Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 18: Cậu có mong tớ thi đỗ không?

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 542 lượt xem
  • 2617 chữ
  • 2021-06-11 22:07:30

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Đối với học sinh, việc đau khổ nhất không đâu bằng phân tích bài thi giữa kỳ. Bắt đầu từ lớp mười một, thành tích của mỗi người đã không còn bó hẹp trong một trường học nữa, mà là mở rộng ra toàn tỉnh rồi.

Bài thi các môn tự nhiên của Tạ Mạnh hầu như đều được giáo viên lấy ra làm mẫu để phân tích, vì thế cậu chỉ có thể ngồi cùng bàn với Trác Tiểu Viễn mà xem chung bài thi.

“Chỗ này cậu làm thế nào?” Trác Tiểu Viễn viết công thức ra bên cạnh câu làm sai, “Rõ ràng tôi đã tính đúng công thức rồi mà.”

Tạ Mạnh cầm bút qua: “Trình tự sai rồi, đầu tiên phải tính trong ngoặc trước đã.”

Trác Tiểu Viễn cúi đầu chờ cậu giải xong, bất chợt nói khẽ: “Khuyên tai của cậu… Là Quý Khâm Dương tặng à?”

Tạ Mạnh vô thức che vành tai lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn Trác Tiểu Viễn.

“Yên tâm đi, không đến gần thì hầu như không nhìn thấy đâu.” Vẻ mặt Trác Tiểu Viễn lạnh lùng, “Hơn nữa cậu là học sinh giỏi, thầy giáo yên tâm về cậu lắm.”

“…” Tạ Mạnh chậm rãi bỏ tay xuống, “Cảm ơn cậu…”

Trác Tiểu Viễn khinh thường bĩu môi: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”

Tạ Mạnh suy nghĩ: “Hơn một năm rồi.”

Trác Tiểu Viễn tặc lưỡi: “Thảo nào hồi đó cậu ta tích cực vụ lão cặn bã kia như thế, bản thân tình cảm cũng không phải thứ gì tốt đẹp.”

Tạ Mạnh cau mày: “Là tôi tự nguyện, cậu ấy không ép tôi.”

“Ờ, biết rồi, đừng khoe tình cảm nữa.” Trác Tiểu Viễn tỏ ra bất mãn, gã im lặng hồi lâu, ngoảnh mặt đi, giọng điệu gượng gạo, “Nếu cậu ta dám ép buộc cậu, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu ta.”

Tạ Mạnh bật cười, nghĩ ngợi hồi lâu, cũng chỉ có thể trả lời một câu cảm ơn.

Trác Tiểu Viễn không để ý đến cậu.

Hai người im lặng một hồi, Tạ Mạnh mới nghe thấy gã hơi mất tự nhiên nói: “Không phải trước kia cậu ta có nhiều bạn gái lắm à… Cậu nhớ phải để ý vào.”

Tạ Mạnh: “…”

Trác Tiểu Viễn cau mày càm ràm: “Nếu cậu ta còn trăng hoa nữa, cậu cũng đừng chịu đựng, đầu tiên phải…”

“Sau đó…”

“Cuối cùng…”

Tạ Mạnh: “…”

 

“…” Lúc sắp đi đến cổng trường, Quý Khâm Dương xác nhận lại lần nữa, “Cậu cứ nghe suốt cả tiết luôn?”

Tạ Mạnh thở dài: “Không thì biết làm sao, bịt miệng không cho cậu ấy nói chắc?”

Vẻ mặt của Quý Khâm Dương sâu xa: “…Không ngờ cậu ta lại thấu hiểu chuyện này như thế.”

Tâm trạng Tạ Mạnh cũng hết sức phức tạp: “Cảm giác cứ như nhiều thêm một bà mẹ ấy.”

Quý Khâm Dương khoác vai cậu: “Mẹ cậu đâu chỉ nhiều thêm một người.”

Tạ Mạnh: “?”

Quý Khâm Dương gãi mũi: “Tề Phi cũng nhận ra rồi.”

“…” Tạ Mạnh, “Trương Giang Giang có biết không?”

Quý Khâm Dương cười đểu: “Bằng chỉ số IQ của cậu ta thì vẫn hơi khó.”

Tạ Mạnh cũng không kìm được bật cười, Quý Khâm Dương nhìn cậu, bỗng nhiên ghé đến hôn môi cậu.

“…Vẫn đang ở trường đó.” Tạ Mạnh đẩy trán của đối phương ra, mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ, lại chẳng có bao nhiêu ý trách cứ.

Quý Khâm Dương chẳng thèm để tâm, đổ dồn cả người lên vai Tạ Mạnh, lấy tai nghe trên cổ mình đeo lên đầu nam sinh. Dần dần, giai điệu quen thuộc cộng thêm lời ca mới mẻ vang lên, Tạ Mạnh nghe một lát, ngoảnh nhìn Quý Khâm Dương: “Vẫn chưa viết xong à?”

Quý Khâm Dương ngân nga theo giai điệu bài hát, vẻ mặt nghiêm túc cau mày: “Tốt nhất cứ viết từ từ thì hơn.”

 

Tiết mang chủng[1] qua đi, thời tiết bắt đầu nóng lên. Mùa hè Tô Châu ít gió nhiều mưa, mặt trời giữa trưa càng thêm gay gắt, phủ lên tán cây xanh mát trong sân trường.

[1] Mang chủng: Là một trong 24 khí tiết, thường bắt đầu vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 6 dương lịch, với người Trung Hoa cổ đại nó mang ý nghĩa là “ngũ cốc trổ bông”.

Tạ Mạnh kiểm tra lại bài thi một lần nữa, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lớp quạt quay vù vù, không gian oi bức, tiếng ve khuất sau lá cây thấp thoáng râm ran.

Thi xong môn cuối cùng, toàn thân Trác Tiểu Viễn gần như kiệt sức, nằm gục lên bàn. Tạ Mạnh vừa thu dọn cặp sách xong thì trông thấy Quý Khâm Dương đứng phía sau cửa lớp.

“Ngày nào cũng đến hành chó FA.” Trác Tiểu Viễn ôm đầu ảo não nói, “Mấy người quá đáng lắm…”

Lúc đi ngang qua bên cạnh gã, Quý Khâm Dương vỗ “đầu chó” một cái, Tề Phi theo sau trêu chọc: “Cậu vẫn chưa quen hả, anh đây nhìn đến trơ luôn rồi.”

Tạ Mạnh hỏi một câu: “Trương Giang Giang đâu?”

Quý Khâm Dương cầm lấy cặp sách của cậu: “Hàn Đông đến rồi, chúng ta đi trước lấy chỗ đã, chốc nữa cậu ta qua.”

Tạ Mạnh không biết Hàn Đông đến làm gì, Tề Phi đưa mắt nhìn cậu: “Truyền tin giúp nữ thần Nhu Nhu… Đã là thời đại nào rồi, chưa bao giờ thấy cái thể loại yêu đương gì mà ngu thế, viết thư thì cũng thôi, lại còn tìm người trung gian đưa thư, bưu điện Trung Quốc đúng là không đáng tin mà.”

Sau nhiều ngày như thế, đây là lần đầu tiên Tề Phi chủ động nói chuyện với Tạ Mạnh. Kể từ sau khi biết quan hệ của cậu với Quý Khâm Dương, rõ ràng thái độ của đối phương trở nên mất tự nhiên hơn rất nhiều. Mấy hôm trước dù chạm mặt nhau ở hành lang, Tề Phi cũng sẽ cố ý tránh ra mà đi đường vòng.

Quý Khâm Dương chẳng mấy để tâm, ôm vai Tạ Mạnh, thản nhiên nói: “Đừng để ý đến cậu ta, ngu xong rồi thì khác tự mình nghĩ thông thôi.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Mấy người ngồi ở hiệu đồ ngọt gần trường đợi Trương Giang Giang, Quý Khâm Dương và Trác Tiểu Viễn đến trước, Tề Phi ngồi đối diện Tạ Mạnh lúng túng hắng giọng một tiếng.

“Cái đó… Tôi cũng không có ý kì thị gì đâu.” Tề Phi gãi đầu đầy ảo não, “Ai bảo trước giờ Quý lão đại vẫn quen con gái cơ chứ.” Gã liếc nhìn gương mặt Tạ Mạnh, lẩm bẩm, “Tuy ngoại hình cậu rất ổn, nhưng đẹp trai quá… Nhìn kiểu gì cũng là đực rựa.”

Tạ Mạnh câm nín hồi lâu, cuối cùng đành phải dở khóc dở cười nói cảm ơn.

“Cảm ơn làm gì, tôi đâu có khen cậu.” Tề Phi xuề xoà đáp, “Quý lão đại thích là được, chúng ta vẫn là anh em.”

Tạ Mạnh cười gật đầu: “Chúng ta vẫn là anh em.”

Tề Phi ngồi tại chỗ xoay qua xoay lại, không kìm được bắt đầu muốn buôn dưa lê: “Nhưng mà tôi không ngờ, cuối cùng lão đại sẽ rơi vào tay cậu đấy. Hồi cấp hai ngay cả Ân Lạc Tuyết còn không giải quyết được, chậc chậc, lúc đó đúng là, ong bướm giăng đầy, người trước vừa đi thì người sau tới, Quý lão đại đúng kiểu trước sau đều chẳng vương vấn ai.”

“…” Tạ Mạnh nở nụ cười đầy ý vị, “Vậy hả?”

Tề Phi tự hào đến mức nước miếng tung bay: “Chứ sao…”

“Sao cái gì?” Quý Khâm Dương đứng sau lưng Tề Phi ngắt lời, cậu vừa đi trả tiền xong, cười nhướn mày hỏi Tạ Mạnh, “Đang nói gì tớ đấy?”

Tề Phi đờ đẫn ngoảnh đầu: “…”

“Nói chuyện trước kia của cậu.” Tạ Mạnh nhẹ nhàng đáp.

Quý Khâm Dương: “?”

Nét mặt Tạ Mạnh hết sức bình tĩnh: “Ong bướm giăng đầy, người trước vừa đi thì người sau tới, trước sau đều chẳng vương vấn ai?”

Quý Khâm Dương: “…”

Tạ Mạnh nhìn Tề Phi: “Còn chuyện gì thì nói nốt đi.” Cậu vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Để Quý Khâm Dương và tớ cùng nghe?”

Tề Phi: “…”

 

Hàn Đông nhìn Trương Giang Giang gần như chạy nhảy tung tăng về phía mình, tiết trời nóng bức, trên đầu nam sinh đều là mồ hôi, gương mặt trẻ con phơi nắng đến nỗi đỏ bừng, lúc chạy đến trước mặt mình còn suýt nữa thì ngã.

“…” Hàn Đông mặt không cảm xúc nhìn vào đối phương, “Chào cậu.”

Trương Giang Giang thở hổn hển chào: “Chào, chào cậu…” Cậu chàng lau mồ hôi, vẻ mặt vừa căng thẳng vừa phấn khích, “Thư đâu?”

Hàn Đông chậm rãi lấy trong cặp ra một phong thư màu hồng: “Của cậu thì sao?”

Trương Giang Giang vội đưa thư mình viết qua, còn không quên dặn dò: “Cấm đọc trộm đấy nhé.”

Bàn tay cầm thư của Hàn Đông hơi khựng lại, cậu ta liếc nhìn Trương Giang Giang, lạnh nhạt ừ một tiếng.

Trương Giang Giang không thể chờ đợi được, mở thư của Nhu Nhu ra ngay, cậu chàng nhìn Hàn Đông một cách đề phòng, cẩn thận dùng tay che bức thư lại, giấu giếm mà xem.

Hàn Đông: “…”

Trương Giang Giang vẫn không yên tâm: “Cậu quay đầu sang chỗ khác đi.”

Hàn Đông hít sâu một hơi, kiềm chế một hồi mới xoay người, qua khoảng năm phút, Trương Giang Giang mới cảm thấy thoả lòng thoả dạ để Hàn Đông quay lại.

“Đọc xong rồi chứ?” Vẻ mặt Hàn Đông ánh lên khinh thường, mai mỉa nói, “Cậu…”

“Cậu có biết Nhu Nhu nói gì với tôi không?” Trương Giang Giang hào hứng ngắt lời cậu ta, giờ phút này đây bộ dáng của nam sinh cứ như thể từ đầu đến chân được bao phủ một lớp bong bóng màu hồng.

Hàn Đông ngẩn ra, cậu ta bị bầu không khí thiếu nữ của đối phương đập thẳng vào mặt đến nỗi chẳng buông được lời khó nghe, mất tự nhiên hồi lâu mới nói một cách cứng nhắc: “Nói, nói cái gì?”

Trương Giang Giang cười hê hê một hồi, đến khi vẻmặt Hàn Đông tỏ rõ bất nhẫn, nam sinh mới ra vẻ nghiêm túc đứng đắn hỏi: “Cậu muốn biết à?”

Hàn Đông nheo mắt lạnh lùng: “Rốt cuộc cậu có nói hay không?”

Trương Giang Giang nhếch cười: “Hế hế, còn lâu tôi mới cho cậu biết.”

Hàn Đông: “…”

 

Vì trong lúc thi cử không ghé qua võ quán được, nên khi Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương cùng nhau đến, mấy sư phụ dạy võ đều đến chào.

“Đến muộn thế.” Thầy Lý dạy Sanda đánh mấy chiêu cùng Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh ở bên cạnh thay quần áo xong, cười nói, “Thầy cứ đưa con chìa khoá dự bị là được, để con khoá cửa cho.”

Tất nhiên thầy Lý không có ý kiến gì, ông dặn dò một câu đừng chơi muộn quá rồi rời đi.

Quý Khâm Dương thay luôn bộ võ phục tại chỗ, Tạ Mạnh ép chân hình chữ mã[2], hai tay áp xuống lòng bàn chân, gò má gần như dán sát vào đầu gối.

[2] Chữ mã: 马

Quý Khâm Dương cau mày, chàng trai ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào hông của nam sinh. Tạ Mạnh liếc nhìn, thình lình rụt hai chân về, xoay người một cái, lách mình ngồi xuống.

“Trốn cái gì?” Quý Khâm Dương cười nói, chàng trai tiến lên một bước, kết quả bị Tạ Mạnh ngáng chân, còn chưa kịp giữ thăng bằng đã bị nam sinh kéo tay quật mạnh một cái.

“…” Quý Khâm Dương nằm thẳng cẳng, Tạ Mạnh ngồi lên hang hông người kia, từ cao nhìn xuống.

Nam sinh mặc áo bằng lụa màu đen, do cổ áo quá rộng nên lúc cúi xuống để lộ khuôn ngực căng đầy trắng muốt.

Tạ Mạnh cau mày, vừa cúi đầu đã thấy nửa thân dưới của Quý Khâm Dương cương lên đụng vào mông mình.

“…” Tạ Mạnh không khỏi buồn cười, “Cậu hư quá.”

Quý Khâm Dương giữ thắt lưng cậu, cũng chẳng hề thấy xấu hổ, nhoẻn cười rất đểu: “Với cậu thì tớ không ngoan nổi.”

Tạ Mạnh nheo mắt, tay Quý Khâm Dương đã trôi xuống mông cậu, có chút mạnh bạo xoa nắn, Tạ Mạnh liếm môi, Quý Khâm Dương quan sát nét mặt đối phương, không kìm được nhấc nửa người dậy hôn cậu.

Tạ Mạnh ngả ra sau, một tay đè bả vai Quý Khâm Dương, ấn mạnh trở lại.

Quý Khâm Dương thở hổn hển: “Nhanh nào… Hôn một cái thôi mà.”

Tạ Mạnh ngồi im bất động: “Ngoài Tôn Điềm, Ân Lạc Tuyết ra, còn ai nữa?”

“…” Ánh mắt của Quý Khâm Dương cực kì vô tội, “Sao cậu có thể tin được phát ngôn từ miệng Tề Phi chứ?”

Tạ Mạnh cười khẽ, bỗng nhiên vươn tay chạm lên bờ môi Quý Khâm Dương, đứng dậy đi về phía cửa.

Quý Khâm Dương nhìn cậu khoá cửa võ quán lại với vẻ mặt dấu chấm hỏi.

Tạ Mạnh lại quay về, ngồi xuống bên chân Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương: “?”

Gương mặt Tạ Mạnh hơi đỏ, cởi đai lưng mình xuống, bịt mắt Quý Khâm Dương lại: “Không được tháo xuống.”

Quý Khâm Dương không nhúc nhích, cậu có thể cảm nhận được Tạ Mạnh kéo quần mình xuống, lòng bàn tay nam sinh lành lạnh, động tác an ủi cũng không thành thạo mấy, nhưng lại khiến Quý Khâm Dương hưng phấn không ngừng. Hạ bộ cương cứng đến nhói đau, vô thức đưa tay ra, kết quả chạm vào tóc Tạ Mạnh.

“…” Quý Khâm Dương giật đai lưng bịt mắt xuống, hình ảnh trước mắt kích thích đến độ suýt nữa khiến cậu “súng cướp cò”.

Cả khuôn mặt của Tạ Mạnh đang vùi giữa hai chân cậu, động tác vụng về giúp cậu khẩu giao.

Có lẽ là lần đầu tiên nên đúng là kĩ thuật của Tạ Mạnh có thể dùng chật vật để hình dung, cố gắng nhả ra nuốt vào dương vật có kích cỡ không hề nhỏ của Quý Khâm Dương, thỉnh thoảng đầu lưỡi đưa qua lỗ sáo còn có thể nếm được vị tanh mặn. Ban đầu Quý Khâm Dương còn khống chế được, sau đó dần dần không kiềm chế được, thể như thúc giục cổ vũ mà ve vuốt sau gáy Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh mút một hơi sâu, xộc vào hơn nữa, Quý Khâm Dương rên lên một tiếng thoải mái.

Màn deep throat khiến khoé mắt Tạ Mạnh đỏ ửng lên theo phản xạ sinh lí. Cậu ngước mắt nhìn Quý Khâm Dương, đối phương cũng đang cúi đầu nhìn cậu. Hai người bốn mắt giao nhau, Quý Khâm Dương xuất tinh.

“Khụ khụ…” Tạ Mạnh chưa kịp đề phòng, khi rút ra đã không kịp nữa, bắn cả lên mặt rất nhiều, cậu đưa tay lau đi, tránh không để tinh dịch dây ra nền nhà.

Quý Khâm Dương nhanh thoăn thoắt cởi áo, trùm lên đầu Tạ Mạnh.

“…” Tạ Mạnh lúng túng bảo, “Đừng lau nữa… Đã sạch rồi.”

Quý Khâm Dương dừng tay, cách một lớp áo ôm lấy Tạ Mạnh, không cho cậu thấy vẻ mặt của mình.

Tạ Mạnh buồn cười hỏi: “Kĩ thuật của tớ kém thế cơ à?”

Quý Khâm Dương càm ràm: “Không phải chuyện đó.”

“Thế thì vì sao?” Tạ Mạnh hỏi.

Quý Khâm Dương quay mặt đi: “Tớ xấu hổ không được hả.”

Tạ Mạnh bật cười, Quý Khâm Dương nhìn cậu, ghé đến đặt lên môi cậu một nụ hôn.

“Mấy ngày nữa tớ đi thi nhạc lý.”

“Ừ.”

Quý Khâm Dương nói: “Thư giới thiệu của Nhạc viện Thượng Hải gửi đến rồi, tháng mười Nhạc viện Trung ương cũng sẽ phỏng vấn.”

Tạ Mạnh xoa tóc đối phương một cái: “Vậy thì đi đi.”

“Cậu có mong tớ thi đỗ không?” Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh, lặp lại câu hỏi, “Cậu có mong không?”

Tạ Mạnh không trả lời, cậu vùi mặt vào lòng bàn tay Quý Khâm Dương, hồi lâu sau mới gật đầu rất khẽ.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top