Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 17: Tình cảm của các cậu tốt thật đấy

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 459 lượt xem
  • 2682 chữ
  • 2021-06-11 22:07:00

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Không bao lâu sau khi phân ban là thi cuối kỳ, lớp ba và lớp sáu trùng hợp ở lầu trên lầu dưới. Hầu như hôm nào Quý Khâm Dương cũng có thể về sớm, lại cố ý lượn lên lầu hai chờ Tạ Mạnh.

Trác Tiểu Viễn thấy nhiều cũng quen, một lần không chịu nổi nữa bèn xỉa xói một câu: “Các cậu cứ như đôi vợ chồng già ấy, ngày nào cũng thế không chán à?”

Thi cuối kỳ trong ba ngày, ngày đầu tiên sáng thi ngữ văn, chiều thi toán, Quý Khâm Dương nộp bài thi rất sớm, đeo tai nghe đứng dựa trên bức tường cạnh cửa lớp ba.

Lúc bắt gặp Quý Khâm Dương, Trác Tiểu Viễn tỏ ra cực kì bất mãn.

“Đâu có chờ cậu.” Quý Khâm Dương mắc tai nghe trên cổ, đưa mắt nhìn Tạ Mạnh đi ra, nam sinh mặc áo len trắng, gương mặt tuấn tú, đôi ngươi đen láy sáng ngời.

“Thi thế nào?” Tạ Mạnh cười, tiện tay xoa đầu Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương nhướn mày: “Chẳng phải đã bảo không được hỏi học dốt câu này hay sao?”

Tạ Mạnh nhìn đối phương: “Nói cứ như cậu học dốt lắm ấy.”

“Thì đúng thế mà.” Quý Khâm Dương biếng nhác nhoài người lên lưng Tạ Mạnh, “Tớ học toán nát thế nào, có phải cậu không biết đâu.”

 

Quý Khâm Dương lái xe đạp, Tạ Mạnh ngồi sau uống sữa nóng, lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Quý Khâm Dương ngoái đầu nhìn cậu.

“Cho tớ nếm thử với.”

Tạ Mạnh đứng dậy đưa ống hút đến bên khoé miệng Quý Khâm Dương.

Quý Khâm Dương nương theo tay cậu uống một hơi: “Không phải đồ ngọt à?”

“Hương vị gốc mà.” Tạ Mạnh cười, cậu chợt cúi đầu đặt lên môi Quý Khâm Dương một nụ hôn, “Cho cậu thêm ít đường đó.”

 

Trương Tú Quyên ngồi phơi nắng trong sân, thấy Tạ Mạnh về, bà mới mở mắt ra: “Tiểu Quý đến à con.”

Quý Khâm Dương gọi một tiếng hảo bà, Trương Tú Quyên cười đáp: “Cháu ngoan.”

Tạ Mạnh vào nhà lấy radio ra giúp bà, mang cả chăn lông theo.

“Bà đừng phơi nắng ngoài trời lâu quá.” Tạ Mạnh đắp chăn lên kín chân Trương Tú Quyên, “Lạnh thì gọi con.”

Dạo này tinh thần của Trương Tú Quyên kém hơn trước rất nhiều, đi bệnh viện khám, cũng đã kiểm tra rồi, bác sĩ chỉ nói là do tuổi già, cũng không có chứng bệnh cụ thể gì cả.

Tám chín mươi tuổi, dần dần già đi.

Tạ Mạnh không dám nghĩ nhiều, chỉ gắng hết sức ở bên bà nhiều hơn.

Quý Khâm Dương ăn cơm tối xong mới đi, Tạ Mạnh đưa đối phương đến đầu ngõ, hai người sóng vai nhau đi một lát, thì nắm tay nhau.

Lòng bàn tay Tạ Mạnh ẩm ướt mà ấm áp, ban đầu chỉ là nắm tay bình thường, dần dần ngón tay của Quý Khâm Dương bao phủ ngón tay cậu, siết chặt đến nỗi nhói đau, nhưng cả hai lại chẳng ai buông ra.

Quý Khâm Dương dừng lại nơi đầu ngõ: “Cậu về đi.”

Tạ Mạnh ừ một tiếng, tay vẫn nắm chặt.

“Thư giới thiệu của Nhạc viện Trung ương đừng vứt đi vội.” Bỗng nhiên Tạ Mạnh nói, “Nếu như thi đỗ, không nhập học được thì đáng tiếc lắm.”

Quý Khâm Dương im lặng nhìn Tạ Mạnh, tay hơi dồn sức kéo cậu vào lòng.

 

Kết thúc ba ngày thi, công bố xếp hạng thành tích, bài tập nghỉ đông lại dày thêm mấy trang. Tết đến trễ khiến Trương Giang Giang phải than phiền rất nhiều ngày.

“Trẻ con mới thích tết thôi.” Tề Phi khinh bỉ cậu chàng, “Cậu nghĩ mình bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Trương Giang Giang không phục: “Trước khi kết hôn đều được cho lì xì mà, tết đến thì có chỗ nào không tốt chứ?”

Từ mấy năm trước Tề Phi đã không còn nhận lì xì nữa rồi, chẳng những không có lì xì mà hàng năm đến tết, gã lại phải trông một đám trẻ con, nên hoàn toàn chẳng có hứng thú gì với năm mới hết.

Trái ngược với người đang hết sức phiền não vì có gia đình đông đúc như Tề Phi, Trác Tiểu Viễn và Tạ Mạnh lại hoàn toàn không thể trải nghiệm. Bố mẹ Trác Tiểu Viễn đều làm việc ở ngoài, Trác Cận Cận bệnh tật nhiều năm như thế, cứ kéo dài hết năm này qua năm khác, mỗi ngày Trác Tiểu Viễn đều vô cùng quý trọng thời gian.

“Gần đây Cận Cận thế nào?” Quý Khâm Dương hỏi.

Trác Tiểu Viễn: “Mấy ngày trước kỳ thi lại phải nhập viện, dạo này về nhà rồi, chắc là có thể ở nhà đón tết.”

Tạ Mạnh vỗ vai gã khích lệ.

“Bà nội cậu thì sao?” Trác Tiểu Viễn hỏi.

Tạ Mạnh bình tĩnh nói: “Vẫn như trước thôi.”

Trác Tiểu Viễn gật đầu, gã cười, đôi mắt xếch nom hết sức vô lại: “Năm mới ít người càng đỡ phiền phức, đồ đạc không nhiều, cũng chẳng cần tốn công.”

Mấy người trao đổi một hồi, chỉ có Quý Khâm Dương là có lẽ sẽ ra nước ngoài du lịch năm mới.

“Vẫn chưa chắc chắn đâu.” Quý Khâm Dương ngồi ở chỗ Tạ Mạnh, nở nụ cười lơ đễnh, “Mẹ tôi muốn đi chơi, còn tôi thì không quan tâm.”

Tề Phi trêu chọc: “Bố mẹ cậu đúng là một cặp vợ chồng thần tiên, cậu chỉ là đồ thừa mà thôi.”

Quý Khâm Dương cũng không giận: “Đúng đấy, thế nên tôi có muốn đi đâu, hai người họ chơi với nhau, tôi cũng chẳng biết làm gì cả.”

“Vậy đến nhà tớ đón tết nhé.” Trương Giang Giang mãi mãi là kiểu người không sợ phiền phức, “Mẹ giục tớ đưa bạn về chơi bao nhiêu lần rồi, thế mà các cậu chẳng ai nể mặt cả…”

Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh, cười nói: “Để sau hãng nói, dù sao tôi cũng không đón tết một mình đâu.”

 

Trước tết, trời đổ tuyết. Buổi sáng Tạ Mạnh ngủ dậy, phát hiện trong sân một mảnh trắng xoá, cậu hà hơi, về phòng mặc thêm áo khoác rồi đi ra đánh quyền.

Trương Tú Quyên xách cặp lồng canh đứng dưới mái hiên, vừa nhìn cháu trai đánh quyền vừa trò chuyện với cậu.

“Chốc nữa đi chợ nhớ thịt con gà đấy nhé.”

Tạ Mạnh ép chân về phía trước, xoay người một cách nhanh gọn, tuyết trên mặt đất bị hất lên một tầng mỏng: “Còn gì nữa không ạ?”

Trương Tú Quyên tuôn ra một tràng: “Mua bánh ngọt, mua mứt táo đỏ, mua mì… Mua ít hạt rang về cắn, cả kẹo nữa, đừng quên đấy.”

Tạ Mạnh vung tay đánh ra, nói giọng nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Nhà đâu có khách, mấy thứ hạt rang gì đó nếu không cần thiết thì đừng tốn tiền.”

Trương Tú Quyên: “Sao lại không có khách chứ? Nếu Tiểu Quý tới chơi thì phải làm sao?”

“…” Tạ Mạnh thu lại tư thế, cậu rất muốn giải thích với bà mình rằng, có lẽ đối phương sẽ đi du lịch nước ngoài, sau cùng vẫn đành thôi, về phòng lấy tiền, “Con đi mua đây, ngoài trời lạnh lắm, bà đừng phơi nắng nữa.”

 

Chợ không đông lắm, sắp đến tết nên rất nhiều người đã về nhà rồi. Tạ Mạnh mua gà, lại đi tìm cửa hàng bán hạt rang, hạt dưa, sơn tra, thịt heo khô mỗi thứ mua một ít, lúc về đi đến trên cầu còn mua thêm một phần đậu phụ thối.

“Chúc mừng năm mới.” Người bán rong đậu phụ thối vui vẻ bảo.

Tạ Mạnh nhận bát, trả tiền: “Chúc mừng năm mới ạ.” Cậu nói.

Cổng không khoá, Tạ Mạnh còn đang thấy lạ thì trông thấy bên cạnh dựng một chiếc xe đạp cực kì quen mắt. Quý Khâm Dương xắn tay áo từ trong đi ra, thấy cậu thì cười một cách lười biếng.

“Mua xong rồi à?” Chàng trai bước đến, động tác hết sức tự nhiên nhận lấy đồ đạc trong tay cậu, còn tiện thể mở ra xem, “Ồ, cậu cũng mua đậu phụ thối hả?”

Tạ Mạnh nhìn đối phương một cách khó tin: “…Cậu không ra nước ngoài à?”

“Ừ.” Quý Khâm Dương bâng quơ đáp, “Bố mẹ tớ tình cảm tốt lắm, đâu phải cậu không biết, còn lâu tớ mới đi theo làm Pikachu[1] nhé.”

[1] Pikachu: Một nhân vật trong phim hoạt hình “Pokemon”, có khả năng phóng ra điện. Làm Pikachu ở đây ý chỉ làm “bóng đèn”, làm “kỳ đà cản mũi”.

“…”

Quý Khâm Dương xách gà vào bếp, quay ra thì thấy Tạ Mạnh vẫn đứng yên tại chỗ.

Quý Khâm Dương quơ tay trước mặt cậu: “Vui đến mức ngu người luôn à?”

Tạ Mạnh hé môi: “Không có… Cậu muốn ăn kẹo không?”

Quý Khâm Dương cau mày: “Tớ đâu phải là Trương Giang Giang.”

Tạ Mạnh không nghe được người kia nói gì, tự mình luống cuống tay chân để hạt rang lên bàn: “Tớ mua sơn tra hạt dưa thịt heo khô, còn có cả ô mai mơ nữa… Cậu muốn ăn không?”

Bỗng nhiên Quý Khâm Dương đưa tay ôm chặt lấy Tạ Mạnh.

Tạ Mạnh: “?”

Quý Khâm Dương nghiêng đầu hôn lên má nam sinh: “Một năm mới này tớ sẽ cố gắng yêu cậu.”

Tạ Mạnh ôm đối phương, im lặng hồi lâu mới khẽ khàng đáp: “Tớ cũng thế.”

 

Nhào bột, làm nhân, cán vỏ, gói sủi cảo. Táo đỏ đã nấu được Tạ Mạnh bỏ hạt, chọn ba quả nhét vào trong sủi cảo, Quý Khâm Dương nhìn thấy thì bật cười.

Tạ Mạnh bối rối nói: “Mỗi người một quả, năm mới lấy may.”

Ba người nấu một bàn thức ăn, Quý Khâm Dương mang gà ra, múa tay một hồi nấu ra hai món, Trương Tú Quyên vui vẻ, uống một ít rượu, radio đặt bên cạnh phát ra tiếng kịch nói.

Đúng tám giờ phải xem chương trình mừng xuân mới, vốn dĩ Quý Khâm Dương không có thói quen này, lúc Tạ Mạnh bật tivi lên còn không hề nhớ ra.

“Hảo bà thích mà.” Tạ Mạnh chuyển sang kênh của đài Trung ương, Trương Tú Quyên tắt radio đi, tập trung xem tivi.

“Đúng rồi.” Bỗng nhiên bà lão vỗ tay, lục túi một hồi, lấy ra hai bao lì xì, “Mỗi đứa một cái.” Trương Tú Quyên cười nói, “Ra ngoài ngắm pháo hoa đi, không cần ở cùng bà già này đâu.”

Tạ Mạnh cầm theo chiếc khăn quàng lớn, một đầu quàng lên mình một đầu quàng lên Quý Khâm Dương. Hai người rảo bước trên phố Sơn Đường, tuyết vẫn chưa tan, dưới chân dẫm lên có thể nghe thấy tiếng lẹp bẹp.

Đêm giao thừa ở thành phố Tô Châu vắng ngắt, trừ mấy đứa nhóc ra ngoài đốt pháo hoa ra, gần như chẳng bắt gặp ai khác.

Hai bên bờ sông treo đầy đèn lồng đỏ rực, ánh đèn in ngược trên mặt nước, Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh ngồi sóng vai trên cầu, nhìn đám trẻ con đốt pháo hoa.

“Có muốn đốt một cái không?” Quý Khâm Dương cười hỏi.

Chẳng biết từ đâu, Tạ Mạnh lấy ra mấy que “gậy thần tiên”[2]: “Thế thì đốt cái này đi.”

[2] Gậy thần tiên: Tên gọi khác của pháo hoa cầm tay.

Hai người mượn lửa của đám nhóc gần đấy, ngồi xuống đốt pháo, nhiệt độ đốm lửa của gậy thần tiên không nóng lắm, Tạ Mạnh khum lòng bàn tay, gần như ôm trọn pháo hoa bên trong.

Ánh lửa làm nổi bật gương mặt tuyệt đẹp của Quý Khâm Dương, chàng trai cúi đầu, lặng lẽ nhìn Tạ Mạnh.

“Còn một que cuối cùng.” Tạ Mạnh ngẩng mặt lên, bắt gặp ánh mắt của Quý Khâm Dương, “…Cậu không đốt à?”

Quý Khâm Dương cười: “Tớ nhìn cậu đốt là được rồi.”

Tạ Mạnh cũng cười, cậu đốt que gậy thần tiên cuối cùng, sau đó nhìn đốm lửa dần dần lịm tắt.

“Về thôi.” Tạ Mạnh đứng lên, run rẩy quàng khăn, cậu cúi đầu, ghé môi vào trán của Quý Khâm Dương, “Chúc mừng năm mới.”

Quý Khâm Dương chưa vội đứng lên ngay, níu lấy bàn tay Tạ Mạnh, để đầu ngón tay cậu chạm vào món đồ cưng cứng trong tay mình.

“…Gì thế?” Tạ Mạnh lật cổ tay lại, Quý Khâm Dương đứng dậy, chậm rãi buông tay ra.

Tạ Mạnh cúi đầu thì thấy trong lòng bàn tay mình là một đôi khuyên tai bằng bạc.

Quý Khâm Dương đưa tay chạm lên một bên vành tai cậu: “Đi bấm khuyên tai đi.”

 

Nửa học kỳ sau lớp mười một, Quý Khâm Dương bắt đầu học nhạc lý, vì dự định thi nghệ thuật nên những môn văn hoá cũng không đặt nặng như những học sinh khác.

Tạ Mạnh nói sẽ ra ngoài trường học thêm, Trương Giang Giang cũng muốn theo một chân, kết quả lúc vào lớp thì phát hiện Hàn Đông cũng ở đấy.

“Học giỏi cũng cô đơn lắm.” Hàn Đông viện bừa một lí do, “Rảnh rỗi cũng chỉ có thể học thêm mà thôi.”

Vì Trương Giang Giang ở trong group của trường Trung học S, nên khi bắt gặp học sinh của trường S ngoài đời thực thì bất giác thấy hơi e ngại.

Hàn Đông mặt không đổi sắc đưa mắt nhìn cậu.

Trương Giang Giang: “…”

Hàn Đông gật đầu: “Chào cậu.”

Trương Giang Giang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi cạnh cậu ta: “Chào, chào cậu…”

Tạ Mạnh giới thiệu hai người: “Hàn Đông biết Nhu Nhu đó, Trương Giang Giang, nếu cậu có vấn đề gì thì có thể hỏi cậu ấy.”

Mắt Trương Giang Giang sáng lên: “Thật, thật à?!”

Thái độ của Hàn Đông chợt mất tự nhiên, hồi lâu sau mới thản nhiên ừ một tiếng.

Tạ Mạnh khó hiểu đưa mắt nhìn cậu ta.

“Nhu Nhu cậu ấy trông thế nào?” Trương Giang Giang tràn ngập mong chờ, hỏi đối phương một cách cẩn thận.

Hàn Đông cau mày, chậm rãi nói: “Tóc ngắn màu đen.”

“Tóc ngắn hả…” Trương Giang Giang hơi thất vọng.

Hàn Đông cười nhạt: “Sao? Cậu không thích tóc ngắn à?”

Trương Giang Giang vội vàng phủ nhận: “Tất nhiên không phải thế… Chỉ, chỉ là không giống như trong tưởng tượng của tớ.” Cậu quan sát sắc mặt của Hàn Đông, nói giọng nịnh nọt, “Thật ra tóc ngắn cũng được lắm…”

“Vậy sao?” Hàn Đông chẳng bình luận gì thêm, “Cậu thích chứ?”

Trương Giang Giang do dự đáp: “Tớ…”

Hàn Đông cau mày, mất kiên nhẫn hừ một tiếng: “Rốt cuộc có thích hay không?”

Trương Giang Giang lấy hết can đảm ra trợn mắt với đối phương: “…”

Hàn Đông nheo mắt nhìn thẳng vào cậu.

“…Thích.” Cuối cùng Trương Giang Giang vẫn đành phải chịu thua ánh mắt “cậu mà dám nói không thích thì nhất định sẽ giết chết cậu” của Hàn Đông.

 

Ngồi trong quán cà phê gần lớp học thêm, Quý Khâm Dương gửi tin nhắn cho Tạ Mạnh, sau đó ra quầy gọi ly sữa tươi gói lại mang về. Khi Tạ Mạnh ra đến nơi thì trông thấy chàng trai đang giơ túi nilon lên với mình.

“Đợi lâu chưa?” Tạ Mạnh nhận lấy sữa, cậu nắm tay Quý Khâm Dương, người kia ghé đến dụi vào trán cậu.

Quý Khâm Dương cười: “Đợi không lâu lắm.” Chàng trai nhìn ra sau lưng Tạ Mạnh, Hàn Đông mặt không cảm xúc gật đầu với Quý Khâm Dương một cái.

“Chào cậu.”

“Hi.” Quý Khâm Dương lên tiếng chào.

Trương Giang Giang sụt sịt mũi, lẩm bẩm: “Tình cảm của các cậu tốt thật đấy… Chẳng có ai đến đón tớ cả.”

Hàn Đông cúi đầu đưa mắt nhìn cậu chàng: “Có cần tôi đưa cậu về không?”

Trương Giang Giang bị doạ sợ: “Không, không cần đâu…”

Hàn Đông mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào cậu.

“…” Trương Giang Giang rụt vai lại, nói một cách yếu ớt, “Được, được rồi… Làm phiền cậu.”

Tạ Mạnh cạn lời, cậu nhìn Trương Giang Giang lề mà lề mề đi ra xe Hàn Đông, không hài lòng liếc xéo kẻ đầu têu: “Đừng bắt nạt cậu ấy quá, nhỡ cậu ấy khóc thì sao?”

“Khóc thì cứ khóc thôi.” Tâm trạng Hàn Đông cực kì tốt, nhét khăn quàng cổ vào trong áo khoác, ánh mắt rơi đúng trên vành tai của Tạ Mạnh, khẽ khàng mỉm cười, “Hai người các cậu mới đúng.” Cậu ta chỉ vào Quý Khâm Dương, “Đừng lộ liễu quá.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top