Mắt thấy con rắn lửa khổng lồ sắp nuốt mất Thạch Phong.
Thạch Phong bất thình lình ngẩng đầu nhìn con rắn lửa khổng lồ ấy, há miệng sử dụng Hơi Thở Của Rồng, nhất thời tiếng cự long gầm gừ vang vọng, theo sau có một luồng sóng xung kích hướng về phía con rắn lửa khổng lồ.
Hai bên va chạm, triệt tiêu lẫn nhau ở giữa không trung.
Có điều Người Giữ Cửa Anubis không đình chỉ công kích, tay cầy giáo khẽ xoay, đâm thẳng về ngực Thạch Phong.
Thạch Phong lập tức dùng Liệt Diễm Xung Kích, tốc độ di chuyển tăng lên 100%, kéo dài 10 giây.
Có tốc độ bay vọt, Thạch Phong bỗng nhảy về phía sau, khó khăn lắm mới tránh thoát công kích từ Người Giữ Cửa Anubis.
“Lấy chiến lực bậc hai đối phó một con Đại Lãnh Chúa, quả nhiên vẫn quá miễn cưỡng.” Thạch Phong sau khi tiếp đất nhìn chăm chú Người Giữ Cửa Anubis, không có tính chủ động xông lên so đấu cao thấp.
Tình huống hiện nay, ưu tiên giữ mạng, có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu thì kéo.
Giao thủ chỉ mấy giây ngắn ngủi thôi, hắn khai hỏa toàn bộ chiến lực, thậm chí dùng tới giải phóng hai tầng, vẫn tổn thất một nửa lượng máu, nếu không phải hắn là Kiếm Nhận Thánh Giả, lại còn có vật phẩm Truyền Thuyết (mảnh vỡ), chỉ sợ đã sớm chết dưới tay Người Giữ Cửa Anubis.
Thế nhưng Người Giữ Cửa Anubis rõ ràng không có ý định cho Thạch Phong nhiều thời gian hơn, tay cầm giáo cắm vào mặt đất, Người Giữ Cửa Anubis bất ngờ chia thành ba, có điều mỗi con Người Giữ Cửa Anubis đều có thanh máu giảm xuống chỉ còn 6 triệu HP.
“Móa nó!” Thạch Phong không khỏi mắng to.
Tuy Người Giữ Cửa Anubis chia sức mạnh ra làm ba, mỗi con đều yếu đi bớt, nhưng mà mỗi con Người Giữ Cửa Anubis vẫn có được chiến lực bậc ba, kết quả solo với nó vốn không có phần thắng.
Nay lại phải đối mặt cùng lúc ba con Người Giữ Cửa Anubis, tình huống còn nguy hiểm hơn gấp ba trước kia.
Thạch Phong cũng hết cách, sử dụng Huyễn Ảnh Sát, bên người cũng xuất hiện một phân thân. Dù phân thân này yếu hơn bản thể nhiều, chỉ có 70% thuộc tính, nhưng cũng đủ để chia sẻ chút áp lực đang chịu là được.
“Kẻ tự tiện xông vào thánh địa đều chết!”
Ba con Người Giữ Cửa Anubis đồng thời xông về phía Thạch Phong, ra tay công kích như bão đổ bộ.
Thạch Phong không nói hai lời, dùng Cửu Đầu Long Trảm để kiềm chế một con ở giữa, ngay sau đó bản thể và phân thân xoay người chia ra hai hướng bên hông chạy.
Đùa à, đồng thời đối phó ba con Đại Lãnh Chúa, dù hắn lên chức nghiệp bậc ba cũng không đánh lại, huống chi hiện tại.
Người Giữ Cửa Anubis thấy hai Thạch Phong giống nhau như đúc chạy về hai hướng khác nhau, Người Giữ Cửa Anubis bị Cửu Đầu Long Trảm công kích không đuổi theo, nhưng hai con còn lại cũng chia ra, một con đuổi theo bản thể và một con đuổi theo phân thân.
Trong lúc nhất thời bắt đầu một cuộc chiến đuổi bắt.
Người Giữ Cửa Anubis chia thành ba, làm Thạch Phong đối mặt nguy hiểm cao hơn, tuy nhiên cũng có nhiều hy vọng sống hơn.
Thuộc tính của ba con Người Giữ Cửa Anubis không bằng trước, bao gồm sức mạnh lẫn tốc độ, vốn dĩ Thạch Phong có thúc ngựa cũng không đuổi kịp tốc độ của Người Giữ Cửa Anubis, nhưng bây giờ tốc độ sàn sàn nhau, vả lại sau khi Người Giữ Cửa Anubis chia làm ba, hình như không thể sử dụng chiêu Dịch Chuyển Tức Thời nữa, chỉ có thể thành thật đuổi theo Thạch Phong. Cho nên để cho Thạch Phong có cơ hội thở dốc.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thạch Phong sống một ngày như một năm.
Dù bản thể hay phân thân, thanh máu đều tuột dốc nhanh chóng, mà Tử Yên Lưu Vân trong pháp trận truyền tống cũng không thêm máu cho Thạch Phong. Không phải cô không muốn mà là không thể, làm vậy có thể dẫn một con Người Giữ Cửa Anubis tới đây, đến lúc đó ai cũng không sống nổi. Cho nên Thạch Phong chỉ dựa vào Thuốc Khôi Phục để hồi máu.
Lúc pháp trận truyền tống đã khởi động được 15 giây, phân thân của Thạch Phong đã chết. Chỉ còn lại một mình bản thể Thạch Phong đối mặt ba con Người Giữ Cửa Anubis.
Thạch Phong thấy không ổn, lập tức lấy ra quyển trục Gia Tốc từ trong ba lô ra, sau khi dùng nó thì vọt thẳng vào trong hành lang lối vào.
Ba con Người Giữ Cửa Anubis cũng theo sát vọt vào trong.
Đang khi Thạch Phong chạy vào hành lang chưa được ba giây đã bị ba con Người Giữ Cửa Anubis đuổi theo.
Thạch Phong nhìn thấy ba con Người Giữ Cửa Anubis đuổi kịp, chợt nở nụ cười.
“Gặp lại sau!”
Thạch Phong cười nhạt, liền mở Dịch Chuyển Không Gian, nhảy vào trong động hố đen biến mất, để lại ba con Người Giữ Cửa Anubis trố mắt nhìn nhau.
Ở trong vùng đất Sao Trời rơi xuống tuy không thể sử dụng quyển trục Hồi Thành, thế nhưng có thể sử dụng Dịch Chuyển Không Gian, phạm vi chỉ ở trong vùng đất Sao Trời rơi xuống, căn bản không thể nhờ nó ra ngoài.
Nhưng như thế đã rất tốt.
Lúc Thạch Phong đến gần mâm đá màu vàng, bất chấp tất cả bỏ mâm đá màu vàng vào trong không gian ba lô.
Mà thời gian khởi động pháp trận truyền tống lúc này đã đạt được 18 giây.
Khoảng cách từ chỗ Thạch Phong đến pháp trận truyền tống còn những 30 mét, Thạch Phong vừa mới muốn xông qua.
Thì Người Giữ Cửa Anubis bất thình lình xuất hiện ở trước người Thạch Phong, vẻ mặt dị thường lạnh lẽo, toàn thân tràn ngập ngọn lửa màu trắng bạc, cả cây giáo dài cũng bị ngọn lửa trắng bạc ấy bao trùm, lập tức sử dụng Quét Ngang Ngàn Quân với Thạch Phong.
Soạt một tiếng, không gian phảng phất như bị xé nứt.
Tốc độ của cây giáo ấy nhanh đến độ không thể nào nhìn được bằng mắt thường, nó giống như dịch chuyển tức thời vậy, chớp mắt liền sẽ đập trúng vào người Thạch Phong.
Oành!
Trên tế đàn vang vọng tiếng nổ.
“Kẻ xâm lăng đáng chết!”
Người Giữ Cửa Anubis dù nhắm trúng Thạch Phong thật, thế nhưng lửa giận trong lòng còn cháy mạnh hơn nữa.
Bởi vì Người Giữ Cửa Anubis chỉ đánh trúng tàn ảnh Thạch Phong lưu lại thôi, căn bản không trúng thân thể Thạch Phong.
“Hội trưởng!” Hỏa Vũ hơi kinh ngạc nhìn Thạch Phong xuất hiện ở bên cạnh cô.
Mọi người vốn còn đang tuyệt vọng, vì phát công kích kia nhanh quá, đừng nói né tránh, muốn cản cũng không thể, thế nhưng Thạch Phong lại tránh được rồi, còn xuất hiện bên cạnh họ, quả thực khó lòng tin nổi.
Chỉ có Thạch Phong biết ban nãy nguy hiểm cỡ nào, trong nháy mắt Người Giữ Cửa Anubis xuất hiện trước mặt hắn, hắn liền sử dụng Vô Thanh Bộ với Hỏa Vũ, nếu như hơi do dự, tức sẽ chết…
“Cùng biến mất đi!” Người Giữ Cửa Anubis lửa giận ngút trời nhìn chằm chằm Thạch Phong, ném mạnh cây giáo trong tay ra, nhắm về phía nhóm Thạch Phong.
Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, đến độ không ai kịp phản ứng.
Mà pháp trận truyền tống cần hơn 1 giây nữa mới truyền tống đi, cây giáo kia dư sức diệt hết cả đám bọn họ.
Chỉ là Thạch Phong lúc này đứng ở trước tất cả mọi người đã chuẩn bị tư thế ngăn cản.
Mắt thấy cây giáo dài mang theo ánh lửa màu bạc trắng bay vút tới, Thạch Phong lập tức thay Khâu Không thành Khâu Huyễn, làm cho thuộc tính bản thân tiếp tục tăng lên 30%, cùng lúc đó sử dụng Huyễn Giới, có thể miễn dịch hết thảy sát thương pháp thuật, đồng thời đổi 15% tổn thương pháp thuật đã chịu thành khôi phục máu cho bản thân người chơi, kéo dài 20 giây.
Giây phút cây giáo nọ đụng vào Thạch Phong, thanh máu của Thạch Phong liền khôi phục gần năm nghìn điểm HP, nhưng Thạch Phong còn chưa kịp vui vẻ, lực đánh sâu vào song kiếm trên tay hắn làm rớt mất bảy nghìn điểm, một vào một ra cuối cùng vẫn mất hai nghìn điểm HP.
“Kỹ năng mạnh thật.” Thạch Phong đã chặn được cây giáo đen kịt kia, thế nhưng hai tay mình chết lặng không nhúc nhích được.
Nếu hắn không sử dụng Huyễn Giới, e rằng ngọn lửa trên thân giáo có thể giết hắn ngay, bản thân uy lực của cây giáo này còn kinh khủng hơn, thuộc tính của hắn đã tăng thêm 30%, sức mạnh cao hơn 1900 điểm, nhưng chặn công kích vật lý từ cây giáo, vẫn chịu bảy ngàn điểm tổn thương.
“Kẻ ăn cắp đáng chết, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi, ta nhất định sẽ khiến các ngươi chịu trừng phạt thích đáng!” Người Giữ Cửa Anubis nhìn chòng chọc Thạch Phong, rống giận lớn tiếng.
Có điều Người Giữ Cửa Anubis rống giận thế nào đi nữa, cũng không thể thay đổi pháp trận truyền tống đã đến thời gian, Người Giữ Cửa Anubis đã không có thời gian ra tay công kích thêm lần nào khác, chỉ có thể mở trừng trừng đôi mắt nhìn nhóm Thạch Phong hóa thành một luồng sáng biến mất trong pháp trận truyền tống.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận