“Hội trưởng?”
Hỏa Vũ nhìn thấy Thạch Phong đột nhiên té ngã xuống đất, vội vàng dùng Tật Phong Bộ chạy đến.
Phi Ảnh đi cùng cũng hoảng hồn đờ người ra, chứng tỏ chưa kịp phản ứng lại trước tình huống này.
“Hội trưởng, anh sao vậy?” Hỏa Vũ nhìn sắc mặt Thạch Phong tái nhợt vô cùng, vội hỏi.
Dù sao Thần Vực cũng là trò chơi, nếu tiến vào trạng thái suy yếu, chỉ giảm thuộc tính xuống, tuyệt đối không thể khiến người chơi rơi vào trạng thái tinh thần kiệt quệ.
“Không có việc gì, quá mệt mỏi mà thôi.” Thạch Phong nhẹ giọng đáp, “Tôi cần tiến vào hình thức hôn mê của hệ thống để nghỉ ngơi, hai người thu thập đồ rơi ra rồi đi tụ hợp với Thủy Sắc đi, nhớ kỹ đừng nên đi chỗ khác, cứ giết quái ở khe núi.”
Thủ Lĩnh Chiến Hầu không phải là quái Đầu Lĩnh thông thường, mà là quái Đầu Lĩnh trong thung lũng Bạch Vụ, quái Đầu Lĩnh khác không thể sánh bằng, nếu không có Bước Chân Hư Vô thì liên thủ với hai người Hỏa Vũ cùng Phi Ảnh, kết quả cuối cùng vẫn buộc phải trốn.
Nếu như trước đó không dùng Bước Chân Hư Vô chỉ có nước thua, cho nên Thạch Phong mới sử dụng Bước Chân Hư Vô.
Tinh thần của Thạch Phong sớm đã sắp chạm tới ngưỡng giới hạn, nên khi sử dụng Bước Chân Hư Vô lần nữa, tự nhiên là đột phá giới hạn ấy.
Tinh thần đột phá cực hạn, cũng không phải chuyện gì tốt cho người chơi, cho nên hệ thống chủ thần sẽ tự động cảnh cáo, làm người chơi tiến vào hình thức hôn mê.
Dưới hình thức hôn mê, người chơi có thể khôi phục tinh thần, kỳ thật giống ngủ vậy, chỉ là dưới hình thức hôn mê thì giấc ngủ sâu hơn, khôi phục càng triệt để hơn.
Dặn dò Hỏa Vũ xong, Thạch Phong liền lựa chọn hình thức hôn mê, sau đó logout ngủ.
“Chị Hỏa Vũ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Phi Ảnh chạy tới, thấy Thạch Phong logout, khó hiểu hỏi.
“Hội trưởng mệt chết rồi, muốn logout nghỉ ngơi. Chúng ta thu thập đồ rơi ra xong thì về khe núi đi.” Hỏa Vũ thở dài một hơi rồi trả lời.
“Logout nghỉ ngơi?” Trong lòng Phi Ảnh chấn động, muôn ngàn suy nghĩ chạy qua đầu.
Đây là lần đầu cậu nghe nói người chơi vì chiến đấu mệt, muốn logout nghỉ ngơi.
Phi Ảnh không phải là không có thử liên tục đánh quái hơn mười giờ, cho dù mệt mỏi, chỉ cần ăn một chút đồ ăn và đi khách sạn nghỉ ngơi liền không còn bất cứ vấn đề gì rồi. Hiện tại hội trưởng lại muốn logout ngủ.
Có điều khi Phi Ảnh cẩn thận nghĩ lại, cũng thấy cũng phải.
Thủ Lĩnh Chiến Hầu lợi hại như thế, lại chỉ dựa vào một chiêu để giết chết một mình, quả thực không thể tưởng tượng nổi, có tác dụng phụ lớn cũng không khó hiểu cỡ nào, ngược lại thế mới hợp lý.
“Nếu mình có thể học được chiêu kia thì tốt rồi.” Phi Ảnh nhớ lại dáng vẻ chiến đấu của Thạch Phong, trong lòng rất hướng tới, “Nhưng chiêu đó lợi hại như thế, muốn xin hội trưởng dạy mình, chỉ sợ rất khó nha…”
“Không được, mình không thể từ bỏ, chỉ cần mình lập nhiều công lớn ở Linh Dực, đến lúc đó mình xin hội trưởng, nói không chừng hội trưởng sẽ đồng ý dạy.”
Nghĩ tới đây, Phi Ảnh càng trung thành hơn với Linh Dực, thầm thề phải lập công lớn vì Linh Dực.
“Phi Ảnh, đừng ngẩn người nữa. Chúng ta đi khe núi thôi.” Hỏa Vũ mau chóng nhặt hết đồ lên, nhìn về phía Phi Ảnh thả hồn đi nơi khác, không nhịn được cười một tiếng.
Thấy Phi Ảnh mất hồn mất vía, Hỏa Vũ ít nhiều cũng có thể hiểu được.
Một mình một người có thể đánh chính diện một con Đầu Lĩnh level 25 cuồng bạo, đủ để liệt vào danh sách kỳ tích ở Thần Vực, cộng thêm chiêu thức thần bí kia, hoàn toàn phá vỡ phương thức chiến đấu ở Thần Vực trong mắt mọi người, sao lại không khiếp sợ cho được.
So với Phi Ảnh, Hỏa Vũ càng nhận thức sâu sắc điều này.
Bởi vì cô sử dụng khoang thực tế ảo, có thể quan sát được kĩ và chân thật hơn, vì thế càng cảm nhận được Bước Chân Hư Vô ảo diệu.
Chỉ xem cuộc chiến đấu này, có ích hơn gấp trăm lần khi nhìn cao thủ khác o quyết đấu.
“Vâng.” Phi Ảnh sau khi tỉnh hồn lại, vội vàng đi theo.
Sau khi Thạch Phong logout. Đoàn đội Linh Dực liền đóng đô ở khe núi, không đi đâu nữa cả, cùng lắm là ra lùa quái về để giết.
Kể ra thung lũng Bạch Vụ rất nhiều quái vật, hơn nữa đồ rơi xuống cũng tốt kinh người, có địa điểm dễ thủ khó công như khe núi, có nhiều Chiến Hầu cỡ nào cũng không sợ.
Tốc độ thăng cấp nhanh hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, mà lại đạt được không ít trang bị, ngoài ra còn có các loại tài liệu.
Ngay đang khi công hội Linh Dực thăng cấp trong bình yên, thì cả Thành Bạch Hà náo nhiệt hẳn lên.
Thật vất vả phát hiện Đại Lãnh Chúa, tất cả mọi người chờ nghe tin tức tất cả công hội đánh gục nó.
Nhưng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoại dự đoán của mọi người.
Nhiều người chơi tinh anh level 20 trở lên thế kia, mà chưa nhìn thấy nổi mặt Đại Lãnh Chúa, thì đã chết hơn nửa trở về, cả đám đều mặt mũi tái mét khi nói về thung lũng Bạch Vụ.
Làm cho các người chơi vốn còn muốn đến luyện cấp đều từ bỏ suy nghĩ ấy.
Tuy tất cả mọi người từ bỏ việc đến thung lũng Bạch Vụ, nhưng cũng không cản được bọn họ bàn tán rôm rả về thung lũng Bạch Vụ.
Đa số công hội ở thành Bạch Hà đều từ bỏ thung lũng Bạch Vụ, nhưng năm công hội lớn gồm Nhất Tiếu Khuynh Thành, Đế Quang, Liên Minh Thích Khách, Phệ Thân Chi Xà, Linh Dực đến bây giờ vẫn còn tồn tại trong thung lũng Bạch Vụ.
Tất cả mọi người đang suy đoán năm công hội lớn này, ai sẽ là kẻ giết được Đại Lãnh Chúa trước.
Pháp trận dịch chuyển trong đại sảnh truyền tống của thành Bạch Hà nhấp nhoáng, trong đó xuất hiện sáu thân hình, giây phút sáu người này xuất hiện liền dẫn tới lực chú ý của vô số người chơi thuộc thành Bạch Hà.
Đẳng cấp của sáu người quả thực cao dọa người, cả đám đều level 25, trong đó có một người đạt tới level 26, còn cao hơn Hắc Tử – người đứng đầu bảng xếp hạng đẳng cấp thành Bạch Hà một level.
Nhưng mấy điều trên không phải thứ khiến người ta giật mình nhất, trang bị trên người những kẻ này mới làm người ta rớt tròng mắt.
Ai ai đều cũng có một đống vầng sáng chỉ có trang bị cấp Tinh Kim mới có, thậm chí trên người họ còn có vài món trang bị cấp Ám Kim. Ghê gớm hơn là thủ hộ kỵ sĩ level 26 dẫn đầu có những năm trang bị cấp Ám Kim đấy, cầm tấm khiên xương xẩu không nhìn ra phẩm chất trang bị, thanh máu cao hơn 5600 điểm, chỉ sợ dù là MT chính của công hội nhất lưu cũng so ra kém.
Mà trước ngực sáu người không hề có huy chương công hội, chứng tỏ đây là người chơi tự do.
Người chơi tự do có thể chơi được đạt đám trang bị trên người, thật khó để người thường mà tin nổi.
“Đại ca, người ở đây thât kì lạ, sao ai cũng nhìn chúng ta, làm em có chút lạnh gáy rồi.”
“Nơi như ở nông thôn này, thấy trang bị trên người chúng ta xong, tự nhiên sinh lòng hâm mộ chứ sao.”
“Cơ mà thành phố này cũng không tồi đâu, trên đường chính người thường cũng đạt level 10, hơi kém hơn chỗ mình chút thôi.”
“Được rồi, chúng ta tới đây là có chuyện quan trọng cần làm, hỏi thăm tin tức Tu La Nhất Kiếm kia cái đã.”
Nói xong, sáu người này liền ra khỏi đại sảnh truyền tống.
Trên đường cái, hễ người chơi nào thấy trang bị của sáu kẻ này đều tự chủ mở ra một lối đi, không kìm lòng được nhìn bằng ánh mắt kính sợ.
Thời gian trôi qua không biết đã bao lâu, Thạch Phong đã ngủ hơn một ngày ở trong khoang thực tế ảo.
“Đây là có chuyện gì?”
“Vì sao mình ngủ lâu đến thế?”
Thạch Phong đứng dậy nhìn khoang thực tế ảo hiện thị thời gian, trong lòng chấn động vô cùng.
Thạch Phong cũng từng dùng khoang thực tế ảo vài năm kiếp trước, không phải chưa từng xuất hiện tình huống tinh thần đột phá cực hạn, trước kia nhiều nhất hôn mê năm – sáu tiếng, nhưng bây giờ lại hơn 30 tiếng đồng hồ…
Thạch Phong lần đầu gặp phải loại tình huống này đấy.
“Không thể nào, ngay cả dịch dinh dưỡng đủ xài cho nửa tháng cũng sắp thấy đáy luôn.” Thạch Phong đứng lên còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đã nghe khoang thực tế ảo truyền ra tiếng cảnh báo dịch dinh dưỡng sắp hết.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận