Một quyền của Lôi Báo, khiến cả hội trường đều như ấn xuống nút tạm dừng.
Chốc lát sau đó, hội trường vang ầm lên tiếng ủng hộ, và một mảnh thán phục.
Máy đo lực đánh sau cú đấm kia giống như bị một chiếc xe hơi con đâm phảo vậy, nhất là tấm thép bị đánh lõm vào kia, nếu đổi thành người, không biết còn sống nổi sau cú đấm ấy không.
“Quán chủ Trần, đó là sự lợi hại của Ám Kình hả?” Triệu Kiến Hoa cũng là lần đầu thấy được lực phá hoại thế này, cho nên mở miệng hỏi.
“Không phải.” Trần Võ cười khổ lắc đầu giải thích, “Ban nãy tôi cũng đã nói rồi, chiêu Ám Kình tổn hại rất lớn với thân thể, sẽ không dễ sử dụng nó, dù ở trong chiến đấu cũng vậy, một quyền vừa rồi của bậc thầy Lôi Báo không có sử dụng Ám Kình, chỉ là sức lực bình thường thôi, cho nên tôi mới khiếp sợ đến thế.”
Trần Võ có thể tính là thiên tài võ thuật trong thành phố Kim Hải này, cú đấm mạnh nhất chỉ có 453kg thôi, so sánh với kỳ tài võ thuật như Lôi Báo, không sử dụng Ám Kình là có thể đạt tới 656kg, là sức lực ngàn cân thứ thiệt, ngang ngược đứng đầu, tay xé hổ báo, rõ là như trời với đất.
“Cậu trai trẻ Thạch Phong gặp khó rồi.” Trần Võ nghiêm mặt cực kỳ cảnh giác nhìn về phía Lôi Báo, “Bậc thầy Lôi Báo nổi danh ra tay không biết chừng mực, sẽ không nương tay, ngay cả khi tôi đi xin so đấu, xương sườn cũng gãy ba cây, phải nằm viện một tháng trời, hiện giờ thực lực của gã còn hơn năm đó, cậu Thạch Phong nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ nằm viện nửa năm, biết đâu còn để lại di chứng.”
Triệu Nhược Hi ngồi bên nghe vậy, trong lòng càng thêm lo lắng, muốn ngăn cản nhưng đáng tiếc là có lòng lại không thể làm gì.
Song phương đều là bậc thầy võ thuật, nếu đã hẹn so đấu, khán giả mời tới đông đủ rồi. Thì mũi tên đã đặt trên bệ phóng đi không thể thay đổi.
Nhưng mà cú đấm bình thường của Thạch Phong mới có 400kg, dù sử dụng Ám Kình tăng lên cùng lắm chỉ ngang với Lôi Báo thôi. Mà Ám Kình lại có hại cỡ nào chứ?
Mọi cử động của Lôi Báo đều có sức ngàn cân, có thể đánh lâu dài, Thạch Phong hy vọng thắng xa vời…
Kỳ thực ngay cả Tiêu Ngọc cũng chưa từng nghĩ tới chênh lệch giữa hai người lớn đến thế.
Sớm biết như vậy, căn bản không cần mở cuộc tranh tài này.
“Xem ra chỉ có thể bồi thường thêm cho Thạch Phong.” Tiêu Ngọc sao có thể ngờ tới Lôi Báo mạnh đến mức này, có Lôi Báo làm huấn luyện viên, trung tâm thể hình Bắc Đẩu tương lai khẳng định sẽ trở thành trung tâm thể hình hàng đầu toàn quốc, còn về phần Thạch Phong, mặc dù là thiên tài hiếm gặp, nhưng so với cường giả đương thời thì vẫn kém quá xa, nhưng sau này vẫn phải giữ quan hệ.
Trên sàn đấu, Lôi Báo nhìn máy đo sức đấm bị phá hỏng, rất chi thỏa mãn với kiệt tác của mình, ánh mắt lạnh lùng quét nhìn qua trên người Thạch Phong.
“Cậu cừ đấy, tuổi còn nhỏ, không chỉ nắm giữ Ám Kình, còn không sợ hãi đứng trước nguy hiểm từ tôi, triển vọng tương lai chắc chắn rộng mở, nếu như không phải bởi vì tôi nhất định phải lên làm tổng giáo luyện của Bắc Đẩu, cuộc so đấu này coi như tặng phần thắng cho cậu cũng được.” Giọng của Lôi Báo dù không lớn, lại có thể để người ta nghe rõ mồn một, khí phách cuồng ngạo trong lời nói thể hiện rõ ràng, làm người khác sinh lòng thần phục, “Với thiên tài võ thuật, trước nay tôi đều rất thích, tôi cũng không bắt nạt cậu làm gì, nếu cậu có thể qua mười chiêu trong tay tôi mà không thua. Thì coi như cậu thắng cuộc đấu này.”
Nghe Lôi Báo nói thế, ai có mặt ở đây đều kính nể độ lượng của Lôi Báo, không lấy lớn bắt nạt nhỏ, không hổ là bậc thầy võ thuật. Càng thêm kính nể Lôi Báo hơn.
“Nếu như tôi thua thì sao?” Thạch Phong không hề dao động, thản nhiên hỏi.
“Cậu quả nhiên thông minh.” Lôi Báo cười cười, “Nếu cậu thua, bái tôi làm thầy, thân võ thuật trên người tôi đều có thể dạy lại cho cậu hết, tương lai cậu khẳng định có thể vượt qua tôi, vụ cá cược này không chịu thiệt đi.”
Trước khi định ra cuộc đấu, Lôi Báo đã hỏi thăm chuyện về Thạch Phong, biết Thạch Phong không có sư phụ, chắc là tự học thành tài, là thiên tài chân chính.
Kẻ luyện võ đều rất xoi mói với đồ đệ, dù sao cũng là truyền nhân trong tương lai, nếu làm giảm danh tiếng, làm mất mặt mình thì không được, cho nên đều chọn kỹ. Cao thủ tuổi trẻ đã được Ám Kình như Thạch Phong, tự nhiên muốn nhận vào cửa.
Lúc trước Trần Võ cũng có ý định này, nhưng mà thực lực của Thạch Phong đã không thua gã, cho nên mới từ bỏ.
Giờ thì Lôi Báo bất đồng, lợi hại hơn gã, cũng lợi hại hơn Thạch Phong nhiều lắm, tự nhiên có tư cách làm thầy.
Mọi người nghe thấy Lôi Báo nói như vậy, đều giật nảy mình.
Đây là bậc thầy Lôi Báo muốn nhận đệ tử thân truyền nha!
Nhất thời trên khán đài có nhiều kẻ hâm mộ quá chừng, Lôi Báo nhìn sơ cũng biết là bậc thầy võ thuật cao cấp, tương lai có khả năng cao trở thành một tông sư, không biết bao nhiêu người đều muốn trở thành đệ tử thân truyền đệ tử thân truyền của tông sư đấy, cơ hội này lại rơi vào tay Thạch Phong.
“Tại sao là hắn?” Trương Lạc Uy lúc này ghen tị đỏ cả mắt, vốn còn thấy hả hê, bây giờ chỉ còn lại ghen ghét không nói ra thành lời.
Có một tông sư cẩn thận dạy dỗ và bồi dưỡng tỉ mỉ, có thể nói là một bước nhảy lên trời, về sau đi tranh giải quán quân cuộc thi võ thuật toàn cầu cũng có vài phần khả năng, đến lúc đó liền trở thành tiêu điểm của toàn thế giới.
Chỉ một hội trưởng công hội trong Thần Vực thì tính là gì, dù là hội trưởng công hội nhất lưu, cũng còn thua xa tuyển thủ võ thuật cuộc thi toàn cầu, bọn họ đều là quái vật có thể năng vượt mức cực hạn của nhân loại, không biết bao nhiêu tập đoàn tài chính tài trợ, bất kể là tiền tài hay địa vị có được, hội trưởng một hội game thực tế ảo không thể sánh bằng.
“Ha ha ha, hóa ra đây là tính toán của anh à?” Thạch Phong bật cười lớn, hắn có thể thấy được Lôi Báo thật lòng muốn nhận đồ đệ, “Được, tôi có thể đồng ý với anh, nhưng nếu trong vòng hai mươi chiêu tôi thắng anh, anh cũng phải đồng ý làm cho tôi một việc, có được không?”
Toàn trường chợt im phăng phắc.
“Cậu ta choáng đầu rồi hả?”
“Cậu ta thế mà khiêu khích một bậc thầy đứng đầu, quả thật điên rồi!”
Không bàn tới khách khứa trên khán đài, ngay cả đám người trong phòng VIP cũng lấy làm kinh hãi, không nghĩ tới Thạch Phong to gan như vậy, không biết sở hữu trái tim to cỡ nào nữa.
“Ha ha ha, không hổ là người tôi nhìn trúng, quả nhiên có khí phách.”
Lôi Báo cũng cười ha hả theo, hơn nữa càng nhìn Thạch Phong càng thích, từ khi gã thành bậc thầy tới nay, vẫn chưa có ai dám nói như vậy với gã cả, gã sắp 28 tuổi chỉ kém một li tới cảnh giới tông sư thôi, đáng tiếc bây giờ còn chưa tìm được một truyền nhân hợp ý, Thạch Phong xuất hiện, khiến gã chú ý, cho nên mới cố ý tới đây, bằng không chỉ ngôi miêu nhỏ như Bắc Đẩu, sao có thể giữ lại chân thần là gã.
Nói xong, hai bên đều bước vào trong sàn đấu, trọng tài ra tiếng tỏ vẻ, thi đấu chính thức bắt đầu.
“Xem chiêu!”
Lôi Báo vừa lên liền bước xa một bước, như trận gió lốc gào thét vọt tới trước người Thạch Phong, theo sát đó nắm tay tung ra, nửa bước Băng Quyền [1], không hề rườm rà, đơn giản trực tiếp, mạnh mẽ không gì sánh được.
Trong khi ra quyền, từ miệng và thân thể Lôi Báo còn phát ra tiếng vang dội như hổ gầm, phảng phất như tia sét cuồn cuộn đánh xuống, nhiếp nhân tâm phách [2].
“Hổ Báo Lôi Âm, cơ xương cùng vang [3]!”
Thạch Phong giật mình.
Lôi Báo này đã ngoại luyện (mượn dùng ngoại lực để rèn luyện) bên trong cơ thể đến mức cao nhất rồi…
----
Chú thích:
[1] Nửa bước Băng Quyền: kết hợp và cô đọng từ Hình Ý Quyền, Thập Nhị Hình Quyền và Ngũ Hành Quyền, thuộc lưu phái võ Thiếu Lâm; Băng Quyền tương ứng với lại Mộc quyền trong Ngũ Hành Quyền, sử dụng lực toàn thân dồn về cú đấm, khi vung ra có lực bộc phát vô cùng khủng bố.
[2] Nhiếp nhân tâm phách (摄人心魄): Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
[3] Nguyên văn: cân cốt tề minh (筋骨齐鸣): là tiếng kêu của cơ và xương, là dấu hiệu của việc khe khớp đang mở. Các khớp nằm trong bao khớp và các khớp được liên kết và cố định bằng các đường gân trắng. Gân có tính đàn hồi. Khi khe khớp mở ra, các gân sẽ được kéo ra để tạo ra độ đàn hồi, có thể giúp khớp có hiệu quả phát lực bắn ra, nháy mắt sử dụng tứ chi như súng cao su bắn ra đạn vậy, đánh về phía đối phương, tốc độ cao và lực xuyên thấu mạnh, lại bởi vì các khớp đang ở trong bao khớp, các khớp xương đột ngột đóng mở, sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận