Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Dịch: Hoangforever
Cảnh sắc Giang Nam rất đẹp, đậm chất xưa.
Khi mặt trời lên, dòng sông như một con rắn lửa màu đỏ, bơi lội tung tăng dưới màu xanh của núi đổi, làm cho cảnh sắc càng thêm rực rỡ mà tươi đẹp.
Ai đã từng tới Giang Nam mà không xao xuyến chứ?
Sự đẹp đẽ của Giang Nam ai ở trên đời đều biết cả, không cần phải nói ra.
Nhưng cho dù nó có đẹp như thế nào, thì ở lâu rồi, hắn vẫn cảm thấy nhạt nhòa, không còn tươi đẹp, rực rỡ giống như ban đầu nữa. Và hắn - Công Lương chính là người như vậy.
Công Lương từng học đại học Chiết Giang. Sau khi tốt nghiệp, hắn ở lại và làm việc ở thành phố này.
Hắn học đại học năm 20 tuổi và tốt nghiệp năm 24 tuổi. Chỉ mới đấy thôi mà đã 30 tuổi rồi. Từ một chút chim non ngơ ngác biến thành một chú chim già nua. Thế nhưng vẫn chưa có gì vẫn chưa đạt được gì.
Thật đáng buồn thay!
Có người bảo rằng, nếu bạn tới tuổi 30 rồi mà chưa có mấy chục vạn gửi ngân hàng, chưa có nhà cửa, chưa có xe hơi, chưa có bà xã, Thì đó chính là một cuộc sống thất bại. Mà đáng buồn thay, hắn trùng hợp lại là loại người như vậy.
Nguyên nhân gây ra điều này, phần lớn có liên quan tới tính cách của hắn.
Hắn là tên lười, tính cách hướng nội, ít nói, không thích bị gò bó.
Cho nên, sau khi tốt nghiệp xong, hắn lựa chọn nghề "tiểu thuyết gia". Tiểu thuyết của hắn vô cùng giản dị và ôn hòa, không cao cũng không thấp, mỗi tháng kiếm được 3-4 vạn tệ. Tiêu dùng tiết kiệm một chút, có lẽ cũng dư ra được vài đồng để uống rượu.
Thế nhưng, hắn lại không bằng lòng với cuộc sống này.
Do tính cách hướng nội, không thích ngoại giao của mình, cho nên hắn có rất ít bạn bè.
Vì vậy, cuộc sống mỗi ngày của hắn chính là buổi sáng rời giường, rửa mặt, nấu cơm, ăn cơm, viết tiểu thuyết; buổi trưa ngủ, rời giường, viết tiểu thuyết. Sau đó ăn cơm tối, nghỉ ngơi rồi đi ngủ. Mỗi ngày đều như vậy, nghìn ngày như một, không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Có điều, khi hắn mệt mỏi thỉnh thoảng, hắn sẽ ra ngoài đi dạo một chút, đi bộ tới một nơi xa xôi nào đó, vừa rèn luyện thân thể vừa hít thở khí trời. Chỉ là cũng không được bao lâu.
Cuộc sống của hắn giống như một cốc nước sôi vậy, bình thường không có bất kỳ điểm sáng nào.
30 tuổi, ở trong mắt một cậu bé 18 tuổi mà nói, hắn đã là một ông già.
Trái tim của một người già đa phần là khó chịu và thất thường.
Nếu một người sống được chín mươi năm, vậy thì Công Lương hắn đã trải qua một phần ba cuộc đời rồi!
Một phần ba đó!
Công Lương mở rèm ra.
Bên ngoài là một mảnh sáng chói chang, tươi đẹp.
Quay đầu nhìn lại thì nào là máy tính, tủ quần áo, kệ sách. Đây là những gì mà hắn có.
Cuộc sống như thế này vẫn có thể sống được.
Vốn hắn vẫn có thể tiếp tục sống được như thế này, thế nhưng hắn đột nhiên không muốn sống như vậy nữa.
Hắn cảm thấy hắn có thể thay đổi cuộc sống này được. Thay vì cứ nhàm chám, sống một cuộc sống ao tù trong vũng bùn như hiện tại.
Hắn muốn rời khỏi thành phố này, muốn đi khắp mọi nơi, đem dấu chân của mình đặt lên từng ngóc ngách trên cái thế gian này.
Hắn nghĩ rằng, hắn vừa có thể đi du lịch vừa có thể viết tiểu thuyết kiếm tiền. Khi tâm trạng vui vẻ thì tìm một nơi đẹp đẽ nào đó để ở. Nếu như tâm trạng không tốt thì hắn lại đi tiếp. Thay vì sống một cuộc sống ngờ nghệch như hiện tại. Cuộc sống này chẳng khác nào con ốc sên ở trong vỏ ốc của mình vậy.
Hắn quyết định, Đã tới lúc nên lên đường rồi.
Sáng hôm sau, hắn lái xe tới thị trấn Dương Viên, Hải Ninh.
Lúc đó là lúc thủy triều lên, từng đợt sóng không ngừng va vào bờ, bắn ra vô số bọt trắng xóa.
Hắn trầm trồ một lúc rồi thu dọn đồ đạc và đi về phía Nam.
Từ nơi đó hắn lên đường, muốn dùng đôi chân của mình đi dọc theo bờ biển một vòng.
Hắn không biết liệu hắn có thể quay lại điểm ban đầu được không, có lẽ cuộc hành trình này sẽ rất mệt mỏi và dài. Thế nhưng không sao cả. Hắn không muốn cuộc đời của mình khi về già rồi mới hối hận cuộc sống của mình không có bất kỳ điểm đặc sắc nào cả.
Hắn muốn nói, hắn không hối tiếc.
Nửa tháng sau, hắn tới góc cuối của thị trấn Phương Châu, Phúc Kiến.
Ở đây phong cảnh khác xa so với tỉnh Chiết Giang. Từ xa đã có thể nhìn thấy một đoàn bóng đen đứng sừng sững trong sương mù, chắc là Vịnh Vịnh.
Theo một ông lão người địa phương nói, hai bên eo biển này rất gần nhau, có người từng ngồi trên một cây gỗ nấu cơm trên đó, thuận theo dòng nước tới Vịnh Vịnh, cũng không biết là thật hay giả nữa.
Tới đêm, hắn ngủ trong một rừng cây ở ven bờ biển, lắng nghe tiếng sóng vỗ mà cảm thấy tĩnh lặng trong lòng.
Bên ngoài Trái Đất, các vệ tinh khí tượng theo dõi thời tiết đột nhiên thấy mây ở vùng Phúc Kiến thay đổi, biến thành một vòng xoáy.
Công Lương đang ngủ đột nhiên giật mình tỉnh giấc. Hắn mơ thấy mình đang ngủ gần một cái mép vực. Bước ra khỏi rừng, hắn nhìn thấy một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Trong đêm, một dòng nước trắng xóa từ trên trời rơi xuống. Trên biển cũng xuất hiện một dòng nước xoáy, xoay tròn và chảy thẳng lên trời.
Long hút Thủy!!
Hắn không ngờ hắn lại may mắn tới như vậy. H
ắn ấy vậy mà lại có thể nhìn thấy Long hút thủy.
Cho nên liền vội vàng lấy điện thoại di động ra.
OA!! Chết tiệt!!
Đột nhiên hắn cảm thấy có thứ gì đó không ổn, thứ kia hình như đang hướng về phía mình.
Hắn vội vàng bỏ chạy, đáng tiếc người cuối cùng không thể nào kháng cự lại được tự nhiên.
Long hút Thủy nhanh chóng nhích lại gần hắn và hút hắn lên. Hắn ở trong cột nước Long hút Thủy xoay tròn, càng xoay càng lên cao, thẳng tới tận trời cao.
Lúc này, hắn mới phát hiện ra bầu trời đêm sao mà đẹp tuyệt vời vậy?? Nó giống như tiên nữ tinh khiết ở trong mắt hắn vậy.
Nhưng những thứ này... hắn thật sự không muốn nhìn thấy. Kể cả muốn nhìn đi chăng nữa thì cũng phải đứng trên mặt đất mà nhìn, chứ không phải bay trên bầu trời như thế này.
Cứu mạng a!
Tam Thanh đạo tôn, Ngọc Hoàng đại đế, Thiên Thượng Thánh Mẫu, Mụ tổ, Mặc Nương tỷ tỷ, Bảo Sinh đại đế, Quan thế âm Bồ tát cứu khổ cứu nạn, cứu mạng a!!!
Không thì Thượng Đế, Thiên Chúa, Thánh Mẫu Maria ngoại quốc tới cứu một chút cũng được!
Thế này thì xong đời rồi!! Không biết té xuống có trở thành thịt vụn không, tới lúc đó chẳng phải ngay tới cả tro cốt cũng không còn sao??
Trong lúc hắn đang còn suy nghĩ miên man, uy lực của Long hút Thủy từ từ yếu dần, thân thể hắn cũng vì vậy mà mạnh mẽ từ trên trời rơi xuống.
“Cứu mạng, cứu mạng a!!”
Công Lương khoa loạn chân tay lên, chật vật kêu to lên một tiếng.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía dưới mình là một mảnh rừng rậm. Trong rừng có một cái hẻm núi rỗng giống như một ngọn núi lửa đã tắt. Ở trong hẻm núi này không có một cái cây nào và có một tảng đá lớn mọc sừng sững ở giữa. Mà tình cờ là hắn lại rơi thẳng xuống hòn đá kia.
“Thôi xong!”
Công Lương lẩm bẩm nói và ngất đi.
Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận