Dịch: Hoangforever
Hoàng tử Tiễn, mười hai tuổi, được lập lên làm hoàng đế, trở thành vị vua thứ 3 của Đại Ngụy.
Năm tiếp theo, tức năm nay, đổi niên hiệu thành Thiên Hòa, chính là vị Thiếu Đế hiện tại.
Thiếu đế còn nhỏ tuổi, chưa thể tự mình cai trị.
Minh Đế trước lúc lâm chung năm ngoái đã chỉ định Tam đệ của mình, Kỳ Vương, làm Thân vương nhiếp chính, giao phó Thiếu Đế cho ông cùng một vị phụ chính khác.
Phàn Kính tuy đóng quân nơi biên ải nhiều năm, nhưng cũng mơ hồ biết được rằng triều đình hiện giờ có mấy phần vi diệu.
Kỳ Vương những năm trước được phong làm An Lạc Vương, mẹ đẻ có xuất thân cao quý.
Khi Thánh Vũ Hoàng Đế còn tại vị, ông hết mực yêu thương Kỳ Vương.
Thậm chí khi nằm liệt giường còn từng phái hắn thay mặt mình đến nơi biên ải phía Bắc tuần tra và động viên quân sĩ.
Phần Kính vẫn còn nhớ rõ như in phong thái của vị An Lạc vương trẻ tuổi năm đó. Tuy đã nhiều năm trôi qua, nhưng hình ảnh ngày ấy vẫn còn in đậm trong tâm trí ông.
Nhưng, nói đến chuyện nhiếp chính, với tuổi tác và bề dày kinh nghiệm của mình, e rằng chưa chắc đã khiến mọi người tâm phục khẩu phục.
Những năm trước, triều đình không chú trọng đến biên giới phía bắc, Giang Tổ Vọng trấn giữ biên cương hơn 20 cũng dần bị triều đình lãng quên.
Nhưng mấy năm gần đây, khi vấn đề biên giới ngày càng trở nên nghiêm trọng, ông lại được trọng dụng.
Với danh vọng hiện nay của Giang Tổ Vọng, vào lúc này, việc Nhiếp chính vương chọn con gái ông làm phi, rõ ràng có mục đích.
Giang Tổ Vọng trầm mặc.
Phàn Kính vội vàng tạ lỗi:
"Xin Đại tướng quân thứ lỗi, thật sự là..."
Ông ta nhất thời không biết nên nói gì.
"May mà... may mà Nhiếp chính vương... là người tài giỏi, xứng đôi với... tướng quân..."
Cuối cùng, ông chỉ đành lẩm bẩm như vậy, ngay cả bản thân cũng cảm thấy những lời này thật bất lực.
Giang Tổ Vọng phẩy tay:
"Ngươi ở bên cạnh con bé nhiều năm như vậy, nó còn thân thiết với ngươi hơn cả ta. Vậy nó có thể đi đâu?"
Phàn Kính vội vàng bênh vực Giang Hàm Nguyên:
"Tướng quân từ nhỏ đã chín chắn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, xin Đại tướng quân yên tâm. Có lẽ là nhất thời không nghĩ thông, nên đi giải sầu một chút thôi. Lần này vốn là định đến thành Vân Lạc, có lẽ nàng quay lại đó chăng?"
Giang Tổ Vọng cau mày:
"Ta không ngờ phản ứng của con bé lại mạnh như vậy. Là ta sơ suất. Ngươi lập tức dẫn theo vài người đến Vân Lạc thành xem sao."
"Tuân lệnh!"
Phàn Kính vội vàng rời đi.
Giang Tổ Vọng ngồi trầm ngâm một mình rất lâu, bỗng nhiên ho khan, vẻ mặt đau đớn, tay vịn vào góc bàn, chậm rãi ngồi xuống, thần sắc suy nhược.
….
Nửa tháng sau, vào ngày Ất Hợi tháng Mười, trời thu cao trong xanh mát mẻ, tại chùa Hoàng gia Hộ Quốc ở ngoại ô phía Tây kinh thành, nơi đây đang đón chào một ngày đặc biệt.
Tướng quân cấm vệ Lưu Hướng hôm qua đã cho người dọn dẹp sạch sẽ nơi đây, đuổi hết những người không phận sự ra ngoài.
Sáng sớm hôm nay, ông lại còn đích thân dẫn theo 5 trăm cấm vệ đến đây, bao vây chùa chiền và khu vực xung quanh.
Sự canh phòng nghiêm ngặt đến mức ngay cả một con ruồi cũng không lọt qua được.
Lý do phải cẩn trọng như vậy, là bởi vì hôm nay là sinh nhật của Hoàng thái hậu Lan thị, mẫu thân của Thiếu Đế.
Thái hậu vốn là một người giản dị, bài trừ xa hoa, lại sùng đạo Phật, là người bảo trợ cho chùa Hộ Quốc, vì vậy chùa đã vẽ ra một bức bích họa để chúc thọ bà.
Hôm nay, Thái hậu dẫn theo Thiếu đế cùng đoàn tùy tùng đến đây để làm lễ khánh thành bức bích hoạ này.
Không chỉ vậy, cùng đi còn có các vị vương gia, bá quan văn võ, đứng đầu là Nhiếp chính vương.
Lúc này, tuy mọi người đã vào chùa rồi, nhưng Lưu Hướng vẫn không dám lơ là cảnh giác.
Tuỳ rằng mọi việc trong ngoài đều đã được sắp xếp ổn thỏa, nhưng nhân lúc rảnh rỗi, Lưu Hướng vẫn tự mình đi tuần tra một vòng trước sau, thấy không có sơ suất gì, lúc này mới yên tâm.
Ông vừa dặn dò mấy câu với thuộc hạ ở cổng sau chùa xong, đang định quay lại vị trí, bỗng thấy ở cuối con đường núi phía đối diện có một người đi đến.
Người này mặc áo xanh, chân mang giày đen, đội nón rộng vành.
Vì vành nón che khuất mặt, lại chưa đến gần, nên nhất thời không nhìn rõ diện mạo, nhưng từ dáng người thì có vẻ đây là một tuổi còn trẻ.
Lưu Hướng lập tức ra hiệu cho thuộc hạ đến đuổi đi.
Người kia liền dừng lại bên đường núi, nói một câu với cấm quân đến gần.
Lưu Hướng thấy thuộc hạ quay về mà người kia vẫn không chịu đi, liền nổi giận, bước nhanh đến, lớn tiếng quát tháo.
"Đại tướng quân, người đó nói là người quen của ngài, bảo ngài qua đó, có chuyện muốn nói."
Lưu Hướng ngẩn ra, một lần nữa quan sát đối phương.
Người đó vẫn đứng im bên đường, dáng vẻ điềm tĩnh.
Ông ta thực sự không nghĩ ra đó là ai, bèn cau mày bước tới gần.
"Ngươi là ai? Không biết hôm nay cấm đường sao? Mau đi đi!"
Người đối diện đưa tay lên, nhẹ nhàng nâng vành nón, để lộ khuôn mặt phía dưới, trẻ trung, sạch sẽ, đôi mắt trong veo.
"Lưu thúc, là con, Hàm Nguyên."
Người đó mỉm cười nói với ông.
----
Chú thích:
*Thiếu đế (少帝) thường dùng để chỉ những vị hoàng đế còn nhỏ tuổi khi lên ngôi.
Từ "thiếu" (少) có nghĩa là nhỏ, trẻ. "Đế" (帝) là hoàng đế, vua.
* Phụ chính (輔政) có nghĩa là giúp đỡ, hỗ trợ vị vua đang tại vị trong việc cai trị đất nước.
Người phụ chính thường là những đại thần, hoàng thân quốc thích có uy tín và năng lực, được vua tin tưởng giao phó trọng trách. Họ sẽ tham gia vào việc quyết định các chính sách quan trọng, giải quyết các vấn đề quốc gia đại sự, và cố vấn cho vua trong việc điều hành đất nước.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận