi vọng con có thể nghĩ cho rõ.”
Quý Khâm Dương đeo tai nghe lên đầu, bám chắc vào tay vịn, lắc lư theo buồng xe. Ngoài dịp lễ tết ra, lúc nào Phố Sơn Đường trừ cũng rát đông đúc, trên trạm xe chật ních người đứng chờ.
Trên cầu có gian hàng bán đậu phụ thối chiên, người bán hàng quen mặt Quý Khâm Dương lắm rồi, từ xa đã cất tiếng chào: “Hôm nay ăn không?”
Quý Khâm Dương cười phất tay: “Không ạ.”
Cậu xuống cầu, đi dọc bờ sông, băng qua con hẻm chật hẹp, cuối cùng dừng chân trước cửa nhà Tạ Mạnh.
Trong sân, Trương Tú Quyên ngồi trên ghế, cánh cửa khép hờ che đi thân người Quý Khâm Dương, bà không nhìn thấy cậu.
Chàng trai lặng lẽ đứng một hồi, nghe thấy tiếng Tạ Mạnh trong nhà gọi một câu: “Hảo bà ơi.”
Chiếc radio cũ bên cạnh Trương Tú Quyên đang phát khúc “Hồng Lâu Mộng”, bà lão nghe tới mê say, hồi lâu sau mới đáp lại: “Ơi.”
Tạ Mạnh đi ra, trong tay bưng bát đũa.
“Hảo bà.” Nam sinh dỗ dành, “Ăn cơm thôi.”
Trương Tú Quyên hệt như một đứa trẻ, giở giọng bất mãn: “Ăn không vào.”
Tạ Mạnh kéo ghế tới: “Ăn không vào cũng phải ăn, để con bón bà.”
Bà lão lại lẩm bẩm câu gì đó, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn ăn cơm cháu trai đưa tới tận miệng.
“Già rồi.” Trương Tú Quyên vừa ăn vừa thở dài, “Mấy hôm nay ta nằm mơ, mơ thấy bố mẹ con, nói muốn đón ta về để báo hiểu.”
Tạ Mạnh cười: “Con báo hiếu cho bà còn chưa đủ ạ?”
Trương Tú Quyên hừ một tiếng: “Còn chưa tới lượt con báo hiếu đâu.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu bón tiếp mấy thìa cơm thì bỗng nhiên dừng lại, nắm lấy tay Trương Tú Quyên: “Để con báo hiếu đi, con báo hiếu bà đến một trăm tuổi, bà phải sống đến một trăm tuổi, nếu không sẽ thiệt đó.”
“Thằng ngốc.” Bà lão mắng khẽ, “Ai có thể sống lâu trăm tuổi chứ, kịch nói toàn là lừa đảo mà thôi.” Trương Tú Quyên sửa lại tóc mai, bà như có như không vỗ lên mu bàn tay của Tạ Mạnh, “Hảo bà của con, không muốn liên luỵ đến con… Trước đây con luôn muốn học Đại học ở thủ đô đúng không? Đó là nơi Mao chủ tịch từng học, bà già này cả đời cũng chưa từng đặt chân đến. Nếu cháu trai ta có thể đi, đó là một việc rất đáng tự hào.”
Trương Tú Quyên nhìn Tạ Mạnh, nếp nhăn bên khoé mắt bà như khắc sâu độ dày tuổi tác, hai mắt lại vẫn trong sáng như xưa: “Cháu trai, con phải nhớ kĩ.” Bà cười nói, “Hảo bà không phải là tương lai của con, sau này người con sẽ gặp mới quan trọng hơn ta, con ấy, sẽ cùng người đó đi trên con đường dài thật dài, sống những ngày hạnh phúc mỹ mãn, sống lâu trăm tuổi, giống như trong kịch nói vậy.”
Trong sách thường nói rằng, người trẻ tuổi dễ làm những việc xúc động, bánh mì và tình yêu, thường sẽ chọn tình yêu, sau này trưởng thành mới hối hận. Nói là như thế, nhưng rất nhiều năm sau, khi Quý Khâm Dương sắp bước sang ngưỡng tuổi bốn mươi, trải qua một đời sự nghiệp thăng trầm, cuối cùng đạt được thành công, cũng có người từng hỏi anh câu hỏi đó.
“Tôi không cho là vậy.” Gương mặt người đàn ông trải qua sự bào mòn của năm tháng vẫn đẹp đến loá mắt. Đôi ngươi lắng đọng hào quang thời gian, Quý Khâm Dương nâng cằm, anh quan sát phóng viên đặt câu hỏi. Cô gái bị nhìn chăm chú khiến mặt mũi đỏ rần, bối rối cúi đầu nhìn tập câu hỏi.
“Ừm… Nói cách khác là, ngài nghiêng về lựa chọn tình yêu ạ?”
Quý Khâm Dương nhướn mày: “Không phải nghiêng về lựa chọn tình yêu, mà tôi sẽ luôn lựa chọn tình yêu.”
“Ngài không hối hận ư?” Phóng viên hỏi.
“Tại sao phải hối hận chứ?” Quý Khâm Dương cười, sườn mặt nhìn nghiêng của anh đối diện với người xem, trong ống kính có thể thấy rõ chiếc khuyên bạc mang kiểu dáng bình thường trên vành tai trái anh.
“Tôi đã từng đánh mất bánh mì.” Quý Khâm Dương nói một cách từ tốn, “Nhưng tình yêu vẫn luôn ở bên tôi.”
Thế nhưng, khi chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, tựa như trong sách nói, Quý Khâm Dương vẫn hết sức xúc động.
Chàng thiếu niên mang theo tai nghe nằm trên bãi đá cạnh bờ sông, gối mình lên cầu, mặc cho gió chiều thổi qua lồng ngực nóng bỏng thể như thiêu đốt của mình.
Đấy là ngọn gió cuối cùng của mùa hạ này.
Khi Quý Khâm Dương đi Bắc Kinh, Tạ Mạnh cũng không đến tiễn. Hôm đó cậu có bài kiểm tra, sau khi làm xong mới đọc được tin nhắn của người kia, nội dung chỉ có ngắn ngủn bốn chữ: “Chờ tớ quay về.”
Tề Phi vươn hai tay ra xoa nắn gáy mình, lẩm bẩm nói: “Xem ra lão đại đi khá xa đấy… Có lẽ sau này mỗi năm chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới gặp nhau được?”
Tạ Mạnh trả lời tin nhắn, sắp xếp xong cặp sách, Trương Giang Giang ở bên cạnh nhìn cậu: “Tớ cũng muốn thi Bắc Kinh, cậu thì sao hả Tạ Mạnh?”
Trác Tiểu Viễn mặt không cảm xúc vỗ đầu Trương Giang Giang: “Cậu cứ nâng cao thành tích của mình trước đi đã, thi Bắc Kinh chỉ cần muốn là được chắc?”
Tạ Mạnh mỉm cười, cậu cong ngón tay lại gõ trán Trương Giang Giang: “Cố lên nhé.”
Một tuần trước, Trương Tú Quyên lại đi bệnh viện kiểm tra một lần, kết quả không khả quan lắm, theo ý của bác sĩ là bà lão đến tuổi rồi, Tạ Mạnh phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.
“Sức khoẻ của bà nội cháu vẫn rất tốt mà.” Tạ Mạnh cau mày nói một cách bình tĩnh, “Năm ngoái sáng nào cũng dậy đánh quyền với cháu.”
Bác sĩ thở dài: “Qua tám mươi tuổi rất nhiều người già đều sẽ như thế, trước đây tôi cũng từng gặp rồi, bình thường cực kì khoẻ mạnh, có những cụ sáng nào cũng chạy bộ, đến tối đi ngủ thì tự nhiên lại… Điều này không liên quan gì tới bệnh tật cả, sinh lão bệnh tử, đến tuổi rồi, sẽ có một ngày như vậy thôi.”
Tạ Mạnh im lặng, cậu nhìn Trương Tú Quyên ngồi trong hành lang, bà lão đang trò chuyện với bệnh nhân bên cạnh, giọng điệu mang theo tự hào.
“Cháu tôi ấy hả… Lớp mười hai rồi, thành tích tốt lắm.”
“Tốt nghiệp định đến thủ đô học… Sao có thể không thi đỗ chứ?!”
“Đúng thế đúng thế, nhưng rất hiếu thảo, bà già này cũng có phúc lắm.”
Tạ Mạnh đi ra gọi bà: “Hảo bà ơi.”
Bệnh nhân bên cạnh ái chà một tiếng, khen ngợi: “Cháu trai bà ưa nhìn quá.”
Trương Tú Quyên cười hết sức vui vẻ, Tạ Mạnh đỡ bà dậy, chờ bà chào tạm biệt bệnh nhân kia.
Ra đến cổng viện, Tạ Mạnh gọi taxi, xe chỉ chạy được đến đường lớn của phố Sơn Đường. Lúc xuống xe, Tạ Mạnh ngồi xuống trước mặt Trương Tú Quyên.
“Hảo bà.” Cậu quay đầu lại cười với bà, bảo, “Để con cõng bà nhé.”
Tà dương nhuộm đỏ dải mây cuối chân trời. Dưới cầu, nước trong chảy xuôi theo dòng ánh sáng. Tạ Mạnh cõng Trương Tú Quyên chậm rãi đi qua con đường đá xanh, thuyền ô bồng trôi dưới chân cầu, bà lão trên lưng cháu trai ngân nga khúc hát “Tử trúc điều”[3].
[3] Một điệu hát dân gian lưu truyền từ thời Hán, được phổ biến rộng khắp Tô Nam, Thượng Hải, Chiết Giang,…
Trương Tú Quyên ngân nga đứt quãng, từ đầu đến cuối, Tạ Mạnh vẫn im lặng. Bà lão ngân nga được một nửa thì chợt nhiên nhớ đến điều gì, bèn hỏi Tạ Mạnh: “Tiểu Quý đâu, sao lâu rồi không thấy đến nữa?”
Tạ Mạnh xốc người sau lưng lên: “Cậu ấy đi Bắc Kinh thi rồi, tháng sau sẽ về ạ.”
Trương Tú Quyên cười nói: “Con xem người ta đã đến thủ đô trước rồi kìa… Con cũng phải cố lên.”
Tạ Mạnh không trả lời, lúc sắp về đến nhà, mới nói một tiếng “Vâng”.
Buổi tối Trương Tú Quyên ngủ sớm, Tạ Mạnh ở trong phòng mình nói chuyện điện thoại với Quý Khâm Dương. Đầu dây bên kia, giọng của đối phương hơi khàn.
“Mấy ngày nay hát nhiều quá.” Quý Khâm Dương giải thích, “Cậu thì sao, nhớ tớ không?”
Tạ Mạnh nằm trên giường, nâng cánh tay lên che khuất tầm mắt, “Cậu cứ nói đi… Đừng lãng phí tiền điện thoại đường dài.”
Quý Khâm Dương cười khẽ.
Tạ Mạnh im lặng hồi lâu, đến khi nghe thấy Quý Khâm Dương hỏi mình: “Sức khoẻ hảo bà thế nào rồi?”
“Cũng tàm tạm.” Tạ Mạnh nói, “Vẫn như cũ thôi.”
Quý Khâm Dương: “Chưa đến nửa tháng nữa tớ sẽ về.” Chàng trai thấp giọng nói, “Chờ tớ về với cậu.”
Qua giữa tháng mười, thời tiết dần dần chuyển lạnh. Hai ngày nghỉ nắng rất đẹp, hiếm khi Trương Tú Quyên dậy sớm, Tạ Mạnh đánh quyền xong thì giúp bà mang ghế mây và radio ra sân.
“Bà muốn nghe gì ạ?” Tạ Mạnh loay hoay nút phát trên radio, lâu lắm rồi bà lão chưa có tinh thần như thế, tâm trạng cậu theo đó cũng thả lỏng rất nhiều.
Trương Tú Quyên ngẫm nghĩ: “Hay là nghe ‘Nữ nhi tình’[4] đi.”
[4] Một bản nhạc trong phim Tây Du Ký bản truyền hình 1986, trong tập đến Nữ Nhi Quốc.
Tạ Mạnh cười bảo: “Bà đã nghe bao nhiêu lần rồi, nghe không chán ạ?” Ngoài miệng chê trách là thế, nhưng Tạ Mạnh vẫn mở “Nữ nhi tình” bản cũ lên, radio không ổn định lắm, mở một lúc lâu mới ra tiếng.
“Con đi giặt quần áo đây.” Tạ Mạnh sửa lại mái đầu bạc của Trương Tú Quyên, “Có chuyện gì thì gọi con.”
Trương Tú Quyên không trả lời, nét mặt hài lòng, nheo mắt lại dưới ánh mặt trời.
Tạ Mạnh vào nhà, cậu giặt sạch từng chiếc quần chiếc áo, nghe trong sân giọng hát của nam ca sĩ có phần thê lương.
“Uyên ương một đôi bướm hai mình, cả vườn xuân sắc ghẹo người say…” Chiếc radio cũ rè rè, chật vật cất tiếng, “…Hỏi thánh tăng, nữ nhi có đẹp hay chăng… Nữ nhi… Không đẹp…”
Radio chợt nhiên ngừng bặt, chỉ để lại tiếng máy móc ong ong. Tạ Mạnh cau mày, gọi một tiếng: “Hảo bà.”
Ánh nắng rót đầy lên bức tường rào trong sân, gió cuốn lá rụng trên đất tung lên xào xạc. Trương Tú Quyên ngồi trên ghế mây không nhúc nhích.
Tạ Mạnh đứng lên: “Hảo bà ơi?”
Không có ai trả lời cậu.
Radio cất lên một tiếng “cạch”, cho thấy đường truyền đã đứt. An tĩnh, cũng không bao giờ còn vang lên được nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận