“Nhất Tiếu Khuynh Thành không những đang xây dựng trụ sở công hội, còn không biết âm thầm tìm đâu ra vài tiểu đội cao thủ, trong khoảng thời gian này vẫn luôn đánh lén đoàn đội bên ta, khiến chúng ta chết không ít người.”
“Tiểu đội thành viên bậc một bên ta cũng từng bị bọn họ đánh lén, solo thì họ không đánh lại chúng ta, nhưng bọn họ phối hợp nhau rất tốt, như được huấn luyện nghiêm chỉnh, ba người hợp sức có thể nhanh chóng giết chết thành viên bậc một của chúng ta, mà bọn họ có khoảng hơn trăm người, phân tán ở các khu vực thăng cấp, mỗi lần tốn công tốn thời gian đi vây bắt, đều vô dụng. Nhưng mà không đi vây bắt thì bọn họ thỉnh thoảng nhảy ra giết chết thành viên đi làm nhiệm vụ thăng cấp bên mình, khiến chúng ta tổn thất nặng nề…”
Khi Thủy Sắc Tường Vi nhắc đến tiểu đội cao thủ thần bí của Nhất Tiếu Khuynh Thành, là nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ rất muốn tự mình làm thịt lũ ấy.
Nhờ đám tiểu đội này tồn tại, công hội Linh Dực bọn họ trong vòng một ngày đã chết hơn hai ngàn thành viên.
Phải biết rằng từ lúc Linh Dực và Nhất Tiếu Khuynh Thành khai chiến đến giờ, mới chết khoảng sáu ngàn người thôi, mà số người bị nhóm tiểu đội kia đánh chết đã chiếm hơn hai ngàn, còn mới là một ngày. Không nói đến đẳng cấp lẫn trang bị của thành viên công hội bị tổn thất, chỉ tính số tiền bồi thường tử vong đã không phải con số nhỏ, nếu như mỗi ngày đều như thế, mấy trăm kim kiếm được từ nhiệm vụ công hội trước đó không chịu qua được mấy ngày là hết sạch.
“Tức là Nhất Tiếu Khuynh Thành cũng đánh trả mạnh tay rồi.” Thạch Phong nhíu chặt mày, nói liên tiếp, “Nếu bọn họ phái cao thủ ra đánh lén, vậy thì chúng ta cũng không ngừng tay, kêu nhóm Hỏa Vũ tiếp tục đi giết đi, nhưng cũng chia ra thành nhiều nơi, tạm gác lại chuyện đánh phó bản đoàn đội đã, còn các thành viên công hội về sau ra khỏi thành, tốt nhất tạo thành đoàn thể lớn rồi hãy ra.”
“Được, tôi sẽ thông báo cho nhóm Hỏa Vũ ngay đây.” Thủy Sắc Tường Vi nói xong liền cúp máy, đi liên hệ nhóm Hỏa Vũ là chiến lực đứng đầu của Linh Dực.
Mà Thạch Phong thì ngừng công việc trong tay, thu thập đồ đạc, rời khỏi phòng rèn, mau chóng chạy tới ngân hàng.
Thạch Phong chưa từng nghĩ đến thế lực đằng sau Nhất Tiếu Khuynh Thành mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán về Nhất Tiếu Khuynh Thành trước đó.
Trên số lượng cao thủ, Linh Dực vốn hơn Nhất Tiếu Khuynh Thành. Nhất là về số lượng người chơi bậc một, Nhất Tiếu Khuynh Thành không có lấy một ai, có thể nói là Linh Dực chiếm hết ưu thế. Cho nên lựa chọn chia cao thủ thành hai tốp hành động, hai đội này chuyên môn đi đánh chết thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành. Như vậy vừa có thể khiến Nhất Tiếu Khuynh Thành khó chịu, lại không làm trở ngại công hội phát triển.
Giờ đây Nhất Tiếu Khuynh Thành lại xuất hiện một trăm tên cao thủ, tự nhiên không thể làm lơ.
Hơn nữa một khi Nhất Tiếu Khuynh Thành có trụ sở công hội, không phải chuyện tốt lành gì với Linh Dực cả. Công hội Linh Dực vốn đang vì có trụ sở công hội mới hấp dẫn không ít người chơi mới gia nhập, làm đám người chơi ấy bỏ qua đãi ngộ cao bên Nhất Tiếu Khuynh Thành, an tâm phát triển ở Linh Dực, mà hiện nay Nhất Tiếu Khuynh Thành có trụ sở công hội, những phúc lợi của trụ sở công hội đều sẽ không thua Linh Dực, tự nhiên họ sẽ nghiêng về lựa chọn đi Nhất Tiếu Khuynh Thành.
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là kim tệ!
Nhất Tiếu Khuynh Thành chỉ có rất nhiều điểm tín dụng, Thạch Phong không bận lòng mấy. Dù sao đây là ở Thần Vực, có rất nhiều thứ cần dùng kim tệ mới được, có trong tay vô số điểm tín dụng vẫn chỉ mua được số lượng kim tệ có hạn. Huống chi mua kim tệ không chỉ một mình một nhà Nhất Tiếu Khuynh Thành, cho nên lượng kim tệ mà Nhất Tiếu Khuynh Thành có thể mua được không nhiều lắm.
Công hội khai chiến toàn diện, là chuyện tốn nhiều kim tệ nhất, ngoại trừ bồi thường rất nhiều ra, chủ yếu nữa là tiền sửa chữa trang bị và mua trang bị mới bổ sung. Người chơi chiến đấu với nhau tốn độ bền trang bị rất nhiều, ví dụ như khi gặp phải Thạch Phong, chịu mỗi một kiếm là một trang bị phẩm chất Thanh Đồng trực tiếp bảo hỏng, chỉ có cấp Huyền Thiết mới có thể miễn cưỡng chống chọi. Nhưng cũng chỉ là vài chiêu thôi, dù không có báo hỏng, thì tiền sửa chữa cũng đủ khiến đám người chơi tinh anh tiếc tiền hộc máu.
Trang bị có thể đi trung tâm giao dịch ảo mua được, bồi thường có thể dùng điểm tín dụng, nhưng tiền sửa chữa trang bị là do hệ thống thu phí, hệ thống với điểm tính dụng không quen.
Tiền sửa chữa của một người không bao nhiêu, chỉ khoảng 2 ngân tệ, nhưng tiền sửa chữa cho mười ngàn người thì rất khủng bố rồi, những 200 kim tệ, huống chi nếu là trang bị càng tốt, phí sửa càng cào.
Tuy bảo tiền sửa chữa công hội không thanh toán cho, mà là từ chính túi thành viên, nhưng đánh nhiều trận, một người có thể chi trả được mấy lần?
Thành viên không có tiền đi sửa chữa trang bị, cầm vũ khí có độ bền tiếp cận số không, thử hỏi người đó sẽ đi chiến đấu ư, trừ khi không cầm trang bị vũ khí gì, để trần ra trận chịu đánh.
Công hội sử dụng điểm tín dụng để bồi thường và khen thưởng ngay ban đầu, mọi người còn có thể tiếp nhận, nhưng càng về sau thì mọi người vẫn hi vọng đổi thành kim tệ.
Cho nên kim tệ mới là mấu chốt trong các cuộc chiến diễn ra ở Thần Vực.
Trụ sở công hội là khởi nguồn kim tệ chủ yếu cho công hội giai đoạn đầu Thần Vực, Nhất Tiếu Khuynh Thành có lượng kim tệ này cộng thêm tài lực kinh người, sẽ trở nên rất đáng sợ.
Thạch Phong tự nhiên không thể không đi nghĩ cách kiếm nhiều tiền, còn phải hành động ngay.
Cất vài vật phẩm quan trọng như Đá Hiền Giả vào trong ngân hàng xong, Thạch Phong cầm đống trang phục Long Lân, sử dụng giấy thông hành Thất Diệu đi đến thành Hắc Dực.
Hiện nay thành Hắc Dực tụ tập mọi người chơi ở khắp các vương quốc và đế quốc trên Thần Vực, người chơi nhiều hơn lần trước Thạch Phong tới, người chơi trong thành Hắc Dực có một điểm khác biệt rất lớn với đám người chơi ở thành phố khác.
Là có tiền!
Có tiền ở đây, không chỉ là về điểm tín dụng, mà càng nói về phương diện kim tệ.
Bởi vì đám người chơi này hầu hết đều là quản lý cấp cao của các công hội lớn, hoặc là người chuyên môn tới mua bán, lượng tín dụng và kim tệ đang sở hữu, tự nhiên người chơi bình thường không so bằng. Là vùng đất riêng của đám nhà giàu.
Đó cũng là nguyên nhân tại sao Thạch Phong lại đến đây.
Thạch Phong không định bán trang phục Long Lân để lấy điểm tín dụng, mà muốn kiếm kim tệ, nếu như đặt trong phòng đấu giá ở vương quốc Tinh Nguyệt, hoặc bán trong cửa hàng Vệt Sao, căn bản không bán được giá cao, với lại người chơi có thể mua nổi quá ít rồi, không giống người chơi ở thành Hắc Dực, xài kim tệ nhiều như nước.
Thạch Phong đi đến thành Hắc Dực tìm một nơi hẻo lánh trước, sử dụng Mặt Nạ Ác Ma thay đổi tên tuổi bề ngoài tạo một thân phận giả.
Lần này khác với xưa nay khiêm tốn, Thạch Phong hôm nay biến thành một anh thanh niên vô cùng đẹp trai, còn sửa chút kiểu dáng trang phục Long Trảo trên người, nhìn khí phách hơn bao giờ hết, đã thế cũng không ẩn vầng sáng đặc hiệu của trang phục Long Trảo, để lồ lộ vầng sáng chứng minh phẩm chất trang bị là Ám Kim.
Đi trên đường cái, vầng sáng của nguyên bộ phẩm chất Ám Kim sáng lòe lòe, suýt chút nữa làm mù cả đám người chơi bên đường.
“Móa nó, mình không nhìn nhầm chứ, đó là trang phục Ám Kim!”
“Gạt người!”
“Quá đẹp trai rồi nha!”
“Công hội chúng ta chưa có được một bộ trang phục Tinh Kim nữa, người nọ rốt cuộc là ai?”
Người chơi bên đường dồn dập nhìn về phía Thạch Phong, mắt nhìn chằm chằm như muốn rớt ra ngoài, ai nấy cũng há hốc mồm.
Nói thế nào thì bọn họ cũng là quản lý cấp cao của công hội lớn, không tính là thiếu kiến thức, khi thấy có người mặc bộ trang bị cấp Tinh Kim, bọn họ cũng sẽ không thể hiện như vậy, chẳng qua chỉ quăng ánh mắt trang bị của tên này thật ngon, nhưng mà nguyên bộ trang phục Ám Kim, đã triệt để phá vỡ nhận thức của bọn họ rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận