Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Linh dị
  3. Trực Tử Vô Hạn (Dịch)
  4. Chương 0: Lời nói đầu

Trực Tử Vô Hạn (Dịch)

  • 773 lượt xem
  • 1846 chữ
  • 2020-10-14 21:40:24

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

"Người bình thường có tài năng gì?"

Câu hỏi này nghe có vẻ buồn cười, nghe có vẻ triết lý.

Vì sao nó buồn cười?? Bởi vì hầu hết mọi người sẽ không hỏi một câu hỏi như vậy nếu như không có lý do nào đó.

Nếu đột nhiên có một ngày bạn bị người xung quanh hỏi như vậy, vậy thì phản ứng đầu tiên của bạn là gì?? Cười họ phải không?

Vì vậy, người bình thường đương nhiên sẽ không ai muốn mình bị hỏi một câu hỏi đột ngột như vậy rồi.

Vì sao nó triết học?

Lý do cho câu hỏi này còn đơn giản hơn nữa. Bởi vì nó không khác gì một câu hỏi khách quan, quan điểm của bạn và nó cũng có thể trở thành một câu hỏi để mọi người cùng tranh luận.

Chỉ là, một câu hỏi như thế này, nếu như không phải bạn đang học cấp 3 thì chắc  cũng chả có ai đặt ra câu hỏi như vậy.

Thế nhưng, Phương Li lại đặt câu hỏi như vậy cho giáo viên của mình vào ngày đầu tiên hắn tới trường tiểu học.

Năm đó, Phương Li mới 8 tuổi.

Bạn có thể tưởng tượng ra được phản ứng của giáo viên đang đứng trên bục giảng và đám trẻ ngu dốt xung quanh xấu hổ và bối rối trước câu hỏi này như thế nào.

Từ góc độ đó cho thấy, Phương Li vốn không phải là một người bình thường.

Một đứa trẻ 8 tuổi chắc chắn không nên có suy nghĩ như vậy.

Nhưng bất kể bạn có nghĩ nó như thế nào, Phương Li quả thực là một người bình thường.

Khi những đứa trẻ khác chơi đùa, Phương Li cũng chơi đùa.

Khi những đứa trẻ cùng trang lứa khác gặp khó khăn, Phương Li cũng gặp khó khăn.

Khi những đứa trẻ khác hồn nhiên ngây thơ, Phương Linh cũng hồn nhiên ngây thơ.

Khi những đứa trẻ khác bị người lớn đánh đòn vì hư, Phương Li cũng bị đánh đòn vì hư.

Nói cách khác, Phương Li không có phát triển sớm cũng không có bất thường. Cậu là một đứa trẻ bình thường cả về mặt thể chất lẫn tinh thần.

Chỉ là Phương Li không thể không hỏi câu hỏi như vậy vào ngày đầu tiên hắn đi học trường tiểu học được.

Bởi vì hắn biết điều mà người khác không biết, biết mình khác với người khác.

.............

Năm đó Phương Li mới 7 tuổi.

Trước 7 tuổi, Phương Li vẫn phát triển bình thường như bao đứa nhỏ khác.

Khi đó, do bố mẹ phải đi làm cả ngày để nuôi gia đình nên người thường xuyên ở với hắn là ông nội.

Ông nội rất yêu thương Phương Li.

Khi Phương Li bị bố mẹ mắng, ông nội đứng ra bênh vực cho Phương Li.

Khi Phương Li bị ngã, ông an ủi cậu.

Khi Phương Li thích một món đồ chơi nào đó, ông sẽ mua cho cậu món đồ chơi đó, chỉ để làm cho Phương Li vui.

Vì vậy, Phương Li rất yêu quý ông nội mình.

Ngay cả khi lớn lên, Phương Li có thể tự nhiên nói với mọi người xung quanh rằng người mà cậu yêu quý nhất chính là ông nội mình.

Bạn sẽ phản ứng như thế nào khi một người mà bạn yêu quý biến mất khỏi thế giới của bạn?

Trước kia, Phương Li không có suy nghĩ về vấn đề này.

Khi cậu được 7 tuổi, cậu đã phải suy nghĩ về nó.

“hu hu hu hu hu hu....”

Tiếng khóc vang vọng khắp không gian.

Có người thì tủi thân vô cùng. Có người thì vô tâm. Bất kể là ai thì cũng có thể cảm nhận được bên trong họ vô cùng đau khổ.

Tiếng khóc thương làm cho bầu không khí càng thêm thê lương, u buồn hơn.

Nghe mọi người khóc, những đứa nhỏ không biết gì, cũng ầm ầm khóc theo.

Phương Linh đã ở trong một môi trường như vậy. Cánh tay bé nhỏ nắm cánh tay mẹ hắn, hai con mắt nhìn thẳng về phía trước.

Theo hướng con mắt hắn nhìn có một bức ảnh đen trắng.

Người trong ảnh chính là ông nội của Phương Li.

Nhìn bức ảnh đó, Phương Li thực sự nhớ ông nội mình.

Phương Li biết, những người xung quanh hắn cũng nhớ ông nội. Đó là lý do vì sao họ lại khóc vào lúc này.

Tuy nhiên, Phương Li lại không có rơi một giọt nước mắt nào.

Dù bố và mẹ hắn đều khóc, người lớn và trẻ nhỏ ở xung quanh đều khóc, thế nhưng Phương Li lại không có khóc.

Thế nên, Phương li hỏi mẹ,

“Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

Khi đó, người mẹ khóc thương đầy nước mắt đã trả lời Phương Li thế này.

“.... Bởi vì, ông nội của con không còn trở lại nữa.”

Phương Li biết.

Sự thật này, Phương Li cũng biết.

Phương Li biết chắc rằng, ông nội sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Nhưng...

“Nhưng tại sao ông chết rồi mẹ phải khóc?”

Khi Phương Li hỏi câu như vậy, khuôn mặt của mẹ hắn hiện ra sự ngạc nhiên và bối rối.

Sau đó, mẹ Phương Li trả lời Phương Li thế này.

“Ông nội con đã chết. Người bình thường khi thấy người thân của mình chết sẽ cảm thấy thương tâm, đau buồn, cho nên họ khóc.”

Nghe những lời này, Phương Li không nói gì nữa.

Thế nhưng, Phương Li lại có một câu hỏi ở trong lòng.

“Người bình thường vào lúc này nên khóc sao?”

Chình vì lý do đó, cho nên lên 8 tuổi, Phương Li đã hỏi giáo viên mình một câu hỏi như vậy.

Sau khi lớn lên, Phương Li mới biết được rằng đó là điều hiển nhiên.

Cái chết của người thân, đối với một người bình thường, chuyện khó là lẽ dĩ nhiên.

Bởi vì lúc đó họ sẽ buồn, sẽ rất buồn, cho nên họ khóc. Đó là điều bình thường của một người bình thường.

Theo quan

 

 

 

Theo quan điểm tâm lý, khi thế giới chủ quan của con người và thế giới khách quan có nguyên tắc thống nhất là bình thường.

 

Vì tâm lý là sự phản ánh hiện thực khách quan nên mọi hoạt động, hành vi tâm lý bình thường đều phải phù hợp với môi trường khách quan, kể cả về hình thức và nội dung.

 

Khi tinh thần hoặc tâm lý của một người mất sự thống nhất với ngoại cảnh, thì người đó không được người khác hiểu.

 

Khi đó, người này sẽ trở nên bất bình thường.

 

Vì vậy, theo quan điểm lý thuyết này, Fang Li không phải là một người bình thường.

 

Fang Li không khóc vào ngày hôm đó.

 

Khi người khác buồn, Fang Li chỉ có bình yên trong lòng.

 

Khi người khác coi đó là điều hiển nhiên, Fang Li chỉ có nghi ngờ trong lòng.

 

Fang Li chỉ ngạc nhiên khi những người khác đang khóc và khóc.

 

Là lạc lõng, thậm chí lạnh lùng tàn nhẫn, làm sao có thể không coi là dị thường?

 

Dù sao người bên kia từ nhỏ đã nuôi lớn mình, quan hệ rất tốt với anh, là người thân yêu nhất của anh.

 

Một người như vậy đã qua đời sẽ không bao giờ gặp lại, chính vì là một đứa trẻ nên càng buồn hơn đúng không?

 

Nhưng, từ đầu đến cuối, Fang Li chưa bao giờ cảm thấy một chút buồn, một dấu vết của nỗi buồn, hay thậm chí muốn rơi nước mắt.

 

Lúc này người lớn cũng không quan tâm chuyện này, chỉ khi Phương Li thực sự không hiểu ý nghĩa của cái chết, hoặc là sớm một chút không bị ảnh hưởng bởi những đứa trẻ xung quanh, mới phát khóc lên.

 

Chỉ có Fangli, trong tình trạng không biết gì, mới hiểu được một điều.

 

  Đó là…

 

"Tôi khác với những người xung quanh ..."

 

Đó là suy nghĩ duy nhất của Fang Li vào thời điểm đó.

 

Sau này lớn lên Fang Li mới hiểu tại sao hồi đó mình lại như vậy.

 

Không chỉ bởi vì Fang Li bắt đầu có cảm giác, mà còn bởi vì Fang Li không thể tránh khỏi những điều tương tự vài lần.

 

Khi đó, Fang Li không thể khóc và không thể cảm thấy buồn.

 

Sau đó, Fang Li hiểu ra.

 

Cho dù người kia quan trọng với mình thế nào hay thân thiết với mình thế nào, một khi người ấy chết, người ấy sẽ không bao giờ rơi nước mắt hay cảm thấy một chút buồn bã.

 

Không phải Fang Li thiếu hiểu biết, cũng không phải Fang Li quá lạnh lùng và tàn nhẫn.

 

Đó chỉ là một khiếm khuyết.

 

Fangli bắt đầu không biết gì khi lên bảy tuổi, che giấu những khiếm khuyết về tính cách của mình sâu trong tim.

 

"Tôi không thể có cảm xúc với cái chết của người khác ..."

 

  Vì thế...

 

"Tôi không được có cảm xúc với cái chết của chính mình..."

 

Sự thật này đã được xác nhận vào năm Fang Li mười tám tuổi.

 

……

 

"bùm ----!"

 

Đó là một tác động cực kỳ lớn.

 

Vào lúc tiếng va chạm vang lên, Phương Li chỉ cảm thấy bầu trời quay cuồng, khi khôi phục tầm nhìn, lần đầu tiên chỉ có một mảnh bầu trời lọt vào tầm nhìn của hắn.

 

Tuy nhiên, bầu trời dần dần bị nhuộm đỏ và thay bằng màu đen từng chút một.

 

Màu đỏ xuất hiện bởi vì tròng mắt trong hình vuông bắt đầu chảy máu.

 

Màu đen xuất hiện vì ý thức của Fang Li bắt đầu biến mất.

 

Lúc này Phương Li chỉ cảm thấy cơ thể không còn là của mình, thậm chí không thể cử động, thậm chí không còn cảm giác được nữa.

 

Cảm giác duy nhất ở Fangli là ———— Nhiệt.

 

  Trời nóng.

 

  rất nóng.

 

Toàn thân phát sốt.

 

Xung quanh, từng người đi bộ bắt đầu đến xung quanh, xuất hiện trong tầm nhìn mờ của Fang Li.

 

Fangli không thể nghe thấy họ đang nói gì.

 

Tuy nhiên, Fang Li có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và sợ hãi xung quanh mình.

 

Và cơ thể đang nóng lên của tôi dường như mất đi thứ gì đó quan trọng.  khiến mặt đất bên dưới tôi bắt đầu ẩm ướt.

 

Fangli khó quay đầu lại, và nhìn thấy con đường đậu xe chỉ cách đó không xa.

 

Ở đó, nó đang dần nhuộm đỏ.

 

Bị nhuộm đỏ bởi máu chảy ra từ toàn bộ cơ thể ở Fangli.

 

Vì vậy, Fang Li cuối cùng đã hiểu nó.

 

Điều quan trọng trong cơ thể tôi đang mất đi không chỉ là máu mà là sự sống.

 

Cùng lúc đó, Fang Li hiểu chuyện gì đã xảy ra.

 

   Tai nạn xe hơi.

 

Đó chỉ là một tai nạn bất ngờ.

 

Có hơn 100.000 vụ tai nạn ở đất nước này mỗi năm.

 

Fangli chỉ là một trong 100.000 vụ tai nạn ô tô trong năm nay.

 

   "À chính nó đấy..."

 

Fangli chấp nhận số phận của mình ngay lập tức.

 

Không có không muốn, không có oán giận, hoặc thậm chí sợ hãi hoặc phản kháng.

 

Rốt cuộc, Fang Li không thể tạo ra bất kỳ cảm xúc nào về "cái chết".

 

Đây là một sự thật mà tôi bắt đầu không biết gì và nhận ra khi tôi mới bảy tuổi.

 

Bây giờ, nó vừa được xác nhận.

 

Nếu Fang Li có bất kỳ suy nghĩ nào về cái chết sắp xảy ra của mình, thì chỉ có một.

 

"Con người sẽ đi về đâu sau khi chết?"

 

Với suy nghĩ như vậy, Fang Li nhắm mắt lại.

 

Vào lúc Phương Li hoàn toàn bất tỉnh, một giọng nói lạnh lùng truyền vào tâm trí cậu.

 

"Số 11273 tiến vào không gian thần chính."

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top