Lúc Hàn Đông ra khỏi trường thi thì trông thấy Quý Khâm Dương đang đeo tai nghe dựa lên tường. Hai người nhìn nhau, chàng trai mỉm cười, tháo tai nghe trên đầu xuống.
“Chào cậu.” Hàn Đông gật đầu.
“Hi.” Quý Khâm Dương nhìn sau lưng cậu ta, “Tạ Mạnh đâu?”
“Cậu ấy đi giúp thầy giáo thu bài thi.”
Quý Khâm Dương chỉ vào bên trong: “Tôi vào được chứ?”
Hàn Đông cười: “Vào đi, chắc cậu ấy cũng đang đợi cậu đấy.”
Tạ Mạnh giúp thầy giám thị sắp xếp bài thi, lúc sắp làm xong không khỏi nhìn ra ngoài cửa mấy lần. Thấy cậu như thế, thầy giám thị không kìm được hỏi một câu: “Có người đang đợi em à?”
Tạ Mạnh hơi ngại: “Vâng ạ…”
Thầy giám thị bông đùa: “Bạn gái hả?”
Tạ Mạnh hơi lúng túng, nhưng không hề phủ nhận, cậu nhanh chóng sắp xếp những bài thi cuối cùng, đứng dậy chào thầy.
“Đi đi.” Thầy giám thị phất tay cười, “Đừng để bạn gái chờ lâu.”
Quý Khâm Dương ngồi ở hành lang, nhìn Tạ Mạnh từ xa chạy tới. Chàng trai giả vờ nhắm mắt không động đậy, quả khi đến gần, đối phương thả nhẹ bước chân.
Tạ Mạnh tưởng Quý Khâm Dương đang ngủ, cậu ngồi xuống, lại gần định tháo tai nghe trên đầu người kia xuống.
Quý Khâm Dương thình lình vươn tay ôm cổ Tạ Mạnh, kéo cả người cậu vào lòng.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương mở mắt nhìn cậu: “Cậu định làm gì?”
“…” Tạ Mạnh cố gắng không để toàn thân mình đè lên người Quý Khâm Dương, “Cậu không ngủ à?”
“Vốn dĩ cũng định ngủ.” Quý Khâm Dương biếng nhác nói.
Tạ Mạnh tỏ vẻ không tin.
Quý Khâm Dương đưa một tay lên sờ tóc Tạ Mạnh, sau đó lại áp mu bàn tay lên mặt cậu.
Tạ Mạnh: “?”
Quý Khâm Dương cười: “Tớ muốn hôn cậu.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương ghé đến gần cậu: “Được không?”
Mặt Tạ Mạnh chợt xuất hiện vệt đỏ khả nghi, cậu trợn mắt, giọng nói cứng nhắc: “…Cần gì phải hỏi chứ?”
Bờ môi chàng trai mang theo đôi chút hương vị của nước có ga, hơi ngòn ngọt, hết sức sạch sẽ. Hôn một lát, Quý Khâm Dương lại bắt đầu không thoả mãn, cậu giữ cằm Tạ Mạnh lay nhẹ, nói một cách dụ dỗ: “Hé miệng.”
“…” Tạ Mạnh vừa mới hé miệng, đầu lưỡi đã bị quấn lấy.
Hai người hôn nhau hồi lâu, đến khi không thở nổi nữa mới tách ra.
Quý Khâm Dương vẫn ôm chặt đối phương.
Tạ Mạnh đẩy người kia ra: “Đứng dậy.”
Quý Khâm Dương mắc tai nghe trên cổ: “Muốn đến nhà tớ không?”
“Lần sau nhé.” Tạ Mạnh cười, “Tối nay phố Nam Hạo có yết thần tiên[1], tụi Trương Giang Giang đều đi cả.”
[1] Yết thần tiên: Diễn ra vào ngày 14/4 âm lịch hàng năm ở Tô Châu, với quan niệm là ngày bát tiên xuống trần, mọi người ra ngoài có thể gặp được tiên khi, có nhiều may mắn.
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh chỉ cảm thấy vai mình trùng xuống, mặt Quý Khâm Dương đã chôn sâu trong cổ cậu.
“…” Tạ Mạnh dở khóc dở cười, “Cậu làm nũng đó hả.”
“Không phải làm nũng.” Quý Khâm Dương lẩm bẩm, “Là sạc điện.”
“?” Nhất thời Tạ Mạnh chưa kịp hiểu.
Quý Khâm Dương: “Tớ phải sạc đầy giá trị hạnh phúc, như thế mới có thể chia sẻ cậu với người khác.”
Tạ Mạnh bật cười: “…Tự dưng cảm thấy cậu viết nhạc hơi lãng phí.”
Quý Khâm Dương: “?”
Tạ Mạnh nghiêng mặt hôn lên trán đối phương: “Nói còn hay hơn hát nữa kìa.”
Yết thần tiên là ngày hội chùa hàng năm náo nhiệt nhất Tô Châu, hàng quán rực rỡ đa dạng, đường phố tưng bừng huyên náo, rất đông trẻ con ngồi trên vai người lớn, đưa mắt nhìn xuống cả biển toàn là đầu người nhốn nháo.
Trác Tiểu Viễn cũng cõng Trác Cận Cận lên, cô nhóc tết bím hai bên, trong tay cầm một chiếc chong chóng.
Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương đến muộn, chen lấn hồi lâu mới gặp được bọn Trương Giang Giang.
“Thi thế nào rồi?” Xung quanh ồn áo quá nên Tề Phi nói chuyện cũng phải hét lên, “Có thể đứng hạng mấy?”
Trương Giang Giang mua cho mình một chiếc kẹo đường e còn bự hơn cả mặt mình, lại sợ đụng phải ai đó, đành phải giơ lên cao: “Vừa mới thi xong thì sao lại đi hỏi thành tích chứ?”
Tề Phi nói một cách khinh thường: “Chỉ có loại học hành bết bát như cậu mới nghĩ thế thôi.”
Quý Khâm Dương mua đồ uống về, mỗi người lấy một ly.
“Mấy ngày thì biết kết quả?” Trác Tiểu Viễn vừa hút trân châu vừa hỏi.
Tạ Mạnh ngẫm nghĩ: “Chắc là tháng sau.”
Trác Tiểu Viễn: “Hạng nhất hạng hai không phải cậu thì cũng là Hàn Đông, áp lực của cậu ta cũng chẳng ít hơn cậu là bao.”
Quý Khâm Dương cắm ống hút vào ly trà sữa của mình, uống một hơi, sau đó đổi lấy ly còn nguyên trên tay Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “…”
Nhân lúc mọi người không để ý, Quý Khâm Dương làm khẩu hình miệng với cậu: “Hôn gián tiếp.”
Trương Giang Giang đã uống xong phần của mình, cậu chàng nhìn Tạ Mạnh cầm trà sữa hồi lâu mà chẳng động đến: “Cậu không uống à? Không uống thì cho tớ đi.” Nói xong định đưa tay ra lấy.
Tạ Mạnh vội vàng cắn ống hút…
“Tớ uống.” Tạ Mạnh ậm ờ nói.
Quý Khâm Dương đưa ly trà sữa còn nguyên chưa bóc trên tay mình cho Trương Giang Giang, tự nhiên cậu chàng lại áy náy: “Vậy cậu uống gì chứ…”
Quý Khâm Dương cười, cực kì thản nhiên đoạt lấy ly trà sữa trong tay Tạ Mạnh: “Tôi với Tạ Mạnh uống một ly là đủ rồi.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương ngậm ống hút mà Tạ Mạnh vừa hút xong, ngoảnh nhìn đối phương nhếch mi.
Ban đêm, hai bên đường của phố Nam Hạo sáng trưng đèn lồng, trên quảng trường sừng sững tượng đồng bát tiên, có người đóng giả thành Hà tiên cô[2], xách giỏ trúc bán hoa sen và đài sen. Trên sân khấu bắt đầu diễn “Bát tiên qua biển”, mấy người Tạ Mạnh lại chẳng có hứng thú lắm.
[2] Hà tiên cô: Là một trong bát tiên, pháp bảo của cô là bông sen.
Mặt sau của phố Nam Hạo là sông đào bảo vệ thành, trên cầu quay có vô số người ngồi ngắm cảnh, Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận đứng bên bờ, đèn màu rải sáng khắp mặt sông. Tiếng chiêng trống vang trời, đội múa lân cũng bắt đầu tiến vào, Hà tiên cô tung lên một bông sen trông tựa tú cầu, cả một hàng dài uốn khúc lượn vòng trên bờ sông.
Đoàn người thong thả đi theo đội múa lân, Tề Phi túm tay Trương Giang Giang, chật vật quay đầu dặn dò: “Chúng ta nắm tay đi! Để chen chúc khỏi lạc nhau!”
Quý Khâm Dương giơ một tay tới chỗ Tạ Mạnh, choàng qua bả vai cậu, gần như nửa ôm mà chậm rãi tiến về phía trước, Trác Cận Cận ngồi trên cổ Trác Tiểu Viễn đi sau cùng, dáng vẻ quá mức nổi bật nên hoàn toàn chẳng sợ lạc.
Bên ngoài các cửa tiệm đều thắp đèn sáng rực, ánh sáng chói mắt toả rộng xung quanh. Trương Giang Giang căn đúng thời gian bảo mọi người chụp ảnh.
Tề Phi túm lấy vũ sư, mượn đầu sư tử đội lên đầu mình. Trác Tiểu Viễn mua cho Trác Cận Cận một chiếc mũ cách cách, một lớn một nhỏ ngu ngơ giơ cao chong chóng. Tạ Mạnh ăn kẹo bông, Quý Khâm Dương ăn bên phía còn lại, hai người cách nhau cây kẹo cùng mỉm cười.
“Anh ơi!” Trác Cận Cận kích động vỗ đầu Trác Tiểu Viễn kêu to, “Nhìn kìa! Nhiều sao quá!”
Trương Giang Giang ngẩng đầu cảm thán: “Thời tiết đẹp ghê.”
Tề Phi: “Hiếm có thật, nhiều năm rồi chưa nhìn thấy nữa.”
Quý Khâm Dương ôm vai Tạ Mạnh từ phía sau, bởi người xung quanh quá mức đông đúc, nên động tác này cũng không gây chú ý mấy.
Trương Giang Giang giơ máy ảnh lên: “Bọn mình chụp thêm một tấm nhé?”
Bốn người đứng cạnh nhau, Trác Cận Cận được Trác Tiểu Viễn ôm, Trương Giang Giang đặt chế độ chụp xong thì chạy tới, kết quả chạy quá nhanh không phanh kịp, trực tiếp ngã lên người Tạ Mạnh.
“Mau mau mau!” Trương Giang Dang tay chân lồm cồm bò dậy, “Nó sẽ chụp liền ba bức đó!”
“…” Tạ Mạnh điều chỉnh tư thế giúp cậu chàng.
Tề Phi rít qua kẽ răng: “Bức thứ hai.”
Trác Tiểu Viễn nhanh chóng ôm chặt em gái mình.
“Mọi người về chỗ! Bức cuối cùng!!” Trương Giang Giang nhếch cười hô to một tiếng: “K-i-s-s…!”
Quý Khâm Dương thình lình quay sang hôn lên má Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “…”
Trương Giang Giang ôm máy ảnh nổi điên: “Tớ không bảo các cậu hôn thật mà!!! Cách ra một tí là được rồi!!!”
Tề Phi nhìn ảnh còn cố ý nói đùa: “Quý lão đại cậu thiên vị quá, tại sao không hôn tôi? Tôi với cậu bên nhau nhiều năm thế cơ mà…”
Trác Tiểu Viễn lạnh mặt, sự chú ý hoàn toàn đặt ở chỗ khác: “Sao tôi chả ăn ảnh tí nào hết vậy… Chụp xấu quá.”
Năm người náo loạn hồi lâu, cuối cùng cũng không chụp lại nữa.
Mà thanh xuân dừng lại nơi bức ảnh, là Trác Tiểu Viễn ôm Trác Cận Cận mặt không cảm xúc, là Tề Phi cười híp mắt, là bộ dáng Trương Giang Giang cố đứng thẳng thật khôi hài, cùng nụ hôn của Quý Khâm Dương trên má Tạ Mạnh.
Trên dòng sông nước Giang Nam, dưới trời tinh tú bạt ngàn, lịch sử bao đời trôi qua, in hằn dấu vết úa màu năm tháng.
Ngày thông báo kết quả kỳ thi olympic, Tạ Mạnh cũng không quan tâm mấy, đến khi trường treo lên băng rôn đỏ thắm, Tạ Mạnh mới học được nửa tiết đã bị Phật Di Lặc gọi ra ngoài, cầm cúp và giấy khen, còn phải chụp ảnh chung.
“Đã bao lâu rồi Trung học W mới có dịp nở mày nở mặt thế này.” Tề Phi phóng mắt ra sân thể dục, “Cậu xem Phật Di Lặc vui chưa kìa.”
Quý Khâm Dương nhìn thoáng phía xa, thuận miệng hỏi, “Tan học các cậu định làm gì?”
Tề Phi: “Trương Giang Giang muốn Tạ Mạnh giúp cậu ta học bổ túc môn toán, tôi cũng định thế… Cậu thì sao?”
“Tôi xác định theo nghệ thuật rồi.” Quý Khâm Dương chợt nói, “Tuần trước vừa nhận được thư giới thiệu của Nhạc viện Trung ương xong.”
Tề Phi ngẩn ra, lập tức hào hứng nói: “Cậu được lắm lão đại! Im hơi lặng tiếng suốt! Cứ như vậy là xong rồi hả?!”
Quý Khâm Dương cười: “Chỉ là thư giới thiệu thôi, muốn học khoa sáng tác của họ thì còn phải qua một cửa nhạc lý trước đã.”
“Tôi không hiểu gì đâu.” Tề Phi tặc lưỡi một tiếng, im lặng một hồi, gã lại có chút cảm thán, “Chỉ còn một năm rưỡi nữa thôi, có lẽ chúng sẽ mỗi người một nơi.”
Quý Khâm Dương không nói gì, chỉ nhìn Tạ Mạnh đứng dưới tán cây, ánh nắng rót xuống cành lá xum xuê rơi trên mặt cậu. Nam sinh tuỳ ý kẹp cúp dưới nách, lúc bước qua hành lang chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía tầng hai.
Hai người bốn mắt giao nhau, Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương mỉm cười.
Sau khi tan học, trong lớp chỉ còn lại bốn người Tề Phi, Trương Giang Giang, Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương. Phật Di Lặc để lại chìa khóa, Tề Phi sợ ồn nên đã đóng hết cửa trước cửa sau lại rồi.
Bốn người tụ tập quanh bàn, Tề Phi và Trương Giang Giang như hai học sinh ngồi im một chỗ, Tạ Mạnh ngồi phía đối diện, giảng cho hai người những bài làm sai. Quý Khâm Dương không có chuyện gì để làm, vừa nghe nhạc vừa viết lời ca, cũng hết sức yên bình.
“Nhân a với b, chứng minh tương tự…” Bỗng nhiên ngòi bút của Tạ Mạnh gạch xoẹt một đường dài trên giấy, Trương Giang Giang nhìn một hồi lâu vẫn chẳng hiểu gì.
“Chứng minh tương tự kiểu gì?” Vẻ mặt Trương Giang Giang mù mịt, cậu chàng liếc nhìn Tề Phi, ai ngờ nom mặt Tề Phi còn ngu hơn cả mình…
Tạ Mạnh thoáng cau mày, cậu gần như cố gắng kiềm chế, nhanh chóng giảng giải cách làm.
“Hiểu rồi chứ?” Tạ Mạnh hít sâu một hơi, dưới ngăn bàn, bàn tay của Quý Khâm Dương đặt trên đùi cậu, đối phương tựa như một người nhàn rỗi, chống cằm viết viết vẽ vẽ.
“…” Trương Giang Giang bắt đầu nghi ngờ nghiêm trọng IQ của mình, đành phải đưa ra yêu cầu một cách bất chấp, “Hay là… Cậu nói lại lần nữa được không?”
Quý Khâm Dương dời tay đến đầu gối của Tạ Mạnh, người kia bị nhột nên rụt người lại.
Tề Phi: “?”
Tạ Mạnh lúng túng nói: “Xin lỗi đã đụng vào cậu…”
Cuối cùng Quý Khâm Dương cũng thu tay lại, Tạ Mạnh kìm nén xúc động muốn nhìn gương mặt của đối phương, nói lại bài làm kia một lần nữa.
Có vẻ Trương Giang Giang và Tề Phi đã hiểu rồi, hai người lấy vở của mình về làm lại. Giây tiếp theo dưới ngăn bàn, bàn tay của Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương nắm lấy.
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương làm bộ chống cằm trông ra cảnh yên gió lặng ngoài cửa sổ, đầu ngón tay của chàng trai chậm rãi miết qua lòng bàn tay Tạ Mạnh, cuối cùng mười ngón tay cùng đan chặt vào nhau.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận