Tề Phi từ sân bóng rổ đi xuống, đặt mông ngồi cạnh Quý Khâm Dương.
“Cậu với Tạ Mạnh cãi nhau à?”
Khuôn mặt Quý Khâm Dương hiện lên ngờ vực.
“Dạo này ít thấy hai người đi chung lắm.” Tề Phi giải thích, “Hơn nữa để ý thấy tâm trạng cậu cũng chẳng tốt mấy.”
Quý Khâm Dương không phủ nhận, hiếm khi trên mặt cậu không có ý cười, thần sắc hết sức lạnh lùng.
Quan sát sắc mặt cậu, Tề Phi lên tiếng một cách đắn đo: “Anh em không thể trở mặt chỉ sau một đêm… Có chuyện gì cứ nói ra là được, trốn tránh như thế mãi cũng không phải biện pháp.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.” Quý Khâm Dương khó chịu nói.
Tề Phi nhún vai: “Được rồi được rồi, đừng nóng.” Gã khoác vai Quý Khâm Dương, “Chúng ta đi chơi với mấy cô em xinh gái nhé.”
Tất nhiên Quý Khâm Dương chẳng có hứng thú gì với mấy cô em xinh gái cả.
Trong lòng cậu nôn nóng, đầy ngập nhiệt tình nhưng lại không có chỗ xả, như thể có viết được nhiều tình ca đến đâu, hát có hay thế nào, cũng chẳng ai nghe thấy.
Thấy Tạ Mạnh ngẩn ngơ, bài tập cũng không làm mà chẳng biết đang nghĩ gì, Hàn Đông gọi cậu một tiếng: “Ê.”
“…?” Tạ Mạnh quay sang.
Hàn Đông chỉ vào trang vở: “Cậu không làm à?”
“Ừm…” Tạ Mạnh cười khổ đáp, “Mất tập trung.”
Hàn Đông hừ một tiếng: “Đừng bảo tôi cậu vẫn còn nghĩ đến Lâm Vi Hân đấy nhé, nói khó nghe chứ, hoạn nạn mới thấy chân tình. Hồi cấp hai cậu với cô ta cũng được đó chứ, như Kim Đồng Ngọc Nữ, thế mà lúc cậu gặp nạn cô ta tỏ thái độ gì?”
Tạ Mạnh lúng túng: “Tôi không nghĩ đến cô ấy.”
Hàn Đông cười một cách thờ ơ: “Bây giờ có ai trong lớp bồi dưỡng không biết, ngày nào Lâm Vi Hân cũng viết thư tình cho cậu, tan học lại chờ cậu về cùng, tôi khuyên cậu nếu muốn bỏ thì bỏ sớm đi.”
“Tôi biết rồi.” Tạ Mạnh lật vở, nhanh chóng viết công thức ra, “Tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với cô ấy.”
Khi tiết học thứ hai buổi chiều kết thúc, Ân Lạc Tuyết tìm đến cửa lớp ba, Tề Phi nhìn thấy, chọc Quý Khâm Dương.
Khác với những cô gái khác, vẻ đẹp của Ân Lạc Tuyết hết sức nổi bật, ngay cả mẫu váy đồng phục thống nhất của trường cũng cố ý cắt ngắn một đoạn, để lộ cặp chân dài trắng muốt.
Bây giờ nghĩ lại, hồi cấp hai khi quen nhau, có lẽ Quý Khâm Dương cũng từng thích cô thật lòng, Nhưng sau khi chia tay lại rất đỗi bình tĩnh, không hề lưu luyến, cũng chẳng thù hằn gì, lại càng không có thứ gọi là đau khổ buồn lòng, chỉ đơn giản là không muốn dây dưa nữa mà thôi.
Trong tiếng ồn ào của đám con trai, Quý Khâm Dương và cô đi đến sân thể dục.
“Đã bao lâu chúng ta không nói chuyện rồi nhỉ?” Ân Lạc Tuyết cười nhìn Quý Khâm Dương.
Quý Khâm Dương hời hợt đáp: “Không nhớ nữa.”
Ân Lạc Tuyết cũng không giận: “Anh vẫn như xưa, lúc nào cũng vô tình.”
Quý Khâm Dương không trả lời, hai người đi thêm một lát thì mất kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Tìm anh có việc gì?”
Ân Lạc Tuyết cũng chẳng quanh co: “Em muốn xin anh bài hát, trong bar cứ hát mấy bài cũ rích khách hàng cũng sẽ chán, ban nhạc của tụi em biết anh, đến lúc đó có người hỏi thì cũng sẽ bảo là bài của anh.”
Quý Khâm Dương không từ chối, chỉ hỏi một câu: “Em có mang tai nghe không?”
Ân Lạc Tuyết lẩm bẩm: “Chẳng phải anh có đấy à… Mượn dùng một tí mà cũng không cho.” Vừa nói vừa lấy tai nghe của mình ra.
Quý Khâm Dương ném MP3 cho cô: “Tự mình chọn đi.”
Lắng nghe một lát, vẻ mặt của Ân Lạc Tuyết dần thay đổi, cô trợn mắt, ngạc nhiên nhìn Quý Khâm Dương chằm chằm: “Anh có người mình thích rồi?”
Quý Khâm Dương cau mày: “Lạ lắm chắc?”
“Không… Ý em là…” Nét mặt Ân Lạc Tuyết phức tạp, im lặng một lát, cô mới cười xót xa, “Nhớ hồi xưa lúc quen em, anh cũng chưa bao giờ viết tình ca cho em.”
Quý Khâm Dương không lên tiếng, hồi lâu sau mới thản nhiên bảo: “Người đó không thích anh.”
“…Phụt!” Ân Lạc Tuyết cười ngặt nghẽo, cô lau hạt nước tràn khỏi khoé mắt vì cười, “Em có thể nói đáng đời anh được không?”
Quý Khâm Dương liếc xéo cô, vẻ mặt hơi khó ngửi.
“Không ngờ lại có người có thể được anh thích đến thế.” Ân Lạc Tuyết hơi ghen tị, cô thở dài, “Muốn biết người đó là ai quá đi.”
Quý Khâm Dương bĩu môi, lạnh nhạt nói: “Tại sao phải cho em biết chứ.”
Ân Lạc Tuyết cứ tưởng cậu đang nói đùa.
Quý Khâm Dương lười nhác mỉm cười: “Trước đây em cứ nói anh vô tình, muốn biết khi anh thật lòng thích ai thì sẽ thế nào không?”
Ân Lạc Tuyết hé môi: “Anh…”
Quý Khâm Dương nghiêm túc suy nghĩ: “Chính là thế này.”
Ân Lạc Tuyết: “…”
“Muốn ở bên người đó, muốn hôn người đó, muốn viết và hát những bản tình ca bất tận dành cho người đó.” Quý Khâm Dương bình tĩnh nói, “Muốn cả thế giới này đều không biết đến người đó, chỉ một mình anh biết là đủ rồi.”
Tạ Mạnh hỏi mượn Phật Di Lặc chìa khoá thư viện, tuy nói ra quả thật rất không có tiền đồ, nhưng đúng là cậu đang lấy lí do ôn thi olympic ra làm cớ, tận lực tránh mặt Quý Khâm Dương.
Thư viện buổi sáng gần như không có học sinh, đọc đề bài một lát, Tạ Mạnh bắt đầu hơi lơ đễnh, thử mấy lần mới nhận ra đúng là học không vào thật, Tạ Mạnh cũng đành từ bỏ.
Cậu đi đến chỗ dựng thang, định tìm mấy quyển sách trên hàng cao nhất của giá sách. Lúc đang ngồi trên đỉnh thang lật sách thì bỗng nghe thấy giọng nói của Quý Khâm Dương: “Cậu đang đọc gì thế?”
“!” Cuốn sách trong tay Tạ Mạnh lập tức rơi xuống chân chiếc thang.
Quý Khâm Dương nhướn mày, cúi người nhặt lên.
“Hành vi tâm lí học đồng tính.” Quý Khâm Dương nhìn bìa sách, bật cười, “Cậu xem cái này làm gì?”
Tạ Mạnh xụ mặt: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Khâm Dương: “Thì trốn học chứ sao.”
Tạ Mạnh cau mày không đồng ý.
Quý Khâm Dương tỏ vẻ chẳng quan tâm: “Giờ ngữ văn, trốn cũng không sao. Với cả.” Cậu ngẩng đầu lên nhìn Tạ Mạnh, “Nếu không trốn thì sao tìm được cậu chứ.”
Tạ Mạnh: “…”
Quý Khâm Dương cầm cuốn “Hành vi tâm lý học đồng tính” trèo lên một phía khác của chiếc thang. Tạ Mạnh ngồi im, mặt không đổi sắc nhìn Quý Khâm Dương chậm rãi đến gần.
“Cậu không trốn nữa à?” Quý Khâm Dương nhét sách vào giá, chống tay, quan sát vẻ mặt của người đối diện.
“Tại sao tôi phải trốn chứ?” Giọng nói của Tạ Mạnh hơi lớn, có vẻ cậu cũng tự nhận thức được, mím môi một cách ảo não.
Quý Khâm Dương không để ý mỉm cười, nhìn vào bờ môi của Tạ Mạnh, cúi người chậm rãi tới gần, ngay lúc sắp chạm vào, Tạ Mạnh bất chợt quay đi: “Sau này đừng làm mấy chuyện kiểu đấy nữa…”
Gần như hôn sượt qua gò má của nam sinh, Quý Khâm Dương nheo mắt, cười lạnh: “Đừng làm gì? Hôn cậu hả?”
Rốt cuộc nét mặt Tạ Mạnh cũng dao động, thần sắc cậu bối rối, nhỏ giọng trách mắng: “Cậu như thế có khác gì Lâm Hằng Kính chứ?! Cậu…”
“Cậu biết rõ tôi và lão ta khác nhau mà.” Quý Khâm Dương bình tĩnh ngắt lời cậu, “Chẳng phải cậu từng đánh lão à? Nếu cậu cảm thấy tôi giống lão, thì tại sao cậu không đánh tôi chứ?”
Tạ Mạnh ngẩng đầu lườm người đối diện một cách hung dữ.
“Bây giờ tôi ở ngay trên chiếc thang này, cậu chỉ cần đẩy nhẹ thì tôi sẽ ngã ngay xuống. Có thể sẽ bị thương? Gãy xương, đổ máu? Hừ, ai mà biết được?” Quý Khâm Dương thu lại nụ cười, nhìn gương mặt Tạ Mạnh một cách chăm chú, gằn mạnh từng từ, “Chỉ cần cậu cam lòng làm thế, thì tôi sẽ hiểu ngay, từ nay về sau sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa.”
Lồng ngực Tạ Mạnh đập mạnh từng nhịp, môi cậu khẽ run, lại chẳng nói lên lời, ánh mắt chất đầy mù mịt và mâu thuẫn.
Hai người im lặng hồi lâu, nín thinh đưa mắt nhìn nhau.
Cho đến khi Quý Khâm Dương đột ngột vươn tay ôm mặt Tạ Mạnh.
Lòng bàn tay chàng trai khô ráo mà ấm áp, ngón cái hơi dồn sức vuốt ve gò má Tạ Mạnh, cậu nhắm nghiền mắt, cảm nhận trán Quý Khâm Dương kề sát trán mình.
“Tạ Mạnh.”
Tạ Mạnh nhìn người kia bằng vẻ mặt phức tạp: “?”
Quý Khâm Dương hít sâu một hơi: “Tôi thích…”
“Tụi bây đang làm gì đó?” Ông lão thủ thư ra sức gõ lên giá sách đằng trước, ông chỉ nhìn thấy được bốn cái chân đang ngồi trên thang, “Đã nói bao nhiêu lần! Không được ngồi hai người một thang! Nguy hiểm lắm có biết không?! Xuống ngay cho ông!”
Quý Khâm Dương: “…”
Tạ Mạnh gạt tay Quý Khâm Dương ra, cậu không dám đối diện với ánh mắt của đối phương, chỉ nhẹ giọng nói: “…Chúng ta xuống đi.”
Quý Khâm Dương không lên tiếng cũng chẳng rời đi ngay, chờ ông lão thủ thư khoá cửa rồi mới cùng Tạ Mạnh về lớp.
Trông thấy hai người một trước một sau tiến vào, Tề Phi huýt sáo, đùa cợt: “Ái chà, hẹn hò về rồi đấy à.”
Quý Khâm Dương đi đến đá gã một cái.
Trương Giang Giang cũng cho rằng họ đã làm hoà, kêu gào buổi trưa muốn ăn cơm chung.
“Hôm nay lớp bồi dưỡng có bài kiểm tra, tớ phải đến sớm.” Tạ Mạnh từ chối khéo, cậu sắp xếp lại bàn học, bỗng nhiên phát hiện mấy bức thư trước đây của Lâm Vi Hân đã không cánh mà bay.
Cậu lật lại một lần nữa, vẫn không tìm thấy.
Quý Khâm Dương bước đến hỏi: “Đang tìm gì thế?”
“Không có gì…” Tạ Mạnh vừa ngoái đầu lại thì chợt phát hiện mặt của hai người vô cùng gần nhau.
Quý Khâm Dương mỉm cười, nghiêng đầu qua, như có như không cọ mũi mình lên đầu mũi Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh: “…”
May mà xung quanh không có ai trông thấy, nhưng dù như thế, Tạ Mạnh vẫn như hết sức căng thẳng, miệng lưỡi khô khốc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, tim đập thình thịch gần như nhói đau.
Cậu sắp không phân biệt nổi, thứ cảm xúc gần như sợ hãi và tâm trạng căng thẳng này, rốt cuộc là vì sao nữa rồi.
Thứ bảy lớp bồi dưỡng chỉ học nửa ngày, sắp đến kỳ thi nhưng việc học tập lại chẳng căng thẳng mấy, đề phòng tạo cho học sinh áp lực quá lớn mà phát huy thất thường. Tạ Mạnh là một trong mấy người cuối cùng rời khỏi phòng học, Lâm Vi Hân vẫn chờ cậu như trước.
“Chúng ta đi dạo một lát nhé.” Lâm Vi Hân tỏ ra nghiêm túc nói, “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Lớp học bồi dưỡng ở rất gần công viên hồ Kim Kê[1] hiếm khi trong công viên không nhiều người lắm, bên trong có hai hồ nhân tạo nhỏ bày trí những tảng đá Thái Hồ lớn bé khác nhau.
[1] Hồ Kim Kê (hay còn gọi là hồ Jinji): Là một hồ tự nhiên ở trung tâm thành phố Tô Châu, cũng là một trong những hồ lớn nhất ở Trung Quốc.
Lâm Vi Hân hết sức cẩn thận dẫm lên một tảng đá lớn nhất mà đi, dang hai tay ra để giữ thăng bằng.
Tạ Mạnh dặn dò một câu: “Cẩn thận chút.”
Lâm Vi Hân cười với cậu.
“Thư tớ gửi cậu đã xem chưa?” Cô nàng hỏi cậu.
Tạ Mạnh đưa mắt nhìn cô, sau đó lắc đầu.
Dường như Lâm Vi Hân cũng không ngạc nhiên lắm: “Tớ cũng nghĩ là cậu sẽ chẳng xem đâu. Cậu là thế, mang lại cảm giác rất dịu dàng, nhưng một khi đã quyết định chuyện gì thì chắc chắn sẽ không thay đổi dễ dàng.”
Tạ Mạnh không nói gì, cậu nhìn Lâm Vi Hân nhảy lên một tảng đá khác.
“Tớ đang nghĩ, nếu cậu không có bạn gái, thì có phải tớ vẫn còn cơ hội hay không?” Lâm Vi Hân cúi đầu nhìn cậu.
“…” Tạ Mạnh hé môi, “Xin lỗi.”
Lâm Vi Hân: “Cậu có người mình thích rồi à?”
Trả lời cô là một mảnh im lặng. Ngay lúc Lâm Vi Hân cho rằng đối phương sẽ không bao giờ cho mình biết đáp án, chợt nhiên cô nghe thấy Tạ Mạnh nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Tớ nghĩ tớ có người mình thích rồi.” Tạ Mạnh chậm rãi mỉm cười, cậu nhìn Lâm Vi Hân, lặp lại một cách nghiêm túc, “Tớ có người mình thích rồi.”
Lúc Tạ Mạnh nhận điện thoại của Quý Khâm Dương, xe buýt vẫn còn mấy trạm nữa mới đến phố Quan Tiền, dường như xung quanh cậu vô cùng ầm ĩ, a lô vài tiếng mới nghe thấy âm thanh.
“Cậu đang ở đâu?” Quý Khâm Dương hỏi.
Tạ Mạnh nhìn trạm vừa đi qua: “Cầu Ẩm Mã… Vẫn đang trên xe.”
Quý Khâm Dương cười: “Tớ biết cậu đang trên xe rồi.”
Tai phải Tạ Mạnh bị tiếng cười của người kia làm cho nóng lên, mất tự nhiên nói sang chuyện khác: “Những bức thư đó của tớ, có phải cậu đã xử lí giúp tớ không hả?”
Quý Khâm Dương chẳng hề do dự thừa nhận: “Ừ đấy.”
Đối phương thẳng thắn như thế lại khiến Tạ Mạnh hơi nghẹn họng, cậu đứng dậy chuẩn bị xuống xe, dở khóc dở cười nói đùa vào điện thoại: “…Cậu vẫn còn ghen à?”
“Ừ đấy.” Đầu dây bên phía Quý Khâm Dương bất chợt truyền đến giọng nữ đọc tên xe buýt vào trạm ra loa. Tạ Mạnh vô thức trông ra cửa sổ, chàng trai tay cầm điện thoại đang bị vây lại bên trong dòng người chờ xe.
“Ghen vì người mình thích…” Quý Khâm Dương ngẩng đầu nhìn Tạ Mạnh trên xe, từ tốn nói, “Thì có gì sai chứ?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận