Dịch: Hoangforever
Nàng sải bước trong bóng đêm, hướng ra khỏi doanh trại, càng đi càng nhanh, cuối cùng đi thẳng ra khỏi cổng doanh, cởi dây cương con ngựa đang buộc ở cột, xoay người lên ngựa.
"Tướng quân, Đại tướng quân gọi người có việc gì vậy? Này, người định đi đâu? Đợi ta với!"
Dương Hổ vẫn chưa chịu đi nghỉ, ôm cánh tay bị thương, cố chấp đợi ở đây.
Thấy nàng cưỡi lên ngựa, hắn vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Con ngựa của Giang Hàm Nguyên là một con tuấn mã màu đỏ đậm, tên là Thiên Long, là con ngựa Đại Uyển mà ông ngoại nàng đã tặng cho nàng, nếu nó phi nước đại, ngựa thường không thể nào đuổi kịp.
Dương Hổ chỉ vừa đuổi ra được một thoáng, thì đã thấy bóng dáng một người một ngựa trước mắt hoàn toàn biến mất trong màn đêm tối, không còn thấy đâu nữa.
Giang Hàm Nguyên thúc ngựa điên cuồng, một mạch phi đến trước vách núi Thiết Kiếm cách đó mười mấy dặm mới dừng lại.
Nàng bỏ ngựa lại, leo lên đỉnh núi, đứng trên vách đá.
Ở vùng Nhạn Môn Tây Hình này, vách núi chủ yếu là đá đen, trời quang nhìn từ xa, còn trông như những ngọn núi sắt.
Vách núi nơi nàng đang đứng cũng vậy, vì cao chót vót nên được gọi là Thiết Kiếm.
Đêm nay, mây đen dày đặc, trên trời không trăng cũng không sao.
Nàng đứng đó một mình rất lâu, đón gió đêm lạnh buốt, rồi đột nhiên đá văng đôi ủng, ôm lấy một tảng đá, nhảy thẳng xuống vực.
Đây là nơi nàng thường đến lúc còn nhỏ, nàng đã vô số lần nhảy xuống từ đây.
Bên dưới là một hồ nước sâu, lúc này mặt nước đen ngòm như miệng của một con quái vật khổng lồ.
Nàng rơi xuống nước như một hòn đá, chìm thẳng xuống đáy hồ sâu thẳm.
Thế giới lúc này hoàn toàn im lặng, trái tim dường như cũng ngừng đập.
Nàng nhắm mắt lại, cuộn tròn người dưới đáy nước, như đứa trẻ nằm trong bụng mẹ, bất động.
Một lúc lâu sau, Giang Hàm Nguyên bỗng mở mắt, buông lỏng tay chân, chỉ cần lấy mũi chân chạm nhẹ vào vách đá ở dưới nước là cơ thể nàng đã như con rắn nước, nhanh chóng nổi lên mặt nước.
"Ào" một tiếng, nàng phá mặt nước lao lên.
Nàng tùy ý lau nước trên mặt, xỏ lại giày, huýt sáo một tiếng gọi Thiên Long, lại một lần nữa lên ngựa, phi nước đại.
Lúc rạng sáng, Dương Hổ dẫn người đến đây, nhìn thấy dòng chữ khắc trên mặt đất bên bờ nước:
"Đừng tìm."
….
Hiền vương Bốc Uẩn vẫn còn ở đây, Giang Tổ Vọng bí mật cho gọi Phàn Kính đến nói chuyện.
Phàn Kính vốn là người bên nhà mẹ của Giang Hàm Nguyên. Hơn mười năm trước, ông đã đến đây. Ông xem cô như chủ nhân nhỏ của mình. Sự trung thành của ông đối với cô thậm chí còn vượt hơn cả tình cha con của Giang Tổ Vọng. Cho nên trong chuyện này đương nhiên không cần phải giấu ông.
Nghe xong mục đích chuyến đi lên phương Bắc lần này của Hiền Vương, nội tâm Phàn Kính chấn động không sao tả xiết.
"Đại tướng quân đã đồng ý?"
Vừa thốt ra lời, ông ta đã nhận ra là mình lỡ lời.
Đối phương là Nhiếp chính, quyền lực chẳng khác gì hoàng đế, chuyện thế này, một khi đã mở lời, lại còn do đích thân Bốc Uẩn đến, làm tướng lĩnh, sao có thể từ chối?
Hơn nữa nghĩ kỹ lại, chuyện này tuy đột ngột, nhưng cũng không có gì lạ.
Thái Tổ khai quốc vốn là một chư hầu ở phía Bắc. Mấy chục năm trước, lấy vùng đất Tần Ung làm căn cứ, giữa thời kỳ hỗn chiến chinh phạt lẫn nhau, lập nên cơ nghiệp.
Sau đó, Thánh Vũ Hoàng Đế nối ngôi, với tài năng kiệt xuất của mình, trị vì hơn 20 năm, nam chinh bắc chiến, cuối cùng mười mấy năm trước, tiêu diệt thế lực cát cứ cuối cùng, chấm dứt hoàn toàn trăm năm chiến loạn, thống nhất thiên hạ.
Nhưng đồng thời, do sự hỗn loạn lâu dài ở Trung Nguyên cũng đã tạo nên cơ hội tuyệt vời cho người Địch ở phương Bắc xâm lược.
Lúc bấy giờ, phương Bắc có hai nước lớn, một là Ngụy, một là Tấn. Lấy Hoàng Hà làm ranh giới, phía tây sông là Ngụy, phía đông là Tấn.
Giữa Ngụy và Tấn, ban đầu có sự giằng co kéo dài, nhưng sau đó, theo đà lớn mạnh của Ngụy quốc, Tấn đế vì muốn liên minh với Bắc Địch để chống lại Đại Ngụy, nên đã liên tục nhượng bộ, nhường đất cho sói. Cuối cùng không những không giữ được cơ nghiệp, mà còn khiến cho Sóc Châu, Hằng Châu, Yên Châu - vốn là cửa ngõ phía bắc của Tấn quốc - rơi vào tay Bắc Địch.
Sau khi dẹp yên nội loạn, hoàn thành đại nghiệp thống nhất, Thánh Vũ hoàng đế hướng mắt về phương Bắc, lên kế hoạch tiến đánh, thu hồi Sóc Châu, Hằng Châu, Yên Châu, những vùng đất quan trọng ở phía bắc. Nhưng không ngờ trên đường xuất quân, vết thương cũ tái phát, ông lâm bệnh nặng, kế hoạch đành phải gác lại.
Mấy năm sau, Thánh Vũ hoàng đế băng hà, Thái tử kế vị, tức là Minh đế.
Minh Đế khi còn là Thái tử, tuy rằng giữa các huynh đệ có vẻ tầm thường, nhưng từ nhỏ đã rộng lượng, nhân đức, kế vị rất được lòng dân chúng.
Song, những năm ông tại vị lại gặp nhiều bất lợi: đầu tiên là thiên tai liên miên, sau đó là loạn hoàng tử, khiến Minh đế hao tâm tổn sức, không còn sức lực để lo chuyện đất đai bị mất ở phương Bắc.
Năm ngoái, ông ta cũng lâm bệnh nặng mà qua đời.
-----
Chú thích:
*Thế lực cát cứ là những tập đoàn, cá nhân có quyền lực mạnh, chiếm giữ một vùng đất riêng và không chịu sự quản lý của chính quyền trung ương.
Nói cách khác, họ tự lập chính quyền riêng, "xưng hùng xưng bá" trên một khu vực nhất định, không tuân theo luật lệ hay mệnh lệnh của nhà vua hay chính quyền trung ương.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận