Tư Đặc Lâm kỳ quái, bên cạnh ma thần hoàng nhất định là tướng lĩnh cao cấp của ma tộc, nhân vật như vậy tại sao Tử Xuyên Tú lại nhận thức được?
Y cũng giương hết thị lực nhìn, phát hiện đó là một trung niên cao gầy, đang khom người nói gì đó với ma thần hoàng, nhưng vì quá xa nên không nhìn rõ mặt mũi.
"Y là ai? Ta nhìn không rõ."
"Hắn hiện giờ gọi là gì thì ta không biết, nhưng ta biết trước đây hắn là Lôi Hồng, Viễn Đông quân phó thống lĩnh Lôi Hồng - hắn có hóa thành tro ta cũng nhận được hắn!" Tử Xuyên Tú hời hợt đáp, trong lời nói ẩn hàm cừu hận, lấy sạch nước tam giang cũng không rửa hết được.
Tư Đặc Lâm chấn động: "Là hắn!"
Hai năm trước, Viễn Đông vẫn còn là một dãy đất yên bình, nhưng hiện giờ máu lửa khắp nơi, bạo loạn tứ khởi, đất đai bì cày nát, nguyên nhân quy kết tu có yếu tố chính trị và kinh tế, nhưng trong vòng hai năm ngắn ngủi lại có kịch biến dẫn đến chiến trang và tai nàn này là do kẻ có tội đứng đầu - kẻ phản loạn rồi đầu hàng địch của Tử Xuyên gia tộc - Lôi Hồng!
Chính là hắn, kẻ vong ân phụ nghĩa, vì mưu cầu quyền thế và vinh hoa mà hạ độc thủ với Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh, một người đã hết lòng trọng dụng, vun bồi, và đề bạt hắn, khiến cho làm lung lay cả một hệ thống trụ cột của Viễn Đông.
Chính là hắn, khi thấy sự tình bại lộ, ngang nhiên cử binh phản loạn, hợp mư với phản quân các chủng tộc của Viễn Đông tại Xích Thủy than, dẫn đến bi kịch cốt nhục tương tàn của Viễn Đông tướng sĩ.
Mới đây, chính là hắn, khi thấy vương quân của gia tộc bình định phản loạn, phản quân đã không còn lực quay ngược thế cờ, liền lập tức mượn gió bẻ măng, lần nữa đem Viễn Đông bán đứng cho ma tộc.
Một kẻ vô sỉ như vậy quả thật hiếm có trong thiên hạ! Nếu như mắng chửi có thể làm con người ta tử vong, thì Lôi Hồng đã sớm chết hàng vạn lần. Toàn bộ thần dân, bao gồm nam phụ lão ấu, quý tộc hiển quý trong nội cảnh gia tộc không ai không muốn chém hắn thành trăm nghìn mảnh, nghiền cho xương cốt ra tro.
Tử Xuyên Tú chậm rãi nói: "Lần này đến Viễn Đông, mục đích lớn nhất của ta là muốn tìm hắn, nhưng nhất mực không tìm được. Thật không ngờ là hắn đã chạy tới trận doanh của ma tộc rồi, thật là không thể dự liệu a!" Ngữ khí của gã thập phần bình tĩnh, nhưng mắt lại nhỏ lệ như nước sông dài.
Tư Đặc Lâm ủ ê. Y biết trong tâm trí Tử Xuyên Tú, vị Viễn Đông thống lĩnh Ca Ứng Tinh mất sớm ấy nhất mực chiếm cứ vị trí thần thánh không gì thay thế.
Y rất lý giải tâm tình hiện giờ của Tử Xuyên Tú, vì báo thù, gã đã chịu ngàn vạn khổ sở để kiếm tìm. Sau khi trải qua hết bao nhiêu gian nan, cuối cùng gã cũng tận mắt chứng kiến cừu nhân ở trước mắt, nhưng bản thân đã rơi vào thế cùng đồ mạt lộ, ngay cả tính mệnh cũng tính hằng giờ! Còn Lôi Hồng lúc này thì ý khí phát như diều gặp gió, được sự sủng tín của ma tộc hoàng đế, đắc ý dương dương quay trở lại trong sự bảo hộ của ma tộc đại quân! Còn bên gã chẳng làm được gì hắn, thế gian này làm gì còn công đạo và thiên lý chứ? Đây là sự bị ai và bất lực lớn nhất a!
Tư Đặc Lâm không đem ý tưởng nói ra, y nắm chặt tay Tử Xuyên Tú, nắm thật chặt, biểu kỳ sự ủng hộ. Tử Xuyên Túc dùng lực nắm lại, nhưng không nói một lời, nước mắt lại từng giọt tuôn rơi.
----o0o----
Giữa trưa, khó khăn lắm mặt trời mới ló dạng chiếu lên sưỡi ấm cho thân thể, khiến tâm tình con người ta tốt hơn nhiều. Ma thần hoàng bệ hã cũng không vị chuyện bất ngờ vừa rồi mà mất hết hứng trí. Ông ta vẫn vô cùng hứng thứ quan sát những công sự phòng ngự vô cùng to lớn và xảo diệu của quân đội ma tộc bố trí xung quanh, trên mặt hiện lên nụ cười mỉm ý tứ bất minh, đột nhiên lên tiếng: "Vân Thiển Tuyết."
Vân Thiển Tuyết đi sát sau đó nhanh chóng hồi đáp lời gọi của thần hoàng: "Thần có mặt."
"Hiện giờ ngươi có thể nói cho ta biết trong hai chục ngày này, thần tộc đại quân của chúng ta đã đạt được tiến triển gì?"
Đây chính là vấn đề Vân Thiển Tuyết sợ nhất, giống như học sinh tiểu học sợ thầy giáo tra bài vậy. Và cho dù đã có Tạp Lan làm liên lạc quan và giám quân cố hết sức nói rất nhiều điều tốt về Vân Thiển Tuyết, còn biên tạo ra rất nhiều chiến tích an ủi lòng nhẫn nại của bệ hạ, nhưng Vân Thiển Tuyết hiểu rõ ma thần hoàng bệ hạ lợi hại thế nào, những chiến tích biên tạo ra kia chỉ sợ trong lòng ông ta hiểu rõ hết, chẳng qua là không chịu nói ra thôi.
Vân Thiển Tuyết cố gắng trấn tĩnh, bắt đầu thao thao bất tuyệt nói về những biện pháp mà gã sử dụng, bao gồm đào hào sâu mấy chục dặm, cấu trúc phòng tuyến rộng lớn và kiên cố, và cách bày trận này đã có thành tích rõ ràng, đó là Trung Ương quân bị khốn chết trong thành. Bọn họ khuyết y thiếu lương, đói lạnh ép bức, suy nhược hàng ngày, đang từng bước tiến vào chỗ diệt vong. Còn thần tộc quân ta thì tướng sĩ vô cùng dũng cảm, tiêu diệt Trung Ương quân như chẻ tre...
Thần hoàng phất tay cắt ngang lời gã, mỉm cười nói: "Đã tiêu diệt ba chục vạn người của Trung Ương quân, con số này xem ra không chuẩn a?" Cho dù thần hoàng nói với nụ cười trên môi, nhưng trước mặt bao nhiêu quý tộc cao quan như vậy, Vân Thiên Tuyết đỏ mặt tía tai, hận không có lổ nào dưới đất để chui xuống. Gã len lén nhìn kẻ đồng mưu của mình là Tạp Lan, tên gia hỏa này không ngờ mặt dày, làm ra vẻ "lão thần không biết chuyện này", khiến cho Vân Thiển Tuyết trấn định một chút, hàm hồ đáp: "Bệ hạ anh minh, thần kiến vạn dặm, trí tuệ quá người..."
"Công tác của ngươi trẫm có thể nhìn rõ, xác thật là rất cực khổ, công sự xác thật là cấu tạo phi thường hoàn mỹ, phòng tuyến được tổ chức trật tự rõ ràng, có thể thấy đã bỏ rất nhiều tâm huyết." Ma thần hoàng an ủi.
Vân Thiển Tuyết hơi tươi tỉnh hơn một chút, tạ ơn: "Bệ hạ khen thưởng, vi thần thật tại hổ thẹn không dám đương."
"Ừ, nhưng Vân Thiển Tuyết, ngươi phải biết, thần tộc ta lần này xuất binh là đem hết lực lượng quốc gia tây tiến, mục đính là muốn tranh bá quyền trên đại lục với nhân loại. Khí vận trăm năm của tộc ta chính là quyết định trong cuộc chiến này. Trẫm phái trăm vạn đại quân đến đây, không phải chuyên môn vây rồi đào mấy cái hào quanh Mạt Y thành. Nếu chỉ có mấy công sự này, trẫm phái một đội nê thủy tượng đến là xong chuyện. Bọn chúng đào không chừng còn nhanh hơn nữa.
Hiếm khi bệ hạ hài hước một chút, các đại thần hai bên đều không dám chen lời. Chỉ có điều mọi người đố kỵ Vân Thiển Tuyết được bệ hạ sủng tín, nắm hết quân quyền. Mọi người nhoẻn miệng, đoan trang lộ ra nụ cười hoàn mỹ, nhưng không hề xuất thanh.
Chỉ có Tạp Đốn thân vương là cười chói tai nhất: "Ha ha ha ha!" Y vừa kết thúc sinh hoạt cấm bế để phản tỉnh, xuất hiện trở lại bên cạnh ma thần hoàng. Vân Thiển Tuyết đỏ mặt tía tai, gã rất minh bạch tâm thái của thân vương: vốn trước đó thân vương điện hạ coi khối đất Mạt Y này là khối thịt thơm, muốn nuốt trọng một cái cho hết, nhưng không ngờ cắn phải một cục sắt, gãy mất mấy cái răng. Kết quả là tiện nghi cho Vân Thiển Tuyết và Tạp Lan. Y đương nhiên hy vọng người kế nhiệm của mình cũng xấu mặt y như vậy, để cho y bớt khó chịu.
"A Vân, trẫm biết ngươi là tướng lĩnh tốt. Ngươi thương tiếc bộ hạ của mình, dùng binh cẩn thận, như vậy trẫm mới yên tâm đem quân đội phó thác cho ngươi." Ngữ khí của ma thần hoàng từ từ nghiêm lệ: "Nhưng ngươi nên biết, mang găng tay trắng không có cánh gì thắng được đối phương. Không trả một cái giá nào đó thì đừng mong giành được thắng lợi. Trên thế giới này làm gì có chuyện tốt như vậy bao giờ."
"Ngươi biết bảo hộ bộ hạ, không cho chúng thương vong quá trọng, nhưng người có biết, để cung ứng cho quân đội vây thành của ngươi, một ngày chúng ta hao phí bao nhiêu lương thực không? Mỗi một hộc lương thực chúng ta vận chuyển từ bổn thổ vương quốc đến đây, phải hao phí bao nhiêu nhân công, xe thuyền và mã lực? Mùa đông năm nay sắp qua, mùa xuân đến mưa gió liên miên, đất đai mềm dẽo, không lợi cho đại quân vận động và tác chiến. Binh sĩ của chúng ta, còn có binh sĩ của Viễn Đông đã đến lúc muốn về nhà rồi, sĩ khí tất nhiên sẽ giảm xuống thật thấp."
Ma thần hoàng dùng lực phất tay: "Đã đến lúc thực hiện cú đánh kết thúc rồi! Đại quân càng kéo dài thời gian tác chiến, quốc gia càng khó kham. A Vân, ngươi là thượng tướng của quốc gia, nên đứng ở góc độ toàn cục của quốc gia mà suy xét!"
Mọi người đều yên tĩnh, lặng nghe thần hoàng huấn đạo. Thần hoàng dừng lại, hỏi Vân Thiển Tuyết: "Rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa có thể đánh hạ được Mạt Y?"
Vân Thiển Tuyết càng không dám thở mạnh, khom người sâu hơn, trán ứa đầy mồ hôi: "Hồi bẩm bệ hạ, chỉ gần đây thôi, sẽ nhanh thôi!"
Trong cơn im lặng, Tạp Đốn thân vương "không cẩn thận" phì cười, trên gương mặt đầy vẻ chế giễu, nói: "Gần đây? Gần bao nhiêu lâu?" Khẩu khí của y thập phần khinh miệt.
Tạp Lan cười híp mắt hỏi y: "Đại ca có phải là có ý tiếp nhận trọng trách khoác chiến giáp ra trận không? Đại ca chắc là nắm chắc lập tức phá thành lập công? Nếu như thế, A Vân, ngươi lập tức nhượng hiền."
Sắc mặt Tạp Đốn thân vương tức thời đại biến, do dự một chút rồi rốt cuộc không lên tiếng, và thế là mọi người đều biết: y đã bị Tư Đặc Lâm đánh cho sợ rồi, căn bản không dám tiếp thụ củ khoai lang nóng bỏng tay này.
Thần hoàng nhíu mày: "Gần? A Vân, ngươi không cho trẫm một cái ngày chính xác được sao?"
Vân Thiển Tuyết len lén nhìn về phía Tạp Lan. Tạp Lan khẽ gật đầu với ngã, ngầm xòe ba ngón tay ra. Vân Thiển Tuyết cắn răng: "Hồi bẩm bệ hạ, trong vòng ba ngày thần nhất định đánh hạ Mạt Y! Còn về Tư Đặc Lâm, vô luận là sống hay chết, thần đều sẽ đem qua cho bệ hạ quá mục!"
Ma thần hoàng vỗ tay: "Hay! Đấy mới chính là khí khái mà ta muốn nhìn thấy ở tướng quân! Nhất ngôn vi định! Từ hôm nay trở đi, trẫm sẽ chờ thêm ba ngày nữa, chờ đón tin vui của ngươi!"
Ngữ điệu của ma thần hoàng chợt chuyển sang trầm thấp: "Hôm nay là ngày 17, A Vân, ngươi nhớ đó, nếu như ngày 20 vào lúc hoàng hôn, Mạt Y còn chưa bị đánh hạ, thì trẫm sẽ tự thân dẫn đầu thượng trận!"
Vân Thiển Tuyết run bắn toàn thân, gã rất hiểu lời mà ma thần hoàng không nói ra: nếu như phải phiền đến bệ hạ tự thân ra trận, thì những bại tướng vô năng thật là tội đại ác cực, phải cần lấy đầu, và gã là kẻ đứng đầu, dĩ nhiên là không thể chạy thoát!
Hắn chém đinh chặt sắt hồi đáp: "Thỉnh bệ hạ yên tâm! Vân Thiển Tuyết hoặc là đánh hạ Mạt Y, hoặc là chết dưới thành, tuyệt không có con đường thứ ba! Đầu lâu của thần tuyệt đối không phiề bệ hạ đến lấy!" Gã nói rất kích động, nhưng không nhìn thấy Tạp Lan ở bên đang cố sắc làm mạt quỷ ra dấu với gã.
Chờ hàng người tháp từng bệ hạ lui ra, Tạp Lan chụp lấy vai gã: "A Vân, ngươi hiểu lầm rồi, ý tứ của ta là ba tuần! Như vầy thì tiêu rồi!" Vị bạch mã hoàng tử vốn bởn cợt với đời này hiện giờ tái hẳn sắc mặt.
"Điện hạ, tôi biết chứ." Mặt Vân Thiển Tuyết hiện vẻ quyết đoán vô cùng, gã từ tốn nói: "Nhưng tôi không có đường lui nào khác."
Ngày 17 tháng 2, Vân Thiển Tuyết chịu áp lực cực lớn từ ma thần hoàng, không thể không hứa nội trong ba ngày đánh hạ Mạt Y thành. Và giống như viên đạn cực lớn, gã đem áp lực cực lớn này tăng thêm mười lần chuyển cấp cho các quân đoàn trưởng bên dưới.
Thần hoàng bệ hạ vừa rời khỏi đó không quá một giờ, gã đã triệu tập mười sáu quân đoàn trưởng do gã thống soái, thẳng thừng nói với họ: "Mọi người đều biết đó, ta đã hạ quân lệnh trạng trước mặt bệ hạ, trong vòng ba ngày không đánh hạ Mạt y, bệ hạ sẽ lấy đầu của ta! Ta có thể đem lời này nói trắng ra với mọi người rằng, Vân mỗ ta là người rất tự tư, ta sợ tối sợ chết và càng sợ trên đường chỉ tịch mịch có một người, cho nên khi ta tự đem đầu dâng cho bệ hạ, ta sẽ lấy mấy cái đầu của ngươi làm đế trước, nếu không tâm lý của Vân mỗ ta không bình hành!"
Không có quân đoàn trưởng nào dám hoài nghi tính chân thật theo lời nói của gã. Sắc mặt Vân Thiển Tuyết âm trầm, cơ thịt trên mặt co rúc lại, toàn thân trên dưới sát khí đằng đằng, ánh mắt lộ ra quang mang hung đọc, giống như một dã thú chuẩn bị nhảy tới vồ người. Mọi người cuối cùng phát hiện: vị tướng quân ôn nhu văn nhã này có có một mặt đáng sợ khác!
Các quân đoàn trưởng đua nhau hứa: "Tuyệt đối liều mạng tác chiến!" Bọn họ chịu áp lực đáng sợ này, trở về triệu tập các "bạch phi phong" (đoàn đội trưởng) bộ hạ của mình, dường như lập lại nguyên mẫu những gì mà họ nghe được:
"Mọi người đều biết đó, ta đã ở trước mặt Vũ lâm Vân tước quân lập ra quân lệnh trạng, trong vòng ba ngày không đánh hạ Mạt Y, Vân tướng quân sẽ lấy đầu của ta. Đến lúc đó đừng trách ta không nói trước là ta sẽ lấy đầu của các ngươi lót đệm trước!"
Các đoàn đội trưởng trở về lại lập lại những lời mà họ nghe với đại đội trưởng bộ hạ của mình, chỉ đổi chủ ngữ và nhân xưng, thông thường dùng câu "Mọi người đều nghe rõ rồi đó", sau đó là "ta sẽ lấy đầu các người làm đệm lót" để kết thúc. Sau đại các đại đội trưởng lại dùng phương thức đồng dạng uy hiếp các trung đội trưởng, tiếp đó trung đội trưởng chạy đi uy hiếp tiểu đội trưởng... giống như một trò chơi truyền đầu cuối vậy. Cuối cùng, một tiểu đội trưởng đầu heo ré lên the thé với mất bộ binh: "Các huynh đệ, các ngươi nghe rõ rồi đó, trong vòng ba ngày mà không đánh hạ Mạt Y, mấy người các ngươi đều bị ché đầu!"
Các binh sĩ đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, không rõ là vì sao không hạ được Mạt y thành thì sẽ chém đầu họ, trừ khi bất tri bất giác đầu lâu của họ đã biến thành trọng yếu, chỉ cần chém đầu họ là có thể đánh hạ Mạt Y thành?
Trong vòng một đêm, toàn bộ ma tộc đại doanh đã bị uy hiếp hết một vòng, từ trên xuống dưới, từ tướng quân đến binh sĩ, dường như mọi người đều được thông báo: "Nếu như không công đánh được Mạt Y, thì cái mạng nhỏ của các hạ không còn giữ được nữa!" Nếu như lời uy hiếp này được thực hiện đúng, thì trăm vạn ma tộc đại quân chẳng còn lại mấy người.
Hay ngày 18 và 19 tháng 2, ma tộc thống soái bộ tiến hành chuẩn bị cho cuộc quyết chiến tối hậu, điều binh khiển tướng, vận động hết mọi lực lượng. Tạp Lan minh bạch, mệnh vận hiện giờ của y gắn liền với Vân Thiển Tuyết. Trận đánh này thắng, y có khả năng thay thế cho Tạp Đốn thân vương, thành người kế thừa hoàng đế. Nếu mà thua, y vĩnh thế không thể trở mình!
Y không những đem toàn bộ bộ đội có thể dùng điều phái cho Vân Thiển Tuyết, mà còn khổ sở yêu cầu thần hoang điều hai chục đoàn đội hoàng gia cận vệ lữ từ Phong Diệp Đan Lâm đến, lại vượt quyền điều tập đội quân dự bị tối hậu của ma tộc vương quốc là năm chục đoàn đội cận vệ quân, thậm chí còn mạo xưng thủ dụ của phụ thân len lén điều tập Diệp Nhĩ Mã quân đoàn, Ca Lạp quân đoàn và tinh nhuệ bộ đội của Tắc Nội Á hệ từ Ngõa Luân tiền tuyến về! Nhìn chung, lén lừa cướp giựt, có thể làm sao để có được quân đội đều được y dùng hết.
Dưới Mạt Y thành nho nhỏ, ma tộc tập kết quân đội mật tập chưa bao giờ có, đã vượt qua hai tập đoàn đội ma tộc cháh quy quân, cộng thêm một trăm hai chục đoàn đội phản quân Viễn Đông, tổng nhân số đã tiếp cận 110 vạn người! Binh lực đáng sợ như vậy đã vượt quá phân nửa số lượng binh lực của ma tộc vương quốc, thậm chí đủ để hoành tảo xưng ba khắp cả đại lục.
Vân Thiển Tuyết ra lệnh động viên toàn quân: 'Đây là cuộc chiến cuối cùng! Không mai phục, không lưu dự bị đội! Đánh hạ mạt y, sẽ được thưởng, không đánh được, mọi người cùng xui xẻo!" Ngay cả những nhân viên van chức phi vũ trang cũng được phân một thanh cương đao. Đến lúc này thì ngay cả họ cũng chuẩn bị ra trận, rượu ngon thịt tốt phân phát cho binh sĩ chẳng tiếc gì, rồi mọi người được cho phép nghỉ ngơi một chút, bổ sung thể lực.
Không còn nghi ngờ gì nữa, những biện pháp này xác thật là phi thường hữu hiệu. Do vây thành kéo dài, sĩ khí của ma tộc đã hạ thấp rất nhiều, hiện giờ chỉ trong phút chốc mã hăng hái hẳn lên. Trận địa ma tộc khẩn trương cao độ, điều động quân đội cực gấp, toàn bộ trận địa tán phát ra sát khí đáng sợ, ngay cả nhân loại thủ quân trong Mạt Y thành cũng dễ dàng cảm giác được.
Thời gian tấn công là bốn giờ sáng ngày 20, là lúc nhân loại mệt mỏi nhất. Vân Thiển Tuyết dự định trước hết đánh lén, sau đó mãnh liệt đột kích. Vô luận thế nào cũng đoạt được một cứ điểm trên thành, sau đó từ nơi này, đại quân sẽ liên miên bất đoạn kéo lên, cùng nhân loại đánh xáp lá cà dùng chiến thuật tiêu hao chiến. Đảm nhiệm nhiệm vụ đột kích chính là 3000 dũng sĩ, mỗi người đều là mãnh sĩ 1000 chọn 1. Bọn họ đã được cáo tri: 'Đột kích thành công, mỗi người được thưởng một rương vàng! Dám lui, giết toàn bộ!" Các dũng sĩ nghe mà sát cơ manh động, răng cắn nhau lách cách, cơ thịt trên mặt căng vồng.
Nhìn sĩ khí của quân đội, Vân Thiển Tuyết vừa ý phi thường. Gã tin là đám binh sĩ như lang như hổ này tuyệt đối không thể là thứ mà các binh sĩ suy nhược bên tật trên thành kia có thể chống cự. Hơn nữa, họ lại sử dụng cánh đánh lén vào nửa đêm, khiến địch không kịp trở tay. Nhưng y vẫn tính toán trường hợp rủi ro nhất: Nếu như đánh lén thất bại, thì sẽ chính diện cường công! Không sợ cùng nhân loại đánh tiêu hao chiến, thậm chí mười mạng đổi một mạng gã cũng dám!
Những người còn lại của Trung Ương quân không nhiều, gã không tin là họ còn có lực lựợng xuất kỵ binh ra thành phản kích như ngày đầu. Trường chiến đấu này, chỉ cần bên gã không sợ thương vong, chịu trả giá đát, thì coi như thắng hết chín phần.
Nhưng kế hoạch tác chiến này không kịp thực thi, vì đêm 19 tháng 2, khi đại quân đã mài gươm bén vỗ sức ngựa, binh sĩ đang nghỉ ngơi thêm 3 giờ cuối cùng, đột kích đội đã mài đao bén, cột bó chặt y phục, chuẩn bị xuất phát tốt nhất thì...
Hai giờ sáng hôm đó, một viên tín sứ rong ngựa chạy nhanh vào đại doanh trung quân của Vân Thiển Tuyết. Lá cờ nhỏ kim sắc phía sau lưng y biểu thị y là tín sứ hoàng gia đến từ chỗ thần hoàng bệ hạ. Thống soái toàn quân Vân Thiển Tuyết tiếp được mệnh lệnh của thần hoàng bệ hạ từ Phong Diệp Đan Lâm, lập tức đình chỉ công kích đối với Mạt Y, và bản thân lập tức đến ngay Phong Diệp Đan Lâm có sự vụ khẩn yếu cần bàn bạc.
-o0o-
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận