Tử Yên Lưu Vân thắng lợi dễ dàng, cả đấu trường cũng theo đó yên tĩnh.
Linh Xà dù sao cũng là một trong mười hai sứ đồ của Phệ Thân Chi Xà, lại bị chơi chết như thế rồi, thậm chí không thể tạo nửa điểm sát thương cho một mục sư, nói ra đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
“Thế là thắng rồi hả?”
Triệu Nguyệt Như vẫn cầu nguyện Tử Yên Lưu Vân có thể thắng, nhưng hoàn toàn thật không ngờ sẽ thắng ung dung như thế.
Vì chiêu thức của Tử Yên Lưu Vân thực sự quá quỷ dị khó lường rồi.
Nhất là một chiêu cuối cùng, kéo rồi đẩy, trực tiếp phát huy kỹ năng Quan Tài Đen tới mức lớn nhất.
Phương thức chiến đấu của Tử Yên Lưu Vân khác hẳn với Dạ Phong.
Tử Yên Lưu Vân không có những đòn tấn công kinh diễm, chỉ phát huy kỹ năng tới mức tối ưu nhất, từ đầu tới đuôi, Linh Xà không thể phát huy ưu thế kỹ xảo của mình, có thể tính là bị Tử Yên Lưu Vân đùa bỡn ở trong lòng bàn tay.
Xét mặt kỹ xảo chiến đấu, Triệu Nguyệt Như cũng không cảm thấy Tử Yên Lưu Vân cao hơn mình cỡ nào, không giống cao thủ cao không thể với tới như Dạ Phong và Thương Lang Chiến Thiên, có điều Tử Yên Lưu Vân có kỹ năng quá lợi hại, dù cho Linh Xà có kỹ thuật tốt hơn Tử Yên Lưu Vân, cuối cùng phải thua.
“Dạ Phong, Tử Yên thật sự là mục sư à?” Bạch Khinh Tuyết dù vui vẻ, nhưng càng tò mò nhiều hơn, cô không tin một mục sư có được những kỹ năng như thế này, đã thế thuộc tính cơ sở còn cao hơn Triệu Nguyệt Như nhiều.
“Đúng, nhưng cũng không hẳn.” Thạch Phong đoán được suy nghĩ của Bạch Khinh Tuyết, cười đáp lại.
“Nghĩa là sao?” Triệu Nguyệt Như cũng tò mò hỏi.
“Tử Yên là từ chức nghiệp mục sư bậc không đã chuyển chức thành chức nghiệp ẩn Tinh Thuật Sư bậc một, không chỉ sở hữu mọi kỹ năng của một mục sư, còn có được kỹ năng của Tinh Thuật Sư.” Thạch Phong chậm rãi giải thích, “Đánh bại Linh Xà là kỹ năng truyền thừa bậc một của Tinh Thuật Sư, các cô cũng thấy uy lực rồi đấy.”
“Chức nghiệp bậc một? Anh nói Tử Yên đã là chức nghiệp bậc một rồi?” Triệu Nguyệt Như há hốc mồm, không thể tin nổi nhìn Tử Yên Lưu Vân có chút đắc ý đang đứng bên cạnh Thạch Phong.
Chức nghiệp bậc một!
Với người chơi hiện nay thì không thể có khái niệm rõ rệt, thế nhưng thân làm cao thủ, cũng nhìn ra chuyển chức trở thành chức nghiệp bậc một nhất định mạnh hơn chức nghiệp bậc không, thế nhưng nhiệm vụ chuyển chức quá rườm rà, độ khó cũng cao, lại tốn nhiều thời gian làm, cho nên đều lo thăng cấp trước.
Nhưng không nghĩ đến chức nghiệp bậc một và chức nghiệp bậc không chênh lệch xa như vậy.
“Đây là sự chênh lệch giữa người chơi bậc không và người chơi bậc một ư?” Triệu Nguyệt Như nghĩ đến Linh Xà bị dễ dàng đánh bại, trong lòng chợt rất nhiệt tình với việc lên làm chức nghiệp bậc một.
Mà sau khi nghe Thạch Phong giải thích, Bạch Khinh Tuyết bừng tỉnh hiểu ra.
Thảo nào đẳng cấp của hai người chỉ có level 22, hóa ra trong khoảng thời gian này vẫn đang làm nhiệm vụ chuyển chức.
“Công hội Linh Dực thật đúng là ngọa hổ tàng long.” Bạch Khinh Tuyết nhìn Tử Yên Lưu Vân, trong lòng cảm khái, “Xem ra Phệ Thân Chi Xà cũng phải tăng nhanh tiến độ chuyển chức rồi.”
Chức nghiệp bậc một lợi hại thế này, nếu như bây giờ có được nguyên một đám thành viên chức nghiệp bậc một, quả thực khủng bố.
Đến lúc đó muốn công lược phó bản nào mà chẳng được?
Đã có thực lực, tốc độ thăng cấp cũng sẽ nhanh hơn nhiều lắm.
Còn so thăng cấp hay vào phó bản bây giờ làm gì, quả thật là lãng phí thời gian mạng sống mà.
Năm trận quyết đấu đã kết thúc toàn bộ, người thắng là phe Bạch Khinh Tuyết, Tào Thành Hoa làm phe thua cuộc, đang đỏ cạch mắt hận không thể bóp chết Linh Xà vừa mới sống lại.
Gã tính đi tính lại, không tính được Bạch Khinh Tuyết có thể tìm tới hai người trợ giúp từ bên ngoài mạnh đến thế.
Nhưng lúc này gã nghĩ gì cũng vô dụng, bởi vì hệ thống Chủ Thần đã bắt đầu thực hiện hiệp ước, thân thể Tào Thành Hoa chậm rãi tan biến, hệ thống Chủ Thần đang trục xuất Tào Thành Hoa.
Đường đường là đại diện hội trưởng của Phệ Thân Chi Xà, được coi là nhân vật nổi tiếng trong giới game thực tế ảo, muốn thành bá chủ một phương trong Thần Vực, nay không thể vào Thần Vực nữa rồi…
Đã không có chỗ dựa là Tào Thành Hoa, Linh Xà mới vừa sống lại, cộng thêm Hắc Tâm Tiễn nhất thời không biết phải làm sao.
Từ giờ trở đi, Bạch Khinh Tuyết chính là hội trưởng Phệ Thân Chi Xà rồi, muốn đối phó bọn họ chỉ là cái nhấc tay.
Mà Linh Xà đang hối hận muốn chết.
Vốn tưởng rằng đi theo Tào Thành Hoa thì về sau có thể lên như diều gặp gió, kết quả lại thành như vậy…
Ngay lúc Linh Xà và Hắc Tâm Tiến âu sầu nghĩ ngợi, Thương Lang Chiến Thiên làm người trợ giúp lại ngoài ý muốn đứng lên đi tới trước người Bạch Khinh Tuyết.
“Cô Bạch, chúng ta lại gặp mặt.” Thương Lang Chiến Thiên mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
“Anh có chuyện gì?” Bạch Khinh Tuyết có chút kinh ngạc hỏi.
Trước kia Thương Lang Chiến Thiên căn bản không cho sắc mặt tốt với người chơi có công hội như cô, không thèm nhiều lời nửa câu, hiện tại ngược lại chủ động đi tới bắt chuyện, lạ thật.
Không chỉ Bạch Khinh Tuyết tò mò, Thạch Phong bên cạnh cũng rất tò mò Thương Lang Chiến Thiên muốn nói gì đây?
“Tôi chỉ muốn chúc mừng cô Bạch đã trở thành hội trưởng Phệ Thân Chi Xà mà thôi.” Thương Lang Chiến Thiên nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn.” Bạch Khinh Tuyết chỉ khách sáo đáp lại một tiếng.
Đối với Thương Lang Chiến Thiên, Bạch Khinh Tuyết bây giờ vẫn nhìn không thấu, hơn nữa luôn cho cô một loại cảm giác hết sức nguy hiểm, Bạch Khinh Tuyết rất không thích.
Sau đó tầm mắt của Thương Lang Chiến Thiên chuyển qua người Thạch Phong, mở miệng nói: “Lần này tôi đến đây cũng thực thật không ngờ lại gặp được người trong nghề, tuy tôi cũng muốn thử luận bàn với anh, nhưng đáng tiếc tôi bây giờ còn là chức nghiệp bậc không, chỉ chờ đến khi tấn thăng làm chức nghiệp bậc một lại đến xin chỉ giáo.”
“Nhưng trước khi đi, tôi vẫn muốn khuyên anh Dạ Phong một câu, sớm rời khỏi Linh Dực, tìm một công hội tốt hơn phát triển đi.”
“Anh Thương Lang có ý gì?”
Thạch Phong cũng không cho rằng Thương Lang Chiến Thiên sẽ nói lung tung.
“Ý gì sao, tôi cũng không tiện nói nhiều, gần đây Linh Dực quá nổi tiếng ở Thần Vực, có ít người đã ngồi không yên bắt đầu hành động.”
“Anh nói tới Minh Phủ?”
“Không phải, đổi thành tôi cũng thấy đau đầu với những người kia, có thể trốn liền trốn, lỡ may Linh Dực chọc phải bọn họ, hậu quả khó mà lường được.”
Thương Lang Chiến Thiên chỉ cười lắc đầu, rồi rời khỏi phòng.
Nhìn Thương Lang Chiến Thiên đã rời đi, Thạch Phong thấy hồ đồ, không rõ còn có ai muốn đối phó Linh Dực, lại làm cho cao thủ như Thương Lang Chiến Thiên cảm thấy kiêng kị.
“Được rồi, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, đi một bước tính một bước.”
Đã không thể nghĩ ra được, Thạch Phong cũng không thèm nghĩ nữa.
Làm gì lo sợ không đâu làm chi?
Sau khi Thương Lang Chiến Thiên rời đi, Bạch Khinh Tuyết liền trực tiếp đuổi hai người Linh Xà và Hắc Tâm Tiễn ra khỏi Phệ Thân Chi Xà.
Dù hai người họ là cao thủ, nhưng ai biết lưu lại sẽ gây ra chuyện gì sau này, nhất là Linh Xà, cho nên Bạch Khinh Tuyết mới dứt khoát như vậy.
Sau đó Bạch Khinh Tuyết liền gửi cho Thạch Phong và Tử Yên Lưu Vân mỗi người ba chục triệu điểm tín dụng, là thù lao cho vụ này.
Tử Yên Lưu Vân thấy con số trong tài khoản ngân hàng của mình, kinh ngạc không nói thành lời.
Bởi vì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy số tiền lớn đến vậy.
Mà Thạch Phong coi như đã lấy được đủ tài chính, trong khoảng thời gian ngắn không cần rầu rĩ về tiền bạc vận hành studio nữa, tâm trạng khoan khoái hơn hẳn.
Bạch Khinh Tuyết mới vừa lên làm hội trưởng Phệ Thân Chi Xà, còn một đống chuyện phải xử lý, Thạch Phong và Tử Yên Lưu Vân cũng không có ở lâu, trực tiếp rời khỏi đấu trường dưới mặt đất.
Ngay lúc Thạch Phong và Tử Yên Lưu Vân chuẩn bị về lại thành Bạch Hà, bên tai Thạch Phong chợt vang lên tiếng chuông cuộc gọi.
“Anh Phong, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn.” Giọng Hắc Tử nồng đậm lo âu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận