Công kích thẳng tắp rất dễ bị xem thấu, nhưng Hạ Nhật Dương Quang không để bụng điều đó.
Dưới Dùng Mắt Quan Sát, mọi cử động của Thạch Phong đều được Hạ Nhật Dương Quang nắm trong lòng bàn tay hết, kể cả Thạch Phong mới nảy ra ý tưởng gì trong đầu, Hạ Nhật Dương Quang cũng có thể nhìn ra, sau đó chuẩn bị cách đánh trả tốt nhất, căn bản không sợ bị xem thấu chiêu thức.
Vả lại so với đợt tấn công ban nãy của Hạ Nhật Dương Quang, lúc này đây gã di chuyển hay đâm chủy thủ về phía Thạch Phong đều không phát ra tiếng động nào cả, im hơi lặng tiếng, nhanh tới tột cùng, căn bản không cho người ta thời gian phản ứng tí nào.
Trong lúc người thường đang di chuyển hoặc đang công kích, thường sẽ gây ra chút tiếng động. Lý do phát ra tiếng động ấy, là bởi vì khi công kích và di chuyển sẽ làm không khí xung quanh dao động, dư thừa động tác, làm năng lượng phân tán, từ đó dao động biên độ càng lớn, tiếng vang cũng càng to hơn.
Đừng nhìn những thế công như bão táp, trông thì rất khí thế đấy, nhưng không biết lãng phí biết bao nhiêu năng lượng.
Ngược lại nếu như khi công kích gây dao động càng thấp, năng lượng sẽ tập trung hơn, tự nhiên uy lực sẽ mạnh hơn nữa.
Trong lúc người chơi chiến đấu thu thập thông tin từ bên ngoài, trừ thị giác ra còn thính giác và xúc giác chiếm vị thế rất quan trọng, nghe tiếng tấn công, là có thể phán đoán được sơ bộ vị trí công kích, còn không khí dao động cũng sẽ gây ra lực đánh sâu vào, khi thân thể cảm nhận lực đánh sâu đó từ xa, có thể phòng bị sẵn sàng trước.
Cho nên cách tấn công im ắng này, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Vốn dĩ có thể phát động công kích im hơi bặt tiếng đã không có người thường nào sánh bằng, mà mọi cử động của Hạ Nhật Dương Quang cũng như thế nữa, cơ hồ không hề lãng phí năng lượng, quả thật những người thường không làm sao chạm đến cảnh giới ấy được.
“Gã rốt cuộc là ai?” Hỏa Vũ ở đằng xa vừa chiến đấu vừa quan sát trận chiến này, thấy Hạ Nhật Dương Quang công kích, trong lòng rung động cực kỳ, cảm thấy khó thể tin nổi.
Bởi vì người tên Hạ Nhật Dương Quang này, thể hiện chức nghiệp thích khách vô cùng thâm thúy, chính là mức cực hạn cô luôn theo đuổi.
Hỏa Vũ vốn còn cảm thấy Thạch Phong quá coi thường thực lực của cô, mới không cho cô đối chiến với Hạ Nhật Dương Quang, giờ xem ra quyết định ấy rất sáng suốt đấy.
Bởi vì giữa cô và Hạ Nhật Dương Quang chênh lệch lớn đến nỗi không thể đong đếm, nếu đánh thật thì cô không có một tia may mắn thắng lợi.
“Quả nhiên là quái vật chân chính.” Thạch Phong nhìn Hạ Nhật Dương Quang đang tấn công đến, trong lòng cảm khái.
Hắn cũng hiểu được vì sao Hạ Nhật Dương Quang vẫn luôn đứng ở trên đỉnh Thần Vực rồi.
Hắn trải qua mười năm chém giết, mới thật khó khăn làm được vụ công kích im hơi lặng tiếng, có điều vẫn không làm mỗi một chiêu thức đều không tiếng động được. Nhưng Hạ Nhật Dương Quang trước mắt lại có thể khiến mọi cử động của mình im ắng, chênh lệch giữa hai bên đúng là cách biệt một trời một vực.
Thạch Phong biết mình bây giờ không thể địch lại nổi Hạ Nhật Dương Quang.
Nếu như không có trạng thái Kiệt Sức, không bị cấm phép, hắn còn chút tư bản để chống lại, nhưng giờ chỉ thuần liều mạng so kỹ xảo, hắn không có khả năng thắng.
Xét ở trong thực tế, hắn có lẽ đã không chống lại một chiêu mà bị Hạ Nhật Dương Quang giết chết rồi.
Tuy không địch lại, nhưng không biết vì sao mà Thạch Phong lại thấy hưng phấn hẳn lên.
“Đến đây đi!”
Thạch Phong không giữ sức nữa mà trực tiếp dùng Bước Chân Hư Vô nghênh đón Hạ Nhật Dương Quang.
Bước Chân Hư Vô làm tinh thần mệt mỏi, nhưng giờ Thạch Phong không lo được nhiều như vậy, nếu không sử dụng Bước Chân Hư Vô, hắn không qua mấy chiêu liền sẽ chết trong tay Hạ Nhật Dương Quang, trước sau gì cũng thua, dứt khoát dồn sức đánh một trận.
Sau khi Thạch Phong biến mất, mặc dù Hạ Nhật Dương Quang hơi chần chừ, nhưng phản ứng rất nhanh, xoay gót chân, chủy thủ trong tay đột ngột đâm về phía bên cạnh mình.
Mọi người thấy vậy rất kinh ngạc, không rõ vì sao Hạ Nhật Dương Quang làm thế.
Nhưng khi chủy thủ đâm ra hơn nửa liền ma sát ra tia lửa, ngay sau đó bóng người Thạch Phong cũng xuất hiện.
Kế tiếp Thạch Phong lại dùng Bước Chân Hư Vô, biến mất lần nữa.
Trong lúc nhất thời, mọi người cứ thấy Hạ Nhật Dương Quang đứng tại chỗ không ngừng vung vẩy chủy thủ, tia lửa do ma sát mạnh văng tung tóe.
Người không biết sẽ tưởng rằng Hạ Nhật Dương Quang điên rồi, thế nhưng tất cả mọi người biết, Hạ Nhật Dương Quang đang đánh với Thạch Phong, hơn nữa còn chiếm ưu thế rõ rệt.
Trình độ cuộc chiến này, đã làm tất cả mọi người có mặt tại đây thấy rung động, đem so mấy video chiến đấu của cao thủ trên diễn đàn truyền lưu với trận chiến đang diễn ra, đám video đó khác nào là rác rưởi.
Thậm chí mọi người đều quên mất việc chiến đấu, đều đứng sững xem trận đấu giữa Hạ Nhật Dương Quang và Thạch Phong.
“Nguy to rồi.” Hỏa Vũ nhìn Thạch Phong chiến đấu, lo lắng dữ dội.
Bước Chân Hư Vô làm tinh thần mệt mỏi không phải chuyện đùa, trước kia Thạch Phong nhiều lần sử dụng Bước Chân Hư Vô đối phó một con quái Đầu Lĩnh, cuối cùng dẫn tới mệt lả, cho dù HP vẫn còn đầy, nhưng sức để động đậy thôi cũng không có.
Mắt thấy chiến đấu càng ngày càng lâu, Thạch Phong cũng cảm thấy mình cũng sắp đến cực hạn, bất ngờ kéo giãn khoảng cách với Hạ Nhật Dương Quang.
“Anh cừ đấy, có thể đánh với tôi lâu như vậy, anh là người đầu tiên. Nhưng chiêu đó của anh tốn tinh lực khá nhiều nhỉ, không biết anh còn có thể chống đỡ thêm mấy lần nữa chứ?” Hạ Nhật Dương Quang dù trải qua chiến đấu kịch liệt, nhưng vẫn mang dáng vẻ hờ hững.
Thạch Phong thì không nói lời nào, sắc mặt hắn bây giờ tái nhợt, ngay cả nói chuyện cũng cảm giác cố sức.
“Thấy anh không còn sức mấy, chúng ta cũng kết thúc đi, từ khi vào Thần Vực đến nay, tôi còn chưa cho ai được thấy một chiêu này, mà anh sẽ là người đầu tiên thấy nó.” Hạ Nhật Dương Quang dứt lời, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, sát khí vẫn luôn giấu kín giờ bộc phát, long trời lở đất như núi lửa, khiến người ta hít thở không thông.
Bất thình lình, Hạ Nhật Dương Quang như thú dữ sổng chuồng, chạy như bay về phía Thạch Phong.
Có điều khi Hạ Nhật Dương Quang xông được nửa đường, bỗng nhiên cũng biến mất tăm, ngay sau đó liền xuất hiện phía sau Thạch Phong, cầm ngược thanh chủy thủ đâm về giữa lưng Thạch Phong.
Nhất thời những ai xem cuộc chiến đều ngây ngẩn cả người.
“Lẽ nào gã cũng biết Bước Chân Hư Vô?” Hỏa Vũ kinh ngạc hỏi.
“Không phải.” Tử Yên Lưu Vân mở miệng đính chính, “Đó là kỹ xảo Gia Tốc Hai Đoạn.”
Tử Yên Lưu Vân đã từng gặp Thương Lang Chiến Thiên công kích Gia Tốc Hai Đoạn nhiều lần.
Bước Chân Hư Vô là khiến đối phương bỏ qua sự tồn tại của mình trong mắt, dù cho nhìn thấy, não bộ vẫn sẽ xét thông tin ấy là loại thông tin vô dụng, từ đó bỏ qua. Còn Gia Tốc Hai Đoạn là lừa gạt đôi mắt, từ đó công kích góc chết của tầm nhìn, chỉ tính kỹ xảo thì kém hơn Bước Chân Hư Vô một chút.
Nhưng Thương Lang Chiến Thiên sử dụng Gia Tốc Hai Đoạn trên phương diện công kích, mà Hạ Nhật Dương Quang lại dùng Gia Tốc Hai Đoạn trên mặt di chuyển, kỹ xảo cao siêu hơn Thương Lang Chiến Thiên không chỉ một bậc.
Mắt thấy chủy thủ sáng như tuyết sắp đâm trúng lưng Thạch Phong, mà bản thân Thạch Phong suy yếu sắp đổ, căn bản không đỡ cũng không tránh thoát khỏi cú đâm im hơi bặt tiếng từ Hạ Nhật Dương Quang.
Lúc này Thạch Phong đã phát hiện công kích của Hạ Nhật Dương Quang, nhưng tinh thần sắp đến giới hạn, nên thân thể nặng nề dị thường, cho dù Thạch Phong cố hết sức sử dụng Thâm Uyên Giả để cản lại, nhưng tốc độ lại không theo kịp Hạ Nhật Dương Quang.
“Lẽ nào cứ thế xong đời?”
Trong nháy mắt sắp bị đâm trúng, Thạch Phong xuất hiện suy nghĩ ấy.
Không!
Hắn tuyệt đối không thể kết thúc như thế.
Hắn còn muốn đi lên trên đỉnh cao hơn, tuyệt đối không thể thua cuộc ở đây được.
“Mình phải cản được!”
“Mình nhất định phải cản được!”
“Động tác của mình phải nhanh hơn, nhanh hơn nữa!”
Lúc này Thạch Phong một lòng chỉ muốn làm động tác của mình nhanh hơn và sắc bén hơn, hắn đã không có tâm sức dư thừa nào đi khống chế những vị trí khác trên cơ thể, chỉ có thể dùng cách tốn ít sức nhất để cản cú đâm kia.
Thạch Phong tập trung đến mức đã quên suy nghĩ, quên mất việc hít thở.
Mắt thấy chủy thủ của Hạ Nhật Dương Quang cách thân thể Thạch Phong chỉ còn mấy centimet nữa, Thâm Uyên Giả trong tay Thạch Phong đột nhiên chém lên trên chủy thủ sáng như tuyết ấy.
Keng!
Chủy thủ sắc bén bị Thâm Uyên Giả tác động lực đánh chuyển lệch hướng, xẹt ngang qua bên thân thể Thạch Phong…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận