Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
Sóng biển vỗ vào những tảng đá, tạo nên âm thanh du dương. Biển cả mênh mông nối liền với bầu trời xanh thẳm, khiến người ta không khỏi muốn vươn vai hét lớn. Khung cảnh thơ mộng này làm cho lòng người sảng khoái và thư thái.
Đối mặt với cảnh đẹp như vậy, Vân Thư cau mày thật chặt, trên mặt không những không thể hiện ra được niềm vui thích khi tới biển cả mà ngược lại có một nỗi buồn không nói nên lời.
Nàng có thể không buồn được sao?
Rõ ràng còn đang nghĩ đến việc chị gái nàng kết hôn, bản thân có thể làm một phù dâu xinh đẹp, kết quả thì sao?
Một đêm thức dậy, không những đã xuyên không mà còn trở thành một phụ nữ tái hôn mang theo con riêng.
Ly hôn, tái giá... A a a a... Kiếp trước cô còn là một cô gái nhỏ chưa từng yêu đương, bây giờ lại một bước lên mây, không chỉ kết hôn mà còn có con rồi, đây là muốn làm gì thế này!?
Hiện tại, nàng không thể không chấp nhận sự thật này, vì vậy sau khi hiểu rõ tình hình, nàng đã chạy ra biển với vẻ mặt hoang mang, mờ mịt.
Kiếp trước, nàng cũng lớn lên ở biển, đối mặt với biển cả mênh mông, tâm trạng luôn là tốt nhất. Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn gào khóc, oán trách ông trời tại sao trêu đùa nàng quá lố như vậy, lại để nàng trở thành mẹ của một đứa trẻ.
Nhậm Khải nhìn bóng dáng mảnh mai đứng bên bờ biển, không ngừng vung tay, dậm chân, mà cảm thấy tâm trạng phức tạp vô cùng.
“Di”
Đứa trẻ đứng bên cạnh Nhậm Khải loạng choạng muốn chạy về phía trước, nhìn thấy bóng người quen thuộc liền nở ra nụ cười rạng rỡ...
*di: dì
“Đồng Đồng, đó là Nương.”
Bàn tay lớn của Nhậm Khải nắm lấy tay nhỏ của Đồng Đồng, dịu dàng nói.
*Nương: mẹ.
“Nương?”
Đôi mắt đen láy của Đồng Đồng tràn đầy vẻ nghi hoặc, cuối cùng dường như nghĩ ra điều gì đó, gật đầu thật mạnh và nói: "Vâng, là nương!"
“Đồ ngốc!”
Một giọng châm chọc vang lên sau lưng Nhậm Khải.
"Liễu Liễu, không được vô lễ với em trai."
Nhậm Khải quay người nhìn cô con gái nhỏ nhắn, đau lòng dạy dỗ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Liễu không những không dịu lại, mà còn tràn đầy thù địch nhìn đứa bé trước mặt.
Nghĩ đến những lời chế giễu của người khác, cô bé ngẩng đầu lên nhìn cha mình, giọng nói đầy thách thức: "Đà, có phải cha có đệ đệ rồi thì sẽ không cần Liễu Liễu nữa đúng không?"
*Đà: cha.
"Sao có thể chứ? Liễu Liễu là bảo bối của phụ thân, làm sao phụ thân lại không cần Liễu Liễu được chứ!"
Sắc mặt Nhậm Khải thay đổi, biết rằng Liễu Liễu trở nên như vậy là do những người phụ nữ trong làng lắm lời, khiến cho Liễu Liễu bị ảnh hưởng, và tràn đầy địch ý với Đồng Đồng.
"Nhưng đà nắm tay nó, còn cười với nó."
Liễu Liễu ghen tị hét lên.
Nhậm Khải mặt mày tối sầm lại nhìn cô con gái đang hờn dỗi, đầu óc như muốn nổ tung.
“Nương…..”
Đồng Đồng có chút sợ hãi liếc nhìn Liễu Liễu, cố gắng vùng ra khỏi tay Nhậm Khải, loạng choạng bước hai bước về phía trước, rồi hét lên một tiếng về phía biển, đưa tới sự chú ý của một người phụ nữ đang vùng vẫy bên bờ biển.
Vân Thư đang dậm chân, vung tay tỏ ý không vui, nghe thấy tiếng trẻ con liền vô thức quay đầu nhìn lại, đối mặt với ba đôi mắt đen láy, liền lập tức ngẩn ra.
Hu hu... cô không muốn thấy họ, không muốn.
Có tâm lý trốn tránh, nàng ngay lập tức quay người nhìn ra biển, tự thôi miên mình rằng mình hoàn toàn không nhìn thấy ba người đó...
Thái độ của Vân Thư khiến cho Liễu Liễu cười lớn.
“Ha ha, đồ ngốc, ngươi xem, mẹ không cần ngươi nữa rồi.”
Đến mẹ và dì còn không phân biệt được, đồ ngốc như vậy sao có thể trở thành em trai của cô được chứ?
Đồng Đồng nghe thấy vậy, lập tức cuống quít lên, quay đầu lại cãi: “Ngươi nói bậy, mẹ không bao giờ không cần ta!”
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận