Đối mặt một quyền mạnh mẽ đấm thẳng tới của Lôi Báo, Thạch Phong vội hơi khom mình lùi nhanh, giống như một con khỉ nhỏ, không đi ngăn cản.
Trong gang tấc, Thạch Phong bỗng nhiên hóp bụng, vô cùng nguy hiểm tránh thoát một cú đấm đó.
Tiếng đấm xé gió, dù cách một lớp áo, Thạch Phong đều có thể cảm nhận được phần bụng nhận được lực đánh sâu vào nhất định, sức mạnh điên cuồng này nếu trực tiếp đánh lên thân người, hậu quả khó lường trước được…
Trên khán đài mọi người xem cũng đang há hốc mồm.
“Hổ Báo Lôi Âm, sao có thể chứ?” Trần Võ trên phòng VIP lầu hai thấy Lôi Báo tung ra cú đấm, hai mắt sáng lên, trong lòng cuồn cuộn nổi lên sóng biển ngập trời, thật giống như đã hồn xiêu phách lạc khi thấy được một cô gái xinh đẹp tuyệt trần.
“Hổ Báo Lôi Âm?” Mọi người ngồi cạnh không hiểu biết về nó, nhưng khi thấy Trần Võ kích động như thế, nghĩ thầm chắc là rất lợi hại.
Trần Võ gật đầu, kích động giải thích: “Chỉ có dung hợp hai loại sức mạnh trong ngoài thân thể mới có thể phát ra âm thanh như vậy, có thể nói là biểu hiện của việc rèn thể đến cực hạn, thường thì chỉ có cao thủ cảnh giới tông sư mới làm được thôi, không ngờ tới bậc thầy Lôi Báo đã sớm làm được rồi, e rằng không mất bao lâu nữa, bậc thầy Lôi Báo có thể đột phá cảnh giới, trở thành một tông sư!”
Không biết bao nhiêu bậc thầy liều mạng rèn luyện, cũng không đạt được trình độ trong ngoài hợp nhất, đạt hạn mức cao nhất của thân thể, thu phát Ám Kình tự nhiên, ngưng lực không tan, mà Lôi Báo chưa đến 30 tuổi đã làm được rồi, đúng là kỳ tài võ học.
Coi như Thạch Phong cũng biết Ám Kình, nhưng đối mặt với Lôi Báo thân thể đã đạt hạn mức cao nhất, căn bản không có bất kì phần thắng nào cả.
Đang khi Trần Võ giải thích, trên sân đấu tiếng hổ gầm như sấm vang.
Lôi Báo ra tay mạnh mẽ thẳng thừng cực kỳ, chốc chốc Băng Quyền, rồi lại đổi sang Pháo Quyền [1], phát huy nhanh-chuẩn-ác vô cùng nhuần nhuyễn, khiến người ta chỉ nhìn thấy khắp bầu trời đều là tàn ảnh cú đấm, từng bước ép sát, lực lượng mạnh mẽ điên cuồng, chỉ cần Thạch Phong dám lấy tay ngăn cản, kết cục tuyệt đối là gãy xương thảm thiết, cho nên Thạch Phong chỉ có thể liên tục lui về sau.
Tuy Lôi Báo chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng từ đầu đến cuối Thạch Phong vẫn chưa bị đánh trúng lần nào.
“Mạnh quá!”
Thạch Phong từng bước lùi lại, mỗi một bước lùi về, đều cảm thấy sức mạnh của Lôi Báo càng mạnh hơn trước một chút, tốc độ cũng nhanh hơn luôn. Nếu không phải não bộ của hắn đã nhanh nhạy hơn, năm giác quan lẫn mức độ khống chế cơ thể đều tăng mạnh, chỉ sợ đã sớm bị vài cú đánh nằm, mà lúc này hắn cũng chỉ có thể kiên trì chống đỡ tối đa thêm mấy chiêu nữa thôi, đánh lâu thì vẫn sẽ bị đánh bại như cũ.
Bất kể là thể lực hay sức mạnh, cứng đối cứng với một người luyện thể tới cực hạn, đều là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết hết.
Cũng khó trách Lôi Báo tự tin như vậy, đi nói mười chiêu sẽ đánh hắn thua.
Mắt thấy Lôi Báo hơi khom, dùng nửa bước Xung Quyền [2], tạo tiếng rít gào đấm thẳng đến gương mặt của Thạch Phong, mà thạch Phong đã bị ép vào góc chết, không thể lui được nữa.
Bỗng nhiên, thân hình Thạch Phong thoắt hiện, chủ động nghênh đón cú đấm nọ.
“Đang muốn chết hay sao?” Lôi Báo thấy biểu hiện của Thạch Phong, rất kinh ngạc.
Mà mọi người ngoài sân cũng thấy được cảnh tượng kết thúc cuộc đấu này, không ít người giống như đã thấy được giây phút Thạch Phong bị đánh bể đầu, vài cô gái nhát gan đã không đành lòng nhắm nghiền hai mắt lại.
“Thôi xong!” Trần Võ không khỏi thở dài.
Đi đụng đầu mình vào nắm đấm của Lôi Báo có thể đánh lõm cả tấm thép thế kia, chỉ có một con đường chết…
Giây phút đầu Thạch Phong sắp va chạm vào cú đấm thép kia.
Từ nhịp thở, đến nhịp tim, Thạch Phong đều giống như ngừng hẳn toàn bộ.
Lôi Báo còn chưa phản ứng kịp, đã phát hiện quả đấm của mình cư nhiên sượt ngang qua mặt Thạch Phong, chỉ làm xạc một đường trên gò má Thạch Phong, để lại một vệt máu.
Mà không biết từ lúc nào cú đấm của Thạch Phong đã đánh trúng bụng gã.
Gã chỉ cảm thấy phần bụng truyền đến một lực đẩy mạnh và cảm giác đau đớn. Dù Lôi Báo muoốn dùng sức mạnh cơ bắp giảm bớt lực đánh ấy đi, thế nhưng thử rồi mới phát hiện, lực lượng kia ngưng tụ không tan, giống như kim thép vậy. Đánh vào trong cơ thể, cả người đều bị đánh bay ra tới một góc đối diện của sân đấu, ngã ầm xuống đất, miệng hộc máu liên tục, đã không thể đánh tiếp.
Trong lúc nhất thời, tất cả khán giả đều choáng váng.
Vốn là kết cục Lôi Báo tất thắng, vậy mà lại đột ngột xảy ra nghịch chuyển kinh thiên động địa, thậm chí mọi người không ai thấy rõ đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy Lôi Báo đấm xuyên qua đầu Thạch Phong, mà Thạch Phong lại đấm trúng bụng Lôi Báo, kết quả lại là Thạch Phong chiếm được thắng lợi cuối cùng.
“Quán chủ Trần, anh là cao thủ, anh có thể giải thích xem đã diễn ra cái gì không?” Ông Hứa vô cùng tò mò khó hiểu với kết cục này.
Những người khác bên cạnh cũng rối rít nhìn về phía Trần Võ, muốn đạt được đáp án từ miệng gã.
Qua một lúc lâu.
“Tôi cũng không biết.” Trần Võ lắc đầu nói.
Tốc độ giao thủ của hai người quá nhanh, đã vượt khỏi hạn mức phản ứng lớn nhất của gã rồi, cho nên ngay cả gã cũng không biết Thạch Phong đã làm gì, chỉ biết cú đấm chết chóc của Lôi Báo không có đánh trúng Thạch Phong.
Nhưng mà Lôi Báo là ai chứ?
Tình cảnh lúc ấy không khác gì đã đến tình trạng mũi tên đã trên bệ phóng đi, dù Lôi Báo không muốn đánh chết Thạch Phong, nhưng cũng không thể khống chế nổi nữa, nhưng Thạch Phong lại tránh thoát.
Tránh thoát Xung Quyền nhanh đến cực hạn ấy.
Càng khó tin hơn là, gã không nhìn thấy Thạch Phong khi nào đấm ra, Lôi Báo thậm chí không có thời gian phản ứng lại để ngăn cản.
“Cậu…”
Lôi Báo bây giờ mới đứng lên, không thể tin nhìn về phía Thạch Phong vân đạm phong khinh [3], ngạo nghễ đứng thẳng.
Tình cảnh ban nãy, e rằng người khác không nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, nhưng gã cẩn thận nhớ lại, liền hiểu được thế nào.
Nhưng mà Lôi Báo làm sao cũng không thể tin được.
Một thanh niên tuổi mới chừng hai mươi, cư nhiên lại sớm bước ra một bước trước gã, đột phá cực hạn thân thể, tuy chỉ trong thời gian nháy mắt thôi, nhưng gã nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Giây phút Thạch Phong hơi nghiêng mình xông tới, trên nửa đường Thạch Phong lại tăng tốc thêm một lần, từ đó giúp Thạch Phong ở thế ngàn cân treo sợi tóc né tránh quả đấm của gã, rồi đấm một cú vào bụng gã.
Mọi người ở đây đều như lọt vào trong sương mù, nhớ lại màn Thạch Phong đánh bại Lôi Báo, còn hai người Trương Lạc Uy và Lam Hải Long trên khán đài thì ngây người như tượng gỗ.
Trong lòng hối hận không gì sánh bằng, phảng phất mới qua vài giây đã chợt già hơn mười tuổi.
Từ trận chiến này, có thể nói Thạch Phong nổi tiếng sau một trận đánh, tiền đồ tương lai vô hạn, đã thành nhân vật máu mắt ở thành phố Kim Hải.
Mà đám bạn học của Thạch Phong như bọn họ, ban nãy còn muốn đối phó Thạch Phong, giờ xem ra bọn họ đúng là tự tìm chết mà.
Sớm biết Thạch Phong lợi hại thế, Lam Hải Long đã dốc sức lôi kéo dựa hơi Thạch Phong rồi, cũng sẽ không vì một tên Lâm Phi Long mà gây khó dễ với Thạch Phong làm gì.
Lúc này dù là Trương Lạc Uy hay Lam Hải Long, đều có ý nghĩ muốn giết chết Lâm Phi Long cho hả giận.
Cũng bởi một tên Lâm Phi Long đáng chết cản trở, nếu không bọn họ đã sớm leo lên con thuyền khổng lồ như Thạch Phong theo gió vượt sóng, sẽ không như hiện tại trở thành kẻ địch của Thạch Phong.
“Trương Lạc Uy, ngày mai tôi và cậu đi gặp Thạch Phong đi, nếu như không khiến cơn giận trong lòng Thạch Phong biến mất, tương lai chúng ta chắc chắn sẽ thảm.” Lam Hải Long bất đắc dĩ nhỏ giọng nói.
“Đúng vậy, may mà khúc mắc giữa chúng ta và Thạch Phong không lớn, chủ yếu là vấn đề ở Lâm Phi Long, sau khi trở về chúng ta nhất định phải phân rõ giới hạn với Lâm Phi Long, tốt nhất là nên cho Lâm Phi Long một bài học, làm vậy biết đâu có thể khiến Thạch Phong quên sạch những việc không thoải mái trước kia.” Trương Lạc Uy tuy không cam lòng, nhưng vẫn gật gật đầu đồng ý.
-----
Chú thích:
[1] Pháo Quyền: là cách gọi tắt, tên gọi đầy đủ là Tam Hoàng Pháo Chùy (三皇炮捶), dịch nghĩa tiếng Anh: Three Emperor Cannon Punch, đôi khi dịch tắt là Canon Fist, là một bộ môn quyền thuật thuộc miền Bắc Trung Hoa được sáng tác rất xa xưa thời Tam hoàng Ngũ đế, trước cả thời nhà Hạ và nhà Thương.
Đây là loại quyền pháp nổi tiếng là có lối đấm đá ào ạt và nhanh trông giống như đại bác khai hỏa phóng ra ào ạt những viên đạn cối lửa. Phong cách loại quyền này lấy sự nhu nhuyễn và cương mãnh làm cốt lõi trong các bài tập ứng chiến. Trong khi luyện tập yêu cầu người luyện phải kết hợp công thủ hài hòa trên cơ sở của hai năng lực âm dương. Chiến thuật ứng chiến thường bao gồm các thế tấn công và phòng thủ liên tiếp nhau khi tiến khi thoái.
Trong bài quyền thường hay dùng thập tự thủ quyền (hai tay quyền giao chéo nhau phía trước ngực) và các thế tấn ngồi xổm bước vòng quanh. Hai tay khi phóng quyền thường dùng các chuyển động cong trông như cánh cung co lại bật dây cung phóng tên.
Đặc điểm kỹ pháp của bài quyền ít, giá thế gấp gáp, kết cấu đơn giản chọn lọc, động tác rõ nhanh, quyền pháp dày đặc, phát kình cương mãnh.
Bài quyền chủ yếu có 12 bài, hiện chỉ còn có 7 bài. Quyền pháp cơ bản có 24 pháo tức pháo mở cửa (khai môn pháp), bổ núi (phách sơn), liên hoàn pháo, chuyển góc (chuyển giác) chữ thập, não hậu, trì đỗ, xung thiên, liêu âm khều âm chọc đất (trát địa), oa tâm pháp và thất tinh pháo.
Pháo quyền rất được người Trung Hoa ưa thích vì tính đơn giản và hiệu quả thực chiến cao. (Nguồn: Wikipedia)
[2] Xung Quyền: theo Akiko tìm hiểu thì có lẽ là Nhật Tự Xung Quyền, là cú đấm thẳng duy nhất của Vịnh Xuân Quyền. Cú đấm này cũng khởi nguồn từ cú đấm thẳng của Thiếu Lâm Tự, tuy nhiên nó có đôi chút khác biệt. Cú đấm này xuất phát từ nguyên tắc tiết kiệm chuyển động mà ra. Nếu tập đúng thì nó vừa là cú đấm, lại vừa là một đòn đỡ.
Cách đánh: Để tay tại vị trí sát nách, chuyển nắm đấm vào giữa ngực hình chữ nhật đứng []; rồi di chuyển cùi trỏ vào giữa ngực để đẩy nắm đấm về phía trước. Cẳng tay ở một góc khoảng 45 độ. Cùi trỏ dưới mỏ ác 5cm. Giữ nguyên nắm đấm ở hình []; Di chuyển nắm đấm về phía giữa ngực đối thủ, đồng thời kéo cổ tay để đầu xương ngón út lún vào người đối thủ, vẫn ở hình []. Cuối cùng là Đấm hai tay liên hoàn.
Còn tác giả sử dụng ‘nửa bước Xung Quyền’ có thể theo nghĩa vừa mượn lực toàn thân khi di chuyển để đấm ra Xung Quyền
云淡风轻近午天, 傍花随柳过前川.
时人不识余心乐, 将谓偷闲学少年.
Dịch thơ:
“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên.
Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, tương vị thâu nhàn học thiếu niên.”
Dịch nghĩa:
“Gần trưa, rên bầu trời có mây trắng bay nhẹ nhè, gió xuân nhẹ nhàng phe phẩy lướt qua mặt người, thả bước theo bụi hoa rặng liễu tới bên sông.
Lúc ấy người ta nhìn vào đâu biết được niềm vui trong lòng ta, chỉ nói ta chăm chăm đi học những thiếu niên rong chơi khắp nơi kia…”
Đây là một bài thơ tức cảnh sinh tình miêu tả cảnh sắc mùa xuân cùng với tâm trạng vui vẻ khi dạo chơi chốn ngoại thành. Tác giả dùng bút pháp mộc mạc dung hòa sắc xuân rực rỡ với tâm trạng vui vẻ của mình làm một thể. Mở đầu là cảnh gió đưa nhè nhẹ, mây lững lờ trôi, bờ hoa rặng liễu, một mảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống. Câu thứ ba là lúc ý thơ chuyển hướng, câu thứ tư nói rõ mình không phải là kẻ bắt chước những thiếu niên khác tranh thủ thời gian đi du xuân…
Thứ mà tác giả muốn biểu đạt ở đây là một loại triết lý, là nhận thức về tự nhiên và vũ trụ. Toàn bộ bài thơ biểu đạt ý muốn theo đuổi cái bình thản tự nhiên không nóng vội trong việc tu thân dưỡng tính, tựa như gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi vậy. Đồng thời cũng miêu tả một loại ý cảnh thanh thản và điềm tĩnh. Bút pháp khiêm tốn tự nhiên, ngôn ngữ thông dụng dễ hiểu. (Nguồn giải nghĩa: Bạch Ngọc Sách)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận