Sau khi logout, Thạch Phong ra khỏi khoang thực tế ảo, bắt đầu một ngày huấn luyện theo kế hoạch.
Từ lần trước mức độ nhanh nhạy của não bộ tăng lên, Thạch Phong giống như phát hiện một đại lục mới trên cơ thể mình vậy, không ngừng khai quật và thích ứng.
Thân thể của con người đều được não bộ khống chế, điều khiển tất cả.
Như nội tiết, tế bào miễn dịch, khống chế sức mạnh thân thể, vân vân.
Bởi vì những thông tin ấy nhiều phi thường, cho nên đều là do não bộ tự động xử lý, giống như các đoạn code tự động của máy tính vậy, đã sớm được lập trình sẵn, tự động xử lý, không cần phải thông qua ý thức mới xử lý, đây là một loại tự bảo vệ của não bộ.
Nhưng khi não bộ nhanh nhạy hơn, năng suất làm việc của não bộ không ngừng tăng cao, cho nên nhân loại có thể chủ động đi khống chế mọi thứ, mà không phải bị động tiếp thu kết quả, thậm chí chờ khi độ nhanh nhạy đủ cao, nhân loại có thể khống chế nội tiết, điều tiết thân thể, giúp tuổi thọ của bản thân tăng lên, giữ lại tuổi trẻ của mình.
Nhất là tiềm thức khống chế có tác dụng ức chế sức mạnh cơ thể.
Người thường có sức đánh một cú đấm khoảng 100N (Newton – đơn vị đo lực), khi xóa bỏ khả năng ức chế sức mạnh cơ thể trong tiềm thức, thì nháy mắt có thể bộc phát ra sức mạnh lớn hơn gấp mười lần, thậm chí gấp mấy chục lần.
Giống như có rất nhiều bài báo đã nhắc đến, không ít người bởi vì trong giây phút nguy hiểm hoặc là khẩn cấp, bỗng nhiên bộc phát ra sức mạnh vượt xa trước đó, đấy cũng là vì não bộ giải trừ hạn chế một phần nhỏ, mới có thể sử dụng sức mạnh này.
Muốn giải trừ hạn chế não bộ như thế cực kì khó, không thiếu trường hợp dù gặp phải nguy hiểm tánh mạng, vẫn không thể giải trừ, dù có thể đi nữa, thì cũng chỉ trong thời gian hết sức ngắn ngủi.
Nhưng chỉ cần não bộ càng nhanh nhạy hoạt động mạnh hơn, ta có thể chủ động giải trừ chốt ức chế sức mạnh cơ thể ấy.
Thạch Phong hiện tại chính là như thế, não nhạy hơn, làm cho năng suất hoạt động não đề cao, Thạch Phong vốn không thể khống chế, nhưng giờ có thể chạm đến cái chốt ức chế sức mạnh cơ thể kia rồi.
Trong hiểu biết của Thạch Phong, không ít bậc thầy võ thuật đều thông qua rèn luyện tập võ thời gian dài, cộng thêm não bộ càng ngày càng phát triển, mới nắm giữ kỹ xảo ấy. Nhưng bởi vì Thần Vực xuất hiện, Thần Vực có tác dụng không nhỏ trong việc rèn luyện phát triển não bộ, nên từ đó càng ngày càng nhiều người có thể đạt đến trình độ này.
Mục tiêu ngắn hạn của Thạch Phong chính là làm được nó.
Qua một khoảng thời gian rèn luyện và học hỏi, Thạch Phong cảm giác mình đã mò được ngưỡng cửa, nếu có thể khống chế được, vậy thì chiến lực của hắn trong Thần Vực tuyệt đối sẽ bước ra một bước dài.
Chẳng qua muốn nhanh chóng nắm giữ sức mạnh này, Thạch Phong phải tăng độ nhanh nhạy của não bộ lên thêm nữa, có như vậy mới dễ làm hơn. Đột phá tinh thần cực hạn đã tiêu hao tế nào não rất lớn rồi, từ đó còn cần lượng lớn năng lượng bổ sung, chỉ có thuốc dinh dưỡng cấp S mới có thể trợ giúp.
Lúc này Thạch Phong mặc dù có tiền trong tay, lại không mua được thuốc dinh dưỡng cấp S.
Nếu có nhiều khoang thực tế ảo và thuốc dinh dưỡng cấp S, thì Thạch Phong đã lập tức đi bồi dưỡng Thủy Sắc Tường Vi, Hỏa Vũ, Khả Nhạc, Tử Yên Lưu Vân thành cao thủ đỉnh cấp chân chính, bước vào lĩnh vực Nhập Vi, làm tổng thể thực lực của Linh Dực có một bước bay vọt, đến lúc đó chủ động đi công chiếm mấy thành chung quanh thành Bạch Hà cũng có khả năng.
Đang khi Thạch Phong hoàn thành buổi tập luyện buổi sáng, nghỉ ngơi ăn cơm trưa, thì đồng hồ quang não trên tay vang lên.
“Chào ngài Thạch Phong, tôi là trợ lý của ngài Tiêu Ngọc, cuộc đấu hôm nay diễn ra lúc năm giờ chiều, tôi tới sớm đón ngài đến sân đấu, xe đã đang chờ ở dưới lầu.” Cô gái trẻ đẹp trong video mỉm cười nói.
“Được, chờ tôi một lát, tôi sẽ xuống ngay.” Thạch Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Mà dưới sân nhà trọ của Thạch Phong, sớm đã có một chiếc Limousine lơ lửng đang đợi, cạnh chiếc xe, có một đôi nam nữ yên lặng đứng chờ.
Cô gái mặc một chiếc đầm ngắn ôm body màu đen, lông mi đen dài cong vút, có một gương tươi đẹp, làn da trắng nõn, tóc dài qua vai màu mực, nhìn qua rất động lòng người. Còn người đàn ông thì to con lực lưỡng, mặc âu phục màu đen, đeo kính mát, tỏa ra khí chất tàn bạo khiếp người, giống như một con thú dữ, làm người khác không dám đến gần.
Người trong khu chung cư nhìn thấy họ, không khỏi ghé mắt, cho rằng có một ông chủ lớn tới đây.
“Sao anh ta lề mề thế không biết.” Nữ trợ lý Lương Tĩnh nhìn đồng hồ quang não trên tay, hơi mất kiên nhẫn, “Không biết chủ tịch Tiêu coi trọng anh ta chỗ nào, cư nhiên kêu chúng ta đến đây đón anh ta.”
Nói như thế nào thì cô cũng là trợ lý cao cấp nhất của chủ tịch trung tâm thể hình Bắc Đẩu, nhưng bây giờ phải đến đón một thanh niên trẻ.
Hơn nữa người đàn ông đứng bên cô cũng không phải là người bình thường, tên là Lô Chí Hồng, gã chính là cận vệ bên người chủ tịch Tiêu, thân thủ cực mạnh, gã có thể ung dung đánh ngã bảy tám người bình thường, cho đi tham gia thi đấu võ thuật giải thành phố, lấy được thứ hạng cao cũng không có bất cứ vấn đề gì.
“Công ty chỉ đang thiếu một bậc thầy võ thuật trấn giữ, chủ tịch Tiêu tự nhiên yêu cầu long trọng chút.” Nam bảo tiêu Lô Chí Hồng lạnh lùng đáp lời.
“Tôi thấy anh ta chỉ mới hai mươi tuổi, sao lại là bậc thầy võ thuật được?” Nữ trợ lý Lương Tĩnh vừa nãy nhìn Thạch Phong qua video, không tài nào liên tưởng đến các bậc thầy ba bốn mươi tuổi, “Tôi nghe nói đối thủ của anh ta lần này vô cùng ghê gớm, ngay cả quán chủ Trần cũng gọi người nọ là thiên tài võ thuật, trước đó người nọ còn đánh thắng mấy bậc thầy võ thuật khác nữa, thật không hiểu sao chủ tịch Tiêu còn muốn cử hành cuộc thi đấu này làm chi, kết quả cuộc so tài lần này vừa nhìn đã biết, trực tiếp chọn người nọ là xong rồi.”
Cô không phải là chưa từng gặp bậc thầy võ thuật, chỉ đứng từ xa nhìn mỗi một bậc thầy võ thuật, đều có thể thấy kính nể, thế nhưng Thạch Phong lại không mang cho cô cảm giác này, nếu như không phải có chủ tịch Tiêu xác nhận Thạch Phong là một bậc thầy, thì cô không thể tin nổi có bậc thầy trẻ tuổi như vậy.
Vừa lúc hai người nói chuyện, Thạch Phong đã xuống lầu.
Khi nữ trợ lý này vừa nhìn thấy Thạch Phong mặc một bộ quần áo thể thao màu xanh lam, liền trợn tròn mắt, ở đâu ra là bậc thầy chứ, rõ là một vận động viên trẻ thôi, bất kể từ khí chất đến uy thế. Như vậy mà đi so đấu với bậc thầy khác, là muốn tìm chết nha!
Chỉ là nam bảo tiêu bên cạnh cô lại thay đổi sắc mặt khác hẳn, dù thấy Thạch Phong mỉm cười, nhưng trong lòng gã thấy Thạch Phong giống như một con thú dữ đứng yên đó, khi không động thì không có gì, nhưng chờ khi bùng nổ, vậy thì khó lường.
Bởi vì mọi cử động của Thạch Phong khiến người ta không cảm nhận được.
Không sai, chính là không cảm nhận được.
Đối với người quanh năm làm bảo tiêu như gã mà nói, không có gì nguy hiểm hơn việc không cảm nhận được đối phương mà.
Thật giống như có người cầm súng trên tay, nhắm ngay đầu mình, bản thân còn tưởng rằng đối phương đang nói đùa nữa, khiến gã không hề có một tia ý thức cảnh giác nguy hiểm.
Nếu như Thạch Phong ra tay, chỉ sợ gã không chịu được mấy chiêu, đã bị Thạch Phong dễ dàng giết chết.
“Bậc thầy Thạch Phong, mời vào xe, chúng ta sẽ đưa ngài đến hội trường.” Nữ trợ lý còn chưa mở lời, nam bảo tiêu Lô Chí Hồng trầm mặc ít nói đã vội vã mở cửa xe, cung kính nói.
“Cám ơn.” Thạch Phong cười cười, chui vào trong xe.
Nữ trợ lý Lương Tĩnh thấy thế mà choáng váng.
Tình huống gì vậy?
Cô chưa từng thấy Lô Chí Hồng cực kì cung kính với ai như vậy, ngay cả chủ tịch Tiêu cũng không có được đãi ngộ ấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận