Đấu võ trong hiện thực không phải là không có nguy hiểm.
Nhất là khi cao thủ so chiêu, chiến đấu xong một trận, chịu thương tích là cơm bữa, mặc dù hiện nay thiết bị chữa bệnh vô cùng tiên tiến, đa số thương tổn đều có thể chữa lành nhanh chóng, nhưng chút vết thương nặng thì vẫn khó trị hết được, dù cho có thuốc dinh dưỡng cấp S cũng vậy.
Vả lại bậc thầy võ thuật rất ít gặp, hiếm như lông phượng và sừng lân.
Thường thì các cuộc đối chiến giữa các bậc thầy võ thuật, phí ra sân đều cao vô cùng.
Dù là bậc thầy võ thuật mới nổi thì cũng cần phí ra sân hơn 100 triệu điểm tín dụng rồi, đó chỉ là đánh một trận biểu diễn thôi, chưa nói tới đánh chính thức.
Hơn hết là bậc thầy võ thuật giao thủ với nhau đều dùng ám kình cả, uy lực của ám kình cực lớn, dù không trúng điểm yếu, đã đủ khiến đối thủ trọng thương, dù thắng hay thua, không đạt được đủ lợi ích tương đương, căn bản sẽ không đánh.
Thạch Phong nắm giữ ám kình, đã đạt đến tiêu chuẩn trở thành bậc thầy võ thuật, dù không có danh tiếng gì, nhưng cũng không thể ra giá quá thấp mà, ra giá ba chục triệu tín dụng không tính cao.
Bên cạnh đó cơ thể Thạch Phong bây giờ đã linh hoạt hơn rất nhiều, nắm chắc thắng lợi cao, bằng không sẽ chắc chắn không đồng ý yêu cầu đấu võ này.
Dù sao bị thương nặng, không phải chuyện đùa, bảo hắn vô duyên vô cớ đi đánh một trận đấu, quả thực nằm mơ.
Vì vậy các trận đấu võ thuật dần dần bị đối chiến trong Thần Vực thay thế, càng ngày càng ít được hoan nghênh.
Bởi vì trong Thần Vực không chỉ an toàn hơn còn không cần cố kỵ điều gì.
Mặt khác, tố chất thân thể của người chơi trong Thần Vực có thể dễ dàng vượt xa hiện thực, có thể làm được các động tác và phương thức chiến đấu dễ dàng mà trong hiện thực không thể.
Giống như Bước Chân Hư Vô, bộ pháp này đã vượt xa trình độ người thường, hiện thực căn bản không có cách sử dụng được, nhưng trong Thần Vực lại có thể.
Chiến đấu như siêu nhân thế này, căn bản không phải cuộc chiến giữa người phàm với nhau có thể so sánh.
Nếu chỉ là một trận chiến trong Thần Vực, thì Thạch Phong sẽ có thể không cần phí ra sân gì hết.
Tiêu Nham trong màn hình chau mày, ánh mắt do dự. Nhưng vào lúc này điện thoại truyền ra một giọng nói khác.
“Yêu cầu của ngài Thạch Phong, tôi đồng ý rồi. Chỉ cần có thể thắng, tự nhiên sẽ đưa 5 khoang thực tế ảo và 15 bình thuốc dinh dưỡng cấp S qua.”
“Anh hai!”
Giọng nói khác trong điện thoại, chính là anh hai của Tiêu Nham – Tiêu Ngọc, người cầm quyền chân chính của Bắc Đẩu.
Lúc này Tiêu Ngọc nhận điện thoại, bắt đầu nói chuyện với Thạch Phong.
Dù gương mặt của Tiêu Ngọc rất giống Tiêu Nham, nhưng Tiêu Ngọc nắm quyền thời gian dài, nên từ giọng điệu lẫn thần thái, đều có cảm giác không giận tự uy, khiến người khác không tự chủ muốn cúi đầu.
Nhưng uy thế có được từ quyền lực này, là thùng rỗng kêu to với Thạch Phong, hắn không cảm thấy gì cả.
“Đối chiến khi nào?”
“Chuyện này còn cần chuẩn bị chu đáo, khoảng chừng sau bốn ngày nữa, chúng tôi sẽ thông báo thời gian cụ thể cho ngài Thạch Phong sau.”
“Được.”
Thạch Phong giao hẹn cẩn thận với Tiêu Ngọc xong, cũng cắt đứt cuộc thoại sau đó.
“Anh hai, Bắc Đẩu vì bồi dưỡng những hạt giống tuyển thủ đã tốn rất nhiều tiền. Nếu như còn tốn thêm ba chục triệu, sẽ có ảnh hưởng rất lớn cho kế hoạch kế tiếp của Bắc Đẩu đó.” Tiêu Nham rất khó hiểu nhìn về phía Tiêu Ngọc.
“Điều kiện tiên quyết để thanh toán những thứ kia là Thạch Phong thắng, bây giờ còn chưa đấu võ, em đã tin tưởng Thạch Phong có thể thắng vậy à. Xem ra Thạch Phong này quả thực không đơn giản.” Tiêu Ngọc liếc mắt nhìn Tiêu Nham, cười nhìn bản ghi chép kiểm tra trên bàn làm việc, số liệu kiểm tra được Thạch Phong để lại ở Bắc Đẩu lần trước. “Tuổi trẻ thế kia đã có thể dùng Ám Kình đánh ra sức mạnh 576kg, dù vẫn kém sức mạnh của bậc thầy võ thuật, nhưng cũng đã rất lợi hại. Phí ra sân này cũng không đắt. Giữ quan hệ hai bên tốt, giúp hợp tác về sau mới có lợi.”
“Em biết rồi.” Tiêu Nham bất đắc dĩ gật gật đầu.
Thạch Phong bên kia đã login vào Thần Vực.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Thạch Phong nhìn cảnh tượng trước mắt, không khỏi kinh ngạc.
Liếc nhìn khắp nơi, đều có thi thể của người chơi và Chiến Hầu nằm trên đất, những người chơi đã chết đi này có kẻ là thành viên công hội, cũng có người chơi tự do, số lượng chừng trên ba trăm lận…
Ngoài ra còn có rất nhiều người chơi đang chiến đấu, đội năm sáu người đối phó một con Chiến Hầu Mắt Đỏ, đẳng cấp của những người chơi ấy đều trên level 20, thực lực đều rất cao, không ít đội ngũ còn lợi hại hơn cả tiểu đội tinh anh của công hội.
Vốn dĩ là cấm địa không người chơi nào thèm thăm hỏi, giờ lại giống như xếp đội đi hành hương, đội ngũ mới chạy tới càng ngày càng nhiều, điều này khiến Thạch Phong không tài nào hiểu nổi.
Hắn rời khỏi Thần Vực mới hơn một ngày, thế mà sắp không quen thung lũng Bạch Vụ rồi.
“Người anh em, chỉ có mình anh à?”
“Xem anh là level 22, thực lực không tệ, chi bằng gia nhập đội ngũ của chúng tôi đi, nếu ra trang bị, mọi người chia đều. Thế nào?”
Thạch Phong còn đang tiêu hóa những tin tức mới thu được, một tiểu đội sáu người đã bước tới trước người Thạch Phong, kẻ dẫn đầu là một cô gái tóc đỏ xinh đẹp mặc áo giáp vảy màu xanh lam nhạt, có vẻ rất phóng khoáng, áo giáp sát người làm nổi bật vóc dáng thon dài đẫy đà rõ rệt của cô, không thua gì Triệu Nguyệt Như.
Cô gái tóc đỏ này là một thuẫn chiến sĩ level 22, sau lưng đeo một cái khiên và đao một tay đều là cấp Bí Ngân, trang bị khác trên người đa số đều là cấp Bí Ngân hết, còn không có huy chương công hội, rõ ràng chứng tỏ mình là người chơi tự do.
Về phần những người đi cùng cũng rất mạnh, đẳng cấp đều là level 21, trang bị trên người đều trên cấp Huyền Thiết, mạnh hơn tiểu đội tinh anh của công hội lớn một bậc.
“Cô hỏi tôi ư?” Thạch Phong kinh ngạc hỏi.
Hiện tại Thạch Phong đang dùng dáng vẻ của Hắc Viêm, dù ẩn ID đi, nhưng trong thành Bạch Hà, thật ra không có mấy người không biết dáng vẻ này của hắn.
Thế mà giờ cô gái tóc đỏ này lại nói với hắn, thực lực của cậu không tệ, còn kêu gia nhập vào đội.
Thạch Phong cũng không biết nói cái gì cho phải…
“Anh thú vị nhỉ, lẽ nào nơi đây còn có người khác ư?” Cô gái tóc đỏ chỉ chỉ xung quanh, luôn miệng nói, “Lẽ nào anh lo sau khi ra trang bị, chúng tôi sẽ hố anh?”
“Nếu anh lo lắng, chúng ta có thể lập hợp đồng qua Chủ Thần, thế thì có thể yên tâm đi.”
Một nam nguyên tố sư tháo vát trong đội liền nói: “Thục Vân, đừng nói nhiều với gã này làm gì, gã đã không muốn gia nhập thì thôi đi, sáu người chúng ta đối phó Chiếu Hầu Mắt Đỏ đủ dư sức rồi, nhiều người thêm chia trang bị, thì chúng ta kiếm lời chẳng phải sẽ ít hơn sao.”
Thạch Phong không khỏi cười lắc đầu.
Hắn xem như là đã nhìn ra, kể cả cô gái tóc đỏ trước mặt, lẫn những người khác trong đội, đều không nhận ra hắn là cao thủ đứng số một vương quốc Tinh Nguyệt – Hắc Viêm.
Còn loại chuyện hố trang bị, thì Thạch Phong chẳng hề lo lắng.
Ở trong thành Bạch Hà, dù là Minh Phủ đều không dám hố hắn, huống hồ một tiểu đội từ đám người chơi tự do tạo thành.
“Các người hẳn không phải là người chơi bản địa ở thành Bạch Hà đi, sao lại tới thung lũng Bạch Vụ vậy?” Thạch Phong không khỏi tò mò hỏi.
“Anh đoán không sai, chúng tôi thật sự không phải người chơi bản địa ở thành Bạch Hà, cũng phải người chơi của vương quốc Tinh Nguyệt, chúng tôi đến từ thành Tỉ Dực (sát cánh) thuộc đế quốc Hắc Long. Nhưng chuyện này cũng không có gì lạ mà, ở trong đội ngũ ở đây, không ít người đều đến từ thành phố khác hoặc quốc gia khác, lẽ nào ngay cả điều này anh cũng không biết?”
“Anh không phải là xuyên việt tới hả?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận