Nhìn thấy nụ cười tự tin của Tử Yên Lưu Vân, rồi lại không chịu nói thêm gì, làm Triệu Nguyệt Như thêm lo âu, nhưng chỉ bất lực giương mắt theo dõi sân đấu.
Chỉ có Bạch Khinh Tuyết còn bình tĩnh, yên tĩnh quan sát ngược lại Tử Yên Lưu Vân.
Trước đó Bạch Khinh Tuyết vì chuyện Linh Xà, chỉ nhìn thoáng qua Tử Yên Lưu Vân, không quan sát tỉ mỉ.
Bây giờ nhìn lại, phát hiện cô nhóc Tử Yên Lưu Vân này, nhìn có vẻ hiền lành, hoạt bát lanh lợi, nhưng lại có cảm giác áp bách mơ hồ không thể miêu tả rõ, loại cảm giác áp bách ấy khác hẳn với Thương Lang Chiến Thiên.
Thương Lang Chiến Thiên càng giống như con sói đói đang ngủ say, có chút lạnh lùng, hung tàn, sắc bén.
Mà ở bên Tử Yên Lưu Vân, Bạch Khinh Tuyết không biết miêu tả thế nào mới đúng, cô lần đầu tiên gặp phải.
Giống như bầu trời khoáng đãng đêm tối, yên tĩnh, cuồn cuộn, sâu xa.
“Cô nhóc mà Dạ Phong mời tới này là ai?” Bạch Khinh Tuyết hết sức tự tin về giác quan thứ sáu bén nhạy của mình, chưa từng sai bao giờ, nhất là sau khi chơi Thần Vực thì càng nhạy cảm hơn.
Tử Yên Lưu Vân hiển nhiên cũng phát hiện Bạch Khinh Tuyết vẫn cứ quan sát cô, chỉ gật đầu một cái với Bạch Khinh Tuyết, rồi cười tươi.
Trong sân đấu, Thạch Phong và Đằng Xà đối mặt với nhau, đều đang quan sát đối phương.
Hai người đều là chức nghiệp Kiếm Sĩ, chênh lệch duy nhất là đẳng cấp, Thạch Phong chỉ là level 22, Đằng Xà đã level 24, cách biệt hai level, cộng thêm Đằng Xà nắm giữ kỹ xảo chiến đấu dùng mắt quan sát, phương diện quan sát vượt xa người phàm, nhìn bề ngoài ai cũng cho rằng thế cục nghiêng về một bên Đằng Xà.
Nhưng khi tín hiệu chiến đấu vang lên, Đằng Xà vẫn không nhúc nhích, giống như một nhà sư nhập định, không có ý chủ động xông về phía Thạch Phong.
“Đằng Xà cậu làm gì đó?”
“Sao lại đứng im?”
Phe Tào Thành Hoa rất khó hiểu cử động của Đằng Xà, bình thường tên cuồng chiến đấu như Đằng Xà đều ngay từ khi bắt đầu chiến đấu như bị phát điên, căn bản sẽ không giống thế này.
Nhưng hôm nay lại khác.
“Quả nhiên thiên phú của Đằng Xà rất cao.” Thương Lang Chiến Thiên nhìn Đằng Xà không nhúc nhích, cười nhạt.
“Đại ca Thương Lang, anh nói có ý gì thế?” Linh Xà không hiểu được.
“Chiến đấu không chỉ xem trạng thái cơ thể, còn có trạng thái tâm lý nữa. Trên mặt tinh thần giữ được cân bằng giữa lý trí và hưng phấn, mới là trạng thái chiến đấu tốt nhất, Đằng Xà là đang muốn điều tiết tâm tính bản thân.” Thương Lang Chiến Thiên chậm rãi giải thích.
Đang khi Thương Lang Chiến Thiên giải thích ở dưới, Đằng Xà trên sân không hưng phấn như trước, mà trong mắt có sự bình tĩnh, rõ ràng cho thấy đã chuẩn bị chiến đấu tốt nhất.
Lập tức Đằng Xà rút song kiếm ra, một chân dùng sức đạp đất, xông thẳng về phía Thạch Phong.
Đằng Xà là sứ đồ thứ nhất của Phệ Thân Chi Xà, trang bị trên người tự nhiên không có chỗ để chê. Hai thanh kiếm dài trên tay, một thanh là cấp Ám Kim, một thanh là cấp Tinh Kim, trang bị còn lại đa số đều là cấp Tinh Kim cả, tuyệt đối là trang bị cao cấp nhất trong Thần Vực hiện nay.
Khoảng cách hơn 20 mét, thoáng chốc đã đến, lập tức chuyển sang tấn công thần tốc.
Căn bản không tính chậm rãi chơi với Thạch Phong.
Nhưng Thạch Phong đối mặt với thế công nhanh của Đằng Xà, chỉ thản nhiên rút Thâm Uyên Giả và Hình Ảnh Luyện Ngục ra, thân thể hơi nghiêng về trước, nhẹ nhàng nâng hai kiếm lên, bày tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí trong cả sân đấu biến đổi, hầu như ai có mặt đều cảm thấy run rẩy, tóc gáy dựng đứng.
“Đây là… chuyện thế nào?”
Bạch Khinh Tuyết xác định rõ ràng, cảm giác này đến từ chính Thạch Phong trên sàn đấu.
“Dạ Phong này rốt cuộc là ai? Vì sao mình chỉ nhìn thấy tư thế hắn bày ra, đã khiến mình sợ run chứ!” Vẻ mặt Tào Thành Hoa khiếp sợ nhìn Thạch Phong.
Chỉ mới bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến, đã khiến mọi người trong sân đấu cảm nhận bị uy hiếp, tim đập loạn không ngừng, toàn trường lặng như tờ, phảng phất như cả sân đấu rộng lớn này đều bị trung tâm cắn nuốt.
Mà Đằng Xà đối mặt trực diện tính uy hiếp từ Thạch Phong, giống như chim sợ cành cong, bất thình lình dừng bước.
Nguyên nhân Đằng Xà dừng lại, ngay cả chính Đằng Xà cũng không rõ.
Sau khi phản ứng lại, lập tức xông tiếp tới Thạch Phong.
“Khá cho kẻ mang lòng dũng cảm.” Thạch Phong thấy cử động của Đằng Xà, rồi gật đầu, cười thản nhiên bình luận.
Giọng Thạch Phong dù nhỏ, nhưng Đằng Xà có năm giác quan bén nhạy nghe rõ ràng, nhất thời giận dữ, dùng Truy Phong Kiếm, tốc độ tăng vọt lần nữa, chém mạnh một kiếm.
Có điều lúc Đằng Xà tiến vào phạm vi công kích, Thạch Phong đã lấy tốc độ nhanh hơn vung ra một kiếm.
Một kiếm ấy nhanh như ánh điện, lóe lên một cái rồi biến mất.
Thâm Uyên Giả trực tiếp chém về phía cổ Đằng Xà, nhưng một màn khó hiểu đã xảy ra, một kiếm vốn có thể chém trúng Đằng Xà, lại rơi vào khoảng không, nửa người trên của Đằng Xà hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Thạch Phong.
Nhìn kỹ sẽ phát hiện, Đằng Xà ngửa mình ra sau, nhờ vào đó tránh thoát một kích trí mạng từ Thạch Phong.
“Đáng tiếc…” Đằng Xà cười dữ tợn.
Đằng Xà chưa nói hết lời, thì không biết từ khi nào hai thanh kiếm sắc bén trong tay Đằng Xà đã đâm về phía sườn Thạch Phong, góc độ công kích xảo quyệt hết sức, khiến người ta không biết nên tránh thế nào.
Thạch Phong đành phải mở Ngự Kiếm Hồi Thiên ra, chặn hai kiếm ấy, kéo dài khoảng cách.
“Sao vậy nhỉ? Một kiếm nhanh thế kia mà Đằng Xà cũng có thể né tránh ư?” Triệu Nguyệt Như tự nhận mình cũng là cao thủ, thị lực quan sát vô cùng tốt, dưới cái nhìn của cô, một kiếm Thạch Phong vung ra có thể xưng là hoàn mỹ, nhanh cực, căn bản không thể né, thế mà lại không chém trúng Đằng Xà, ngược lại Thạch Phong bị đâm trúng hai kiếm, quả thực quá quỷ dị.
Thạch Phong trong sân, nhìn vị trí bản thân bị đâm trúng ban nãy, lại nhìn nụ cười đắc ý của Đằng Xà, từ tốn nói: “Không nghĩ tới cậu giấu nghề đến thế, lại có tốc độ phản ứng nhanh vậy.”
“Tôi là người đứng đầu mười hai sứ đồ, lại là kiếm sĩ, tốc độ phản ứng sao chậm được chứ.” Đằng Xà cười nói, “Nhưng khiến tôi giật mình là anh đấy, anh cũng không đơn giản, thế lại có thể dùng Ngự Kiếm Hồi Thiên trước, phản ứng của anh cũng không chậm đâu.”
“Không phải, tôi không nói tới cái này.” Thạch Phong lắc đầu, “Nói trắng ra là tốc độ thần kinh phản xạ của cậu quá nhanh, cho nên mới có thể tránh thoát một kiếm của tôi, không phải sao?”
“Hửm, anh phát hiện nhanh như vậy à?” Đằng Xà hơi kinh ngạc, cười lơ đễnh, “Nhưng anh phát hiện thì có thể làm được gì? Anh có thể phá giải nổi hả?”
“Khinh Tuyết, hai người họ đang nói cái gì vậy?”
Trên khán đài, không ít người đều nghe lọt đối thoại của hai người, Triệu Nguyệt Như thấy hồ đồ trước đối thoại của hai người đó, nhìn về phía Bạch Khinh Tuyết hiện vẻ bừng tỉnh trên mặt, tò mò hỏi.
“Một kiếm mà Thạch Phong vung ra lúc nãy cậu cũng thấy rồi đấy, gần như là hoàn mỹ, nhưng Đằng Xà lại có thể né, cậu hiểu vì sao không?”
“Chẳng lẽ không phải do Đằng Xà đã phát hiện Thạch Phong công kích, cho nên tránh được ư?” Triệu Nguyệt Như nghe không hiểu gì cả.
“Cũng có thể nói như vậy.”
“Có điều phát hiện là một chuyện, né tránh lại là chuyện khác. Với tốc độ xuất kiếm của Thạch Phong, dưới khoảng cách gần như thế, dù là thích khách mạnh cỡ mấy cũng không tránh nổi một kiếm kia, nhưng Đằng Xà lại làm được.”
“Nguyên nhân nằm ở tốc độ thần kinh phản xạ của Đằng Xà, người thường khi cử động, não bộ đều thông qua quá trình gồm ba giai đoạn tiếp nhận thông tin, tích hợp và xử lý, rồi mới gửi lại tín hiệu phản xạ [1], cả quá trình cần chút thời gian. Trung bình thì tốc độ thần kinh phản xạ của người thường khoảng chừng 0.3 giây, vận động viên điền kinh cự li ngắn hàng đầu trải qua huấn luyện gian khổ thì tầm 0.15 giây.”
“Người thường rèn luyện thế nào đi nữa thì tốc độ thần kinh truyền tín hiệu sẽ không thấp hơn 0.1 giây, đương nhiên đây là trường hợp người bình thường. Còn căn cứ tốc độ phản ứng của Đằng Xà lúc nãy, là ở khoảng 0.07 giây thậm chí chỉ 0.06 giây thôi, nhanh hơn người thường rất nhiều, nói cách khác người thường có thể làm ba bốn động tác trong vòng một giây, thì Đằng Xà có thể làm mười động tác.”
“Cũng bởi vì thế, Đằng Xà không chỉ tránh khỏi một kiếm của Dạ Phong, còn đồng thời đâm ra hai kiếm trúng Dạ Phong.”
“Đây không phải vấn đề có thể dùng kỹ xảo và cố gắng để đạt được, mà là trời sinh…”
“Có thể nói Đằng Xà là thiên tài chiến đấu chân chính!”
[1] Ở nguyên tác thì tác giả viết là ba quá trình: nhận thức, lý giải, và đối ứng. Nhưng Akiko đã sửa lại đúng theo y sinh học là quá trình phản xạ trải qua ba giai đoạn như trên. Đồng thời giải thích thêm việc tác giả viết lý do có thể phản ứng nhanh hơn người khác trong chiến đấu vì tốc độ hệ thần kinh phản xạ là chưa chuẩn xác, bởi phản ứng của cơ thể trước nguy hiểm và chiến đấu còn phụ thuộc vào hệ thống SNS (hệ thần kinh giao cảm) là hệ thống hoạt động điều chỉnh hoạt động vô thức của cơ thể, giải phóng hoocmon adrenaline kích thích phản ứng đánh-hay-tránh.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận