Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Ngôn tình
  3. Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 12: Nụ cười em như hạt tuyết trắng

Tuế Nguyệt Gian - Năm Tháng Qua (Dịch) (Đã Full)

  • 459 lượt xem
  • 2706 chữ
  • 2021-06-11 22:03:50

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Với học sinh mà nói, mỗi dịp mùng một tháng chín đều là ngày trọng đại. Lớp mười một lên lớp mười hai, lớp mười lên lớp mười một, sau đó lại có thêm một đợt lớp mười tươi trẻ mới đến.

Sáng sớm, Tề Phi đứng trên hành lang lầu hai nhìn xuống, Trương Giang Giang đã chuyển đi chuyển lại mấy lượt sách rồi, quay ra thì phát hiện gã vẫn còn đang nhìn.

“Cậu nhìn gì thế?” Trương Giang Giang ghé tới.

Tề Phi kéo cổ cậu qua, tỏ vẻ bí hiểm bảo: “Nghe nói khoá mới có một đại mĩ nữ, đến đây, cùng anh đây nhìn xem.”

Trương Giang Giang khinh thường nói: “Đại mĩ nữ thì sao chứ, chắc chắn không xinh bằng Nhu Nhu.”

Tề Phi: “Thôi đi, ai biết Nhu Nhu nhà cậu là trâu hay heo, cậu cứ tự cho là thiên tiên mãi.”

Bây giờ trong lòng trong mắt của Trương Giang Giang toàn là Nhu Nhu nhà mình, hoàn toàn chẳng quan tâm đến cái miệng thúi của Tề Phi: “Vậy cậu tìm được chưa, mĩ nữ đó ấy.”

Tề Phi thở dài, ngậm ngùi nói: “Trước đây Quý lão đại chỉ cần đứng bừa một chỗ thôi, mĩ nữ đã tự mình bu vào cả đám rồi…”

Trương Giang Giang không trả lời, cậu lanh mắt nhìn thấy Tạ Mạnh đang ôm sách chuẩn bị lên lầu, lập tức gọi: “Tạ Mạnh!”

Tạ Mạnh ngẩng đầu, Quý Khâm Dương đi bên cạnh cậu cũng dừng lại theo.

“Lão đại!” Tề Phi cố ý nói to, “Chiều nay đi chơi bóng nhé!”

Quý Khâm Dương trả lời vội, quay sang hỏi Tạ Mạnh: “Cậu đi không?”

Tạ Mạnh gật đầu, cười nói: “Lâu rồi không chơi cùng nhau.”

 

Lên lớp mười một, áp lực học tập bắt đầu nặng dần. Rất nhiều học sinh bắt đầu có ý định đi học thêm, xây dựng kiến thức nền tảng vững chắc cho các môn tự nhiên ở học kỳ sau.

Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh không hề nhắc đến đề tài này, chẳng biết là không để tâm đến, hay là vô thức né tránh.

Ngược lại trong giờ ngữ văn, Tề Phi từng lén nhắc đến một lần: “Hôm nay tôi nghe Phật Di Lặc nói, Tạ Mạnh sắp tham gia thi olympic, mấy hôm nữa sẽ ra ngoài học ôn đội tuyển với các trường khác.”

Quý Khâm Dương thoáng cau mày, không nói gì cả, tai trái đeo tai nghe, cầm bút viết chữ. giáo viên dạy văn đang phân tích thơ cổ, lấy bài thi của Quý Khâm Dương ra làm mẫu.

Tề Phi lén lút liếc cậu: “Chắc cậu thi ban xã hội đúng không?”

Quý Khâm Dương không thừa nhận cũng chẳng phản đối, ánh mắt cậu rơi trên thân người Tạ Mạnh ngồi đằng trước, đuôi tóc của nam sinh hơi dài, cúi đầu, để lộ đường cong bờ cổ đẹp đẽ.

“Trương Giang Giang muốn thi truyền thông, cũng là ban xã hội.” Tề Phi nói khẽ, “Tôi hỏi Trác Tiểu Viễn, cậu ta nói học y, chắc chắn là ban tự nhiên rồi.”

Bút của Quý Khâm Dương hết mực, cậu dằn mạnh vài cái, mới mất kiên nhẫn ném vào ngăn bàn.

Tề Phi thở dài: “Cậu đừng như thế, phân ban cũng không phải là không gặp được nhau, bình thường vẫn có thể cùng chơi chung mà.”

Quý Khâm Dương im lặng, dứt khoát nhét tai nghe vào cả hai tai luôn. Thoắt thấy Tạ Mạnh ngoái đầu nhìn về bên đây, trong không trung, tầm mắt hai người thoáng chốc chạm nhau.

Quý Khâm Dương rời mắt đi trước.

“?” Tạ Mạnh nhìn sang Tề Phi, gã vô tội nhún vai.

 

Tạ Mạnh cũng không từ chối thi olympic, cậu tìm cơ hội nói cho Trương Giang Giang biết.

“Không biết Nhu Nhu có thi không nhỉ?” Trương Giang Giang nói một cách ước ao.

Tạ Mạnh: “Nếu là lớp quốc tế thì chắc sẽ đi đấy.” Dứt lời, cậu nhìn thấy Quý Khâm Dương trùng hợp bước vào từ cửa lớp.

“Quý Khâm Dương.” Tạ Mạnh vẫy tay.

Quý Khâm Dương lười nhác liếc cậu một cái, cố ý bỏ dây tai nghe xuống hỏi một câu: “Cậu gọi tôi à?”

Tạ Mạnh dở khóc dở cười: “Phải, tôi gọi cậu.”

Quý Khâm Dương bĩu môi, chậm rãi đi tới.

“Hôm nay cậu muốn đến nhà tôi không?” Tạ Mạnh cười một cách hiền lành, “Tôi có thứ này cho cậu.”

Nghe thế, Trương Giang Giang lập tức nói: “Tớ cũng muốn đi, tớ cũng muốn đi! Đã lâu thế rồi mà tớ còn chưa được đến nhà cậu nữa!”

Tạ Mạnh đang định nói để lần sau, thì chợt nghe thấy Quý Khâm Dương lên tiếng.

“Được thôi.” Cậu ta đưa mắt nhìn Tạ Mạnh, “Cùng đi là được rồi.”

 

Khác với sự phấn khích của Trương Giang Giang, trên đường Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương có vẻ im ắng hơn nhiều. Quý Khâm Dương chống cằm, dồn hết tâm sức nghe nhạc, thỉnh thoảng sẽ gõ vài nhịp theo giai điệu của bài hát. Tạ Mạnh nhìn cậu ta mấy lần, đều bị ngó lơ hết.

Trương Giang Giang trì trệ đến đâu thì cũng nhận ra có chỗ sai sai, cậu chàng ghé tai Tạ Mạnh hỏi nhỏ: “Cậu với ‘đẹp trai hạng nhất’ cãi nhau à?”

Tạ Mạnh do dự một lát, sau đó lắc đầu.

Trương Giang Giang tỏ vẻ tớ hiểu mà, vỗ vai cậu: “Mau làm hoà đi, chốc nữa tớ sẽ tạo cơ hội cho các cậu ở riêng.”

Tạ Mạnh: “…”

Rõ ràng Trương Giang Giang đã hoàn toàn quên mất, thứ gọi là cơ hội ở riêng, đã bị mình phá hỏng từ lâu rồi…

 

Buổi chiều Trương Tú Quyên phải đến Đại học dành cho người cao tuổi học quốc hoạ, đã để sẵn trà hoa quả và chè đậu xanh trong tủ lạnh. Tạ Mạnh mời Trương Giang Giang và Quý Khâm Dương vào nhà, tự mình vào bếp lấy cốc.

Trên bức tường ngoài của ngôi nhà kiểu cũ leo đầy những dây thường xuân, phòng khách rất tối, gió mang hương đất ẩm ướt từ sân lùa vào. Nhà cửa được Tạ Mạnh dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, trên tường treo hai bức di ảnh đen trắng, bàn thờ bên dưới bày hoa quả và bát hương.

“Bố mẹ tôi đấy.” Có lẽ sợ mọi người khó xử nên Tạ Mạnh chủ động giải thích, cậu mang trà bánh ra, được Quý Khâm Dương tự mình nhận lấy.

“Để tôi.” Quý Khâm Dương nói một cách thản nhiên.

Tạ Mạnh ngẩn ra, lập tức cười đáp: “Cảm ơn.”

Ba người ngồi bên cạnh chiếc bàn vuông trong phòng khách, Trương Giang Giang nhìn di ảnh, không kìm được hỏi: “Bác trai bác gái… Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ Mạnh thắp hương cắm vào trong bát: “Bố mẹ tớ thuộc nhóm phóng viên tự do đời đầu, năm tớ sáu tuổi thì họ đi Palestine – Israel… Rồi hi sinh trong chiến tranh.” Cậu nhìn Trương Giang Giang, “Chẳng phải cậu thích chụp ảnh lắm à? Trong phòng tớ có rất nhiều ảnh do bố mẹ chụp, có muốn xem không?”

Tất nhiên là Trương Giang Giang muốn xem chứ, nhưng cậu ngại làm phiền Tạ Mạnh, vội vàng bảo: “Cậu cứ ngồi đây đi, để tớ tự đi lấy.”

Tạ Mạnh nói chỗ cất xong thì cứ để mặc cho Trương Giang Giang đi, trong phòng khách chỉ còn lại hai người là cậu và Quý Khâm Dương.

Mùi hương dần dần khuếch tán cả căn nhà, Quý Khâm Dương nhấp một hớp trà, quan sát khuôn mặt Tạ Mạnh.

“…Mặt tôi có gì à?” Tạ Mạnh khó hiểu giơ mu bàn tay lên cọ má, song chẳng cọ được chút vết bẩn nào.

“Đúng rồi.” Bỗng nhiên Tạ Mạnh nhớ ra, “Tôi có món quà tặng cậu đây.”

Quý Khâm Dương nhìn đối phương đứng lên, mở tủ gỗ phía sau lấy ra một chiếc hộp.

Nét mặt Tạ Mạnh hơi căng thẳng: “Mấy hôm nữa tôi phải tham gia lớp bồi dưỡng thi olympic, có lẽ sẽ không kịp tặng sinh nhật cậu, nên mới chuẩn bị trước.”

Quý Khâm Dương bóc giấy gói của chiếc hộp ra, sau khi mở ra mới phát hiện hoá ra bên trong là một chiếc tai nghe Sony.

“Tôi không biết cái nào có chất lượng tốt, nên đã hỏi thăm nhiều lắm đấy… Đây là cái nhân viên bán hàng giới thiệu cho.” Tạ Mạnh nhìn Quý Khâm Dương cười, “Có điều dùng tốt hay không, còn phải tuỳ vào cậu.”

Thấy Quý Khâm Dương không phản ứng gì cả, Tạ Mạnh đành phải kiên nhẫn nói tiếp: “Đây là sách hướng dẫn, MP3 của cậu cũng có thể dùng được, hoá đơn tôi chưa vứt, bảo hành hai năm, nếu dùng không quen thì…” Tạ Mạnh chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, những lời chưa nói đều bị cản lại hết.

Mặt Quý Khâm Dương gần trong gang tấc, lông mi thuôn dài cong vút, trong mắt mang theo ý cười.

Tạ Mạnh: “…”

“Dùng không quen thì thế nào?” Xúc cảm trên môi còn chưa rõ rệt, Quý Khâm Dương đã lui về khoảng cách an toàn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cắm dây tai nghe vào MP3.

“…” Tạ Mạnh khô khan nói, “Ừm… Có thể mang hoá đơn đi đổi.”

“Vậy sao.” Quý Khâm Dương đeo tai nghe lên cười, “Có điều quà cậu tặng, sao có thể không tốt được chứ?”

 

Học sinh tham gia olympic tổng cộng chia ra hai lớp, mỗi lớp chỉ có mười lăm người, hàng ngày ôn luyện từ hai giờ chiều đến tám giờ tối, tiến độ của hai lớp có nhanh có chậm, Tạ Mạnh là người khác trường duy nhất được xếp vào lớp có tiến độ nhanh của học sinh Trung học S.

Hôm đầu tiên bắt gặp cậu, vẻ mặt của Hàn Đông cũng chẳng ngạc nhiên lắm: “Lâu rồi không gặp.”

Tạ Mạnh cười: “Lâu rồi không gặp.”

Lần lượt, những bạn học trước kia quen biết cũng tới chào hỏi cậu, Tạ Mạnh đáp lại từng người, biểu tình hết sức lạnh nhạt.

“Sau khi vụ của Lâm Hằng Kính được giải quyết, hình như phòng giáo vụ từng liên lạc với bà nội cậu để bàn chuyện giúp cậu chuyển trường.” Hàn Đông đưa mắt nhìn cậu, “Nhưng mà tất nhiên đã bị từ chối ngay.”

Trương Tú Quyên vẫn chưa kể chuyện này cho Tạ Mạnh biết, nhưng cậu có thể tưởng tượng được giọng điệu của bà mình khi đó.

“Tôi học ở trường W thấy tốt lắm.” Tạ Mạnh nói.

Hàn Đông liếc cậu đầy chán ghét: “Tôi đâu có mù, nhìn ra được bây giờ từ đầu đến chân cậu đều rất thoải mái.”

Tạ Mạnh: “…”

 

Tám giờ sau khi tan học, Hàn Đông và Tạ Mạnh trao đổi bài vở với nhau, lúc hai người đang vừa thảo luận bài tập vừa đi ra ngoài, thì cũng đồng thời bắt gặp học sinh của lớp tiến độ chậm tan học.

Lâm Vi Hân duyên dáng đứng ở cửa sau của lớp.

“Tạ Mạnh.” Cô bạn chủ động lên tiếng chào, nở nụ cười ngọt ngào.

Hàn Đông “ha” một tiếng, huých tay Tạ Mạnh: “Cậu có nhiều diễm phúc quá.”

Tạ Mạnh lườm cậu ta một cách bất đắc dĩ, sau đó ngoảnh lại nhìn Lâm Vi Hân: “Chưa về à?”

Lâm Vi Hân vén lọn tóc dài rủ xuống trước vai ra sau lưng một cách tự nhiên, đôi ngươi ngỡ như ướt nước: “Tớ đang đợi cậu… Về chung nhé?”

 

Khi Tạ Mạnh về đến nhà thì đã sắp mười giờ rồi, cửa phòng của Trương Tú Quyên đã đóng, bên trong truyền ra giai điệu từ chiếc radio kiểu cũ. Tạ Mạnh rón rén rửa mặt rồi vào phòng mình, nằm trên giường hồi lâu mà chẳng ngủ được.

Cậu trở mình ngồi dậy, mở cặp lấy bức thư của Lâm Vi Hân ra, để gần ngửi mới phát hiện còn xịt nước hoa.

“…” Tạ Mạnh cười khổ, lại ném bức thư vào cặp.

Trên bàn có nước đun sôi để nguội, Tạ Mạnh vừa mới rót cho mình một cốc thì trông thấy Trương Tú Quyên vừa tháo mặt nạ vừa ngân nga khúc “Nữ nhi tình” ra khỏi cửa phòng, bắt gặp cháu trai thì giật hết cả mình.

Tạ Mạnh: “…”

“Con về sao không gọi ta một câu?” Trương Tú Quyên vứt mặt nạ đi, nói một cách trách móc, “Đói không, muốn ăn gì?”

“Con đói thì sẽ tự nấu, bà đi ngủ sớm đi ạ.” Tạ Mạnh giục bà, Trương Tú Quyên ngáp một cái, xoa đầu cậu, “Ta đi ngủ đây, con đừng thức khuya quá.”

Tạ Mạnh gật đầu, uống một hớp nước, vừa nghĩ đến Lâm Vi Hân thì đầu lại bắt đầu đau.

Bát hương trước di ảnh bố mẹ đong đầy tàn nhang, Tạ Mạnh ra sân đổ xuống mấy gốc cây, sau đó thắp ba nén hương cắm vào.

Mùi hương tràn ngập khoé mũi, run rủi thế nào, Tạ Mạnh đưa tay chạm lên môi.

Nơi đó dường như còn lưu lại hương vị của Quý Khâm Dương.

 

Lớp ôn luyện bắt đầu lúc hai giờ chiều, nên buổi sáng Tạ Mạnh vẫn đi học bình thường. Trương Giang Giang nhìn thấy cậu, câu đầu tiên đã hỏi ngay về Nhu Nhu.

“…” Tạ Mạnh hoàn toàn quên mất chuyện này, hết sức áy náy nói, “Hôm nay tớ sẽ hỏi giúp cậu… Tớ quên béng mất.”

Trương Giang Giang rộng lượng đáp: “Không sao không sao, vậy cậu có mang album ảnh đi không?”

Sau lần đến nhà Tạ Mạnh, ngày nào Trương Giang Giang cũng nhớ nhung những bức ảnh mà bố mẹ cậu chụp.

Lần này thì Tạ Mạnh không quên: “Có mang.” Cậu lấy album trong cặp ra, ngay sau đấy bức thư của Lâm Vi Hân cũng trồi ra theo, Trương Giang Giang nhanh tay lẹ mắt cướp được vào tay.

“Có thư tình mà dám không lấy ra hả?!” Trương Giang Giang thích chí, “Chẳng đáng mặt anh em gì hết!”

“…” Tạ Mạnh lúng túng nói, “Không phải như cậu nghĩ đâu…”

Trương Giang Giang giơ bức thư lên không cho cậu lấy lại, thình lình thư trong tay biến mất, quay đầu lại thì trông thấy Quý Khâm Dương đứng phía sau.

Quý Khâm Dương cau mày, trên cổ đeo chiếc tai nghe mà Tạ Mạnh tặng, quơ nhẹ bức thư trong tay, trên mặt tràn đầy ý cười: “Thư tình à?”

Chẳng hiểu sao Tạ Mạnh lại hơi chột dạ, cậu hé môi, lên tiếng phủ nhận: “Không phải…”

Quý Khâm Dương “Ồ” một tiếng: “Vậy tôi vứt đi giúp cậu nhé?”

Tạ Mạnh cau mày.

Quý Khâm Dương nhìn cậu hồi lâu, đặt bức thư lên bàn, nụ cười trên mặt nhạt đi: “Tôi đùa thôi, cậu cầm lấy đi.”

 

Buổi chiều lúc sắp xếp sách vở, Tạ Mạnh cố ý lấy bức thư của Lâm Vi Hân ra, suy nghĩ một lát, cuối cùng cậu kẹp vào một cuốn sách rồi nhét trong ngăn bàn.

Giờ thể dục Tạ Mạnh xin nghỉ, trong phòng học không một bóng người, cậu sửa soạn xong cặp sách, lúc chuẩn bị rời khỏi thì Quý Khâm Dương bước vào.

Hai người vừa mới chạm mặt, ngay lập tức Tạ Mạnh đã theo phản xạ rời tầm mắt, kết quả biểu hiện lộ liễu quá, thành ra có hơi lúng túng.

“Định đi à?” Quý Khâm Dương hỏi thăm một cách tự nhiên.

Tạ Mạnh “Ừm” một tiếng, thái độ của đối phương bình thản, Tạ Mạnh cũng thả lỏng hơn, cậu nhìn Quý Khâm Dương đeo tai nghe lên, không kìm được hỏi: “Quý Khâm Dương… Nhà các cậu thường làm gì để cảm ơn người khác?”

“?” Vẻ mặt Quý Khâm Dương đầy khó hiểu, “Sao tự dưng lại hỏi thế?”

Tạ Mạnh như có điều khó nói: “Hôm đó cậu… hôn tôi, có phải vì thấy rất vui… nên muốn cảm ơn tôi không?”

Im lặng một lát, Quý Khâm Dương chợt nhiên phì cười: “Sao cậu lại nghĩ thế?”

Tạ Mạnh: “…?”

Quý Khâm Dương bước đến gần Tạ Mạnh, tháo tai nghe xuống rồi đeo lên đầu cậu. Tạ Mạnh theo phản xạ lùi về sau, lại bị đối phương giữ chặt cánh tay.

Bên trong tai nghe truyền đến giai điệu vừa xa lạ cũng vô cùng thân quen, Tạ Mạnh chỉ cảm thấy bờ môi nóng lên, toàn bộ thế giới đều trở nên yên ắng, chỉ còn lại mình tiếng hát của Quý Khâm Dương, như thầm thì bên tai.

“Nụ cười em như hạt tuyết trắng, rơi vào lòng tôi, dần dần dần dần, in dấu nơi tháng năm qua.”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top