Ngay bên cạnh dòng suối trong thung lũng Bạch Vụ, khoảng chừng hơn trăm người đang bao vây ở trước một quặng mỏ, trên ngực mỗi người đều mang huy hiệu công hội, huy hiệu ấy có một hình mặt trăng màu tím, đó chính là dấu hiệu của công hội Nhất Tiếu Khuynh Thành.
Những người đó hiện đang thanh lý tám con Quái Viêm Hùng cấp đặc thù Tinh Anh level 27 lao ra từ trong mỏ quặng.
Quái Viêm Hùng, cấp đặc thù Tinh Anh, level 27, HP 70,000.
Quái Viêm Hùng có hình thể to lớn tuy rất lợi hại, nhưng những thành viên Nhất Tiếu Khuynh Thành chiến đấu có nề nếp, không ngừng mài máu của tám con Quái Viêm Hùng.
“Lão đại Đông Phương, anh phái nhóm mười người bên Hầu Tử đều bị tiểu đội Linh Dực giết chết rồi.” Một du hiệp áo xám level 23 đi đến sau lưng người kiếm sĩ đang chỉ huy level 24 rồi báo cáo.
Người kiếm sĩ level 24 ấy, mặc toàn bộ trang bị đều là Bí Ngân level 20, sau lưng đeo Kiếm Xương Rắn là vũ khí Tinh Kim level 20 nữa, trong giai đoạn hiện tại ở Thần Vực, cũng được tính là trang bị ngon rồi.
“Là hai tiểu đội thích khách tinh nhuệ mà, đối phó một tiểu đội Linh Dực, lại có thể bị diệt sạch, chẳng lẽ Linh Dực còn có những người khác trợ giúp à?” Gã kiếm sĩ tên Đông Phương Nhất Kiếm level 24 kinh ngạc hỏi.
Thích khách Hầu Tử trong miệng du hiệp áo xám, dù không phải cao thủ gì cả, nhưng cũng là tay PK giỏi, chiến tích có được cũng rất tốt, cao thủ bình thường muốn bắt lấy gã có chút khó thật, nếu gã một lòng muốn chạy trốn, càng khó giết hơn, không nghĩ tới Hầu Tử dẫn nhiều người như vậy tới đánh lén, lại không có một ai, một mống nào trở về.
Điều có thể nghĩ tới cũng chỉ có là đối phương người đông thế mạnh, nhóm Hầu Tử bị vây công rồi.
“Không, Linh Dực chỉ có một tiểu đội, nhưng thích khách dẫn đội là cao thủ level 26.” Du hiệp áo xám lắc đầu nói.
“Chẳng lẽ là Hỏa Vũ của Linh Dực kia ư?” Đông Phương Nhất Kiếm chợt nhếch miệng cười nói: “Tôi chưa tới thành Bạch Hà đã nghe nói thích khách Hỏa Vũ của Linh Dực rất lợi hại. Còn được xưng là Mân Côi Lửa, tôi còn tưởng rằng ả là bình hoa bên người Hắc Viêm cơ đấy, thật không hổ là đoàn trưởng đoàn chủ lực của Linh Dực, thật sự có tài, thực lực rất mạnh nha.”
“Kẻ giết Hầu Tử không phải cô ấy. Mà là một cao thủ thích khách nam tính, tên là Phi Ảnh, Hầu Tử không đánh qua năm chiêu với hắn đã bị giết chết, hai tiểu đội tổng cộng mười hai người, trong đó có tám người là chết ở trong tay hắn, Phi Ảnh này không được nói tới trong tình báo mà chúng ta lấy được.” Du hiệp áo xám hiểu rõ tính cách của Đông Phương Nhất Kiếm.
Đông Phương Nhất Kiếm cảm thấy tự tin tuyệt đối về thực lực bản thân. Cũng để tâm bất luận kẻ nào trong mắt cả, thích PK nhất, nhất là PK cùng cao thủ, là kẻ cuồng chiến đấu. Nhưng cũng không phải công nhận, Đông Phương Nhất Kiếm là một trong cao thủ đỉnh cấp trong Nhất Tiếu Khuynh Thành, cho nên mới được phái tới thành Bạch Hà, nếu như không phía trên hạ lệnh không cho phép tùy tiện kích nổ chiến đấu, chỉ e Đông Phương Nhất Kiếm sẽ là người đầu tiên xông lên đánh Linh Dực.
“Phi Ảnh? Thú vị đó.” Đông Phương Nhất Kiếm đã có chút hứng thú, “Mặc kệ tiểu đội Linh Dực đi, nhóm Hầu Tử đã không có xử lý nhóm Linh Dực, nhất định sẽ báo lên quản lý cấp cao của Linh Dực, việc chúng ta cần làm bây giờ chỉ có một: nắm giữ khoáng thạch nơi này.”
“Lão đại Đông Phương, chúng ta nếu phát sinh xung đột với Linh Dực bây giờ, có thể sẽ khiến hai công hội khai chiến toàn diện. Phía trên không phải vẫn luôn nói đừng nên xảy ra xung đột là tốt nhất ư?” Du hiệp áo xám khó hiểu hỏi.
“Gần đây công hội Linh Dực vẫn cứ đào khoáng thạch ở thung lũng Bạch Vụ, hành động rất khó hiểu, cộng thêm gần nhất bọn họ lấy được không ít trang bị, nói không chừng hai việc có liên quan. Phía trên cũng đã bảo, phát sinh xung đột nhỏ cũng không thể gây tai nạn lật trời. Chỉ bằng đám mặt hàng chẳng ra gì như Linh Dực, chúng ta đánh lén người của bọn chúng, thì chúng có thể làm gì được?”
“Chẳng lẽ muốn khai chiến toàn diện với chúng ta à?”
“Chớ ngu, Linh Dực không có khai chiến ngay khi Nhất Tiếu Khuynh Thành chúng ta tiến đóng thành Bạch Hà. Cũng đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, hiện giờ khai chiến chỉ tổ tìm chết mà thôi, cơ mà tôi lại momg Linh Dực ra tay đấy, nhưng đáng tiếc bọn chúng không dám.”
Đông Phương Nhất Kiếm chỉ cười khinh miệt, tiếp tục chỉ huy đoàn đội giết Quái Viêm Hùng trong mỏ.
Nhưng không biết từ khi nào thì, ngoài quặng mỏ không xa xuất hiện một tiểu đội sáu người từ rừng cây, người thuộc cái tiểu đội này hoàn toàn không thèm để ý một trăm thành viên tinh anh do Đông Phương Nhất Kiếm dẫn đội, còn đi tới với tốc độ bình tĩnh.
“Hội trưởng, chính là quặng mỏ kia, nãy tôi dùng quyển trục tầm bảo phát hiện được, cố ý ẩn thân vào xem thử, cơ hồ đều là điểm đào khoáng Tinh Hỏa hết, nếu đào tất cả được, tối thiểu có thể lấy ba đến bốn trăm khối khoáng thạch Tinh Hỏa.” Phi Ảnh chỉ vào quặng mỏ mà đám Đông Phương Nhất Kiếm đang đóng quân, chầm rãi thuyết minh: “Có điều sau khi tôi ra ngoài, tiểu đội của tôi đã bị đám thích khách Nhất Tiếu Khuynh Thành đánh lén, tuy tôi lập tức đi cứu viện, nhưng vẫn chậm một bước, làm cho tiểu đội chết mất hai người, mà cái quặng mỏ kia cũng bị Nhất Tiếu Khuynh Thành chiếm.”
“Tử Yên, em đi sống lại hai người đã chết, những người khác cùng tôi qua xem.” Thạch Phong hơi gật đầu, lập tức phân phó.
Sau đó Tử Yên Lưu Vân chạy đến địa điểm hai người kia tử vong, Thạch Phong dẫn theo bốn người Thủy Sắc Tường Vi, Hắc Tử, Hỏa Vũ, Phi Ảnh đi về hướng Đông Phương Nhất Kiếm.
Hành động của Thạch Phong khiến đám Đông Phương Nhất Kiếm chú ý không thể nghi ngờ.
“Linh Dực hay nhỉ.” Đông Phương Nhất Kiếm nhìn nhóm Thạch Phong đi đến, bật cười.
“Lão đại Đông Phương, kiếm sĩ level 24 kia chính là Hắc Viêm, hai cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn, một người là nguyên tố sư Thủy Sắc Tường Vi, một người là thích khách Hỏa Vũ, chú thuật sư kia chính là cao thủ Hắc Tử nổi tiếng của Linh Dực, thanh niên thích khách còn lại là Phi Ảnh giết nhóm Hầu Tử.” Du hiệp áo xám đứng cạnh giới thiệu từng người một trong nhóm Thạch Phong.
Cả đám phe Nhất Tiếu Khuynh Thành thấy Hắc Viêm đến, đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Danh tiếng Hắc Viêm thật sự quá nổi rồi.
Hắc Viêm là ai?
Được công nhận là cao thủ đứng số một của vương quốc Tinh Nguyệt, video chiến đấu của Hắc Viêm, người chơi cả thành Bạch Hà không có ai chưa xem qua, một người một kiếm, tàn sát hơn trăm người hội Ám Tinh, chỉ bằng khí thế có thể áp đảo hơn chục ngàn người chơi không dám bước lên trước, một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
“Hội trưởng Hắc Viêm, không biết ngài tới nơi này có việc gì không?” Đông Phương Nhất Kiếm nhìn Thạch Phong, trêu đùa hỏi.
“Người ngay không nói tiếng lóng, nay anh phái người đánh lén người công hội bọn này, còn chiếm lĩnh nơi công hội tôi thật vất vả mới tìm được, các người làm như vậy, có phải là hơi quá đáng không?” Thạch Phong rất bình thản hỏi.
Tuy giọng Thạch Phong nói ra những lời trên không lớn, nhưng uy nghiêm và khí phách trong lời nói đã làm người phe Nhất Tiếu Khuynh Thành cảm nhận được cảm giác áp lực nặng nề.
“Quá đáng?” Đông Phương Nhất Kiếm không khỏi cười to: “Bên tôi chết mất mười hai người đây này, tôi chưa đòi anh bồi thường đã không tệ rồi, ngược lại anh tới hỏi tội.”
“Anh đã đến đây, vừa vặn chúng ta cũng có thể bàn vấn đề bồi thường đi, công hội Linh Dực vừa giàu vừa hào phóng, tôi muốn không nhiều lắm, một người bồi thường 100 kim, tổng cộng 1200 kim nhé?”
Gương mặt Đông Phương Nhất Kiếm treo vẻ đùa cợt.
Cảm thấy đám Thạch Phong choáng váng đầu óc, chỉ có 5 người, liền dám đến địa bàn của gã giương oai.
Hiện giờ đẳng cấp của người chơi cũng không thấp, trang bị cũng đã không tệ nữa, học được nhiều kỹ năng hơn, còn muốn một kiếm giết một người, rõ là không thể nào.
Phe bọn họ gần 150 người, đều là thành viên tinh anh của công hội, đẳng cấp đều trên level 22, chiến lực không tầm thường, đừng nói đối phó năm người, dù cho đối phó năm mươi người đều không có bất cứ vấn đề gì cả đấy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận