Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Bạch Khinh Tuyết gắt gao nhìn Tào Thành Hoa trên sân, trong đầu không ngừng nghĩ lại một kiếm ban nãy.
Thấy thế nào Triệu Nguyệt Như hẳn đã chặn rồi, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, kiếm Tào Thành Hoa chém tới lại xuất hiện ở vị trí khác.
Quả thực giống kiếm ma vậy.
Trong lòng Triệu Nguyệt Như cũng rất khó hiểu, không rõ tột cùng đã xảy ra cái gì, nhưng cô đã không có thời gian để suy ngẫm việc này.
Một kích của Tào Thành Hoa, trực tiếp tạo thành 1241 điểm thương tổn, Triệu Nguyệt Như vốn không nhiều máu, trực tiếp biến thành máu đỏ, 407 điểm HP còn sót lại sau cùng, không chịu nổi đợt tấn công kế tiếp của Tào Thành Hoa.
Chức nghiệp pháp hệ có phòng ngự quá yếu, sức mạnh cũng vậy, lại không nhanh nhẹn đặc biệt gì, chỉ cần bị cuồng chiến sĩ tiếp cận gần người, quả thật là bi kịch.
Triệu Nguyệt Như bản năng dùng Vòng Lửa Cháy Mạnh, là loại pháp thuật phát động ngay, liền thấy vòng lửa khuếch tán ra bốn phía, có thể đẩy lùi kẻ địch xung quanh.
Tào Thành Hoa không sợ hãi chút nào, lại chém một kiếm tới.
Oành một tiếng, thanh đại kiếm Chém Sắt của Tào Thành Hoa đã chém đứt vòng lửa, nhưng thân hình bị đẩy lùi về sau một bước, làm gã ngừng thế công lại.
Triệu Nguyệt Như nhân cơ hội vừa lui lại, vừa sử dụng Hàn Băng Tiễn công kích.
“Muốn chạy ư, hãy chết ở đây đi!” Tào Thành Hoa hét lớn một tiếng, ngạnh kháng Hàn Băng Tiễn, chém ngang về phía Triệu Nguyệt Như.
Triệu Nguyệt Như lại một lần nữa muốn dùng pháp trượng ngăn cản.
Lúc này đây Triệu Nguyệt Như nhìn chòng chọc vào quỹ đạo của đại kiếm Chém Sắt, có thể nói là toàn bộ tâm trí đều đặt ở trên thanh kiếm Chém Sắt này.
Mắt thấy đại kiếm Chém Sắt sắp rơi xuống người Triệu Nguyệt Như, hai tay Triệu Nguyệt Như giữ pháp trượng ra ngang muốn cản.
Có điều Tào Thành Hoa lại nở nụ cười nhạo, dùng sức chém xuống.
Một màn khó hiểu lần nữa xảy ra…
Không biết vì sao đại kiếm Chém Sắt lại biến mất, rồi lại chém trúng góc chết của Triệu Nguyệt Như.
Triệu Nguyệt Như chưa kịp thể hiện vẻ mặt kinh hãi, thì đã ngã xuống đất, tầm nhìn của mình đã xoay tròn trời đất, mờ tối dần.
“Triệu Nguyệt Như, cô đã hiểu chưa, theo tôi, cô mới có được tương lai tươi sáng.” Tào Thành Hoa lấy tư thái từ trên nhìn xuống mà nói với Triệu Nguyệt Như đã ngã xuống.
Triệu Nguyệt Như còn muốn đứng dậy phản bác, nhưng thanh máu đã chạm đáy…
Người thắng trận đầu là Tào Thành Hoa.
Mà Triệu Nguyệt Như không chỉ bị hạ một level, mà cả trang bị cũng rơi ra một món, tổn thất không ít độ thuần thục kỹ năng.
Triệu Nguyệt Như sau khi sống lại, vẻ mặt sa sút tinh thần đi tới trước người Bạch Khinh Tuyết, vô cùng xấu hổ nhỏ giọng: “Khinh Tuyết, thật xin lỗi…”
Trận đầu thất bại, không thể nghi ngờ là tăng gánh nặng thêm cho người sau, bốn trận đấu đằng sau nhất định phải thắng ba trận mới được.
“Không trách được cậu, là Tào Thành Hoa giấu giếm kĩ, không chỉ đã học kỹ năng giải trừ hạn chế, còn học được loại kỹ năng quỷ dị mới kia, thua không oan.” Bạch Khinh Tuyết an ủi, “Chuyện còn lại cứ giao lại cho mình đi.”
“Ừm.” Triệu Nguyệt Như yên lặng gật gật đầu, khóe mắt mơ hồ vương giọt nước mắt.
Dù Bạch Khinh Tuyết an ủi cô, nhưng chính cô lại không thể nào tha thứ cho bản thân, khiến cô không thể tiếp nhận nhất là ù ù cạc cạc bị thua, thậm chí làm sao thua cô cũng không biết.
Thạch Phong vẫn đứng ở xa xa theo dõi cuộc đấu, nhìn hết trận tỷ thí giữa Tào Thành Hoa và Triệu Nguyệt Như, trong lòng rất kinh ngạc.
Từ lúc nào Tào Thành Hoa trở nên mạnh như thế chứ.
Nghĩ đến dáng vẻ nắm chắc phần thắng ban nãy của đám Tào Thành Hoa, cũng hiểu ít nhiều rồi, thảo nào đám Tào Thành Hoa đều treo vẻ mặt đã chuẩn bị sẵn hết.
“Đại ca Dạ Phong, anh biết Tào Thành Hoa sử dụng kỹ năng gì không? Em nhìn một lúc lâu, cũng không nhìn ra quy luật công kích của một kiếm kia, rõ ràng tốc độ công kích của Tào Thành Hoa cũng không nhanh mà, cuối cùng lại biến mất rồi đột nhiên xuất hiện, thế thì làm sao để người ta cản được.” Tử Yên Lưu Vân ấn tượng mãi về công kích quỷ dị trước đó, thật lâu không thể quên.
Nếu như kỹ năng của Tào Thành Hoa quỷ dị như vậy, thì khi chiến đấu với gã, chỉ có một cách thả diều từ xa thôi.
“Em nghĩ đấy là kỹ năng sao?” Thạch Phong cười hỏi.
“Nó chẳng nhẽ không phải là kỹ năng của cuồng chiến sĩ ư?” Vẻ mặt Tử Yên Lưu Vân ngạc nhiên nói.
Thạch Phong lắc đầu, giải thích: “Nó không phải kỹ năng nào cả, mà là kỹ xảo chiến đấu trong võ thuật.”
“Kỹ xảo chiến đấu trong võ thuật?” Tử Yên Lưu Vân há hốc miệng lập lại. Nếu đổi thành người khác nói ra câu ấy, cô nhất định sẽ nghi ngờ đang nói khoác lác, nhưng từ miệng Thạch Phong nói ra, khẳng định đó là sự thật.
“Kỹ xảo Tào Thành Hoa sử dụng giống như chơi oẳn tù tì vậy, lúc ra tay thì dùng kéo, mà Triệu Nguyệt Như thấy được Tào Thành Hoa sắp ra kéo cho nên ra búa. Nhưng khi phán định kết quả sau cùng, Tào Thành Hoa lâm thời biến thành bao, tự nhiên là Tào Thành Hoa thắng, mà Triệu Nguyệt Như kiểu gì cũng không nghĩ thông, vì sao Tào Thành Hoa ra bao.”
“Quá trình đại khái chính là như vậy, đạo lý rất đơn giản, nhưng muốn làm được lại không dễ.”
“Phải học được dùng mắt quan sát, tỉ mỉ xem xét, nhưng nhìn ở đây không phải như chúng ta nhìn cảnh vật bình thường, mà là xem xét chỉnh thể, có thể đối đãi khách quan tất cả, không để tâm vào nhỏ lẻ, nhờ vào đó hiểu được cử động của kẻ địch. Lúc Tào Thành Hoa đang công kích, động tác trên tay, thân thể di chuyển, vị trí phòng ngự của Triệu Nguyệt Như đều ở trong mắt Tào Thành Hoa hết, cho nên khi Triệu Nguyệt Như muốn làm động tác phòng ngự, thì Tào Thành Hoa đã sớm thay đổi quỹ đạo công kích, trực tiếp công kích góc chết của Triệu Nguyệt Như, chờ Triệu Nguyệt Như phản ứng kịp thì thân mình đã trúng chiêu.”
“Đương nhiên, khi Tào Thành Hoa vung kiếm, còn dùng một kỹ xảo nữa, là gia tốc hai đoạn, lúc hắn vung kiếm thì không dốc hết toàn lực tăng tốc độ công kích, chỉ ra tầm bốn mươi phần trăm sức lực, chỉ ngay khi gã thay đổi quỹ đạo công kích thì mới dùng hết sức. Cứ thế đột ngột gia tốc, biến thành tàn lưu thị giác, đại não sẽ nhầm lẫn đối phương vung kiếm theo quy đạo phía trước, cho nên em thấy Tào Thành Hoa vung kiếm lại đột nhiên biến mất, kiếm em thấy chỉ là hình ảnh giả trong đầu mình thôi.”
“Triệu Nguyệt Như chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu về phương diện này, cũng không trải qua huấn luyện võ thuật, thua rất thường tình.”
Tử Yên Lưu Vân nghe xong, nhất thời bừng tỉnh.
Lắng nghe giải thích từ Thạch Phong, Tử Yên Lưu Vân chợt có cảm giác vượt mây nhìn trời, được mở ra một cánh cửa thông hướng thế giới mới.
Hóa ra người chơi còn có thể chiến đấu như vậy…
Đang khi Tử Yên Lưu Vân cảm khái không thôi, trong lòng đột nhiên nghĩ đến một việc.
Nếu đại ca Dạ Phong giải thích cặn kẽ như vậy, có phải đại ca Dạ Phong cũng biết dùng không?
Nghĩ tới đây, Tử Yên Lưu Vân hơi kích động.
Trong lúc Thạch Phong và Tử Yên Lưu Vân thầm trò chuyện với nhau, danh sách tên tham gia trận đấu thứ hai đã hiện ra.
Tầm mắt của Thạch Phong trực tiếp dời đến màn hình điện tử lơ lửng trên sân đấu.
Trận chiến thứ hai Bạch Khinh Tuyết vs Hắc Tâm Tiễn.
Bạch Khinh Tuyết là cuồng chiến sĩ, mà Hắc Tâm Tiễn là du hiệp, xét mặt chức nghiệp, cuồng chiến sĩ chiếm ưu, tuy là du hiệp có năng lực cận chiến nhất định, thế nhưng ưu thế của du hiệp vẫn là công kích tầm xa rộng, thích hợp chiến đấu ngoài vùng đất có rừng cây hơn, ở nơi không có thứ gì để nấp, không gian chiến đấu cũng không lớn, tương đối bất lợi với du hiệp đấy. Huống hồ kỹ thuật của Bạch Khinh Tuyết vốn trên Hắc Tâm Tiễn.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là, Hắc Tâm Tiễn đối mặt tình huống xấu vẫn mang dáng vẻ ung dung tự tại, thậm chí còn hơi khinh thường, hoàn toàn không có sự kính nể trước đây với Bạch Khinh Tuyết.
Sau đó người đối chiến của hai phe đi vào trong sân đấu, đồng hồ đếm ngược thời gian tới trận đấu đã bắt đầu chạy.
5…
4…
3…
2…
1…
Bắt đầu!
Hắc Tâm Tiễn đang chuẩn bị dùng Truy Phong Bộ, xoay người muốn kéo dài khoảng cách giữa hai bên.
Nhưng mà hành động của Bạch Khinh Tuyết, khiến tất cả mọi người tại chỗ hoảng hồn khó hiểu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận