Tiết trời dần trở lạnh, hiếm khi có ngày Tạ Mạnh không so chiêu với Trương Tú Quyên. Bà lão ngồi trong sân phơi nắng, nheo mắt lại, chẳng biết từ bao giờ đã thiu thiu ngủ.
“Hảo bà ơi.” Tạ Mạnh lau mồ hôi, “Vào nhà ngủ đi ạ, bên ngoài lạnh lắm.”
Trương Tú Quyên nheo mắt bật cười, sang tháng mười một bà cũng bước qua tuổi tám mươi, gần đây tinh thần bắt đầu không được như xưa nữa.
“Tự nhiên cảm thấy mình đã già thật rồi.” Trương Tú Quyên chỉnh lại tóc mai đã bạc, bà vỗ vào chỗ cạnh mình, “Ngồi đây với hảo bà một lát đi.”
Tạ Mạnh đi đến ngồi cạnh bà, để bà cầm tay mình: “Khi một người nói mình đã già, thì thật ra chưa hề già đâu.”
“Sao mà giống nhau được chứ.” Trương Tú Quyên nói một cách thản nhiên, “Ta nói ta già rồi, thì nghĩa là đã già thật rồi, ta tự mình biết.”
Sáng thứ bảy, Mạc Tố Viện hiếm khi đi Tây Sơn câu cá với Quý Sơn Dung, bà đã quen với lối sống chạy bộ đánh quyền mỗi sáng của con trai.
“Con đưa bạn về chơi, có cần mẹ chuẩn bị gì không?” Mạc Tố Viện mở tủ lạnh ra, lẩm bẩm, “Đồ ngọt cũng chẳng còn nhiều lắm…”
Quý Khâm Dương đi giày xong, đeo tai nghe lên: “Cậu ấy tự biết làm mà, mẹ đừng quan tâm nữa.”
Mạc Tố Viện nguýt con trai một cái: “Làm sao để khách tự làm được chứ?” Nói xong lại không tin lắm, “Có thật không phải con gái không đấy?”
“Là bạn trai mà.” Quý Khâm Dương cau mày, nửa thật nửa giả nói, “Cậu ấy tên là Tạ Mạnh, lần sau sẽ giới thiệu với bố mẹ.”
Mạc Tố Viện chỉ nghĩ con trai nói đùa, phất tay, chờ con trai rời đi thì lấy dâu tây trong tủ lạnh ra, mang vào bếp rửa sạch.
Tạ Mạnh mở cổng chờ Quý Khâm Dương dựng xe, lúc nam sinh khóa xe chợt buông một câu: “Ế? Sao lại không cắm được chìa khoá thế này?”
“Để tớ xem.” Tạ Mạnh không nghi ngờ gì cả, cúi người xuống nhìn. Bất thình lình, Quý Khâm Dương quay đầu lại hôn nhanh lên môi cậu một cái.
Tạ Mạnh: “…”
Trương Tú Quyên ở trong nhà gọi ra: “Tiểu Quý đấy à, đến nếm thử cháo đậu đỏ của hảo bà đi con.”
“Vâng ạ.” Quý Khâm Dương ôm vai Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh thở dài: “…Đừng tập kích bất ngờ thế chứ.”
Quý Khâm Dương: “?”
Tạ Mạnh: “Tớ lên cơn đau tim mất.”
Quý Khâm Dương bật cười, thừa dịp Trương Tú Quyên không để ý, ghé vào tai Tạ Mạnh nói khẽ: “Không nhịn được.”
Tạ Mạnh nhìn đối phương.
Quý Khâm Dương tỏ ra cực kì nghiêm túc: “Không hôn cậu tớ khó chịu lắm.”
Tuần trước radio của Trương Tú Quyên bị hỏng, khi ấy Tạ Mạnh mới thi giữa kỳ xong, lúc nói chuyện với Quý Khâm Dương vô tình nhắc đến chuyện này, đối phương lập tức xung phong đến sửa giúp.
Vốn dĩ Tạ Mạnh chỉ nghĩ đối phương kiếm cớ đến nhà mình thôi, không ngờ Quý Khâm Dương lại tháo tung radio ra rồi lắp lại thật, chỉnh sửa chẳng bao lâu thì radio vang lên giai điệu bài đàn ca “Tân mộc lan từ”.
Trương Tú Quyên vừa mừng vừa ngạc nhiên mà “Ồ” một tiếng.
Quý Khâm Dương chỉnh lại âm lượng một lát, tuy khi phát ra vẫn còn tạp âm, nhưng rõ ràng đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Trương Tú Quyên vui vẻ nói: “Ây da… Cuối cùng cũng nghe rõ rồi.” Bà không kìm được mắng cháu mình, “Nhìn Tiểu Quý nhà người ta mà học tập đi!”
Quý Khâm Dương cũng không khách sáo, đáp lại bằng giọng Tô Châu: “Con cũng muốn làm cháu của hảo bà.”
“Đều là cháu của ta, đều là tim gan của ta cả.” Trương Tú Quyên cười tươi như hoa, “Nhanh, mau ăn cháo đậu đỏ đi con.”
Khó khăn lắm radio của Trương Tú Quyên mới sửa lại được, tất nhiên sẽ không nỡ rời ra. Tạ Mạnh biết nên để bà lão một mình yên tĩnh nghe đài, kéo Quý Khâm Dương ra ngoài ăn cháo đậu đỏ. Cậu múc cho đối phương một bát đầy, bản thân thì chỉ ăn bánh.
“Cậu không thích ăn ngọt à?” Quý Khâm Dương không lấy thìa mà bưng bát uống luôn hơn nửa.
Tạ Mạnh lắc đầu: “Cậu thích à?”
“Thích.” Quý Khâm Dương cười, uống hết nửa bát cháo còn lại rồi thả bát vào vại nước.
“Vẫn nên mua cho hảo bà chiếc radio mới đi.” Quý Khâm Dương đổ ra một ít dầu rửa bát, “Tớ cũng chỉ sửa được một lần này thôi, nó cũ quá rồi, vẫn nên đổi đi thôi.”
Tạ Mạnh xắn tay áo lên giúp đối phương, cúi đầu nói: “Bà dùng quen rồi nên tiếc, kệ đi, bà thích là được rồi.”
Quý Khâm Dương không nói gì, ánh mắt dừng trên gò má đang hết sức chuyên chú của Tạ Mạnh, chợt nhiên bảo: “Cậu cùng là tim gan của tớ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương cười hôn lên thái dương cậu: “Ngọt thật đấy.”
Buổi chiều bà lão muốn đến quán trà nghe bình thư[1], Tạ Mạnh khoá cổng, Quý Khâm Dương đứng cạnh xe đạp chờ cậu.
[1] Bình thư: Là một hình thức văn nghệ dân gian của Trung Quốc.
“Buổi tối muốn ăn gì?” Nam sinh vẫn chưa từ bỏ, xác nhận lại lần nữa, “Cậu không ở lại nhớ tớ qua đêm thật à?”
Tạ Mạnh bất đắc dĩ nhìn người kia.
Quý Khâm Dương bĩu môi: “Thôi được rồi.”
Tạ Mạnh bật cười, cậu đưa tay xoa đầu đối phương: “Cậu đó…”
Sắc thu nồng đậm, Quý Khâm Dương đèo Tạ Mạnh qua cầu nhỏ nước chảy, bên đường hai hàng bạch quả xum xuê, lá vàng rải dày một đường, bánh xe nghiền qua đều lặng lẽ chẳng phát ra âm thanh.

Quý Khâm Dương ngân nga bài hát chẳng biết đã viết từ bao giờ, băng qua lòng đường, Tạ Mạnh ngồi sau nghe một lát thì hỏi: “Đó là bài gì thế?”
Giọng nói của Quý Khâm Dương thoảng trong gió, mang theo tiếng cười: “Bài nào cơ?”
Tạ Mạnh nhớ lại một hồi, không thành thạo lắm ngân nga một đoạn.
Chờ đối phương hát xong hai câu một cách khó khăn, Quý Khâm Dương mới đáp: “Vẫn chưa viết xong… Cậu thích à?”
Tạ Mạnh gật đầu: “Ừ.”
Quý Khâm Dương: “Vậy thì tặng cậu.”
“Thật hay giả đấy?” Tạ Mạnh cười hỏi.
“Sau này nhạc tớ viết đều là của cậu hết.” Quý Khâm Dương ngoái đầu lại nhìn Tạ Mạnh, “Đều chỉ viết tặng cậu thôi.”
Khi hai người đến nhà Quý Khâm Dương thì Mạc Tố Viện vẫn chưa về, trên bàn có dâu tây đã rửa, nom cực kì ngon miệng.
“Có muốn ăn gì không?” Quý Khâm Dương ngậm nửa quả dâu, ậm ờ chỉ chỉ, “Nè.”
Tạ Mạnh nương theo đầu của đối phương ghé đến, hai người hôn nhau một hồi, trong miệng toàn là nước dâu ngọt lành.
Quý Khâm Dương ôm cậu không buông, nửa người dưới kề sát nhau, rõ ràng đều có phản ứng.
Tạ Mạnh bình tĩnh lại một lát, nói khẽ: “Không ăn đâu… Bao giờ bố mẹ cậu về?”
“Chắc sẽ hơi muộn đấy.” Quý Khâm Dương lùi lại một ít, nhưng vẫn siết chặt tay Tạ Mạnh. Chàng trai dẫn đối phương vào phòng nhạc của mình, bên cạnh chiếc piano là rải rác rất nhiều bản nhạc viết tay.
Tạ Mạnh nhặt mấy tờ lên xem.
“Toàn là nòng nọc hết.” Tạ Mạnh bật cười, “Xem chẳng hiểu gì.”
Quý Khâm Dương bế cậu ngồi lên ghế chơi đàn, ngón tay bấm tới bấm lui trên bàn phím: “Đô đô, mi son, fa fa rê…”
Tạ Mạnh nghiêm túc hát theo: “Đô đô…”
Quý Khâm Dương len tay vào vạt áo của nam sinh, đặt môi lên chiếc cổ trắng muốt của cậu.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương ngậm lấy vành tai cậu khẽ liếm, Tạ Mạnh sợ nhột né tránh: “Đừng…”
Quý Khâm Dương xoay người cậu lại, Tạ Mạnh ngồi trên đùi Quý Khâm Dương, đổi thành tư thế mặt đối mặt, nam sinh cầm bản nhạc lên che mặt, hai bên mép giấy bị vò nhăn nhúm.
“Cậu làm gì thế.” Quý Khâm Dương cười, muốn rút bản nhạc ra, “Xé rách thì tớ biết bắt đền ai?”
“…” Tạ Mạnh buông tay, mặt cậu hơi đỏ, thần sắc tỏ ra trấn tĩnh. Quý Khâm Dương ghé đến hôn lên mi tâm, khoé mắt cậu.
Trong phòng mở máy sưởi, áo len mỏng của Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương kéo lên, chàng trai cúi đầu hôn ngực đối phương, miệng lưỡi đùa giỡn đầu nhũ hoa.
Tạ Mạnh có hơi không chịu nổi, đẩy người kia ra: “Đừng đụng chỗ đó.”
“Tại sao?” Quý Khâm Dương cười, “Không thoải mái à?”
Tạ Mạnh bối rối không muốn lên tiếng, Quý Khâm Dương được đà cười, cốý nói: “Xem ra cũng thoải mái đấy chứ.”
Sau lưng hai người là cây đàn piano, Tạ Mạnh muốn trốn cũng chẳng được, đành phải dựa lên trên đấy.
Quý Khâm Dương hôn cậu thêm một lát, bất giác đưa tay kéo khoá quần cậu xuống.
Hạ bộ hơi cương lên của nam sinh được quần lót bao bọc, phơi bày hình dáng và màu sắc tuyệt đẹp. Tạ Mạnh vô thức lấy tay che đi, bị Quý Khâm Dương nhẹ nhàng đẩy ra.
Nhớ lại kinh nghiệm “tuốt súng” của bản thân, Quý Khâm Dương giúp Tạ Mạnh thủ dâm. Tạ Mạnh bám chặt vai người kia, ráng đỏ trên mặt ngày càng đậm.
Quý Khâm Dương quan sát vẻ mặt của nam sinh, động tác an ủi trên tay không ngừng, giọng nói phát ra trầm khàn: “Tớ muốn dùng miệng… Được không?”
Tạ Mạnh run lên, Quý Khâm Dương còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã bắn rồi.
“…”
Quý Khâm Dương lẩm bẩm: “Tiếc quá…”
Với một câu “Tiếc quá” kia của Quý Khâm Dương, quả thật Tạ Mạnh không biết nên có biểu cảm gì, cậu luống cuống rút khăn giấy lau khô thứ đồ của mình, bất cẩn đụng phải vật ở giữa hai chân Quý Khâm Dương, mới phát hiện đối phương vẫn còn cương.
“Tớ…” Tạ Mạnh hít sâu một hơi, “Tớ giúp cậu…”
Quý Khâm Dương cau mày, cầm tay Tạ Mạnh vòng ra sau lưng, ôm cậu vào lòng: “Lần này đến đây thôi.”
Tạ Mạnh áy náy nói: “Nhưng mà…”
Quý Khâm Dương hôn lên môi cậu: “Lần sau khẩu giao giúp tớ được không?”
Tạ Mạnh: “…”
Lúc Mạc Tố Viện trở về, Quý Khâm Dương đang dạy Tạ Mạnh nhận khuông nhạc, bà lặng lẽ đẩy cửa ra, hai chàng trai đều không phát hiện, chụm đầu lại một chỗ nhỏ giọng nói chuyện.
Mạc Tố Viện rón rén bước tới sau lưng Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy.
Mạc Tố Viện giơ ngón trỏ lên làm động tác “suỵt”, sau đó đưa tay che mắt con trai mình.
Tạ Mạnh: “…”
Mạc Tố Viện giả giọng loli[2]: “Đoán xem hôm nay mẹ con mặc đồ gì nào…?”
[2] Loli: Từ dùng để chỉ những bé gái xinh xắn, nhỏ nhắn, tuổi vị thành niên.
Quý Khâm Dương bật cười, kéo tay Mạc Tố Viện xuống: “Dù mẹ có mặc gì thì cũng đẹp hết.”
Tạ Mạnh đứng bên cạnh, lên tiếng chào một cách cẩn thận: “Con chào cô ạ.”
Mạc Tố Viện không hề ra vẻ bề trên, thân mật vỗ vai Tạ Mạnh, nói đùa: “Không hổ là ‘bạn trai’ của con cô, đẹp trai quá!”
Tạ Mạnh: “…”
Hiếm khi con trai mời bạn đến nhà ăn tối, Mạc Tố Viện chỉ hận không thể nấu một bàn tiệc đầy ắp, suốt bữa ăn trong bát Tạ Mạnh chẳng có lúc nào vơi.
Ăn được một nửa, Mạc Tố Viện chợt nhớ ra một chuyện: “Hôm nay mẹ với bố con đi câu cá thì gặp thầy Vũ, thầy ấy hỏi con đã đọc thư giới thiệu của của Nhạc viện Trung ương chưa?”
Trước giờ Tạ Mạnh vẫn chưa nghe Quý Khâm Dương nhắc đến chuyện Nhạc viện Trung ương, động tác dùng bữa của cậu dừng lại, quay đầu nhìn Quý Khâm Dương.
“Đọc rồi ạ.” Quý Khâm Dương múc canh cho Tạ Mạnh, “Con vẫn đang cân nhắc.”
“Đấy là một cơ hội tốt.” Quý Sơn Dung nói, “Thầy Vũ đã giúp con báo danh thi nhạc lý hè này rồi, cố lên nhé.”
Quý Khâm Dương không trả lời mà chỉ gắp thức ăn cho Tạ Mạnh, chợt phát hiện cậu đang bưng bát ngẩn ngơ.
“Sao thế?” Quý Khâm Dương đẩy nhẹ cậu.
Tạ Mạnh hồi thần: “Cậu… Định thi Bắc Kinh à?”
Quý Khâm Dương thản nhiên đáp: “Vẫn chưa chắc chắn, nhưng có lẽ thế.”
Tạ Mạnh hé môi, nuốt cơm xuống, không biết nên nói gì.
“Tạ Mạnh thì sao?” Mạc Tố Viện quan tâm nhiệt tình hỏi, “Con định thi ở đâu?”
“Mẹ không thấy mình hỏi thừa à?” Quý Khâm Dương cười nói, “Chắc chắn cậu ấy sẽ thi cùng con…”
“Thượng Hải ạ.” Tạ Mạnh bình tĩnh ngắt lời đối phương, cậu nhìn sang hướng khác, cố gắng không để ý thấy vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên Quý Khâm Dương, từ tốn nói, “Con định thi Thượng Hải ạ.”
Phố Sơn Đường lác đác vài ngọn đèn, Quý Khâm Dương im lặng dắt xe đi bên cạnh Tạ Mạnh, ánh sáng dần dần rơi lại phía sau, gương mặt hai người hiện lên mờ nhạt tựa như một thước phim cũ.
“Có phải cậu đang trách tớ không nói cho cậu biết chuyện Nhạc viện Trung ương không?” Trong bóng tối, Quý Khâm Dương bất chợt lên tiếng, lúc sắp đến cột đèn đường kế tiếp, mới nghe thấy Tạ Mạnh thở dài.
“Không phải thế đâu.” Tạ Mạnh đứng dưới đèn, vệt sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt cậu, thần sắc nam sinh dịu êm, “Chỉ là tớ hơi ngạc nhiên thôi…” Cậu đắn đo nói, “Cậu có thể học Nhạc viện Trung ương, tớ vui lắm, thật đấy, cậu rất giỏi.”
Quý Khâm Dương cau mày: “Nhưng cậu không muốn đi Bắc Kinh.”
Tạ Mạnh mím môi, cậu tránh né ánh mắt của Quý Khâm Dương, cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Dù tớ không đi Bắc Kinh, cũng không có gì thay đổi cả…”
“Cậu muốn hai đứa mình yêu xa?” Giọng Quý Khâm Dương hơi cao, lạnh lùng sắc bén, “Hay là cậu cảm thấy, cho dù chia tay vì khoảng cách cũng chẳng có vấn đề gì?”
Tạ Mạnh trợn mắt, sắc mặt cậu vừa phức tạp vừa giận dữ, lên tiếng phản bác: “Cậu đang nói gì…!”
“Cậu chẳng nói gì với tớ cả, cậu nghĩ gì tớ cũng không biết.” Quý Khâm Dương nhìn sâu vào đối phương, “Tớ cứ như một thằng ngu ấy.”
Nắm tay Tạ Mạnh siết chặt, dường như cậu đang kìm nén điều gì đó, hồi lâu sau mới lạnh lùng bảo: “Cậu thì nói gì với tớ chắc? Chuyện học Nhạc viện Trung ương, cậu thà nói cho Tề Phi cũng không hề nói tớ nghe!”
Trong con hẻm vắng lặng, ánh sáng rơi xuống từ cây đèn đường vỡ tan bên chân Quý Khâm Dương. Chàng trai ngoảnh mặt đi, nói một cách cứng nhắc: “Tớ không muốn cãi nhau với cậu.”
Tạ Mạnh im lặng không lên tiếng, cậu nhìn Quý Khâm Dương bước lên xe, một chân nam sinh chống đất, hơi nghiêng người, lại gần hôn mạnh lên trán cậu.
“Tớ về đây.” Quý Khâm Dương nói khẽ, “Ngày mai gặp.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận