Đoàn đội hai mươi người của Thương Lang Chiến Thiên đang cẩn thận đánh giết Người Rồng Mắt Ma, mà các thành viên khác ở phía xa ai cũng hưng phấn dõi theo, muốn học tập kỹ xảo của đám Thương Lang Chiến Thiên, hận mình không phải là một trong hai mươi người này, sự chú ý dành cho xung quanh hầu như là số không.
Cũng không phải do họ không có lòng đề phòng, mà là danh vọng của Nhất Tiếu Khuynh Thành ở thành Phong Diệp quá lớn, không có người nào dám trêu chọc, huống chi bây giờ là buổi tối, người chơi đi ra ngoài đánh quái thăng cấp càng ít hơn, thậm chí nếu thực sự có người có ý đồ với bọn họ đi, bọn họ nhiều người như vậy, còn sợ người khác sao?
“Lão đại Thương Lang thật lợi hại quá, đối mặt nhiều pháp thuật công kích thế kia, đến tận giờ vẫn chưa bị pháp thuật đánh trúng bị thương.”
“Thì đó mới nói, nếu như tôi có thể có một nửa bản lĩnh của lão đại Thương Lang, thì đã ung dung thành MT chính của những công hội nhất lưu khác rồi.”
“Phân nửa bản lĩnh? Tôi thấy chỉ cần một phần ba là có thể trở thành MT hàng đầu của vương quốc Tinh Nguyệt rồi, lần trước cậu không nhìn thấy Ião đại Thương Lang một mình kháng BOSS cuối trong phó bản đoàn đội hai mươi người cấp Địa Ngục như thế nào đâu, hai MT trước đều bị BOSS giết chết dễ dàng, toàn bộ đám trị liệu thêm máu cũng không giữ mạng được, mà lão đại Thương Lang tới sau, một mình có thể kháng được, hơn nữa chỉ cần một mục sư, lúc đó làm tôi kinh ngạc suýt rớt cằm luôn.”
Đám thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành xem cuộc chiến đằng xa khi nhắc tới Thương Lang Chiến Thiên, mỗi người đều viết câu ‘phục sát đất’ trong lòng.
Cũng bởi có Thương Lang Chiến Thiên xuất hiện, phó bản đoàn đội hai mươi người cấp Địa Ngục vốn khiến Nhất Tiếu Khuynh Thành rất nhức đầu, trở nên dễ công lược xong, nếu không phải phó bản đoàn đội cỡ lớn năm mươi người yêu cầu trình độ cực cao với đội viên, lần đánh thông phó bản đoàn đội cỡ lớn năm mươi người đầu tiên đã sớm bị họ cướp lấy.
“Ủa, sao tôi cảm giác xung quanh nóng hơn vậy?”
“Nóng á? Cậu vừa nói tôi cũng thấy vậy thật, bây giờ là buổi tối mà ta?”
Vài thành viên xem Nhất Tiếu Khuynh Thành cuộc chiến nhìn bốn phía, nhưng lại không có phát hiện bất kỳ thứ gì lạ.
“Không đúng, các cậu ngó bên trên kìa!” Một thích khách nhanh nhạy chỉ lên bầu trời, hét thất thanh.
Lập tức mọi người nhìn lên bầu trời, chỉ thấy trên đỉnh đầu bọn họ có vô số nguyên tố lửa ngưng tụ thành cơn mưa lửa rơi xuống, mà không biết từ khi nào đã xuất hiện một vách tường lửa bao quanh bọn họ và bắt đầu xoay tròn, mặt đất dưới chân cũng trở nên nóng bừng lên.
Một chiêu này chính là kỹ năng Viêm Linh Phong Bạo đi kèm Quầng Sáng Của Lửa mà Thạch Phong mới lấy được.
Chiếc Nhẫn Thất Diệu trải qua thăng cấp đã giúp Viêm Linh Phong Bạo lên level 7. Bán kính bao phủ 30 mét, dư để bao trùm toàn bộ 80 người quan chiến.
Phe Nhất Tiếu Khuynh Thành còn chưa phản ứng kịp, trên đầu đã toát ra từng con số hơn mười ngàn điểm thương tổn…
Thương Lang Chiến Thiên có lẽ là người có HP dày nhất ở Nhất Tiếu Khuynh Thành, mà cũng chỉ xấp xỉ 7000 điểm HP thôi. Sau biển lửa thổi quét qua, mọi thứ yên tĩnh như chết, hết thảy thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành đều hóa thành tro bụi. Bởi vì hiệu quả của Ác Quỷ Quấn Thân, hễ người chơi nào bị Thạch Phong đánh chết, xác suất rơi trang bị tăng gấp đôi, vả lại Thạch Phong có thể hấp thu linh hồn bất hủ…
Những người chơi này không chỉ có rớt level và trang bị, trong khoảng thời gian ngắn còn không thể đăng nhập Thần Vực.
“Ok, chỉ còn mấy người kia.”
Thạch Phong trốn cách đó không xa nở nụ cười thoả mãn, đây chính là sự đáng sợ của pháp thuật hủy diệt cỡ lớn, trong Thần Vực lưu truyền một câu, thà trêu chọc thích khách bậc Thần, cũng không đi ghẹo người chơi biết pháp thuật hủy diệt cỡ lớn.
Bởi vì thích khách bậc Thần cùng lắm đánh lén được một người chơi rất mạnh thôi, thế nhưng một người chơi biết pháp thuật hủy diệt cỡ lớn lại có thể phá hủy một quân đoàn. Giống như thích khách bậc Thần chính là súng ngắm, mà người có pháp thuật hủy diệt cỡ lớn chính là tên lửa đạn đạo, là ác mộng của công hội khác.
Lý do đời trước Tiệc Trà Nửa Đêm trâu bò như thế, có thể cùng ngồi cùng ăn với công hội siêu cấp, là bởi vì trong Tiệc Trà Nửa Đêm có một Pháp Thần và một Thuật Thần, hai người này nắm giữ rất nhiều pháp thuật hủy diệt cỡ lớn, quân đoàn ngàn người ở trước mặt hai người như mây bay, một chiêu pháp thuật hủy diệt cỡ lớn bậc sáu là có thể giết sạch.
Giết chết 80 người Nhất Tiếu Khuynh Thành, Thạch Phong không đi nhặt vật phẩm rơi trên mặt đất, mà xông thẳng về phía Thương Lang Chiến Thiên đang chiến đấu.
Lúc này song phương giao chiến rất kịch liệt, mà động tĩnh của Viêm Linh Phong Bạo lớn như vậy, khẳng định đã có phát hiện, Thạch Phong tự nhiên không có thời gian đi nhặt trang bị.
“Lão đại Thương Lang, mọi người bên ta đứng đợi đằng xa đều chết hết, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Vô Ảnh Thử vẫn còn sợ hãi liếc nhìn ánh lửa sáng rực cả mảnh trời xa xa đang dần tiêu tán. Danh sách trên trong đoàn đội bây giờ đã biến xám từ trên xuống dưới.
“Người tới có ý xấu, chúng ta rút lui trước đã, bằng không vừa đối mặt Người Rồng Mắt Ma vừa chống trả kẻ địch có phần thắng quá thấp.” Thương Lang Chiến Thiên hô lên trong kênh đoàn đội, “Để tôi yểm hộ các cậu, mọi người rút về lối ra!”
Không thể không nói năng lực lãnh đạo đoàn đội của Thương Lang Chiến Thiên cực cao, dù đã biết có kẻ địch mạnh tới đánh lén, cũng chỉ huy rút lui đâu vào đấy, mà Thương Lang Chiến Thiên một mình kháng quái, từng bước một lui về phía sau.
“Chỉ có một người ư?” Lúc Vô Ảnh Thử rút lui về phía sau, đột nhiên phát hiện một bóng đen lao đến cực nhanh về phía bọn họ, thầm thở dài một hơi, liếm khóe miệng mà cười khẩy nói, “Lão đại Thương Lang, để người nọ giao cho tôi đi, dám trêu vào chúng ta, muốn giết người cướp của, xem tôi dạy hắn làm người như thế nào.”
Dứt lời, Vô Ảnh Thử liền dùng Tật Phong Bộ xông tới.
Thương Lang Chiến Thiên vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ nghĩ rồi mặc kệ.
Nhìn tốc độ di chuyển của kẻ địch, Thương Lang Chiến Thiên liền ước lượng được thực lực của kẻ địch, mặc dù là cao thủ, thuộc tính cũng cao, nhưng vẫn kém xa Vô Ảnh Thử.
Gã biết rõ về thực lực của Vô Ảnh Thử, trong nhóm tám người bọn họ, đánh solo có thể đứng hạng thứ ba, dư sức đối phó cao thủ bình thường, hơn nữa đã đánh boss chỉ còn 50% HP, nếu như đánh lại từ đầu, rất tiếc nha.
Ban nãy lo lắng kẻ địch quá mạnh, là bởi vì kẻ địch nắm giữ pháp thuật hủy diệt cỡ lớn, không phải người chơi bình thường có thể học được loại kỹ năng này, ít nhất là cao thủ có thực lực cực mạnh hoặc là có công hội lớn làm chỗ dựa vững chắc. Nếu là công hội nào nhằm vào Nhất Tiếu Khuynh Thành thì không có khả năng lắm, bởi vì danh vọng của Nhất Tiếu Khuynh Thành ở thành Phong Diệp cực cao, muốn đối phó đoàn đội trăm người phe họ, kiểu gì cũng cần phái ra mấy trăm người tới bao vây tiêu diệt; nhưng bây giờ chỉ xuất hiện một người, chắc là một cao thủ chuyên giết người cướp của, dựa vào Vô Ảnh Thử đủ ứng phó rồi, nếu còn chưa đủ, thì vẫn có thể kêu người khác tới giúp.
Bằng kỹ thuật chiến đấu của bọn họ, vừa đối mặt BOSS vừa đối phó mấy trăm người thì vô cùng nguy hiểm thật, nhưng mà đối mặt với một người ư, chỉ cần phân công cho một người đi xử lý là được, những người khác có thể tiếp tục đánh BOSS.
Chỉ thấy khi Vô Ảnh Thử xông ra ngoài 30 mét chợt mở ra Tiềm Hành, chuẩn bị liên kích trực tiếp tiễn Thạch Phong về chầu ông bà.
Nhưng mà Thạch Phong là ai chứ?
Dưới Con Mắt Toàn Tri, tất cả kẻ địch không ẩn giấu vào đâu được, tốc độ di chuyển vừa rồi là do Thạch Phong cố ý biểu hiện đấy, hắn không dùng tốc độ nhanh nhất của mình.
Lúc này Thạch Phong bỗng tăng tốc.
Vù một tiếng, chỉ lưu lại một bóng mờ.
“Thật nhanh!”
Vô Ảnh Thử đầu tiên cảm thấy vô cùng kinh ngạc, theo sau lại căng thẳng làm lông tơ dựng đứng, gã biết, mình bị lừa chủ động đá tới ván sắt rồi.
Chẳng qua đã muộn, hai người cách nhau có chừng 20 mét thôi, Thạch Phong sử dụng Truy Phong Kiếm, dưới tình huống tốc độ cao nhất, chớp mắt đã chạy tới trước người Vô Ảnh Thử, theo sau một kiếm chém ra.
Vô Ảnh Thử kinh hãi, mà nhờ có tố chất cao thủ nên gã lập tức phản ứng chống trả, hơn nữa gã đã bắt được quỹ đạo kiếm của Thạch Phong, nâng chủy thủ nghênh chặn.
Thế mà lại thấy một ánh bạc xẹt ngang, Vô Ảnh Thử hiện ra từ trong trạng thái Tiềm Hành, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thạch Phong ăn mặc áo choàng và mạn che mặt màu đen hoàn toàn không thấy rõ dung mạo.
“Tại sao có thể ra kiếm nhanh như vậy chứ!?” Vô Ảnh Thử cúi đầu nhìn lồng ngực đã bị xuyên thủng, trong lòng cuồn cuộn dâng lên cơn sóng thần, mà thanh máu của gã cũng tụt vèo vèo rồi thấy đáy, thi thể ngã rầm xuống đất không nhúc nhích nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận