Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần (Dịch)
  4. Chương 351: Nguyên tội

Trọng Sinh Chi Tối Cường Kiếm Thần (Dịch)

  • 455 lượt xem
  • 1834 chữ
  • 2021-07-03 22:11:02

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

“Hắn ta không rút lui ư?” Xích Vũ chứng kiến Thạch Phong đáp trả bằng ánh mắt khinh bỉ, trong lòng hơi giật mình.

Gã đúng thật đang muốn lừa gạt Thạch Phong, sau đó đánh chết Thạch Phong, dễ dàng cướp đoạt vật phẩm hơn.

Con người chỉ cần rơi vào tuyệt vọng, thì chút tia hi vọng lóe lên cũng muốn nắm lấy, nó là một loại bản năng, Xích Vũ muốn lợi dụng điểm này. Dù rất nhiều người biết rõ bị lừa, vẫn sẽ chọn như cũ.

Nhưng Thạch Phong thì sao?

Hiện tại bốn phương tám hướng xung quanh Thạch Phong đều là người chơi, cả mấy chục ngàn con mắt đều nhìn chằm chằm vào, không gian chật như nêm cối, đừng nói một người, ngay cả một con ruồi cũng đừng nghĩ bay ra ngoài.

Nên khi lâm vào tuyệt cảnh chân thực như thế, không có tia hi vọng chạy trốn nổi.

Đối mặt đoàn quân phô thiên phô địa, thường thì tâm lý của con người sớm căng thẳng không chịu nổi co quắp ngã ngồi ra đất rồi. Đổi thành Xích Vũ, gã cũng không dám cam đoan mình sẽ không bị ảnh hưởng. Chỉ tính ngàn người thôi cũng khó làm người thường chịu đựng nổi, huống chi là bi mấy chục ngàn người chơi đằng đằng sát khí nhằm vào. Thế mà Thạch Phong vừa không bị ảnh hưởng, mà còn ung dung quăng lại ánh mắt khinh bỉ…

Xích Vũ đang hoài nghi tên Thạch Phong có phải là người nữa không, sao lại có thể tỉnh táo bình tĩnh đến mức này.

“Cho dù hắn ta không mắc mưu, thì cũng không có cơ hội chạy thoát đâu.” Xích Vũ cảm khái, nhưng ý nghĩ muốn giết chết Thạch Phong không hề dao động.

Sau đó liền thấy trên bầu trời khu vực Thạch Phong đứng, từng mũi tên và ánh lửa cùng nhau bay vút xuống, che khuất một mảng trời, dù cho Thạch Phong đã level 34 có áp chế đẳng cấp vô cùng mạnh, nhưng không tài nào sống sót dưới thế công ngập trời này.

Không ai nghĩ Thạch Phong có thể còn sống sót rời đi.

Nhưng hành vi của Thạch Phong làm cho tất cả mọi người khó hiểu.

Giây phút mấu chốt này, hắn lại mở Ngự Kiếm Hồi Thiên, còn nhặt đồ trên mặt đất, ném một món rồi một món vào ba lô. Dáng vẻ ham tài hơn ham sống.

Không thiếu người chơi nhìn thấy hành động đó đều khó hiểu cực kì.

“Chẳng lẽ Hắc Viêm cho rằng mình có thể chạy thoát ư?”

“Hắc Viêm nghĩ chỉ cần bỏ vào ba lô thì không bị bạo ra hả?”

Thạch Phong cười cười, căn bản không để ý đến ma pháp đánh tới.

Từng đợt sóng ma pháp nối liền đợt sóng mũi tên rơi xuống. Trong phạm vi 20 m lấy Thạch Phong làm trung tâm, lập tức biến thành biển lửa, mà người chơi khác trong phạm vi 20 m này không may mắn thoát khỏi không thể nghi ngờ, tất cả đều biến thành tro bụi, kể cả Thạch Phong cũng không khác biệt.

“Ha ha ha, Hắc Viêm, mày cũng có hôm nay.” Duy Ngã Độc Cuồng nhìn Thạch Phong tan biến thành tia sáng lấp lánh, cười đắc chí, dù không phải do chính tay gã giết chết, có điều thần thoại bất tử của Hắc Viêm đã bị phá. Lan truyền đi nhất định sẽ trở thành chuyện cười trong Thần Vực.

Hội trưởng Hắc Viêm của công hội Linh Dực, lại vì tham tài bỏ mạng, còn gì châm chọc hơn thế này nữa chứ.

“Không đúng, Hắc Viêm đúng là chết rồi, nhưng mấy thứ hắn ta nhặt đi không có món nào rơi ra cả.” Một người chơi có sức quan sát cực tốt kinh ngạc thốt lên.

Được người chơi này nhắc nhở, mọi người mới giật mình nhìn lại.

Đúng hệt như lời người chơi nọ, Hắc Viêm đúng là bị giết rồi, nhưng vật phẩm trên mặt đất không nhiều lên mà còn mất thêm mấy món.

Đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ đồ Người Máy Giết Chóc rơi xuống chỉ cần bỏ vào trong ba lô thì không cần phải giữ bốn giờ ư?

Duy Ngã Độc Cuồng cũng ngây ngẩn cả người, đôi mắt gắt gao trừng to nhìn về nơi Thạch Phong chết đi, nhưng gã nghĩ nát óc cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Nếu thật là bỏ đồ nhặt được vào trong ba lô, không cần thời gian cầm giữ bốn giờ, nhưng bản thân Hắc Viêm chính là tên đỏ mà, dù chết cũng phải rơi ra hơn phân nửa trang bị trên người chứ. Vậy mà bây giờ không có lấy một món.

“Anh Xích Vũ, không ổn rồi. Nếu đồ rơi ra chỉ cần bỏ vào ba lô sẽ không rơi ra nữa, thì chúng ta muốn đoạt đồ càng khó.” Nữ du hiệp Liễu Thiên Thiên rầu não nói.

Bây giờ có nhiều người chơi như vậy, chỉ cần bị nhặt đồ đi mất, thì bọn họ không có tí cơ hội nhỏ nhoi nào cả.

“Nếu đã vậy, chúng ta có thể nhặt được bấy nhiêu thì cứ nhặt đi.”

Xích Vũ chau mày. Bọn họ sớm chuẩn bị xong đường lui, không nghĩ tới đồ Người Máy Giết Chóc rơi xuống lại đổi quy tắc, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của gã. Về phần Thạch Phong có chết hay chưa, Xích Vũ không hề nghi ngờ, dù sao cả khu vực đều bị ma pháp oanh tạc điên cuồng thế kia, muốn ẩn thân cũng không được, vả lại gã không thấy Thạch Phong sử dụng bất luận kỹ năng gì.

“Các anh em, xông lên, không thể để cho đám công hội cường thế lấy hết đồ, chúng ta chỉ cần nhặt được rồi bỏ vào túi thì nó thuộc về chúng ta rồi.”

Đám người chơi tự do vốn tính đứng xem thôi, không nghĩ tới việc tham gia cướp đồ, dù sao cũng không có thành viên cùng công hội bảo vệ cho, kẻ nào cướp thì kẻ đó chết, nhặt được đồ thì chắc chắn bỏ mạng, đã thế còn góp trang bị và đẳng cấp của mình vào. Chỉ có kẻ điên mới có thể đi đánh cược một lần, nhưng hiện tại không giống.

Hắc Viêm nhặt nhiều vật phẩm như vậy trước mặt mọi người, kết quả sau khi chết không hề rơi ra thứ gì, đủ để chứng mình ai nhặt được thì nó thuộc về kẻ đó.

Ban đầu không có tí cơ hội hay hi vọng gì, giờ lại có tia hi vọng có thể nhặt được một món đồ cấp Tinh Kim thậm chí là Ám Kim, hỏi sao vô số người chơi tự do không điên cuồng.

Nhất thời, hơn chục ngàn người chơi loạn bầy, điên cuồng phóng ma pháp về nơi có đồ rơi xuống, khiến người khác không có biện pháp chạm vào đám vật phẩm ấy.

Mà trong lúc vô tình, trong thành Bạch Hà bắt đầu nổ ra trận loạn chiến có quy mô lớn nhất vương quốc Tinh Nguyệt, cũng là trong cả cái Thần Vực này. Tình huống hỗn loạn cực kì, tổng cộng hơn mấy trăm nghìn người chơi đánh nhau, dù là cao thủ cũng không có tác dụng mấy trong hoàn cảnh này, muốn tự bảo vệ mình cũng đã khó.

“Anh Kiếm Ảnh, hay là chúng ta cũng đi cướp đi, nói không chừng có thể lấy được một vật phẩm cấp Ám Kim đó, nếu may mắn biết đâu còn lượm được đồ cấp Sử Thi nữa. Vậy thì từ nay về sau chúng ta không cần âu sầu rồi.” Nữ kỵ sĩ Ban Cưu đứng trên nóc nhà chỉ về chiến trường xa xa, hưng phấn nói.

Loại hỗn chiến hơn trăm ngàn người thế này, trừ phi tim làm bằng đá, thì đều cảm thấy rung động trước cảnh tượng đồ sộ hùng vĩ này, muốn tham dự vào thể hiện bản thân, đồng thời tiện thể cướp lấy bảo vật.

“Được, chúng ta cũng đi.” Kiếm Ảnh là loại người theo đuổi kỹ xảo chiến đấu cao siêu, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, mặc dù Thạch Phong đã sớm khuyên qua bọn họ không nên đi, nhưng Kiếm Ảnh vẫn không nhịn được đồng ý.

Nếu như có thể giống như Thạch Phong, một mình cướp đi 30-40 món, dù cuối cùng chết rồi cũng khiến người ta kính nể. Đối mặt trăm ngàn người mà, cho dù kỹ thuật chiến đấu cao, dù cho có là người đứng đầu bảng cao thủ Thiên Cơ Các, được tôn xưng thành thần không thất bại, thì cũng không thể còn sống.

“Tôi khuyên hai người không nên đi, cướp được đồ cũng không chiếm được gì nếu chết đâu.”

Lúc này một giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai Kiếm Ảnh cùng Ban Cưu.

Hai người theo thanh âm quay đầu nhìn về phía nơi phát ra, lập tức thấy khiếp sợ.

“Anh… sao anh sống lại được?” Ban Cưu không thể tin nhìn Thạch Phong mặc áo choàng đen đứng bên ung dung như không có chuyện gì xảy ra.

“Sống lại? Tôi đâu chết, sao sống lại chứ?” Thạch Phong khẽ cười đáp.

Có đi không về là kẻ ngốc mới làm, hắn đã dám tiến lên, tự nhiên có chuẩn bị trước.

Trước khi phóng tới Người Máy Giết Chóc, Thạch Phong đã sử dụng Huyễn Ảnh Sát, để phân thân rời xa chiến trường, bản thể tiến lên giành last hit đoạt bảo, cầm hết đồ rồi thay thế với phân thân, hết thảy thương tổn tự nhiên đã có phân thân chịu rồi, mà bản thể đã sớm rời xa chiến trường.

“Anh không chết? Sao có thể chứ, tôi tận mắt nhìn thấy anh bị vô số ma pháp đánh trúng, sau đó tan biến.” Ban Cưu đi đến trước người Thạch Phong, đôi mắt to nhìn chăm chú vào Thạch Phong, xem đi xem lại, treo suy nghĩ anh không lừa được tôi đâu trên mặt.

Thạch Phong cười nói: “Đó là phân thân mà thôi.”

“Phân thân?” Ban Cưu vốn cũng không tin, nhưng nói đến phân thân, lập tức hiểu rõ chuyện gì xảy ra, cảm thấy chấn động, không nghĩ tới Thạch Phong đã sớm chuẩn bị rồi.

Nhưng Kiếm Ảnh thấy khiếp sợ hơn.

Bởi vì Thạch Phong chỉ dùng một phân thân, chơi xỏ hơn trăm ngàn người ở đây, làm cho bọn họ nổi điên chém giết lẫn nhau…

Nếu như Kiếm Ảnh và Ban Cưu biết rõ Thạch Phong lên đây đứng vì tiện quan sát chiến trường, chỉ sợ sẽ càng giật mình.

Lúc này Thạch Phong ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mở thanh hệ thống của Chiếc nhẫn Thất Diệu.

“Rốt cục có thể nâng cấp kỹ năng rồi.” Thạch Phong nhìn xem bảy kỹ năng thuộc Chiếc nhẫn Thất Diệu, thầm kích động.

Bảy kỹ năng này chỉ là bậc một đã trợ giúp nhiều cho hắn rồi, nếu như tăng mấy kĩ năng này lên mấy bậc hết, chiến lực của hắn sẽ nâng lên mấy nấc, về sau làm nhiệm vụ chuyển chức có thể đảm bảo nắm chắc thông qua dễ hơn.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top