Ngọn lửa màu bạc trắng đang bập bùng cháy trên một bức tường đá, hoàn toàn bao trùm tường đá lại, phạm vi 10 mét hung quanh ngọn lửa đều bị cháy sém một mảnh xám trắng.
“Hội trưởng, cửa ngầm ngay ở trong ngọn lửa.” Hỏa Vũ chỉ về ngọn lửa màu trắng bạc mà nói.
Thạch Phong vừa muốn đi qua xem cẩn thận thế nào, Hỏa Vũ lập tức kéo lại Thạch Phong và nói: “Hội trưởng chú ý, ngọn lửa màu bạc kia có nhiệt độ cao bất thường, tôi chỉ vừa mới bước vào khu vực cháy sém xám trắng kia đã mất 2000 điểm máu rồi.”
“Lửa có sát thương cao như vậy sao?” Thạch Phong mặc dù đã nhìn ra ngọn lửa màu bạc không đơn giản, nhưng không ngờ tới nó lợi hại như thế.
Có thể tạo thành 2000 điểm tổn thương mỗi giây cho người chơi, thế thì hắn dù có được 70 điểm kháng hỏa, cũng bị thương không nhẹ, thời gian dài vẫn sẽ chết.
“Tử Yên, trị liệu cho tôi, tôi đi xem xem.” Thạch Phong nói xong liền bước chân vào phạm vi 10 mét của ngọn lửa màu bạc.
Lập tức trên đầu Thạch Phong liền toát ra gần 500 điểm thương tổn.
“Quả nhiên nóng thật.” Thạch Phong cảm giác dẫm trên mặt đất màu xám trắng như là hai chân đang ngâm trong suối nước nóng.
Là hắn đang mặc Đôi Giày Liệt Diễm, mới cảm thấy nhiệt độ thấp hơn chút, nếu đổi thành đôi giày khác, có lẽ sẽ nhún chân vài cái rồi…
Sau đó Thạch Phong bước về hướng tường đá đang cháy, càng đến gần bức tường đá khổng lồ, thì nhiệt độ càng cao, chịu thương tổn cũng cao hơn, khi cách tường đá chỉ còn một hai mét, trên đầu Thạch Phong mỗi giây toát ra –1000 điểm máu, dù Thạch Phong đã sớm hết trạng thái Kiệt Sức, thanh máu trở về hơn 8400 điểm, cũng không chịu được 9 giây.
Còn may có trị liệu mạnh như Tử Yên Lưu Vân, một chiêu khôi phục ném qua cộng thêm Tấm Khiên Chân Ngôn là có thể miễn cưỡng chèo chống.
“Quả nhiên có cửa ngầm.” Thạch Phong phát hiện trên tường đá đang cháy có một cánh cửa đá đóng chặt, mà trên đó còn có một ổ khóa sắt màu xanh nước biển.
Thạch Phong chộp tay lên khóa sắt màu xanh nước biển ấy, muốn thử xem có thể mở khóa sắt cửa ngầm này không.
Thế mà trong giây phút chạm vào khóa sắt, Thạch Phong không cảm giác nóng rát gì từ khóa sắt xanh cả, ngược lại bởi vì cầm khóa sắt màu xanh nhạt này, cảm giác mát lạnh trải trải rộng toàn thân, thương tổn từ ngọn lửa lập tức giảm mạnh. Từ hơn 1000 điểm tổn thương trực tiếp xuống tới 600 điểm.
“Khóa sắt này đặc biệt thật đấy, không biết là làm bằng chất liệu gì, nếu có thể mang đi thì tốt rồi.” Thạch Phong hơi động lòng nhìn khóa sắt màu xanh nước biển.
Nếu như có thể mang khóa sắt ấy đi, vậy thì từ nay về sau vào phó bản nhiều lửa, hoặc là đối phó boss hệ hỏa sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chỉ cầm trong tay có thể tăng lên chừng 40–50 điểm kháng hỏa, trâu bò hơn cả Thuốc Kháng Hỏa trung cấp nữa, Thuốc Kháng Hỏa trung cấp chỉ có thể kéo dài trong vòng một tiếng đồng hồ, mà khóa sắt này chỉ cần cầm thôi là được, tiết kiệm được biết bao nhiều tiền Thuốc Kháng Hỏa.
Khóa sắt màu xanh được mở, sau đó cửa đá trên bức tường cũng từ từ mở ra. Trong cửa đá là một hành lang hôn ám, hoàn toàn không nhìn thấy được nó dẫn tới đâu.
Sau khi cửa đá mở ra, ngọn lửa màu trắng bạc liền chầm chầm dập tắt, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa, vùng đất nóng rực chậm rãi mát đi, người chơi có thể đi qua rồi.
“Hội trưởng, may có anh lợi hại, có kháng hỏa cao như vậy. Nếu đổi thành người khác, cho dù biết có cửa ngầm, cũng không thể mở ra.” Hắc Tử vừa cười vừa nói.
Tuy bọn họ thu hoạch không nhỏ ở vùng đất Sao Trời rơi xuống, nhưng không ra được không phải chuyện gì hay, bây giờ có thể đi ra ngoài thì quá tốt rồi, bọn họ có thể đi ra nâng cao độ hoàn thành kỹ năng dễ hơn.
“Đi thôi.” Thạch Phong rút ra Thâm Uyên Giả và Hình Bóng Luyện Ngục đeo bên hông, chầm rãi đi vào trong cửa ngầm.
Hành lang nối từ cửa ngầm rất hẹp, trên vách tường hai bên hành lang đều được khắc văn tự và đồ án cổ xưa, niên đại tương đối đã lâu. Ngay cả Thạch Phong rất hiểu biết về Thần Vực còn không nhận ra là loại văn tự gì.
Ở trong đường hầm nhiều nhất có thể cho ba người sóng vai cùng đi, chiến đấu rất bất tiện. Cũng may trên đường đi không gặp phải bất cứ con quái vật nào.
Sau khi mọi người đi dọc theo hành lang hơn tiếng đồng hồ, liền đến một tế đàn nguy nga.
Hai bên trái phải tế đàn có hai pho tượng đầu sói thân người khổng lồ đứng sừng sững, trên tế đàn có ngọn lửa màu trắng bạc, chính là ngọn lửa nhóm Thạch Phong đã nhìn thấy ở ngoài cửa.
Cách đó không xa về bên phải ngọn lửa màu bạc ấy có một pháp trận truyền tống. Mà ở bên trái thì lại đặt một mâm đá màu vàng chói lòa, trên mâm đá khắc đầy thần văn và đồ án, vừa nhìn cũng biết không phải vật phàm.
Mọi người đi tới trước tế đàn, chợt cảm thấy áp lực dị thường, giống như có người đang cầm búa lớn gõ vang lồng ngực vậy.
“Hội trưởng, anh nhìn… đằng kia…” Hắc Tử chỉ về bầu trời trên tế đàn, run rẩy nói.
Mọi người lập tức hướng tầm mắt theo.
Lơ lửng trên tế đàn là một bóng hình, nhưng bởi vì độ chiếu sáng của tế đàn kém, cho nên không thấy rõ, nhưng là từ bắt được thân ảnh ở bên trong, mọi người đã cảm thấy to lớn tử vong uy hiếp.
Thạch Phong cũng thấy không rõ lắm bắt được thân ảnh, bất quá Thạch Phong có thể cảm giác được đạo thân ảnh kia chính mắt nhìn xuống bọn họ.
Thạch Phong lập tức mở Con Mắt Toàn Tri dò xét.
Lập tức cho ra một số liệu làm người ta giật mình.
Người Giữ Cửa Anubis, Đại Lãnh Chúa, level 30, HP 10 triệu.
“Đại Lãnh Chúa?” Thạch Phong thầm thì.
Đại Lãnh Chúa mạnh cỡ nào, những người khác ở Thần Vực không biết, thế nhưng Thạch Phong lại biết rất rõ, nhóm bọn họ căn bản không đủ nhét kẽ răng đồng chí sói này đâu.
Nhất là Đại Lãnh Chúa ở ngoài phó bản, tuy có lượng máu thấp hơn boss phó bản nhiều, thế nhưng Đại Lãnh Chúa ở ngoài sẽ mạnh hơn Đại Lãnh Chúa trong phó bản, coi như có đoàn đội ngàn người level 30, đối mặt Đại Lãnh Chúa cũng chỉ là gãi ngứa cho nó thôi.
“Chắc nó sẽ không đánh đến đây chứ?” Thủy Sắc Tường Vi nhìn Người Giữ Cửa Anubis, hơi hồi hộp hỏi.
Kỳ thực không riêng gì Thủy Sắc Tường Vi căng thẳng, ngay cả Thạch Phong cũng không được bình tĩnh.
“Hy vọng là không.” Thạch Phong cũng không xác định được, “Nhưng nếu chúng ta đi đến tận đây mà nó không hề ra tay, thì chúng ta đừng lộn xộn.”
Nếu Người Giữ Cửa Anubis chủ động công kích, thì Thạch Phong cũng không có cách nào, chuyện có thể làm chính là chạy trốn, đánh chính diện khác nào tự tìm chết đâu, ôm suy nghĩ dùng một vài thủ đoạn đặc biệt đối phó Đại Lãnh Chúa cũng không khác gì, bởi vì loại quái vật như Đại Lãnh Chúa căn bản không cho người chơi cơ hội như thế.
Dựa theo phân chia bậc cấp ở Thần Vực, thì Đại Lãnh Chúa chính là chức nghiệp bậc ba.
Chức nghiệp bậc ba là khái niệm gì, tương đương với chủ thành của thành phố bình thường, có thể trấn giữ một thành lớn đấy.
Khi nhóm Thạch Phong lẳng lặng quan sát, mọi người cũng hiểu đại khái tình huống.
“Xem ra con Người Giữ Cửa Anubis kia là quái vật bảo vệ mâm đá màu vàng, chỉ cần chúng ta không đi đụng vào mâm đá màu vàng ấy, Người Giữ Cửa Anubis sẽ không xử chúng ta.”
Nãy Thạch Phong vừa thử Người Giữ Cửa Anubis, chỉ cần hắn đi tới gần mâm đá màu vàng, sát khí của Người Giữ Cửa Anubis sẽ càng ngày càng nặng nề, Thạch Phong không dám lại gần mâm đá màu vàng quá, còn pháp trận truyền tống bên kia, Người Giữ Cửa Anubis không có phản ứng gì.
“Thủy Sắc dẫn mọi người đi pháp trận truyền tống khởi động nó.” Thạch Phong suy nghĩ một lát, rồi mở miệng chỉ huy, “Tôi đi lấy mâm đá màu vàng.”
“Hội trưởng, đó chính là Đại Lãnh Chúa!” Hỏa Vũ hoảng sợ hô.
Tuy mọi người chưa từng tận mắt thấy Đại Lãnh Chúa lợi hại ra sao, nhưng bằng vào ánh mắt như nhìn thấu tận linh hồn, còn có sát khí nồng nặc kia, Sói Dữ Bóng Đỏ ở trước mặt Đại Lãnh Chúa như đứa trẻ nít, nếu như Thạch Phong thực đi làm vậy, rất có thể sẽ bị giết ngay và luôn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận