“Thuốc Ác Quỷ Quấn Thân này đúng là ghê gớm, đánh chết người chơi tên đỏ lại có thể nổ sạch toàn bộ đồ trên người bọn họ, e rằng Minh Phủ sau lưng Nhất Tiếu Khuynh Thành sẽ khóc không ra nước mắt rồi.” Thạch Phong nhìn vật phẩm rơi rụng lả tả đầy đất, thấy sướng rơn cả người.
Giết chết một thành viên tinh anh của công hội, không tạo tổn thất gì cho một hội cả, bởi vì trang bị của những thành viên tinh anh này chỉ là hạng cao cấp thôi, rất dễ bổ sung lại được, nhưng thành viên cao thủ lại khác.
Mỗi một tên cao thủ đều tụ tập đống trang bị ngon nhất của công hội.
Đằng sau mỗi một món trang bị cực phẩm đều có vô số người chơi hi sinh, có thể cướp được một món trang bị ngon từ tay công hội đối phương, không khác gì xẻo một miếng thịt trên người công hội xuống cả.
Tiểu đội Minh Thần Vệ có tổng cộng 12 người, 10 người trong số đó đa số đều mặc trang bị cấp Bí Ngân level 25, thậm chí còn mặc vài trang bị Tinh Kim level 20 và cả cấp Ám Kim, mà Ngũ Quỷ và Lục Quỷ, trang bị của hai gã ta không thua kém trang bị trên người thành viên trung tâm của công hội Linh Dực bao nhiêu, hầu hết đều là trang bị Tinh Kim level 25, tệ nhất cũng là trang bị Ám Kim level 20. Hiện tại trang bị của 12 người này đều bị Thạch Phong cướp sạch sẽ hết…
Ngoài ra cũng không thiếu vật phẩm rơi ra từ ba lô, trong đó có không ít thuốc Ác Quỷ Quấn Thân và trang bị ngon do bọn họ cướp được từ người chơi khác, ví dụ như trang bị Bí Ngân và Tinh Kim level 20.
Thạch Phong chỉ tính sơ sơ, giết chết đám người này, hắn thoáng chốc kiếm lời trên trăm kim.
“Đám trang bị cao cấp này bọn cậu tự chia nhau đi, đừng quên để lại cho đồng bạn đã chết.” Thạch Phong chỉ cầm trang bị cực phẩm và thuốc Ác Quỷ Quấn Thân đi, còn trang bị và vật phẩm còn lại để lại cho đội phe mình, sau đó lại chui vào trong rừng rậm biến mất tăm, đi tìm tiểu đội Minh Thần Vệ khác rồi.
“Thật ngầu quá! Người nọ là hội trưởng của chúng ta thật ư?” Một nữ triệu hoán sư xinh đẹp nhìn bóng hình Thạch Phong rời đi, trong mắt rực sáng sự sùng bái.
“Chắc vậy, ban nãy người kia nói anh ấy là Hắc Viêm, anh ấy cũng không phủ nhận, với lại anh ấy bằng lòng để lại nhiều trang bị ngon như vậy cho chúng ta, trừ hội trưởng ra, sẽ không có ai làm vậy đâu.” Du hiệp dẫn đội gật đầu, trong lòng kích động không thôi.
“Có thể trở thành thành viên Linh Dực thật sự hên quá.” Những người khác đều xúc động cảm thán.
Hai công hội khai chiến toàn diện, thân làm hội trưởng lại xung phong đi đầu, bước vào nơi nguy hiểm này, thậm chí còn chạy tới cứu viện đầu tiên. Có hội trưởng như thế, dù chiến đấu với Nhất Tiếu Khuynh Thành rơi về level 0, bọn họ cũng cam lòng.
“Hội trưởng tuy để những trang bị ngon này lại cho chúng ta, nhưng tôi đề nghị chúng ta giữ lại vài món cho mấy người đã chết, còn lại mang về kho hàng công hội đi. Hiện nay chúng ta đánh nhau với Nhất Tiếu Khuynh Thành, công hội hao rất nhiều trang bị, chúng ta không thể ăn chặn thêm của công hội mà.” Du hiệp dẫn đội mở miệng nói.
Những người khác dồn dập gật đầu.
Mà lúc này Thạch Phong vừa đang tìm kiếm bảo rương ở bãi tha ma Thủ Vọng, vừa đợi tin tức từ kênh hội và thời gian CD của Dịch Chuyển Không Gian hết, Dịch Chuyển Không Gian cần 5 phút CD, trong khoảng thời gian này hắn không muốn ngồi chờ không, cho nên bắt đầu tìm bảo rương.
Thạch Phong quen thuộc bãi tha ma Thủ Vọng không thể hơn được, đời trước không biết bao nhiêu lần tới đây thám hiểm tìm bảo rương, trên diễn đàn cũng đăng không ít vị trí bảo rương, nhưng bởi vì những bảo rương ấy đều đã bị người ta tìm đến rồi, lần sau sẽ xuất hiện lại, cho nên mọi người không để ý, đều đi khoe khoang. Cho nên giờ Thạch Phong có cơ hội khai quật.
Bí mật trong Thần Vực rất nhiều, kỳ thực năm xưa Thạch Phong chỉ xem sơ, không có chú ý ghi lại, dù trí nhớ của hắn tốt cỡ mấy, giờ cũng không nhớ rõ được. Dẫu sao ai có thể biết mình có được trọng sinh hay không chứ.
Nhưng do trình độ nhanh nhạy của não bộ đã tăng lên, nên trí nhớ của Thạch Phong cũng rõ ràng hơn. Những chuyện vốn không nhớ rõ lắm, lúc này đều như mới nhìn thấy ngày hôm qua vậy, cho nên tìm kiếm bảo rương là vô cùng đơn giản, giống như nhìn bản đồ đánh dấu vị trí có bảo rương ấy.
Chỉ một đoạn thời gian ngắn, Thạch Phong liền tìm được một bảo rương cấp Thanh Đồng, mở ra được hơn 3 ngân và vũ khí Huyền Thiết level 25.
“Chỗ này bảo rương quá ít, người chơi lại nhiều, hầu hết bảo rương đều bị người ta phát hiện, xem ra chỉ có thể đi nơi khác thử xem.” Thạch Phong cất đồ trong rương Thanh Đồng đi, vũ khí Huyền Thiết level 25 hiện nay vẫn rất hiếm, sau đó xem xét bản đồ hệ thống, “Mình nhớ là khu vực bên trong bãi tha ma Thủ Vọng có vài mảnh đất có bảo rương cấp bậc cao.”
Sau đó Thạch Phong chạy thẳng vào sâu trong bãi tha ma Thủ Vọng.
Mấy giờ liên tiếp, Thạch Phong cứ vừa mở bảo rương, vừa đánh chết tiểu đội Minh Thần Vệ ló đầu ra.
Chỉ trong đoạn thời gian này, Thạch Phong đã mở được ba mươi cái bảo rương, trong đó có mười bốn bảo rương Thanh Đồng, mười sáu cái bảo rương Huyền Thiết, sáu cái bảo rương Bí Ngân, đánh chết 11 tiểu đội Minh Thần Vệ, có thể nói gặt hái kinh người.
Những tiểu đội Minh Thần Vệ kia dù không có cao thủ như Ngũ Quỷ và Lục Quỷ, nhưng sở hữu không ít trang bị cực phẩm, dù sao đám Minh Thần Vệ này ngày thường đánh chết rất nhiều người chơi, trên thân và trong ba lô đều tích trữ nhiều đồ ngon, hiện tại đều bị rớt sạch, vào tay Thạch Phong hết. Chẳng khác nào bọn chúng đều làm công miễn phí cho Thạch Phong thời gian dài.
Chỉ tính trang bị cực phẩm Thạch Phong lấy được đã hơn trăm món, nói chi là trang bị cao cấp rồi.
Công hội Linh Dực tổn thất trang bị trước đó, giờ được bù về kha khá.
Thu hoạch trong mấy giờ, liền bù đắp được lượng công việc đánh phó bản đoàn đội cấp Khó Khăn và Địa Ngục của công hội mấy ngày trời luôn.
⁂
Bên trong trụ sở công hội Nhất Tiếu Khuynh Thành ở thành Bạch Hà.
“Ngũ Quỷ và Lục Quỷ, hai quỷ thần đã chết!”
“Sao có thể?!”
Phong Hiên Dương nhìn tình báo mới nhất vừa lấy được, mở to mắt, hoàn toàn không tin đây là sự thật.
Ngũ Quỷ và Lục Quỷ thuộc hàng ngũ chiến lực mạnh nhất của Minh Phủ, vậy mà hai người họ đều bị chém rớt sạch trang bị, đã thế còn không thể đăng nhập vào Thần Vực được, chuyện này làm gã phải ăn nói thế nào với cấp trên chứ.
“Tên Hắc Viêm này cũng quá ác rồi.”
Khác hẳn với gã, U Lan mặc nguyên bộ pháp bào màu tím đẹp đẽ ngồi bên cạnh đang nhíu chặt mi, không còn giữ lại dáng vẻ lý trí bình thản vốn có, sắc mặt âm trầm như đưa đám. Cô không thèm để ý tin tức trên, so sánh với cái chết của Ngũ Quỷ và Lục Quỷ, thì cô càng quan tâm số lượng tiểu đội Minh Thần Vệ tử vong hơn.
Hiện nay thống kê được đã có hơn 80 người chết, Minh Thần Vệ lần này tới đây chỉ có hơn hai trăm người, ngay vừa nãy lại chết gần một nửa, mà tiểu đội Minh Thần Vệ đóng giữ tại bãi tha ma Thủ Vọng càng gần toàn diệt.
Tổn thất cỡ này, bên cô đã không thể chịu nổi.
Không bàn tới bọn họ rớt level, còn có vấn đề không thể đăng nhập Thần Vực trong khoảng thời gian này, chỉ tính riêng trang bị cao cấp và cực phẩm đã mất, thì có móc sạch kho hàng công hội Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng không bổ sung đủ.
“Rốt cuộc hắn làm sao làm được?” U Lan rất khó hiểu.
Rõ ràng hết thảy tiểu đội Minh Thần Vệ đều phân tán rất rộng, rất khó bắt được, nhưng Thạch Phong chỉ dùng mấy tiếng đồng hồ liền giết gần hết tiểu đội Minh Thần Vệ ở bãi tha ma Thủ Vọng luôn.
Đang khi Phong Hiên Dương và U Lan sầu não, tin tức này cũng bay đầy trời thành Bạch Hà.
Mỗi người chơi biết được tin này đều thán phục vô cùng.
Một người một kiếm, cư nhiên có thể ngăn được một công hội mạnh, giết đến mức Nhất Tiếu Khuynh Thành buộc phải rút quân khỏi mảnh đất vàng là bãi tha ma Thủ Vọng này.
Quả thực quá kinh khủng…
Trong lúc nhất thời công hội Linh Dực lại trở thành đề tài đứng đầu trong cuộc nói chuyện của toàn bộ thành Bạch Hà.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận